Mặt trời mọc, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua tầng mây trắng nõn tỏa ánh sáng vàng kim xuống mặt đất, nhẹ nhàng bao phủ lên lớp tuyết đọng trong vườn.
Trên ngọn cây đã nhú lên vài chồi non xanh mướt, nụ hoa không tên trên bãi cỏ cũng đã hé nở, toát ra mùi hương thơm mát trong không khí.
Toro ăn no chạy lon ton bên ngoài chơi, chơi mệt thì nằm ưỡn bụng trên cỏ phơi nắng.
Lão Kỷ thu dọn đống vỏ chai rượu nằm ngổn ngang ngoài phòng khách, mở cửa sổ cho mùi rượu bay vợi đi, mệt mỏi một hồi, đang định đi ngủ thì lại nhận điện thoại của Serre. Anh nhìn Tần Diệc biết là hắn nhất định không muốn rời đi, đành phải than thở đi làm.
Tần Diệc lại đổi một chậu nước đi vào, hắn xoa xoa mặt cho Bùi Hàm Duệ. Nhiệt độ trên trán anh đã hạ bớt, mày giãn ra, dáng ngủ có vẻ yên ổn, chỉ là hai má còn đỏ ửng vì bệnh.
Đặt chiếc ghế dựa xuống cạnh giường, Tần Diệc ngồi nhìn anh chằm chằm. Trong trí nhớ của hắn, người đàn ông này chưa bao giờ bị bệnh, cho dù là bận rộn vất vả thế nào, anh cũng cực ít để lộ ra vẻ mệt mỏi, luôn vững vàng như núi, khó có thể phá vỡ.
Bây giờ nhìn lại mới giật mình phát hiện, kỳ thật anh cũng giống người bình thường, sẽ đổ bệnh, sẽ yếu ớt, sẽ gục ngã.
Trong phòng có lò sưởi, không gian cực kỳ yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng tim đập và hít thở của hai người. Lồng ngực Bùi Hàm Duệ phập phồng đều đặn dưới chăn, ánh sáng từ cửa sổ hắt lên ga giường làm tản ra hương vị ấm áp.
Ép buộc cả buổi sáng, ban đầu Tần Diệc còn có chút đau đầu vì say, bây giờ hắn bị ánh mặt trời chiếu cho buồn ngủ. Lúc đầu còn cố mà ngồi thẳng, sau đó lại chuyển thành nằm sấp, bất tri bất giác tiến thẳng vào mộng đẹp…..
Mãi đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của hắn, người đàn ông nằm trên giường mới chậm rãi mở mắt, anh thấy ngay cái đầu xù gối lên ngực mình ngủ ngon lành.
Bùi Hàm Duệ híp mắt nhìn hắn một hồi, rốt cuộc nhịn không được vướn tay đụng lên tóc hắn, cảm giác mềm mượt trền tới đầu ngón tay. Tay anh lưu luyến trên đỉnh đầu hắn một lát, cuối cùng xê dịch đến bên môi Tần Diệc, nhẹ nhàng lau đi chút nước dãi bên mép.
Tần Diệc ngủ không sâu, động tác này làm hắn bừng tỉnh, mở hồ mở mắt ra nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng của Bùi Hàm Duệ, hắn lập tức lấy lại tinh thần: “Anh tỉnh rồi?”
“Ừ….” Bùi Hàm Duệ phát ra âm thanh đặc giọng mũi, nghe có chút khàn khàn.
Tần Diệc thử trán anh, do dự hỏi: “Có cần đi bệnh viện không?”
“Không muốn đi.” Bùi Hàm Duệ nặng nề nói: “Bệnh nhẹ thôi, ngủ một giấc là được.”
“Vậy uống thuốc đi.” Tần Diệc rót nước ấm, ngồi ở đầu giường nâng anh dậy rồi cho anh uống thuốc. Đặt chén xuống, hắn đột nhiên thấy thắt lưng bị tóm chặt, Bùi Hàm Duệ tựa vào vai, ôm eo hắn, hô hấp nóng rực phun lên ngực. Tần Diệc cứng đờ cả người, cánh tay nâng lên lại buông xuống, cuối cùng vẫn không đành lòng đẩy anh ra.
Tần Diệc trầm mặc một hồi, hỏi: “Anh muốn ăn gì không?”
Bùi Hàm Duệ không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Ngủ một chút nhé?”
Vẫn lắc đầu.
Tần Diệc có chút không biết làm sao, hắn bỗng nhiên cảm nhận được tâm tình của đối phương khi mình dở trò chơi xấu trước đây. Ngừng lại một chút, hắn hỏi: “Tối qua……. anh tới nhà họ Bách tìm em?”
“Ừ……..” Bùi Hàm Duệ khép mắt, trầm thấp lên tiếng “Cô nhóc kia nói em và Bách Hàn ở với nhau, không cho anh vào.”
Nói tới đây, Tần Diệc không khỏi nhớ tới trò cười lúc sáng, nhất thời cảm thấy đau đầu, hắn xoa xoa trán nói: “Hôm qua cô bé kia lại dám thừa dịp lúc em say rượu đưa em sang phòng Bách Hàn, thật không biết trong đầu nghĩ cái gì….”
“Cái gì?!” Bùi Hàm Duệ cả kinh, chau mày ngẩng đầu nhìn hắn, cánh tay siết chặt làm Tần Diệc suýt tắt thở.
Nhìn bộ dạng nhiệt độ dâng cao của anh, Tần Diệc vỗ lưng anh, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì xảy ra, chỉ là hiểu lầm thôi, không cần để ý, em còn được phát thẻ người tốt đây này.”
“……”
Ánh mắt Bùi Hàm Duệ nặng nề, một lần nữa dựa lên người hắn, cúi đầu chẳng biết suy nghĩ cái gì.
Lại là một trận trầm mặc, Tần Diệc nhất thời có chút bó tay, trù trừ một lát, hắn đặt tay lên tay anh, hơi kéo một chút rồi nói: “Ngủ một chút đi, cứ ngồi như vậy sẽ cảm lạnh.”
Bùi Hàm Duệ vẫn ôm chặt thắt lưng hắn, giương mắt lên, khàn khàn nói: “Em ngủ cùng anh.”
Không biết có phải do sốt đến hồ đồ rồi hay không, Tần Diệc cảm thấy anh không giống bình thường mà hiếm hoi lộ ra chút bốc đồng, hắn đành phải làm theo lời anh: “Ngủ đi, em ở cạnh anh.”
Được đến đáp án mong muốn, Bùi Hàm Duệ mới dịu ngoan nằm xuống, khép mắt lại, nhưng cánh tay vẫn cuốn lấy thắt lưng hắn. Tần Diệc nhét tay anh vào chăn, một lúc sau tay lại thò ra.
Tần Diệc yên lặng nhìn anh, tự nhủ trong lòng không được chấp nhặt với bệnh nhân, hắn dứt khoát cởi luôn giày, đổi tư thế thoải mái dựa vào giường.
“Tối hôm qua anh vẫn đợi em về.” Bùi Hàm Duệ từ từ nhắm mắt, nhẹ giọng nói.
Giọng anh không mang chút từ tính tuyệt đẹp như xưa nữa, Tần Diệc nghe vào tai chỉ thấy chua chát vô cùng, hắn cúi đầu nói: “Vậy cũng không thể ngủ trong phòng khách…..”
“Chẳng biết ngủ thiếp đi lúc nào.”
Tần Diệc thở dài nói: “Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Bùi Hàm Duệ bỗng nhiên nặng nề nở ra một nụ cười, giọng điệu vừa thoải mái sung sướng lại mơ hồ mang theo chút tự giễu: “A, bởi vì uống say thì em sẽ trở lại…..”
“………”
Tần Diệc ngẩn ra, cảm giác chua xót khó tả lại bốc lên, nó trở nên ngày càng mãnh liệt. Ánh mắt hắn thâm trầm hơn, nhìn sâu vào đối phương, sau một lúc lâu vẫn không nói thêm được gì.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, từng cơn mệt mỏi đánh tới, Bùi Hàm Duệ lại chưa muốn ngủ, anh còn muốn cảm nhận cảm giác khi hai người bên nhau, cho dù là dài thêm một chút cũng tốt.
Trước khi ngủ thiếp đi, anh cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng mình……
Bênh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, người bình thường ít sinh bệnh thì một khi bị bệnh sẽ khỏi rất chậm.
Bùi Hàm Duệ ngủ một ngày, ngày hôm sau lại tái phát, cuối cùng bị Tần Diệc nhét vào bệnh viện truyền nước ba ngày, may mà trụ cột thân thể của anh rất tốt, tinh thần nhanh chóng tốt lên.
Công việc trước đó của Tần Diệc tạm thời kết thúc, tuy rằng vẫn bề bộn nhiều việc, nhưng thời gian này hắn rất cố gắng về nhà chăm sóc bệnh nhân.
Bùi Hàm Duệ mất vài ngày không để ý đến việc của công ty, nhất thời tích thành cả một đống văn kiện cần xử lý, điện thoại và video call liên tục gây rối, bận đến mức khó mà dưỡng bệnh nổi. Nhưng cho dù có những phiền não này, tâm tình của anh lại dần dần tốt lên, thậm chí thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào còn có thể thay quần áo cho Toro.
Lại qua một tuần, độ nóng của quảng cáo và việc lên bìa tạp chí Kari của Tần Diệc còn chưa qua, hắn lại chụp thêm quảng cáo cho một nhãn hàng mới, đã vậy còn liên tục nhận được lời mời phỏng vấn của mấy trang truyền thông. Lịch làm việc mỗi ngày của hắn đều đầy kín, cường độ làm việc như vậy mà hắn còn có thể về nhà ăn cơm tối mỗi ngày, điều này quả thực khiến Kỷ Hàng Phong khó có thể tin tưởng.
Sau khoảng hai tuần dưỡng bệnh, Bùi Hàm Duệ lại bắt đầu tập trung vào công tác, hình thức ở chung của hai người có vẻ không thay đổi nhiều lắm, trao đổi cũng không khác nhiều, thế nhưng bầu không khí trở nên rất khác biệt.
Cảm thụ rõ ràng nhất chính là Kỷ Hàng Phong ở cùng một nhà với bọn họ. Trước kia còn không thấy gì, bây giờ mỗi ngày kẹp giữa hai người, anh quả thực cảm thấy chính mình như là dư thừa, cùng lắm cũng chỉ có thể làm bạn với Toro, đúng là xót xa!
Hôm nay Serre hưng phấn vô cùng nói tin tức tốt với Tần Diệc, người phụ trách bộ phận quảng cáo của NL chi nhánh tại Mỹ đã chủ động tìm tới cửa, hi vọng Tần Diệc sẽ tham gia buổi giới thiệu bộ sưu tập mùa xuân của họ.
Tuy rằng không phải người mẫu chính, thế nhưng đây chính là nhãn hàng quốc tế đầu tiên mời hắn đi catwalk. Tuy rằng chụp quảng cáo cũng không tồi, nhưng cho dù là lực ảnh hưởng hay tiền thù lao đều không thể so với việc tham gia show thời trang, mà những người mẫu nổi tiếng thế giới, có ai không phải bước ra từ sàn catwalk đâu.
Chỉ cần có thể lộ mặt ở buổi giới thiệu của một nhãn hiệu có cấp bậc như NL, Serre sẽ có càng nhiều cách đẩy cao Tần Diệc. Mặc dù là nhà chế tác vàng thì cũng cần người mẫu có tài năng mới được.
Tần Diệc vừa nghe tin này liền không nhịn được nghĩ tới Bùi Hàm Duệ, nhưng sau khi đối phương nghe xong cũng chỉ bình tĩnh gật đầu, không bộc lộ ra phản ứng khác. Tần Diệc nhất thời hiểu hết nhưng cũng không nói thêm gì.
Buổi giới thiệu tổ chức vào Chủ Nhật, thời gian có chút gấp, trước đó, Tần Diệc cần nhanh chóng chụp xong quảng cáo, vì vậy mà mấy tối gần đây hắn đều về nhà khá muộn, vừa về đến nhà là lăn ra ngủ.
Sắc trời tờ mờ sáng, Tần Diệc đóng đồng hồ báo thức, lo lắng đứng dậy mặc quần áo, nghĩ rằng đợi Bùi Hàm Duệ dậy ăn sáng rồi đi, không ngờ chạy xuống phòng ăn không thấy ai, lại chạy vào bếp cũng không thấy, bàn ăn trống trơn.
Tần Diệc có chút kỳ quái, do dự một lát rồi quyết định đến phòng anh xem sao…… trên giường trống rỗng, vẫn không có ai!
Hình như tên kia chưa nói hôm nay sẽ về nước…….
Tần Diệc nhíu mày, vào phòng vệ sinh nhìn qua, không có, ra vườn nhìn cũng không thấy, gọi điện thoại, tắt máy.
Thời gian không còn sớm, Serre vẫn đang thúc dục, hôm nay là quảng cáo cuối cùng, không thể không đi.
Hắn có chút không yên lòng lái xe, nghĩ có lẽ anh có việc gấp, không chừng buổi tối sẽ quay lại.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, từ chối bữa tối xã giao, Tần Diệc vội vàng chạy về nhà, ngoại trừ Toro và Kỷ Hàng Phong xem TV trên sô pha, người kia vẫn chưa về.
Tìm một vòng vẫn không thấy ai, Tần Diệc mặt co mày cáu đi ra phòng khách, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi lão Kỷ: “Hình như…… Bùi Hàm Duệ mất tích?”
“Khụ….” Kỷ Hàng Phong vừa nhét củ lạc vào miệng, vừa nghe lời này thì phát sặc mà phun ra đầy mặt Toro, tên kia vui vẻ liếm một vòng rồi ăn luôn.
Tần Diệc híp mắt nhìn anh chằm chằm: “Làm sao?”
“Ai, mới buổi sáng không gặp đã kêu mất tích. Bình thường anh mày không về hai, ba ngày cũng không thấy mày đánh rắm một cái.” Kỷ Hàng Phong hừ hừ nói: “Yên tâm đi, anh ta nói trong nước có chuyện cần về xử lý, đi từ nửa đêm hôm qua rồi. Mày ngủ như lợn chết nên không thèm đánh thức mày, mấy hôm nữa là về thôi.”
Nói rồi anh lôi một tờ giấy nhắn ra khỏi túi rồi đưa qua, chậc chậc nói: “Sáng nay anh mày còn cá với Toro, cá xem mày sẽ nhịn được đến bao giờ mới hỏi, không ngờ còn chưa tới một ngày. Haizz, anh mày lại phải mất một túi chân giò hun khói cho Toro! Nhưng mà, như vậy cũng tốt, nếu đến khi anh ta trở về mà mày cũng chưa thèm hỏi tới, nếu anh là Bùi Hàm Duệ anh mày sẽ kiếm sợi dây thừng treo cổ trước cửa nhà mày cho rồi. Nhìn hai người mà anh đây còn thấy sốt ruột……”
Tần Diệc nhìn tờ giấy nhắn thì yên tâm hẳn, mặt không chút thay đổi nhìn anh, cắt ngang giọng thao thao bất tuyệt của anh, lạnh lùng nói: “Gần đây hình như anh nhàn lắm hả?”
Kỷ Hàng Phong ho nhẹ một tiếng: “Đúng rồi, anh đã tìm được một căn phòng, chắc khoảng vài ngày nữa chuyển ra.”
“Cái gì?” Tần Diệc sửng sốt “Sao lại chuyển ra?”
Kỷ Hàng Phong hừ nói: “Đỡ phải làm bóng đèn. Lại nói, ở cùng một chỗ với hai tên gay thì anh mày sao dám đưa gái về nhà.”
“……” Tần Diệc lộ ra vẻ luyến tiếc: “Không thể không chuyển sao?”
Kỷ Hàng Phong vui vẻ: “Ai u, luyến tiếc ca ca à?”
Tần Diệc tủi thân nói: “Nếu anh đi, tiền thuê nhà sẽ thiếu một người gánh vác……….”
“……….. Sao mày không chết đi!”
Giờ khắc này, trong hoa viên lớn nhà họ Bùi, tại căn nhà kính trồng hoa, một ông lão lẳng lặng nằm trên ghế, đài radio chuyển bài hát, phát ra làn điệu uyển chuyển động nhân. Sau một lúc lâu, ông lão mở mắt ra nhìn đứa cháu đứng trước mặt mình, thở dài.