Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 73




Thời gian thử vai chính thức là hơn 1 tiếng nữa, nhân viên công tác vẫn chưa đến đủ, cửa vào trong vẫn đóng, chỉ có hành lang và sảnh tiếp khách là có thể ra vào.

Tuy Pria là công ty trang phục nhưng khoản tiếp đãi khách đã thấm nhuần tinh túy nước ngoài, trong đại sảnh đặt sẵn một máy lọc nước và cốc, hơn nữa trên vách tường còn gắn những mặt gương lớn, không biết có phải tính trước tới tình trạng người mẫu tới nhiều như vậy hay không.

Ở đại sảnh đặt sẵn hai bộ sô pha màu rượu vang, Thẩm Thư Đàm thoải mái ngồi chính giữa một chiếc ghế dài. Trên người gã mặc một bộ trang phục hàng hiệu đặt riêng từ nước ngoài, kiểu dáng đơn giản, nhan sắc cũng không sặc sỡ, gã chỉ khoanh tay, vắt chéo chân rồi nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng lại làm cho người ta có cảm giác đại thần giá lâm.

Hạ Hà âm thầm chăm chú nhìn gã một lúc, trong lòng có chút nực cười. Chẳng phải chỉ là một kẻ không sống nổi tại Pháp nên đành cắp đuôi về nước hay sao, chẳng qua ra mắt sớm hơn vài năm thôi, kiêu căng cái gì…..

Bên cạnh còn có vài người mẫu nổi tiếng đang thấp giọng trò chuyện với nhau, có đứng có ngồi.

Một bên khác, tình huống có chút quái dị, trên chiếc sô pha đơn đang có một người đàn ông cao lớn, bên dưới làn da màu đồng cổ là cơ bắp rắn chắc, hàng mi dày che khuất ánh mắt người này. Mặc dù cũng là tư thế khoanh tay, chỉ là không bắt chéo chân, tư thế kia hoàn toàn nhìn không giống người mẫu. Người đứng xung quanh tự động tạo thành một khoảng cách xung quanh cậu ta, không có ai ngồi, bảo vệ trong đại sảnh đã âm thầm cảnh giác người này một lúc lâu, thấy không có gì dị thường mới thôi.

Hạ Hà ở cùng một công ty nên đương nhiên nhận ra đó là Thẩm Hựu, nhưng anh ta chẳng bao giờ thèm để mắt đến Thẩm Hựu. Những kẻ đầu não đơn giản, tứ chi phát đạt như vậy ở đâu mà chẳng có, tên này có thể nổi tiếng được quả thực là một trò cười.

Anh ta khinh thường việc đứng chung với Thẩm Hựu, nghĩ nghĩ, anh ta bèn đi qua phía Thẩm Thư Đàm.

Nhìn thấy Hạ hà, có vài người mẫu lên tiếng chào hỏi, Hạ Hà hào hoa phong nhã gật đầu chào, thuận miệng hàn huyên vài câu. Sau đó anh ta chuyển hướng đi về phía Thẩm Thư Đàm đang yên lặng ngồi một mình, anh ta nhếch khóe miệng, nói với gã:

“Nghe nói sau buổi giới thiệu cá nhân của Nhan Quy thì anh liền đi Hồng Kông phát triển, tôi tiếc là sau này có lẽ không được đi cùng đài catwalk với anh nữa, không ngờ anh lại trở lại. Xem ra lực ảnh hưởng của Pria không nhỏ chút nào, haha.”

Lời này nghe qua có vẻ bình thường, nhưng giới thời trang trong nước cũng chỉ bé cỡ bàn tay, có chuyện gì mọi người không biết đâu. Những người quen biết với Thẩm Thư Đàm hay những người mẫu hạng ba muốn nịnh nọt gã chưa bao giờ nhắc tới vấn đề này trước mặt gã, câu nói bình tĩnh nhưng ẩn chứa châm chọc, ai có lỗ tai đều nghe ra được.

Lúc này, Thẩm Thư Đàm mới chậm rãi nhấc mí mắt, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, những người mẫu đứng tán dóc xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới bọn họ.

Sau một lúc lâu, khi Hạ Hà nhịn không được định nói thêm vài câu, Thẩm Thư Đàm mới chậm rãi nhả lời vàng ngọc: “Cậu là ai….?”

Chỉ ba chữ ngắn ngủi khiến mọi biểu cảm trên mặt Hạ Hà đều đông cứng trong nháy mắt, sau đó mặt anh ta lại dịu xuống, ra vẻ không quan trọng nhún vai, cười nói: “Hậu bối vô danh như tôi, đại thần không nhớ cũng là bình thường.”

Vốn tưởng rằng ít ra Thẩm Thư Đàm sẽ nói khách sáo vài câu, ai dè gã nhẹ nhàng ném lại một câu “Ừm” rồi lại tiếp tục nhắm mắt, lười phản ứng lại, như thể anh ta chính là “hậu bối vô danh” muốn nịnh hót gã không bằng.”

Sắc mặt Hạ Hà nhất thời đen thui, nhưng để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, anh ta đành phải nhịn xuống, không nói cũng biết anh ta nghẹn cỡ nào.

Một người mẫu hết thời thì dựa vào cái gì mà đòi kiêu căng!

Ánh mắt Hạ Hà trầm xuống, tùy tiện tìm một chỗ dựa vào rồi không nói gì thêm. Anh ta không tin lời Thẩm Thư Đàm mà cho rằng đối thương cố tình làm ra vẻ để trào phúng chính mình. Vừa nghĩ đến việc có lẽ đối phương phản ứng như vậy là vì kiêng kị mình, trong lòng Hạ Hà lại thoải mái hơn hẳn.

Trừ hai người bọn họ, đa số những người mẫu còn lại cũng chẳng ai phục ai, chẳng qua sẽ không ai xung đột trước mặt người khác để bị chế giễu. Cuộc thử vai hôm nay có lẽ sẽ hay lắm đây.

Khi sóng ngầm nơi thử vai đang vô cùng mãnh liệt, Tần Diệc lại đang bị Bùi Hàm Duệ lôi dậy từ trên giường.

Rửa mặt xong, mặc quần áo thỏa đáng, Bùi Hàm Duệ làm bữa sáng rồi bưng lên bàn. Quay đầu gọi một câu, Tần Diệc nhanh chóng bay ra từ nhà vệ sinh, ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn.

Bùi Hàm Duệ theo thói quen đi vào phòng ngủ  mở cửa sổ thông khí, lúc đi ra thì mặt anh rất không vui: “Sao không gấp chăn?”

Tần Diệc nâng mặt lên khỏi bàn ăn, nói: “Đằng nào tối chẳng ngủ, gấp làm gì…..”

Bùi Hàm Duệ nghiêm mặt hỏi lại: “Đằng nào em cũng lại đói thì ăn cơm làm gì?”

Tần Diệc ngoáy ngoáy tai, khinh thường nói: “Không ăn cơm thì bụng sẽ kêu, chăn nó biết kêu à?”

“…..”

Trong khoảng thời gian ngắn, Bùi Hàm Duệ hoàn toàn không tìm được từ ngữ thích hợp để phản bác lại lời ngụy biện của hắn, chỉ bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ lúc ở Mĩ em cũng như vậy?”

“Thuê người giúp việc……. Vậy nên lúc làm việc kia toàn đi phòng anh.”

Tần Diệc nhỏ giọng nói thầm một câu. Bùi Hàm Duệ theo dõi hắn: “Em nói cái gì?”

“Không nói gì.”

Bùi Hàm Duệ uống một ngụm sữa, chậm rãi ăn xong bánh mỳ nướng trên tay, cầm khăn giấy xoa miệng, liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu quyết đoán nói:

“Thói quen xấu này của em nhất định phải bỏ. Bây giờ sáng nào dậy cũng phải gấp chăn, tối về nhà thay giày cũng phải đặt cẩn thận vào tủ, không cho ném lung tung. Còn nữa, tối đánh răng nhất định phải đánh đủ hai phút. Sinh hoạt còn lôi thôi như thế thì lúc đi làm còn thế nào  nữa?”

…….Thật  là phiền……..

Tần Diệc vô tội liếc nhìn anh, ai ngờ thái độ Bùi Hàm Duệ cực kì kiên quyết, buông mắt không nhìn hắn, giả vờ đáng thương cũng không để ý.

Tần Diệc nâng một chân, từ dưới gầm bàn chạm vào cẳng chân Bùi Hàm Duệ, dùng ngón chân cào cào ống quần anh. Biểu tình của Bùi Hàm Duệ hơi thay đổi một chút, nhưng vẫn nhăn mặt không để ý tới hắn.

……Chẳng lẽ, người này muốn buộc hắn tung đòn sát thủ!

Đòn sát thủ của hắn đã rất lâu chưa dùng tới!

Tần Diệc yên lặng nhìn anh một cái, rồi lại nhìn cái nữa, vòng qua bàn, ôm lấy cổ anh từ phía sau, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu anh. Bùi Hàm Duệ bị hắn chọc cho buồn cười, cố gắng nhịn không quay lại hôn hắn, anh đè lại tay hắn, không buông tha nói: “Cho dù làm nũng cũng không được, lần này tuyệt đối không nhượng bộ.”

Ngay khi anh cho rằng Tần Diệc sẽ lại tiếp tục cọ, tiếp tục nài nỉ nhõng nhẽo, hoàn toàn không ngờ tới, hắn thật sự tung đòn sát thủ……

Tần Diệc nằm bên tai anh, bắt đầu hát: “ Sai sai sai, là do anh sai! Đợi đến ngàn năm sau, Tào Tháo nói với anh, cổ tích đều là lừa dối, anh không thể là Hầu ca, Hầu ca của em. Em thật khó đoán, Ngũ Hành sơn cũng không giữ được em……………”

Bài “Thấp thỏm” lần trước đã khiến Bùi Hàm Duệ cả đời khó quên, bây giờ thì lực sát thương quá lớn. Bùi Hàm Duệ hoàn toàn không nhịn được, đứng bật dậy bịt miệng hắn, mặt xanh mét nói: “Chỉ cần em không tiếp tục phát triển đam mê ca hát, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng…”

Tần Diệc u buồn nhìn anh nói: “Xem ra tương lai em không thể chuyển hình thành ca sĩ sao?”

Bùi Hàm Duệ nhắm mắt đè trán, thở dài nói: “Em thắng…..”

Tần Diệc im lặng nhìn đối phương mang theo biểu cảm cam chịu quay về phòng gấp chăn, hắn nghiêng mặt đi lộ ra nụ cười nham hiểm.

Đã sắp đến thời gian thử vai.

Lần này công ty Pria cử người phụ trách tên là Ryan, người này đã ở Trung Quốc được một thời gian, nói tiếng Trung cực kỳ lưu loát. Hiện tại, anh ta đang phổ biến vài điều và động viên các người mẫu.

“Hẳn mọi người đã biết, lần thử vai này sẽ chỉ có một người mẫu được chọn. Công ty Pria chúng tôi sẽ cùng người đó ký hợp đồng nửa năm hoặc một năm, quan trọng nhất là, người đó còn có thể cùng quay quảng cáo với người mẫu đại diện tại Mỹ của công ty. Đồng thời, người mẫu đại diện đó cũng chính là một trong các cố vấn giám khảo của buổi thử vai lần này. Các vị đều là những người ưu tú nhất của giới người mẫu nam, hi vọng mọi người sẽ biểu hiện thật tốt.”

Trước đó đã có tin tức truyền ra nên mới có thể hấp dẫn nhiều người mẫu đến như thế, đến giờ phút này được quan phương chứng thực, tiếng rì rầm bắt đầu vang lên, không ít người bắt đầu nóng lòng muốn thử.

Không nghĩ tới lần này có thể nhìn thấy người mẫu nổi tiếng của Mỹ, không biết là ai…..”

“Thật không hổ là nhãn hiệu lớn của nước ngoài, chịu chi như vậy. Chỉ cần được lên hình với người mẫu nước ngoài đã là có lời rồi, trong nước có mấy cơ hội như vậy đâu. Khó trách mấy công ty truyền thông giải trí đều không ngồi yên được, miếng hời lớn như thế mà.”

Những người mẫu thấy hưng phấn thì hầu hết đều khá trẻ tuổi, mà những người mẫu đã từng ra nước ngoài thì bình tĩnh hơn nhiều. Nghe tiếng nghị luận truyền đến bên tai, Hạ Hà không khỏi càng thêm chờ mong đối với lần thử vai này.

Chỉ có Thẩm Thư Đàm là  hơi mang vẻ  mặt khinh thường, trong lòng cười lạnh. Gặp người mẫu Mỹ mà cũng kích động thành như vậy…. Đúng là một đám quê  mùa.

Đang lúc bọn họ đứng đợi lấy số vào thử vai, hành lang xuất hiện một thân ảnh thon dài cao lớn đang vội vàng đi vào.

Sáng sớm mà đã tắc đường, còn có hai phút, may mà không đến muộn…..

Tần Diệc cúi đầu nhìn đồng hồ, thoáng nhẹ nhàng thở ra. Hắn vừa bước chân vào đại sảng, còn chưa kịp thở đã cảm thấy một loạt những ánh mắt có kinh ngạc, có chán ghét, có nghi hoặc bắn lên người mình.

Tuy rằng chuyện gièm pha kia đã qua hơn nửa năm, nhưng ít nhiều lúc ấy cũng bị tuyên truyền ầm ĩ, khuôn mặt này của Tần Diệc đã bị mọi người nhớ kỹ.

Kỳ thật nếu lưu ý một chút sẽ thấy rõ, trong quảng cáo thử nghiệm mà Pria tung vào Trung Quốc có hình ảnh của Tần Diệc, tuy rằng là chụp cùng Bách Vi. Nhưng mà cũng không biết do mọi người vô tình bỏ qua, hay là do xuất phát từ ác ý nào đó không muốn liên hệ nhân vật chính trong scandal với nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế lại với nhau. Những người mẫu ở đây đều không thể nói ra suy đoán mơ hồ trong lòng.

“Là cậu…..”

Không nghĩ tới người đầu tiên mở miệng nói với hắn, lại là Thẩm Thư Đàm.

Gã nhíu mày, nhớ tới cái cảm giác vừa căm ghét lại sảng khoái lúc trước khi Tần Diệc vì scandal nên bị đóng băng. Vừa vào nghề đã dính lấy Nhan Quy, sau đó còn đổi sang một tên có lai lịch lớn hơn, chẳng phải cuối cùng cũng thân bại danh liệt hay sao?

Nhớ đến đây, sắc mặt Thẩm Thư Đàm không tốt, cười lạnh nói với Tần Diệc: “Không nghĩ rằng cậu còn có mặt mũi mà tham gia thử vai? Người đàn ông của cậu không giúp sao?”

Hạ Hà vốn đang khó chịu với Thẩm Thư Đàm cũng không đối đầu với gã lúc này mà bắt lấy cơ hội nhắm đầu mâu về phía Tần Diệc.

“Đây chẳng phải là Tần Diệc sao, biến mất hơn nửa năm bây giờ còn tính tham dự quảng cáo của Pria cơ à? Cậu lấy đâu ra tự tin mà đến đây thế?”

Những người khác thì đứng xung quanh xem náo nhiệt, không ít người lộ ra vẻ mặt đồng tình với Tần Diệc, cũng không ít kẻ sung sướng khi người khác gặp họa, càng nhiều thì chỉ muốn xem trò khôi hài này sẽ kết thúc như thế nào.

Tần Diệc hơi hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn liếc qua hai người Thẩm, Hạ. Trầm mặc suy tư một hồi lâu, hơi nhíu mày, khó hiểu nói:

“Các người là ai?”

Biểu cảm châm chọc khiêu khích trên mặt Hạ Hà và Thẩm Thư Đàm như đông cứng lại.