Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 46: Em ngủ với anh!




cửa kính bên ghế lái hạ xuống lộ ra gương mặt của Tang Du: “Cô Tống”.

Tống Nhã Đình không ngờ Tang Du lại tự mình đến đón cô nên hơi bất ngờ.

Cô kéo cửa ra định lên xe thì thấy ghế sau đã có một ông ôn thần ngồi đó.

Ôn thần có một khuôn mặt cực kỳ điển trai, khóe mắt bên trái có một nốt ruồi son, rõ ràng đẹp đến sắc sảo, nhưng vẻ mặt lại hết sức lạnh lẽo như một tảng băng đã đóng băng cả ngàn năm.

Tống Nhã Đình kỉnh ngạc: “Anh ba? Sao anh lại đến đây?”

Không phải là riêng đến đón cô đó chứ?

Thời Minh Quang nhàn nhạt đáp: “Tiện đường”.

“Ồ”.

Quả nhiên, nếu chuyên môn đến đón mình thì Tống Nhã Đình sẽ nghi ngờ anh bị quỷ nhập.

Cô lên xe, Thời Minh Quang nhìn biển tiệm cắt tóc hỏi: “Cô xin nghỉ là đế biến mình từ một nhỏ xấu xí trở thành một nhỏ xấu xí bị nhiều người chú ý?”

Tống Nhã Đình quyết định không so đo VỚI anh, vuốt mái tóc trắng của mình hỏi: “Ngầu không?”


Thời Minh Quang cười lạnh: “Ngầu đâu không thấy, chỉ thấy xấu thật sự”.

Lần này, ngay cả Tang Du ở ghế trước cũng không nhịn được bật cười.

Tống Nhã Đình tức anh ách gắt:

“Anh sẽ hối hận!”

“Giờ tôi cũng đã rất hối hận”, Thời Minh Quang nói: “Tôi không nên xin phép cho cô, không thì cô đã chẳng xấu chói mắt như vậy”.

Tống Nhã Đình:

A, a, a, a!

Người đàn ông này coi Hạc Đỉnh Hồng với thuốc phiện như ăn cơm uống nước hả? Sao miệng lưỡi lại chua chát như vậy chứ!

Vất vả lắm mới trở về nhà họ Thời, Tống Nhã Đình tức tới mức chẳng buồn ăn cơm, trực tiếp về phòng, còn chốt cửa lại.

Bấy giờ, Thời Minh Quang mới phát hiện mình trêu hơi quá, cô không ăn tối, anh cũng hết muốn ăn.

Chậc, phiền ghê.

Anh suy nghĩ một hồi rồi đi đến trước cửa phòng Tống Nhã Đình bình tĩnh bảo: “Đi ra”.

Tống Nhã Đình bực mình gắt: “Không!”

Thời Minh Quang nói: “Cô cảm thấy mình không ra là tôi bó tay với cô hả?”

Tống Nhã Đình cười lạnh, nghĩ bụng hôm nay bà đây sẽ không ra ngoài, để coi tên khốn nhà anh làm gì được tôi!

Cô vừa nghĩ xong đã nghe thấy “Rầm” một tiếng.

Ánh trăng bổng rọi vào phòng, Thời Minh Quang đứng ở cửa thả chân xuống, mặt mày lạnh nhạt, có hơi mất kiên nhẫn nói: “Đi ra”.

Tống Nhã Đình:

Tống Nhã Đình nhìn ván cửa bể tan tành dưới đất, nuốt một ngụm nước bọt.

Cô cám thấy nếu mình chống đối với Thời Minh Quang nữa thì anh cũng sẽ giơ chân đá phế mình.

Đấng mày râu co được dãn được!


Chú Lưu Hoàng bán giày rơm kiếm cơm, Hàn Tín chịu nỗi nhục dưới háng người, Câu Tiễn nằm gai nếm mật…

Hôm nay, Tống Nhã Đình cô cúi đầu trước khí thế của tên khốn kia thì có làm sao, chuyện ấy cũng không mất mặt!

Tống Nhã Đình vội vàng chạy đến trước mặt Thời Minh Quang: “Anh ba, em ra rồi!

Thời Minh Quang liếc cô một cái, không biết có phải ảo giác không nhưng Tống Nhã Đình cứ cảm thấy ánh mắt ấy tràn ngập vẻ khinh bỉ.

Tống Nhã Đình: “…”

Cơm tối hôm nay rất phong phú, Tống Nhã Đình lại chẳng muốn ăn, ăn một chút đã gác đũa, Thời Minh Quang cau mày hỏi: “Không ăn à?”

“Ngang bụng”, Tống Nhã Đình đáp: “Không ăn nữa”.

“Tại sao?”

“Nhạt miệng”, Tống Nhã Đình bần thần đáp.

“Ăn”, Thời Minh Quanh lạnh mặt gắp một cái chân giò hun khói vào chén cô, bá đạo nói: “Không ăn thì sẽ bắt cô đi cho sói ăn”.

Tống Nhã Đình hoảng sợ: “Anh ba muốn đưa em đến sở thú hả?”

Tang Du nói: “Bên biệt thự của cậu ba có nuôi sói, không cần đi sở thú”.

Tống Nhã Đình:

Đây chính là một cách giúp hủy thi diệt tích tại chỗ luôn ấy.

Tống Nhã Đình cầm đũa lên, ho khan một tiếng nói: “Em bỗng dưng lại cảm thấy rất đói, ăn thêm chút nữa vậy”.

Thời Minh Quang vừa lòng.

Không biết tại sao cô ăn không ngon, anh cũng hết muốn ăn.

Ăn tối xong, Tống Nhã Đình bèn trở về phòng, ngồi trên giường nhìn cửa phòng toang hoang, trong đầu bỗng ting một tiếng, cơ hội tốt!

Cô lập tức ôm gối đầu mon men tới phòng Thời Minh Quang.

Thời Minh Quang vẫn chưa ngủ, đang xem tài liệu, ngó thấy cô thì cau mày hỏi: “Cô đến làm gì?”