Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 86: Đùa?




 

Cư Sơn Tinh ngồi ở vị trí cao đã lâu, làm gì có ai dám nói chuyện kiểu đó với bà ta. Bà ta chỉ cảm thấy cơn tức ở ngực đang hừng hực muốn dâng trào ra ngoài, giơ tay định tát cho Tống Nhã Đình một bạt tai.

Sao Tống Nhã Đình có thế đứng yên cho bà ta đánh được, cô vừa chuẩn bị né, tay Cư Sơn Tinh đã bị người khác cản lại trước.

Tống Nhã Đình sững sờ, nghiêng đầu qua thì thấy khuôn mặt lạnh tanh của Thời Minh Quang.

Người đàn ông đưa một tay túm lấy cổ tay Cư Sơn Tinh, tay còn lại đút trong túi quần, anh mặc áo sơ mi màu đen, tay áo xắn lên một đoạn để lộ cánh tay trắng thiên lạnh rẳn chắc.

Ánh trăng lành lạnh càng làm tôn lên gương mặt đẹp như điêu khắc của anh.

Chẳng qua lúc này vẻ u ám trên mặt anh khiến người ta phái khiếp sợ, nốt ruồi son dưới mắt cũng có thêm phần quỷ quyệt.

Cư Sơn Tinh đâu ngờ Thời Minh Quang ra ngoài nhanh như vậy, bà ta cười gượng: “A Quang, thím với cô Tống đây chỉ đang đùa thôi mà cháu…”

“Đùa thôi?”, Thời Minh Quang gật đầu một cách rất hứng thú: “Ra vậy”.

Cư Sơn Tinh còn tưởng mình lừa được, bèn thớ phào: “Phải đấy, chỉ là đùa thôi. ”

Thời Minh Quang thả tay Cư Sơn Tình ra, bà ta ngấm ngầm trừng mắt nhìn Tống Nhã Đình rồi quay lưng định đi.

Thời Minh Quang chợt lên tiếng: “Thím hai dừng bước cho”.

Cư Sơn Tinh dừng lại, nhìn Thời Minh Quang: “Sao vậy A Quang? Còn việc gì nữa à?”

Thời Minh Quang phớt lờ bà ta, nói với Tống Nhã Đình: “Nếu thím hai đã đùa với cô, cô cũng đùa với bà ta một lát đi”.

Anh vừa dứt lời, Tống Nhã Đình và Cư Sơn Tinh đều đờ người ra.

Tống Nhã Đình lưỡng lự hỏi: “Anh nghiêm túc chứ?”

“Cô nói xem?”, Thời Minh Quang lạnh lùng hỏi ngược lại.

Cư Sơn Tinh khó tin bật thốt lên: “A Quang! Thím đã bảo chỉ là đùa, là hiểu lầm thôi! Cháu cứ phải theo đến cùng mới chịu hả?!”

“Tôi cũng chỉ bảo cô ấy đùa với bà thôi mà, thế này mà đã gọi là theo đến cùng à?”, Thời Minh Quang hơi cụp mắt xuống, giọng anh rất vang: “Sao nào, thím hai được đùa với người khác chứ người khác không được đùa với thím hai à?”

Mặt Cư Sơn Tinh biến sắc, bà ta còn muốn nói thêm gì đó, Thời Minh Quang đã lạnh lùng quát: “Tống Nhã Đình, cô không nghe thấy lời tôi nói à?!”

Tống Nhã Đình giật mình, nhanh chóng bước lên trước, đằng hắng một tiếng: “Bà hai, không phải tôi cố ý đâu nhé, nếu bà muốn tính sổ thì đi tìm Thời Minh Quang đi!”

Ngoài miệng thì nói không phải cố ý, nhưng khi ra tay lại không do dự chút nào, cô thẳng tay tát Cư Sơn Tinh một bạt tai, bà ta bị tát thậm chí còn chẳng kịp phân ứng.

Một lúc lâu sau, Cư Sơn Tinh ôm mặt, tức giận đến run người: “Cô… Các

Tống Nhã Đình nhanh nhẹn trốn ra sau lưng Thời Minh Quang, thò đầu ra nguy biện: “Tôi không muốn đánh bà đâu! Tại cháu trai cả của bà bẳt đó!”

Thời Minh Quang bóp cằm cô, nhìn vào mắt cô: “Tôi làm thế là vì gì chứ? Cái thứ ăn cháo đá bát nuôi chẳng được tích sự gì này”.


Tống Nhã Đình chân thành đáp: “Vì ra vẻ”.

Thời Minh Quang:

Cư Sơn Tinh sắp giận điên lên, bà ta tức tối nhìn Tống Nhã Đình, sau đó im lặng bỏ đi.

Tống Nhã Đình thở dài: “Xong rồi, em lại bị ghi thù nữa rồi”.

“Mối thù giữa cô với bà ta, cô muốn báo như thế nào?”

Tống Nhã Đình chớp chớp mắt nhìn anh: “Cậu ba, em thấy hôm nay anh cứ là lạ làm sao ấy…”

Không đợi Thời Minh Quang trả lời, cô lại nói tiếp: “Hôm nay Cư Sơn Tình bị em đánh, chắc chân bà ta sẽ không tỏ ra thân thiện với em nữa… Hoàn cảnh sinh tồn của em thực sự quá ác liệt…”

Thời Minh Quang phát hiện ra người này không nói ra được câu nào tốt cả, nhưng anh vẫn hỏi: “Vậy cô định làm thế nào?”

Tống Nhã Đình nói bằng giọng điệu tủi thân: “Em chỉ có thế nhờ cậy vào con trai thôi!”

Thời Minh Quang: “…”

Anh im lặng quay lưng bỏ đi, Tống Nhã Đình vội vàng đi theo, nói: “Cậu ba! Hay là chúng ta sinh con luôn bây giờ đi! Tranh thủ cho em được nhờ con trai mình sớm sớm một chút!”

“Không”, giọng nói lạnh tanh của Thời Minh Quang tựa như gió Bẳc Cực, thổi vào người thôi cũng thấy đau vô cùng.

Tống Nhã Đình ủ rũ cúi đầu đi theo về phòng, cô sực nhớ tới một việc, bèn hỏi: “Cậu ba, anh muốn chuyển ra ở riêng hả?”

“ừ’, Thời Minh Quang đáp: “Nơi này có quá nhiều thứ đáng ghét, tôi không muốn ớ lại đây thêm nữa”.

Tống Nhã Đình kéo ống tay áo Thời Minh Quang, hỏi: “Thế anh có dẫn em theo không? Chúng ta chuyển tới nơi khác nhé!”