*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng Tần Diệc rất nghi hoặc hành động của người này, nhưng là một người luôn sống theo nguyên tắc “có lợi không chiếm là đồ ngu”, sau một giây tự hỏi, hắn dứt khoát chui vào trong xe.
“Đi đâu?” Người đàn ông thò tay lấy điếu thuốc trên miệng xuống, kẹp giữa hai ngón tay.
“Số 104 đại lộ Vạn Tùng.” Tần Diệc nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, “Biết đường không?”
“Có chỉ dẫn.”
“…..Tức là không biết?” Tần Diệc quay đầu ra cửa kính nhìn đường.
Cho dù không nói ra, người đàn ông kia cũng biết nhất định tên này đang nghĩ trong lòng: biết thế thà gọi taxi còn hơn.
“Tôi không đi quen đường bên đó lắm.”
Người đàn ông phả ra một hơi thuốc, ánh mắt hắn tuy rằng vẫn đang nhìn con đường phía trước, nhưng Tần Diệc lại cảm giác được tầm nhìn của đối phương vẫn ở trên người mình chưa hề rời đi.
“Hút thuốc không?” Anh ta hỏi.
“Tôi không hút mấy thứ đó, nó sẽ hun vàng hết răng.” Tần Diệc thoáng nhướng mi, vùi lưng vào trong ghế dựa, như thể làm vậy sẽ tránh mùi thuốc lá xa một chút.
Người đàn ông quay đầu nhìn hắn, nhếch môi cười, tùy tay dụi thuốc trong gạt tàn.
Im lặng đi một đoạn đường, đèn hai bên đường như bay về phía sau.
Tần Diệc lẳng lặng ngồi tựa lưng, nhìn như thảnh thơi, kỳ thật không thả lỏng cảnh giác một chút nào, ánh mắt vẫn chú ý hai bên đường.
Cứ như vậy cho đến khi người kia lại một lần nữa đánh vỡ sự yên lặng: “Nhìn dáng vẻ của cậu…….Là người mẫu sao?”
“Anh cũng vậy?” Tần Diệc hỏi lại để trả lời anh ta, nghiêng đầu, lại đánh giá trên dưới một phen, thử nói: “Bộ dạng của anh, cũng rất giống.”
Như thể nghe được chuyện gì đó thú vị lắm, người đàn ông hơi cười rộ lên: “Người mẫu hả? Tôi không phải.”
“Thật sao?” Tần Diệc có trực giác dù người này không phải người mẫu, cũng nhất định có quan hệ với nghề này, nhưng tính tò mò của hắn cũng không nặng, đối phương không nói hắn sẽ không hỏi lại.
Tạm dừng một lúc ngắn ngủi, người đàn ông lại nói: “Tôi cứ có cảm giác, đã gặp cậu ở chỗ nào rồi.”
Tần Diệc không để ý nói: “Tôi có chụp qua quảng cáo linh tinh, đại khái có hình bên ngoài hoặc trong tạp chí.”
“Cũng không phải.” Người kia phủ định rõ ràng, cũng không nói tiếp nữa. Là lập thể, là ấn tượng rõ nét mà khắc sâu, chứ không phải qua ảnh chụp đã trải qua xử lý, chỉnh sửa.
Tay anh ta đặt vững vàng trên tay lái, thần thái bình tĩnh mà tùy ý, một lát sau, anh ta thò đầu ra ngoài cửa xe thoáng nhìn, nói: “Đến rồi.”
Chiếc xe màu bạc chậm rãi ngừng dưới lầu một khu nhà cao tầng, Tần Diệc nói tiếng cảm ơn, mở cửa xe đi xuống.
“Dù sao tôi cũng đưa cậu một đoạn, không mời tôi lên ngồi sao?”
“Muộn quá rồi, hơn nữa nhà tôi rất bừa, không tiện để tiếp đón đại nhân vật như anh.” Tần Diệc phát huy đến cùng tinh thần dùng xong ném, từ chối không lưu tình.
Người đàn ông cũng không để ý, chỉ tựa trong xe nghiêng người nhìn hắn, đem đã khuya, trong tiểu khu rất yên tĩnh.
“Cậu còn chưa nói cho tôi biết tên của cậu.” Hắn nói chậm rãi, âm thanh trầm thấp, thong thả lại rõ ràng, cả người mang một loại ý tứ khó diễn tả thành lời.
“Tần Diệc.”
“Tên không tồi.” Anh ta rút từ hộp danh thiếp trong xe một tấm, đưa qua, “Nếu lúc nào cần hỗ trợ, cứ gọi cho tôi.”
Bùi Hàm Duệ, công ty thiết kế trang phục NL [Chi nhánh Trung Quốc].
Tần Diệc buông mi quét mắt nhìn, có chút kinh ngạc, không phải hắn kinh ngạc vì đối phương là nhà thiết kế, mà là công ty thiết kế NL này, Chủ tịch của nó là Đại Sư thiết kế nổi tiếng thế giới Der, một người Pháp có tính truyền kỳ, cũng là thần tượng Nhan Quy hâm mộ nhất từ xưa tới nay, tuy rằng bây giờ đã hơn 60 tuổi, nhưng vẫn phát triển trong giới thời trang cao cấp tại Pháp.
Thế nhưng hình như, chưa nghe qua NL mở chi nhánh tại Trung Quốc.
Tần Diệc im lặng cất danh thiếp, lười miếng nâng mắt, nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn thẳng: “Bùi tiên sinh thật đúng là nhiệt tình, cảm ơn anh đã đưa tôi về, nhưng tôi không nghĩ tôi có gì cần anh giúp, hơn nữa chúng ta hẳn sẽ không gặp lại. Bye~”
Nói xong, hắn giơ tay vẫy tạm biệt Bùi Hàm Duệ, không chút do dự xoay người đi về phía nhà cao tầng.
Người đàn ông sau lưng cũng không gọi hắn lại, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng Tân Diệc đi xa, trong mắt ẩn hàm ý cười khó hiểu, tính xâm lược từng lộ ra trước đó dường như sống lại một lần nữa, tản ra một loại khí tức của người có đẳng cấp cao từ khi sinh ra.
“Chúng ta sẽ còn gặp lại…..” Bùi Hàm Duệ thầm nói một câu, chậm rãi kéo lên cửa kính.
~~~~
Cửa thang máy trượt sang hai bên, ngọn đèn bên trong chiếu lên Tần Diệc tạo thành một cái bóng thật dài, hắn tiến vào trong, ấn xuống cái nút lên tầng 17.
Lúc này, tiếng xe khởi động mới truyền lại từ phía xa xa. Lúc nãy, mãi cho đến khi vào cửa lớn, hắn vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực chăm chú nhìn mình, cho dù tại tiệc chúc mừng ở khách sạn bị mọi người chăm chú, hắn cũng không có cảm giác mạnh mẽ như vậy.
Bùi Hàm Duệ…….Người đàn ông kỳ lạ.
Về đến nhà, trong phòng tối đen, hoàn toàn không có dấu vết từng có người trở về…..chắc Nhan Quy về nhà mình.
Mặc dù hai người đã chính thức hẹn hò, nhưng Nhan Quy ngại chỗ này cách công ty quá xa, nhất định không chịu chuyển sang ở cùng, hắn cũng không muốn rời đi căn phòng duy nhất cha mẹ để lại cho hắn sau khi qua đời, hai người còn từng vì thế mà cãi nhau, cuối cùng chuyện chẳng đâu vào đâu, cũng chẳng ai muốn nhắc lại. Bây giờ thỉnh thoảng bọn họ sẽ sang ngủ qua đêm trong nhà nhau.
Tần Diệc vào phòng tắm tắm rửa, chỉ ngồi trên xe Bùi Hàm Duệ một lúc mà đã dính mùi nước hoa thoang thoảng trên người hắn, điều này khiến Tần Diệc có chút không thoải mái.
Ngoại trừ không biết gì về xe cộ, hắn còn có một ham thích cổ quái, đó là ghét mùi lạ, mặc kệ là mùi nước hoa gay mũi hay mùi thối, mùi thuốc lá hay mùi hương hóa học, tất cả hắn đều không thích.
Hắn rất yêu sạch sẽ, tuy rằng không phải bệnh sạch sẽ quá độ, Nhan Quy cũng thế, nguyên nhân năm đó hắn bị hấp dẫn có một phần là do hắn cảm thấy Nhan Quy rất sạch sẽ, không đơn giản chỉ là quần áo sạch sẽ, mà là vừa không có sở thích rượu bia thuốc lá linh tinh, cũng không có cái mùi hương khó tả của đa số đàn ông, cả người sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái từ trong ra ngoài.
Tắm rửa xong đi ra, Tần Diệc để trần thân trên, chỉ mặc một cái quần dài ở nhà rộng rãi, cơ bụng đẹp đẽ rắn chắc do luyện tập lâu dài không hề giữ lại mà bại lộ trong không khí, hai bên bụng khêu gợi, nhân ngư tuyến (1) kéo dài từ phần eo căng chặt vào tận bên trong quần dài.
Hắn đi vào phòng khách, một tay lau tóc, một tay nhấc lên chiếc tạ để trong góc nâng một lúc rồi lại đổi tay.
Lúc ây kim đồng hồ đã chỉ hơn 12 giờ, Tần Diệc nghe có tiếng mở cửa.
Nhan Quy về?
Hắn xoay người vừa lúc chào đón ánh mắt dừng ở trên người
Sắc mặt Nhan Quy có chút mỏi mệt, hắn cởi áo khoác tây trang, đặt túi tài liệu trên tủ đồ ở huyền quan (2), một tay cởi caravat cho thoải mái, chưa kịp mở miệng đã bị Tần Diệc ôm vào lòng.
“Sao muộn thế mới về?” Tần Diệc ôm eo đối phương, vùi mặt vào cổ, môi đảo qua vành tai và quai hàm của hắn, hạ xuống một chuỗi hôn nhẹ. Hắn nhúc nhích cánh mũi hít ngửi, hít sâu một hơi, một chút mùi hương sạch sẽ quen thuộc của tình nhân chui vào mũi.
Rất tốt, không có mùi gì không nên có.
Người đàn ông tỏ ra bất đắc dĩ với việc Tần Diệc như cún con hít ngửi mình, sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn, còn chưa khô hết, vẫn có vị xà phòng rất nhạt.
“Bời vì lâu không gặp, nói chuyện lâu một chút, không để ý thời gian.” Nhan Quy vỗ cái lưng trần trụi của hắn, ngữ điệu thản nhiên lộ ra chút không hài lòng, “Bật máy lạnh mà không mặc quần áo, mùa hè rất dễ cảm mạo.”
“Ừ…..” Tần Diệc đáp lại bằng một âm mũi dài, hai tay thuần thục kéo vạt áo sơ mi của người kia ra từ trong cạp quần, đụng đến da thịt bên trong, răng môi dịch xuống liếm cắn hầu hết, rồi lại hôn từ cằm lên môi.
“Ưm….” Nhan Quy bị hôn đến rên rỉ, sau một lúc lâu, đến khi đôi tay kia đã thò đến chỗ cấm trong quần, hắn mới thở hổn hển đẩy ra người yêu có chút nhiệt tình, áy náy nói, “Xin lỗi, đem nay anh hơn mệt.”
Tần Diệc kinh ngạc nhìn hắn, dừng động tác lại, sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Nhan Quy ôn hòa hạ xuống một nụ hôn trấn an trên gương mặt Tần Diệc: “Anh đi tắm, em ngủ trước đi.”
Tần Diệc nhìn bóng dáng người kia vào phòng tắm, không nói được lời nào, dần dần nhăn mày lại, hơi lộ ra thần sắc đăm chiêu
Lúc Nhan Quy vào phòng ngủ thấy đèn đầu giường còn bật, ánh sáng ấm áp màu quất không quá sáng cũng không quá tối, khiến hắn không đến mức ngã vì sờ soạng.
Người đàn ông nằm nghiêng trên giường để lộ ra cái đầu xù.
Tuy bình thường Tần Diệc thoải mái và tùy hứng, ngoại trừ vài người đặc biệt, với ai hắn cũng tỏ ra xa cách, nhưng chỉ có người cẩn thận mới phát hiện được sự dịu dàng, chu đáo toát ra từ hắn.
Nhan Quy xốc chăn ngồi lên giường, nâng tay tắt đèn đầu giường, vừa nằm xuống, người đáng lẽ đang ngủ ở bên cạnh lại như thể gấu trúc lao vào ôm.
“Chưa ngủ sao?”
Tần Diệc cọ cọ cổ hắn: “Chờ anh.”
Nhan Quy lại mỉm cười, lấy tay vuốt hai má hắn: “Ngủ đi.”
Hai người không nói gì thêm, chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng xen vào nhau.
Một lúc lâu sau, Tần Diệc hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt người yêu trong đêm: “Nhan Quy……”
“Ừm?”
“Thẩm Thư Đàm kia, rút cục anh có quan hệ gì với người đó?” Nhịn một đem, Tần Diệc vẫn nhịn không được mở miệng hỏi.
“……”
Hô hập nhẹ nhàng của Nhan Quy hơi phập phồng, hắn im lặng một chút, như thể đang giãy dụa cái gì, thật lâu sau, thấy bộ dạng không biết đáp án không bỏ qua của Tần Diệc, đành phải mở miệng nói: “Thẩm Thư Đàm……Là bạn đại học của anh.”
Tần Diệc nhíu mày, hiển nhiên không vừa lòng với câu trả lời này.
Nhan Quy dừng một chút, mới như buông tay cái gì, thành nhật nói: “Trước đây bọn anh từng hẹn hò.”
“Lúc học đại học?” Tần Diệc thầm nghĩ một tiếng: quả nhiên.
“Ừ.”
“Mối tình đầu?”
“….Coi như thế đi.”
“Cũng là người mẫu à?”
“……Ừm.”
Tần Diệc thản nhiên à một tiếng, dừng việc truy vấn. Cuối cùng cũng chiếm được đáp án, nhưng lại không thoải mái một chút nào.
Quen Nhan Quy 2 năm qua, chưa bao giờ thấy hắn nhắc tới người này. Ngày xưa bọn họ rất yêu nhau sao? Vì sao lại chia tay? Vì sao lại cố tình cũng là người mẫu giống mình? Nếu đi rồi, đến bây giờ trở về lại hẹn gặp hắn là ý gì?
Đến tột cùng, trong lòng Nhan Quy có còn……
Một nghi vấn được giải quyết, càng nhiều nghi vấn lại ùa lên trong lòng, chỉ có thể tự thôi miên, không phải người yêu cũ thôi sao, ai mà không có người yêu cũ chứ, bây giờ hắn đã là người của mình, chuyện quá khứ của hắn quản nhiều làm gì.
Thế nhưng, âm thanh chất vấn vẫn không ngừng vang lên ngày càng to trong lòng, một người quan trọng đến mức ngay cả tiệc chúc mừng mình được quán quân đều không tham dự, thậm chí phải nói dối để che dấu, nói chuyện đến nửa đêm mới về, có thật sự chỉ là người yêu cũ bình thường hay không?
Trước nay, Tần Diệc không phải người thích hỏi nhiều, thế nhưng đôi khi không hỏi cũng không phải không thèm để ý, có lẽ, chỉ là hy vọng đối phương có thể chủ động mở miệng, loại bỏ hết những nghi ngờ trong lòng mình.
Nhưng đợi không biết bao lâu, Nhan Quy cũng không nói tiếp.
Trong bóng đêm, khuôn mặt hờ hững của Tần Diệc không có biểu tình, trong lòng mơ hồ trĩu nặng, quá nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ.
Câu cuối cùng của tên họ Thẩm kia…. “Chuyện của tôi cậu ấy đều biết, đương nhiên là nếu cậu ấy chịu nói cho cậu.” Quả thật rất chói tai.
Mầm mống hoài nghi, đã nảy mầm.
_________________
(1) Nhân ngư tuyến: hai đường tạo thành chữ V ở phần bụng phía trên xương chậu của đàn ông, nó giống với phần bụng dưới của con cá khi nó co mình, vì vậy mà được gọi là nhân ngư tuyến
Vâng *bịt mũi* chính là hai cái đường cơ nổi lên hai bên hông đang thi nhau lao vô trong quần kìa *ngất*
(2) Huyền quan: Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong của ngôi nhà.