Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 49: Chỉ mình anh thấy được vẻ đẹp của cô




Vậy ý nghĩa của việc đặt báo thức là

gì?

Thời Minh Quang rũ mắt nhìn Tống Nhã Đình một hồi bỗng dưng giật chăn cô đi.

Anh vừa định gọi cô dậy thì chợt thấy dưới chăn, cái váy ngủ sau một đêm đã bị cô lăn lộn bèo nhăn nhúm trên người.

Một đôi chân vừa dài vừa thẳng cứ thế lộ ra trong không khí.

Nó như hai thanh ngọc ấm nóng khiến người ta muốn đụng vào thử xem có ấm áp mịn màng hay không.

Cổ áo của váy ngủ hơi rộng, lộ ra xương quai xanh.

Nốt ruồi son mà Thời Minh Quang từng nhìn thấy trong ảnh cũng lộ ra, nó như một bông hoa đào nở rộ trên nền tuyết trắng, vừa kiêu sa lại lạnh lẽo khiến người ta vừa nhìn đã muốn chinh phục.

Ánh mặt trời rọi vào từ ngoài cửa số, chiếu lên gương mặt nghiêng ngủ của Tống Nhã Đình.

Mái tóc trắng khiến cô trông có vẻ cực kỳ ngây thơ, vừa ngoan ngoãn lại non nớt.

E rằng bất cứ người đàn ông nào thấy cũng muốn chế tạo ra một cái lồng sắt lộng lẫy nhốt cô vào trong, chỉ để cho một mình mình xem.

CỔ họng Thời Minh Quang lăn lăn rồi nhắm mắt lại.

Anh bổng nhiên cảm thấy Cư Sơn Tinh không phải đưa một cái linh vật để ăn cơm với mình, mà là một yêu tinh nhỏ muốn mạng người.

Tống Nhã Đình vừa mơ màng mớ mẳt ra đã thấy Thời Minh Quang không chút do dự giơ chân đá tới.

Cô mờ mịt lăn một cái trên nệm, đầu bù tóc rối, ngơ ngác nhìn Thời Minh Quang.

Thời Minh Quang: “Cút dậy ăn cơm”.

Tống Nhã Đình: “…ồ”.

Anh gọi người dậy thì gọi, động tay động chân làm gì!

Tên khốn nhà anh!

Tống Nhã Đình tức giận đứng dậy về phòng rửa mặt, đang định trang điểm thì thấy tên khốn kia đủng đỉnh bước vào.

Cô vẫn còn giận nên giọng điệu cũng chẳng mấy hiền lành: “Anh đến làm gì?”

Thời Minh Quang thuận tay kéo một cái ghế dựa ra, ngồi xuống bên cạnh Tống Nhã Đình, đặt khuỷa tay lên bàn, chống cằm lười biếng nói: “Xem cô trang điểm”.

Tống Nhã Đình: “Sao? Anh muốn học cách trang điểm của em hả?”

Thời Minh Quang ngẫm nghĩ rồi nói: “Học tập cách để biến mình thành một kẻ xấu xí hả?”

Tống Nhã Đình cầm toner đặt cái bộp lên bàn nói: “Vậy anh đi ra ngoài đi!”

Thời Minh Quang dường như khẽ cười một cái, nhàn nhạt nói: “ừ, tôi đến để học cách trang điểm thần sầu của cõ .

Tống Nhã Đình hừ một tiếng, bẳt đầu sự nghiệp trang điểm vĩ đại của mình.

Thời Minh Quang nhìn cô dùng phấn son che vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần ấy của mình đi thì không hiểu sao lại cảm thấy vui.


Chỉ có mình anh là thấy được.

Thấy được vẻ ngoài và tính cách thật của cô.

Tống Nhã Đình nhìn gương bặm đôi môi đỏ đậm của mình xong bèn hài lòng gật đầu nói: “Xong rồi”.

Thời Minh Quang cũng vô cùng hài lòng đứng dậy bảo: “Ăn cơm thôi”.

Ăn sáng xong, Tống Nhã Đình vừa đến trường đã nghe thấy rất nhiều người trong lớp đang bàn về bộ “Ca Tân Đào Hoa”

Cô nghe ngóng một hồi mới biết được đêm qua đoàn làm phim “Ca Tần Đào Hoa” đã công bố poster của những nhân vật chính.

Tác giả bộ “Ca Tân Đào Hoa” cũng tham gia biên soạn nên đương nhiên vấn đề chọn nhân vật sẽ không có vấn đề.

Poster vừa được công bố đã trực tiếp lên hot search.

Fan truyện đều cực kỳ hài lòng, vì lần tuyển nhân vật này thật sự vô cùng phù hợp với truyện gốc!

Nam nữ chính thì khỏi bàn rồi, Lục Kiến Thân và Lương Mạn đều là những diễn viên gạo cội được công nhận.

Hiếm thấy là dù những vai phụ cũng cực kỳ giống với miêu tả của truyện gốc, mấy đứa học sinh lại trong độ tuổi đu idol nên không nố tung chảo mới là lạ.

Poster vừa được công bố, Tống Thải Vi cũng được mọi người bàn tán.

Tống Nhã Đình ngồi ở chỗ mình, nghe mấy nữ sinh bên cạnh ríu rít:

“Tớ phái công nhận là Tống Thải Vi giỏi thật á, giờ mới tiến vào giới giải trí được bao lâu? Đã có thế tham gia vào phim của đạo diễn Quách Khánh Chí! Còn diễn nữ số 3 nữa!”

“Lúc tớ đọc truyện đã rất thích nhân vật nữ phụ số 3 Trần Như Cẩm kia, quả thật vô cùng dịu dàng và hiền lành, cảm giác như một tiểu sư muội ngoan ngoãn, nhìn poster thì Tống Thải Vi cũng có chút giống”.

“Hâm mộ Tống Thải Vi ghê, lần này thế mà có thể diễn chung với nam thần của tớ huhu… cậu nói xem tớ tìm cậu ta xin chữ ký của Lục Kiến Thân thì cậu ta có giúp không?”

II