Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 7: Kế hoạch cướp đoạt tài sản




Tống Thải Vi nghe vậy thì không thế tin nối nhìn lại chính mình, trước khỉ đi cô ta đã xịt nước hoa rồi, sao lại hối được?!

Cô ta lớn đến ngần này, lần đầu tiên bị người khác đối xử như vậy, lại còn mất mặt trước bao nhlẽu người thế này, cô ta gần như sắp bật khóc.

Uông Tâm Nhụy vội vàng nói: “Cậu Thời, hòm qua người ở bẽn cạnh cậu đúng là Vi Vi, cậu chẳc chắn là nhớ nhầm rồi…”.

Thời Minh Quang chẳng thèm nhìn đến Uông Tâm Nhụy, anh không có chút hứng thú nào với người mà Cư Sơn Tình đưa đến, xoay người muốn rời đi, bống nhiên nhìn thấy Tống Nhã Đình đứng bẽn cạnh đang cúi đầu đế khiến bán thản như trờ nên vô hình.

Không hiểu vì sao, anh đi đến trước mặt của Tống Nhã Đình, nẳm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lẻn.

Gương mặt kia sau khi bôi son trát phấn lẽn trông vô cùng khôi hài.

Thời Minh Quang vốn muốn tránh đi thật xa.

Nhưng như ma xui quỷ khiến, anh cúi người về phía cần cố của Tống Nhã Đình hít sảu một hơi.

Một mùi hương hoa thơm nhàn nhạt khiến người khác cảm thấy yên lòng, tựa như làn nước dịu dàng, có thế khiến tất cả bất an và cáu kỉnh lắng lại.

Da gà da vịt trẽn cố Tống Nhã Đình nổi hết cả lẽn, cô bị dọa cho hết hồn.

Cỏ vốn dĩ cho rằng Thời Minh Quang lúc phát điên đã đủ khủng bố rồi, nhưng bảy giờ một Thời Minh Quang bình thường lại khiến cô càng cảm thấy sợ hãi hơn. So sánh mà nói, thì cái người đàn ông ôm lấy cô nói cô thơm kia đáng yẽu hơn nhiều.


Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lẽn bẽn tai, vô cùng châc chắn: “Là cỏ”.

Lông mi Tống Nhã Đình run lên, ngước đôi mẳt ướt long lanh lẽn nhìn vào Thời Minh Quang, dường như không thế ngờ được, như thế này mà anh cũng nhận ra được cô.

Tống Thải VI vằn cố vớt vát, miền cưỡng CƯỜI nói: “Cậu Thời… chị ấy là chị tôi, hỏm nay mới đến đây, sao lại là chị ấy được chứ…”.

Thời Minh Quang bực mình nhìn về phía cô ta: “ồn ào, im mồm”.

Tống Thải Vi bị dọa sợ, vội vàng im bặt.

Thời Minh Quang vốn không muốn đế ý đến người mà Cư Sơn Tinh đưa đến, nhưng nhìn vào gương nhỏ nhãn, răng trắng môi đỏ, xinh đẹp sáng sủa này, anh bồng nhiên thay đối ý định,

nói: “Cỏ tên là gì?”

“… Tống Nhã Đình”.

“Nhã Đình trong chữ nào?”, người đàn ông lơ đãng hỏi.

Tống Nhã Đinh khẽ đáp: “Chim én chưa về xuân đã muộn, Nhã Đình sương mờ hoa Hạnh lạnh băng”.

Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức Tống Nhã Đinh có thể đếm được từng sợi mi trên đôi mắt của người đàn ông, người đàn ông bồng kéo giãn khoảng cách, giọng nói lạnh lẽo: “Bà nội, cháu muốn cô ấy”.

Nghe thấy lời này, bà Thời đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó nụ cười dần lan rộng: “Được! Được!”

Thời Minh Quang nói xong liền rời

đi.

Bà Thời nắm chặt tay Tống Nhã Đình, mỉm cười nói: “Nhã Đình à, xem ra con bé này đã có duyên tiền định trở thành cháu dâu của ta rồi!”

Tống Nhã Đình cũng mỉm cười theo, nếu không phải vì muốn đối đời, cô tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc vào loại người như Thời Minh Quang này, cõ còn thực sự mong Thời Minh Quang sẽ giữ lại Tống Thải Vi nữa cơ.

Bên này thì vui vẻ, còn bẽn phía Tống Thải VI và Uông Tám Nhụy thì lại chầng mấy dễ chịu gì.

Nhất là Tống Thải Vi, càng nghĩ càng không hiếu, cô ta rốt cuộc là có chồ nào không bằng được Tống Nhã Đình đáng ghét kia?!

Thời Minh Quang lại không cần cô ta! Còn nói cò ta hôi!

Đảy chắc chắn là lồi của Tống Nhã Đình! Đều là do cô xúi bấy cả!

Nếu không lần đầu gặp mặt, sao Thời Minh Quang lại không giữ chút thế diện nào lại cho cô ta như vậy?!


Tống Thải Vi tức đến mức muốn nháy lẻn xé rách mặt Tống Nhã Đinh ra, còn may Uông Tảm Nhụy kịp thời kéo cô ta lại, nhỏ giọng nói: “Vi Vi, con nghĩ đến Thần Tinh, bây giờ vản chưa thế lật mặt với nó được!”

Tống Thải Vi hơi cứng người lại.

Đúng vậy, còn có Thần Tinh.

Thần Tinh là tài sản của An Chi Tố. mẹ ruột của Tống Nhã Đình để lại cho cô, nó từng là một công ty quản lý có địa vị rất cao trong giới giải trí.

Nhưng do kinh doanh không tốt nẻn mấy nảm gần đây đã dần lụn bại.

Nhưng con lạc đà cỏ gầy trơ xương thì cũng to hơn ngựa, dù gì thì nó vần khá hơn mấy công ty nhỏ kia rất nhiều.

Tống Thải Vi bây giờ đang muốn dấn thân vào giới giải trí, cô ta không muốn ký kết hợp đồng với công ty khác rồi phải chịu cản trờ lẫn hạn chế, cho nên mới muốn lấy Thần Tinh về trong

tay mình.

Nhưng mà Tống Nhã Đình ăn hại này lại nhất quyết không chịu buông tay!

Nếu như bây giờ mà lật mặt với Tống Nhã Đình thì khá nảng lấy được Thần Tinh sẽ càng ít đi.

Tống Thải Vi nghĩ đến đáy liền cố gắng nặn ra một nụ cười:”… Chị, chị cũng coi như trong cái rủi cỏ cái may, em vốn đĩ muốn giúp chị, nhưng mà cậu cả hình như chí nhận môi mình chị, xin lỗi chị nha”.

Tống Nhã Đĩnh nhìn nụ cười glả tạo này của Tống Thải Vi, hờ hững đáp: “Cảm ơn ý tốt của cô, nếu như cô và dì đày không có việc gì nữa, thì về trước đi.

Tống Thải Vi nghiến muốn nát hàm răng, hận không thể xông lên cho Tống Nhã Đình hal cái tát, giờ còn chưa là cháu dâu cả của nhà họ Thời đảu mà đã bẳt đầu lên mặt với cô ta rồi!

Nhưng mà trên thực tế, cỏ ta cũng chẳng thế làm được gì, chí đành phái rời đi cùng với mẹ mình.

Vừa ra khỏi cống chính của nhà họ Thời, Tống Thải Vi liền nói bằng giọng căm hận: “Mẹ… con muốn Tống Nhã Đình phải chết! Con nhất định phải giết nó! Nó làm con mất hết cả mặt mũi… con chí muốn mạng của nó!”

uỏng Tâm Nhụy vội vàng an ủi con gái bảo bối của mình: “Vi Vi con yên tâm, nỏ dù có ớ lại nhà họ Thời thì đã làm sao? Danh không chính ngôn không thuận, hơn nữa Thời Minh

Quang kia còn là một kẻ điên, nói không chừng lúc nào đó Ịại xé xác nỏ ra, nó cũng không ngang ngược được bao lâu đâu. Bày giờ việc cần gấp của chúng ta là mau chóng lấy được Thần Tinh về, như vậy sau này đường đi của con mới dề dàng!”

Tống Thải Vi cố gắng đế bán thân bình tĩnh lại, nói: “Mẹ, con về sẽ nói với anh Trạch Phong, Tống Nhã Đình là đồ ăn hại, Thần Tỉnh sẽ chỉ lụn bại trong tay nỏ thôi, anh Trạch Phong chắc chân sẽ giúp con”.

Tô Trạch Phong là vị hôn phu được bố mẹ hai bên hẹn ước của Tống Nhã Đình, Tống Nhã Đình khá là thích anh ta, đáng tiếc Thần nữ có lòng mà Tương vương vô tâm, Tô Trạch Phong không hề có chút hứng thú, lại càng

cảm ghét loại con gái nhà giàu ản chơi trác táng như Tống Nhã Đình.