Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 83: Không có sức




 

Đương nhiên rồi, Lưu Tiểu Lan híp mắt.

Tiền đề là Tống Nhã Đình hoàn toàn trở thành rác rưởi trong giới giải trí.

Vương Lượng xem hotsearch Weibo, cười hì một tiếng: “Lãng Lãng, cả ông trời cũng đang giúp chúng ta này! Tôi còn chưa ra tay mà đồ xấu xí kia đã xảy ra chuyện rồi!”

Cảnh Lãng vội vàng mở điện thoại ra xem thử, sau đó nở một nụ cười méo mó: “Xem ra không chỉ có mình tôi chướng mắt kẻ xấu xí kia”.

Vương Lượng nói: “Hotsearch này còn hấp dần hơn cái chúng ta tính toán nhiều, fan của Lương Mạn nổi tiếng giỏi cãi nhau, không cần thuê thủy quân, chỉ mấy fan này thôi cũng có thể mắng chết đồ xấu xí kia”.

Cảnh Lãng cười nói: “Anh Lượng, thuê thêm vài thủy quân châm dầu vào lửa đi, tôi muốn xem đồ xấu xí kia có thể kiên trì được bao lâu!”

“Được”, Vương Lượng nói với giọng điệu hưng phấn: “Tôi sẽ đi ngay”.

Tống Nhã Đình gọi điện thoại cho Lương Mạn, lúc này Lương Mạn đang bận đến mức sứt đầu mẻ trán, cô ấy giận dữ nói: “Những người này đang nói bậy nói bạ cái gì vậy? Nói chúng ta là les? Sức tướng tượng phong phú như thế sao không đi viết tiểu thuyết đi! Đi bốc vác trên công trường đúng là lãng phí tài năng!”

Tống Nhã Đình nói: “Chị Mạn, chị đừng tức giận quá, cây ngay không sợ chết đứng”.

“Fan của chị đã mắng em như thế rồi, người cần tức giận phải là em mới đúng!”, Lương Mạn thởdàl: “Sao em có thể vô tư vậy? Mấy lời bình luận kia chị đọc còn khó chịu…”

Tống Nhã Đình cười khẽ: “Có thể có scandal với chị Mạn là vinh dự của em”.

Lương Mạn không nhịn được cười: “Sao em dẻo miệng thế…”

Nếu nói lúc trước Lương Mạn chỉ thích vẻ ngoài của Tống Nhã Đình, thì bây giờ cô ấy đã bắt đầu tán thưởng cô gái này, mới mười tám tuổi đã có thể không quan tâm thiệt hơn được như thế.

Lương Mạn nghiêm túc nói: “Em đừng lo lắng, chị sẽ xử lý chuyện này, phòng làm việc sẽ lập tức đăng bài thanh minh…”

Tống Nhã Đình cười đáp vâng.

Thật ra hai người đều biết dù có thanh minh cũng vô ích, sẽ không có ai chịu tin.

Lương Mạn lại nói: “Bọn họ bôi nhọ em như thế chỉ vì cảm thấy em xấu, chị sẽ giục đạo diễn Quách để bên tuyên truyền tranh thủ đăng ảnh tạo hình của em lên”.

“Được ạ”, Tống Nhã Đình vẫn rất bình tĩnh: “Thật ra chị Mạn à, chị không cần phải lo lắng như thế đâu, cái này chẳng phải đang tăng độ chú ý của em miễn phí sao? Có ai vừa ra mắt đã có độ nổi tiếng cao như em đâu?”

Lương Mạn cười mắng: “Cái này là danh tiếng tốt à?”

“Tai tiếng cũng là một cách để nổi tiếng”.

Lương Mạn rất vui vẻ: “Em nghĩ thoáng thật đấy”.


Hai người lại trò chuyện thêm một lúc thì Tống Nhã Đình cúp máy, quay đầu thì thấy Thời Minh Quang không biết đã đứng sau lưng cô từ bao giờ, Thời Minh Quang lạnh lùng nói: “Nói chuyện điện thoại với ai mà cười vui thế?”

Tống Nhã Đình ngâm nghĩ một lúc mới đáp: “Đối tượng tin đồn”.

sắc mặt Thời Minh Quang càng khó coi hơn: “Cô còn có đối tượng tin đồn nữa à?”

Tống Nhã Đình nói với giọng không phục: “Em thế nào cơ? Em không chỉ có đối tượng tin đồn mà người ta còn là ảnh hậu nữa đấy!”

Thời Minh Quang thoáng sửng sốt, sau đó cười khinh thường: “Cô có tin đồn với một người phụ nữ?”

Tống Nhã Đình cũng cảm thấy chuyện này rất hoang đường: “Em cũng cảm thấy rất mới lạ”.

Thời Minh Quang lạnh lùng nói: “Tôi đã nói với cô từ lâu là giới giải trí không có gì tốt lành rồi”.

“Đó là vì anh không nhìn thấy chỗ tốt của nó”, Tống Nhã Đình đứng dậy, hỏi với vẻ tò mò: “Cậu ba, hôm nay anh không đi làm à?”

“Có chuyện”, câu trả lời của Thời Minh Quang cực kỳ lạnh nhạt: “Bà nội tìm chúng ta”.

Tống Nhã Đình: “…”

Tống Nhã Đình chỉ vào mình: “Cả em sao?”

“Nếu không sao tôi lại xuất hiện ở đây chứ?”, Thời Minh Quang cười châm chọc: “Đến nhìn cô cười ngu ngốc với một người phụ nữ khác sao?”

Tống Nhã Đình: