Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 52: Đi thử vai




Chỉ có cô ta mới biết bản thân đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng vì nhân vật Trần Như Cấm này.

“Vậy thì mượn lời tốt của cậu”, Tống Thải Vi mỉm cười nói.

Bỗng nhiên, cô ta quay sang Tống Nhã Đình, hỏi: “Chị, chị cũng thích nhân vật Kinh Tuyết à?”

“Sao lại nói vậy?”, Tống Nhã Đình miễn cưỡng ngước mắt nhìn.

Tống Thải Vi cười nói: “Bởi vì chị nhuộm tóc thành màu bạc, tóc Kinh Tuyết cũng là màu bạc nên em đoán là chị thích Kinh Tuyết”.

Nghe vậy, mọi người cười ồ lên.

“Gì vậy trời… Bắt chước xinh đẹp à? Đây là mua xinh đẹp hay bán xinh đẹp vậy? Sao Tống Nhã Đình không tự biết soi gương vậy nhỉ? Cô ta không nhìn rõ dáng vẻ của mình à? Kinh Tuyết vốn là người băng thanh ngọc khiết, thiên tư ngọc mạo đấy, cô ta bắt chước được không?”

“Mà cũng đúng nha, có khi cô ta nhuộm tóc màu bạc là để bắt chước Kinh Tuyết thật đấy, đúng là người xấu lắm trò…”

“Không thể không nói, cô ta xấu thật đấy, Kinh Tuyết cũng không cần loại fan như vậy đâu, hiểu không hả?”

Tống Thải Vi mau chóng nói lời hòa giải: “Được rồi được rồi, mọi người đừng nói nữa”.

Nhưng trong mắt cô ta lại lóe lên tia

đắc ý.

Ha, Tống Nhã Đình, ai bảo hôm qua cô kiêu ngạo như vậy, còn dám đánh tôi!

Hiện tại chỉ là một chút khó chịu thôi, coi như điếm tâm, đợi tôi trở thành ngôi sao lớn, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là bạo lực mạng, tôi sẽ tận mắt nhìn cô bị nước bọt dim chết.

An Tuế Tuế tức đỏ mặt, nói: “Các người có câm miệng hay không hả? Đem người khác ra giễu cợt vui lắm à? Có giáo dục không?”

Thân phận của An Tuế Tuế không nhỏ, mặc dù không biết cụ thể cô ấy là thiên kim nhà ai, nhưng đám học sinh cũng không muốn đắc tội với cô ấy, chỉ lấm bẩm mấy câu như “Xấu còn không cho người khác nói” rồi im miệng.

Nhưng người trong cuộc là Tống Nhã Đình lại thờ ơ như không có việc gì, cô lạnh lùng nhìn Tống Thải Vi: “Cô đến làm gì?”

Tống Thải VI cười thân mật, cứ như cảnh tượng hai chị em giương cung bạt kiếm ngày hôm qua vốn chưa hề xảy ra vậy.

Cô ta dịu dàng nói: “Ngày kia là em vào đoàn làm phim rồi, định hỏi chị có muốn đến đoàn xem không, em có thể đưa chị đi, đến lúc đó, chị có thế tiếp xúc với các diễn viên trong đoàn phim Ca Tân Đào Hoa đấy!”

“CMN!”, có người rống lên: “Tôi cũng muốn đi! Hoa hậu giảng đường, mang tôi đi với!”

“Vi Vi, cậu đối xử với Nhã Đình thật tốt… Cô ta không đáng để cậu đối xử vậy đâu, cậu dẫn tôi đi với! Tôi tuyệt đối không khiến cậu mất mặt đâu!”

“Ôi chao, tôi cũng muốn nhìn thấy nữ thần của mình ở khoảng cách gần, tôi đã yêu Lương Mạn rất nhiều năm rồi!”

“Vi Vi, nhìn tôi này! Tôi muốn đi! Cậu mang đứa quái dị như Tống Nhã Đình đi sẽ dọa người khác đấy!”

Đối mặt với đề nghị hấp dẫn như vậy, Tống Nhã Đình lại thờ ơ: “Không có hứng thú, không đi”.

Mọi người lập tức khó chịu:

“Cái gì vậy chứ, hoa hậu giảng đường nể tình chị em nên có lòng tốt mang cô ta đi, xem kìa, thái độ của cô ta là sao vậy?”

“Lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú chứ sao nữa… Tống Thải Vi, cậu tốt quá rồi, nếu tôi mà có một bà chị quái gớ như vậy thì tôi đã sớm xông đến tát một cái”.

“Giả vờ giả vịt! Buồn nôn!

II

“Mọi người đừng nói vậy”, Tống Thải Vi vội ngăn lại, rồi quay sang hỏi Tống Nhã Đình: “Chị, chị không đi thật à?”

“Không đi”, Tống Nhã Đình trá lời rất hờ hững: “Còn việc gì nữa không? Không thì cút!”

Tống Thải Vi mấp máy môi, mang vẻ mặt sa sút rời đi.

Tống Nhã Đình dường như không nghe thấy mọi người bàn tán, cô tiếp tục nằm bò trên mặt bàn ngủ.

Hôm nay là thứ sáu, được về sớm.

Vốn dĩ An Tuế Tuế định mời Tống Nhã Đình đi ăn bánh ngọt, nhưng lại bị cô từ chối, nói là có việc quan trọng hơn cần làm.

An Tuế Tuế cũng không miền cưỡng, tự đi một mình.

Tống Nhã Đình đội mũ lưỡi trai lên, gọi điện cho Điền Ngọc rồi bắt xe đi thẳng đến địa điểm thử vai Ca Tần Đào Hoa.

Cô gặp Điền Ngọc ở cửa ra vào, thấy cô, ông ta do dự hỏi: “Đình Đình, con thật sự muốn vào đoàn làm phim này à?”

“ừm”, Tống Nhã Đình đáp.

Điền Ngọc thở dài.

Được rồi, ông ta nhất định sẽ giành được nhân vật Thải Liên này cho Tống Nhã Đình.