Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 42: Hay là bán lại cho tôi đi?




Tống Thải Vi vội hùa theo: “Đúng đó chị, đối với chị Thần Tinh không có tác dụng gì, chị bán cổ phần lại cho em đi?”

Nói xong, cô ta quay sang lấy hợp đồng đưa cho Tống Nhã Đình: “Tuy không được nhiều tiền cho lắm nhưng vẫn hơn là để Thần Tinh đóng cửa!”

Tống Nhã Đình thong thả ngồi xuống ghế, mớ xem hợp đồng rồi đột nhiên ném thẳng hợp đồng vào mặt Uông Tâm Nhụy, cười nhạo: “Một chút tiền này là để đuổi ăn mày à?”

Uông Tâm Nhụy hét lên: “Đình Đình!”

Tống Nhã Đình vờ như không nghe thấy, thản nhiên nói: “Muốn Thần Tinh hả? Có thể, bây giờ cô ra giá đi, tăng khoảng 100 lần, tôi sẽ bán cho cô”.

Tăng 100 lần, đó chính là hàng chục tỷ đấy!

Tống Thải VI đào đâu ra nhiều tiền như vậy?

Rõ ràng là Tống Nhã Đình muốn nhục nhã mẹ con cô ta mà!


“Chị…”, Tống Thải Vi uất ức nói: “Nếu chị không muốn bán thì cứ nói thẳng là được, sao chị lại có thể đối xử VỚI mẹ như vậy…”

Những cổ đông khác cũng không nhìn nổi nữa, tuy nói Thần Tinh là của Tống Nhã Đình, nhưng mọi người đều thấy thái độ hung hăng ngang ngược vừa rồi của cô.

Tiếng xôn xao bắt đầu nổi lên: “Đình Đình! Sao cô có thể đối xử với mẹ mình như vậy?”

“Mẹ tôi?”, Tống Nhã Đình lạnh lùng nhìn người vừa lên tiếng: “Chú Hà, mẹ tôi đã mất từ rất lâu rồi, chẳng lẽ chú đã quên?”

Người nọ sững sờ, đồng thời cũng bị ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc của cô dọa sợ.

Đúng vậy, mẹ của Tống Nhã Đình là An Chi Tố chứ không phải Uông Tâm Nhụy.

Tống Nhã Đình quét mắt nhìn tất cả các cổ đông, bình tĩnh nói: “Nếu các vị đã không tin tôi, và cảm thấy cái giá Tống Thải Vi đưa ra là hợp lý, vậy thì đem hết cổ phần bán cho tôi đi? Có bao nhiêu tôi sẽ mua bấy nhiêu, tránh cho các vị thua lỗ”

vẻ mặt của các cổ đông bổng chốc trở nên vi diệu.

Một cổ đông cả giận nói: “Bán cho cô với giá thấp như vậy à? Cô đang nằm mơ đó hả?”

Tống Nhã Đình cười khẽ: “Nhưng vừa nãy các chú đây mới bảo tôi bán cho Tống Thải Vi với cái giá đó đấy, không phải à?”

Các cổ đông:

“Nếu mình không làm được thì đừng ép buộc người khác”.

Tống Nhã Đình lạnh lùng nói: “Nếu các người không muốn tiếp tục lưu lại Thần Tinh thì có thể sang tay cổ phần công ty bất kỳ lúc nào, còn nếu các người ở lại Thần Tinh, thì dù là một ngày cũng phải nghe theo lời tôi”.

‘Cô!

Il

Vị cổ đông vừa nãy đã lên tiêng đứng dậy: “Cô đừng khinh người quá đáng! Tống Nhã Đình, chính cô có bản lĩnh hay không bộ cô không rõ à? Cô chiếm vị trí này để làm gì?”


“Trong tay tôi có 48% cổ phần”, Tống Nhã Đình không chút lo sợ: “Vị trí này là của tôi!”

“Cổ đông!”

Đúng là tức chết mà!

Nhưng bọn họ lại hoàn toàn không có cách phản bác.

Tống Nhã Đình quay sang Điền Ngọc, nói với một thái độ khác: “Chú Điền, nhiều năm như vậy đã khiến chú vất vả rồi!”

Cô biết, nếu không có Điền Ngọc, Thần Tinh đã sớm bị mẹ con Tống Thải Vi nuốt chửng rồi.

“Không vất vả… Không vất vả. Là do chú vô dụng, chú không thể điều hành tốt Thần Tinh…”, Điền Ngọc lã chã rơi nước mắt.

“Không liên quan đến chú”, Tống Nhã Đình xé nát bộ hợp đồng chuyển nhượng kia, nói: “Tôi sẽ không bán Thần Tinh!”

“Chị!”, Tống Thải Vi nóng nảy: “Hiện tại Thần Tinh đã như vậy, không thể tiếp tục hoạt động! Chúng ta là chị em, của chị hay của em thì có gì khác nhau chứ?”

Tống Nhã Đình mỉm cười: “Vậy à? Vậy sao em gái không cho chị mượn một ít tiền để vực dậy Thần Tinh nhỉ?”

“Em…”, Tống Thải Vi á khấu.

Mắt Uông Tâm Nhụy đảo quanh, vẻ mặt thản nhiên nói: “Đình Đình, thành tích học tập của con như vậy, tương lai sợ còn không vào được đại học, con định lãnh đạo mọi người như thế nào đây?”

Nghe thế, thái độ của mọi người lập tức thay đối.

Đúng vậy, cô cả nhà họ Tống vốn là một đứa vô dụng, luôn đội sổ thì sao có thể lãnh đạo công ty?

Vị cổ đông trước kia bị Tống Nhã Đình phản bác lại đứng lên, nói: “Đang tuổi ăn học thì mau về lo học đi, đừng có xen vào việc ớ đây!”