Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 53: Yêu cầu phân đoạn




Tống Nhã Đình quay đầu nhìn thì thấy đó là một người đàn ông đeo kính râm có dáng người dong dỏng cao.

Tuy không nhìn thấy cả khuôn mặt nhưng từ những đường nét trên mặt có thể thấy được đây là một anh chàng điển trai.

Vừa lên tiếng chính là một người béo có gương mặt đầy cay nghiệt, thấy cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, mày người kia cau chặt, đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi: “Nói với cô đấy, không nghe thấy à?”

Anh ta đánh giá Tống Nhã Đình một lượt từ trên xuống dưới, giễu cợt: “Người như vậy mà cũng dám đi casting? Đừng lãng phí thời gian của mọi người thế chứ!”

Tống Nhã Đình vậy mà lại mỉm cười, cô không để ý tới gã béo kia, mà nhìn thẳng vào người đàn ông cao lớn: “Anh là Cảnh Lãng đúng không?”

Anh ta cởi kính râm ra VỚI vẻ khó chịu, để lộ một gương mặt tuấn tú, có điều trên mặt không giấu nổi sự cáu kỉnh.

Anh ta đang anh anh em em với người yêu trên giường thì bị người đại diện Vương Lượng réo như đòi mạng, một hai lôi anh ta đến đây.

Tâm trạng vốn đã rất tệ, vậy mà hết lần này đến lần khác còn gặp phải một người xấu xí, càng khiến tâm trạng anh ta tệ hơn, lạnh lùng nói: “Cô biết tôi à? Biết tôi mà còn không mau cút đi”.

“Đến lượt tôi thì sao phải cút?”, Tống Nhã Đình thờ ơ hỏi.

Cảnh Lãng phì cười, dùng kính râm gõ gõ vào vai Tống Nhã Đình, nói với giọng khinh miệt: “Tôi giành chỗ của cô là vinh hạnh cho cô đấy, người quái dị, mau tránh ra, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ lôi cô đi! Chờ tôi giành được nhân vật Kinh Tuyết này, đâm bảo có thể bùng nổ, đến lúc đó, đừng trách tôi không cho cô lăn lộn trong ngành giải trí!”

Hình tượng mà công ty xây dựng cho Cảnh Lãng là một vị tiên nhân không ăn khói lửa nhân gian, thế nên mới có nhiều người cảm thấy anh ta thích hợp với vai Kinh Tuyết.

Nhưng không ngờ bên trong, tính cách của người này lại tồi tệ đến thế.

Tống Nhã Đình cười: “Giành được nhân vật Kinh Tuyết ư? Anh rất có lòng tin nha!”

Không đợi cảnh Lãng lên tiếng, người đại diện Vương Lượng đã nói: “Nhân vật Kinh Tuyết này chắc chẳn là của Cảnh Lãng nhà chúng tôi, không ai có thể đoạt được”.

Tống Nhã Đình ngẫm nghĩ, không ngờ cô lại rất phóng khoáng nói: “Vậy chúc mừng anh trước, chúc anh may mắn”.

Cảnh Lãng: “Coi như cô thức thời”.

Anh ta hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng.

Điền Ngọc đứng bên cạnh không khỏi nhíu mày: “Đình Đình, sao cháu lại nhường cho tên đó? Rõ ràng là cậu ta chen ngang mà…”

Tống Nhã Đình đứng tựa cửa, nhìn Cảnh Lãng đang nhanh chân đi vào phòng, nói: “Thấy anh ta tự tin như vậy, thôi thì để anh ta có cơ hội thể hiện bản thân”.

Cô híp mắt, cười nói: “Chuyện nắm chắc trong tay, nếu thất bại ắt sẽ tức chết mất”.

“Cái gì?”

“Không có gì”, Tống Nhã Đình nói: “Anh ta sắp diễn rồi, nhìn xem đi”.


Quách Khánh Chí ngồi bắt chéo chân trên ghế, vẻ mặt trông vô cùng bực bội: “Ngồi đây cả ngày mà chẳng có một người nào nhìn được! Đúng là lãng phí thời gian của tôi!”

Tác giả của Ca Tẩn Đào Hoa, Trần Sương, nói: “Cũng không còn cách nào khác…”

Cô ta ngẩng đầu nhìn, bổng nhiên nói: “Cảnh Lãng đến rồi, tôi đã xem qua tư liệu của anh ta, cảm thấy… cũng khá on .

“Cảnh Lãng đến?”, nghe vậy, Quách Khánh Chí cũng lên tinh thần.

Ca Tần Đào Hoa sắp quay rồi, vậy mà vẫn chưa tìm được nhân vật nam số 2, trong lòng ông ta cũng rất sốt ruột, ông ta đặt kỳ vọng vào Cảnh Lãng rất lớn, giọng cũng vì thế mà dịu đi: “Cảnh Lãng đúng không? Cậu có đọc Ca Tần Đào Hoa chưa?”

Thật ra cảnh Lãng chưa xem, ngày nào anh ta cũng bận túi bụi, nào có thời gian đế đọc tiểu thuyết chứ!

Anh ta chỉ từng nghe người đại diện nói đại khái cốt truyện mà thôi, trong mắt anh ta, loại tiểu tuyết ngôn tình tầm thường này thật sự không mấy thú vị.

Nhưng đối mặt với câu hỏi của đạo diễn, anh ta lại nói với thái độ rất điềm đạm: “Đã từng xem, tôi thích nhất là nhân vật Kinh Tuyết”.

Quách Khánh Chí gật đầu, nói: “Vậy thì, cậu biểu diễn đoạn Kinh Tuyết nhập ma tại Phù Đồ Tháp đi, có được không?”

Mọi người đồng loạt giật mình.

Kinh Tuyết nhập ma tại Phù Đồ Tháp vốn là một trong những đoạn cao trào nhất trong tác phấm đấy!

Yêu cầu của Quách Khánh Chí có hơi cao rồi!

Nhưng cảnh Lãng không hề nóng nảy, bới vì trước đó anh ta đã được đào tạo rồi.