Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 51: Kinh Tuyết




Chỉ với một bộ phim học đường nổi tiếng khắp cả nước, trở thành nam thần quốc dân.

Sau đó không ngừng tung ra bom tấn, nếu bàn về vị trí hàng đầu trong làng giải trí hiện nay thì hẳn phải kể đến An Linh Sanh.

Tống Nhã Đình ấm giọng nói: “Tuế Tuế, không phải tôi không tin cậu, mà quả thực có cách giải quyết chuyện này”.

An Tuế Tuế do dự một lát rồi nói: “Cậu thật sự có thể lấy được ảnh chụp có chữ ký của Lục Kiến Thân à?”

“ừm”, Tống Nhã Đình gật đầu, dù sao cũng cùng một đoàn làm phim, xin một tấm ảnh có ký tên mà thôi, việc nhỏ.

An Tuế Tuế nắm lấy tay cô, hai mắt tỏa sáng: “Vậy… vậy cậu có thể xin giúp tôi một tấm không? Tôi muốn anh ấy đề là: Tặng Tuế Tuế đáng yêu!”

Tống Nhã Đình:

Có lẽ nhóm fan của An Linh Sanh có nằm mơ cũng không ngờ em gái của thần tượng nhà mình lại đi hâm mộ “kẻ địch”.

Nếu An Linh Sanh mà biết được chắc cũng hộc hết 3 lít máu.

Tống Nhã Đình bật cười, nói: “Được, tôi biết rồi”.

An Tuế Tuế ngại ngùng nói: “Cậu, cậu đừng có cười tôi đấy, mà chuyện này cũng không được nói cho anh trai tôi biết, bằng không anh ấy sẽ chì chiết tôi đến chết mất thôi…”

Tống Nhã Đình gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu”.

Nhưng Tuế Tuế à, giấy không gói được lửa, sớm muộn gì anh trai cậu cũng sẽ biết cậu là phản đồ!

Hiển nhiên, An Tuế Tuế không nghĩ xa đến vậy, cô ấy lại nói: “Bất quá, nói đến Ca Tẫn Đào Hoa, poster chính thức tạo hình các nhân vật chính cũng đã được tung ra, nhưng sao lại không có Kinh Tuyết nhỉ? Kinh Tuyết cũng là một nhân vật quan trọng, lúc đọc sách, tôi thích anh ấy nhất đấy!”

Có thể nói Kinh Tuyết là nhân vật được hoan nghênh nhất trong Ca Tân Đào Hoa, fan hâm một của nhân vật này thậm chí còn nhiều hơn cả nam nữ chính.

Tống Nhã Đình cũng đã đọc nguyên tác, có thể thấy được, Kinh Tuyết cũng là nhân vật mà tác giả thích nhất, nên đã bỏ rất nhiều tâm huyết để miêu tả về anh

ề*f

ây.

Thậm chí còn dùng hình tượng “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” vốn chuyên thuộc về nữ để mô tả nhân vật này.

An Tuế Tuế hất cằm nói: “Lúc nhìn thấy Kinh Tuyết chết, tôi đã khóc ướt cả gối đấy, mẹ tôi còn tưởng tôi gặp ác mộng nên đã dành thời gian an ủi tôi, nhưng tôi cũng không dám nói với mẹ lý do khiến mình khóc”.

Tống Nhã Đình cười nói: “Đúng thật, sớ dĩ Ca Tần Đào Hoa thành công như vậy có lẽ cũng do cái chết của Kinh Tuyết quá mức đau lòng”.

“A a a a a! Sao đoàn làm phim lại không tung poster tạo hình của Kỉnh Tuyết vậy chứ? Tôi thật sự muốn biết diễn viên đóng Kinh Tuyết là ai?”


An Tuế Tuế thở phì phò nói: “Chẳng lẽ bọn họ cố ý?”

“Không phải cố ý đâu”, một giọng nói dịu dàng vang lên.

An Tuế Tuế ngấng đầu thì thấy Tống Thải Vi đã xuất hiện ở phòng học của lớp 11 tự lúc nào.

Hôm nay cô ta mặc đồng phục, có vẻ như bộ phim đang quay trước đó đã bước vào giai đoạn hoàn thiện rồi.

Lúc này, cô ta đang mỉm cười với An Tuế Tuế, nói: “Quả thực còn chưa chọn được diễn viên đóng vai Kinh Tuyết, vẫn còn đang casting đấy. Yêu cầu của đạo diễn Quách rất cao, tác giả cũng nói vẫn chưa tìm được người phù hợp với hình tượng Kinh Tuyết, nên việc vày vẫn chưa được quyết định”.

Nói đến đây, cô ta dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Tuy nhiên tôi nghe nói hôm nay Cảnh Lãng sẽ đi thử vai Kinh Tuyết, khả năng anh ta được chọn khá lớn đấy!”

Những người xung quanh nghe cô ta nói vậy thì ồ lên kinh ngạc: “Cảnh Lãng?”

“Tôi biết, tôi biết! Anh ta ra mẳt còn chưa được bao lâu, nhưng đã rất có danh tiếng, dáng vẻ cũng điển trai, tính cách khá là nam tính, theo hướng coolboy lạnh lùng, so với hình tượng của Kinh Tuyết thì cũng khá phù hợp”.

“Cảnh Lãng à… Tuy cũng khá phù hợp, nhưng tôi câm thấy… cảm thấy cứ thiếu thiếu gì đó”.

“Nên biết đủ đi, Cảnh Lãng đã không tệ rồi, Thần Tiên như Kinh Tuyết thì ai có thể hợp 100% chứ?”

“A a a a Vi Vi, thật hâm mộ cậu, có thể biết được những tin tức như thế! Nếu Cảnh Lãng được chọn, cậu nhất định phải cho bọn mình biết đấy nhé! Bọn mình đl động viên cho anh ấy!”

Tống Thải Vi rất thích cảm giác được chúng tinh phủng nguyệt như thế này, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ung dung, nói: “Được, tôi sẽ thông báo cho mọi người”.

“Wow! Vi Vi, cậu tốt thật đấy!”