Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 38: Sớm chết sớm siêu sinh




Trong lòng cô cực kỳ hận Tống Nhã Đình, nhưng trên mặt lại mềm mại cười: “Sao chị ấy lại không biết suy nghĩ như vậy chứ…”

Tô Trạch Phong cả giận nói: “Em đừng nhắc cô ta với anh nữa!”

Tống Thải Vi vội vàng nói: “Được được được, chúng ta không nhắc tới chị ấy nữa. Anh Trạch Phong ơi, em muốn ăn kem, anh mua cho em nhé?”

Tô Trạch Phong nén giận đáp: “Được”.

Trong phòng học.

An Tuế Tuế tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: “Những lời ban nãy của Tô Trạch Phong là tiếng người nói hả? Dựa vào cái gì mà cậu phải tặng cổ phần công ty cho Tống Thải Vi?”

Tống Nhã Đình lạnh nhạt nói: “Tôi đã quá quen với cái lối suy nghĩ hề hước của họ rồi”.

An Tuế Tuế siết chặt bàn tay nhỏ nhắn nói: “Cậu tuyệt đối không được đưa cố phần công ty cho họ đâu đó!”

Tống Nhã Đình buồn cười xoa đầu An Tuế Tuế bảo: “Yên tâm, không đưa đâu. À đúng rồi, chiều tôi xỉn nghỉ, không đi học”.

An Tuế Tuế ơ một tiếng: “Cậu tính xin nghi à? Bảo phụ huynh gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp chưa?”

”… phụ huynh gọi điện thoại?”, tuy Tống Nhã Đình khõng hiếu học, nhưng chưa từng xin nghỉ nên không biết cách xin phép, lần đầu nghe xỉn phép còn cần phải bảo phụ huynh gọi điện.

“Cậu không biết hả?”, An Tuế Tuế nói: “Quy định của trường THPT số 1 rất nghiêm, nếu muốn ra khỏi trường trong giờ học, dù với lý do gì cũng phải bảo phụ huynh gọi điện cho chủ nhiệm lớp, sau đó chủ nhiệm lớp sẽ cấp giấy nghỉ”.

Tống Nhã Đình:”…’

Cô đang nghĩ xác suất thành công khi bảo Tống Chính Nguyên gọi điện cho Hách Liên xin nghỉ sẽ cao hơn hay là bảo Thời Minh Quang gọi điện sẽ cao hơn.

Thôi bỏ đi, cô chọn cách sớm chết sớm siêu sinh.

Gọi điện cho Tống Chính Nguyên thì đừng nói xin phép, chắc chắn vừa mở miệng đã bị chửi nẽn tạm thời cô không muốn đế ý đến ông bố kia.

Còn Thời Minh Quang…

Tống Nhã Đình day day cái trán, cảm thấy còn không bằng nghe Tống Chính Nguyên chửi một trận.

Cô nghiêm túc hỏi thăm An Tuế Tuế: “Trường học chúng ta có thể trèo tường ra ngoài không?”

An Tuế Tuế ngẩm nghĩ rồi đáp: “Trước đây bức tường bên rừng cây nhỏ phía Tây Bắc cũng thấp, có thể nhảy ra ngoài. Nhưng sau khi trùm trường dẫn người trèo tường bị bắt thì chổ đó đã được xây cao thêm 2m”.

Tống Nhã Đình:

Ok, vị trùm trường chưa gặp mặt kia đã cắt đứt đường lui của cõ luôn rồi.

Mãi đến khi nghỉ trưa, Tống Nhã Đình và An Tuế Tuế đi tới căn tin ăn cơm mà cô vẫn chưa nghĩ ra được làm sao để ra khỏi trường, hay chụp ảnh tim kiếm thiện cảm từ Thời Minh

Quang.

Công tỵ.

Tang Du xách theo đồ ăn đặt ngoài vào văn phòng nói: “Anh ba, cơm tới rồi”.

Sắc mặt Thời Minh Quang hết sức khó coi: “Cầm đi, không muốn ăn”.

Tang Du nói: “Chẳng phải ngày hôm qua vẫn còn binh thường à”.

Nói đến cái này, Thời Minh Quang lại càng bực bội.

Anh mím môi cầm lấy điện thoại nhìn, cái người trang điếm giống như một con heo kia đến giờ vẩn chưa

nhắn tin cho mình, khung thoại vằn dừng lại ở sticker mà Tống Nhã Đình đã gửi hõm qua.

Thực ra, anh cũng có hơi đói, nhưng ngửi thấy mùi đồ ăn lại chẳng muốn ăn.

“Bộp” một tiếng, Thời Minh Quang đặt mạnh điện thoại xuống bàn.

Vừa hay lúc này có một thư ký đưa tài liệu vào, vì đi giày cao gót nên lỡ trẹo chân ngã xuống đất, tài liệu cũng rơi vãi lung tung.

Tang Du: tiêu rồi, cô thư ký kia

sắp xui xẻo rồi.

Sao lại vừa khéo đụng ngay vào họng súng của anh ba thế không biết? E là sắp mất việc rồi.

Thư ký cũng sợ quá chừng, vội vàng cuống cuồng nhặt lên: “Xin lỗi, xin lỗi… tôi khỏng có cố ý…”

Thời Minh Quang lạnh lùng nói: “Cầm tài liệu cũng cầm không xong, tôi thuê cô vào công ty làm gì? Để trưng

à?”

Cô thư ký suýt khóc: “Tống, tống giám đốc, tôi…”

Thời Minh Quang cau mày, vẻ mặt âm trầm đuối người: “Cút đi, ngày mai…”

Anh còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Thời Minh Quang dừng lại, bực bội cầm lấy điện thoại, thấy tên cuộc gọỉ được ghi chú là “Linh vật”.

Hàng mày anh thoáng thả lỏng lại, bắt máy hỏi: “Chuyện gì?”

Tống Nhã Đình do dự rất lâu mới gọi cú điện thoại này, cô ho khan một tiếng, quyết định hỏi thăm Thời Minh Quang trước: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu ba ăn cơm chưa”.

Giọng nói của Thời Minh Quang càng lạnh hơn: “vẫn chưa”.