Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 29: Cùng một loại người




Mọi người cấn thận quan sát vẻ mặt của Thời Minh Quang, tất cả đều cảm thấy vị tráng sĩ vừa gửi tin nhắn đến chết chắc rồi, bởi vì mặt sếp đã đen đến mức không đen thêm được nữa.

Cả đám đã chuẩn bị tỉnh thần cuộc họp sẽ kéo dài đến sáng mai, thì bỗng nhiên, Thời Minh Quang đứng lên, thản nhiên nói: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người đi ăn cơm đi”.

Mọi người: ẫũvr

Chuyện quái gì vậy? sếp à, nếu anh có bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái đi!

À không… sếp, anh vẩn nên ngoan ngoân bị bắt cóc đì!

Mãi đến khi Thời Minh Quang rời khỏi phòng họp, các vị trong ban lãnh đạo vẫn chưa ki.p phản ứng.

Chẳng lẽ hôm nay sếp bị ma ám? Anh ta dễ dàng bỏ qua cho bọn họ vậy sao?

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của mọi người, Tang Du ho khan một tiếng, nói: “Nhìn tôl làm gì? Tôỉ cũng không biết gì đâu, nhặt được một mạng không tốt à? Mau đi ăn đi!”

Nói xong, anh ta vội đuối theo Thời Minh Quang.

Thời Minh Quang về đến phòng làm việc của mình liền hỏi: “Cơm trưa đâu?”

Tang Du khựng lại vài giây, nói: “Trước kia không phải cậu bảo đừng mang cơm trưa đến à?”


Thời Minh Quang lạnh lùng nhìn anh ta một cái, Tang Du lập tức nói: ‘Tôi đi sắp xếp ngay, cậu muốn ăn gì?”

Thời Minh Quang ngẫm nghĩ rồi nói: “Sườn kho tàu, rau muống xào, mướp đắng xào trứng, còn có… canh rong biển”.

Tang Du hoang mang: “Không phải cậu không ăn mướp đắng à?”

Thời Minh Quang lại lạnh lùng nhìn anh ta.

Tang Du liền nói: “Tôi biết rồi”.

“Khả Khả!”, Lưu Kỳ mồ hôi nhề nhại chạy đến cổng trường, bắt lấy tay Tôn Khả Khả.

“Cậu đến làm gì?”, Tỏn Khả Khả lạnh lùng nói: “Xem trò cười của tôi à?”

Lưu Kỳ há to miệng: “Tớ… Tớ không có ý định cười cậu đâu, tớ tin cậu sẽ không làm ra chuyện như vậy…”

Vệt nước mắt trên má Tôn Khả Khả còn chưa khô, trông cô ta hết sức thê thảm, hoàn toàn khác xa với hình tượng mỹ nhản ngây ngô trước đây.

Dù sao cũng không ờ lại lớp 10 được nữa, nên cô ta lười phải giả vờ, nói: “Là tôi làm”.

Lưu Kỳ cả kỉnh: “Cậu… Sao cậu…’

Tôn Khả Khả trào phúng: “Sao hả? Bất ngờ lắm à? Sao cậu lại ngu xuẩn như vậy? Sao lại tin tưởng tỏi như

vậy ?”

Lưu Kỳ lui về sau, khi đã hiểu ra tất cả, nước mắt cô ta nhịn không được rơi xuống.

“Khả Khả… Sao cậu lạỉ… Rõ ràng cậu không phải loại người nhưvậy,tớ vẫn luôn tin tưởng cậu, dù mọi người đều nói cậu bỏ thuốc Tô Trạch Phong nhưng tớ vẫn tin cậu… Sao cậu có thể…”

“Ồ, vậy phải xin lỗi rồi, xin lỗi vì đã phụ sự tin tưởng của cậu”.

vẻ mặt Tôn Khả Khả không có chút nào là áy náy, cứ như đây chỉ là một chuyện không có ý nghĩa, cô ta thờ ơnói.

‘Thật ra, Lưu Kỳ à, cậu rất ngu ngốc, rất dễ lừa, ngoài việc đó ra thì cậu chẳng có ưu điểm nào cả. sở dĩ tôi chịu làm bạn với cậu là vì nhìn trúng hai “ưu điếm” đó của cậu đấy. Quả nhiên, tôi chỉ đâu thì cậu cắn đó, đúng là một con chó ngoan”.

Lưu Kỳ cảm thấy đầu “ông” một tiếng, bẽn tai chợt vang lên câu nói của Tống Nhã Đình: “Lại là một con chó ngoan hộ chủ”.

Lúc ấy cô ta còn nối giận vì cảm thấy Tống Nhã Đình nói chuyện quá khó nghe.

Nhưng không ngờ cô ấy lại nói đúng, cô ta chỉ là một con chó mà Tôn Khả Khả nuôi thôi sao?


Giờ tấm mặt nạ dối trá bị xé rách, chân tướng đầm đìa máu tươi bày ra trước mặt cô ta.

Tôn Khả Khả không hề biết mình làm sai, mà trái lại còn cười nhạo cô ta.

Tôn Khả Khả không nói sai.

Cõ ta rất ngu xuấn, bị người ta đùa cợt, bị xoay mòng mòng, trờ thành hạng tôm tép nhãi nhép.

Lưu Kỳ cắn răng, mắt cô ta đỏ bừng: “Tôn Khả Khả, coi như tôi ngu, tôi đã nhìn lầm cô rồi!”

Tôn Khả Khả tỏ vẻ không sao cả: “Nhớ học khôn một chút, đừng để bị người khác coi là chó mà sai khiến nưa”.

Lưu Kỳ cắn môi gần như chảy máu, Tôn Khả Khả không đế tảm đến cô ta, mà cùng bà Tôn đi ra khỏi trường.

Từ sau khi rời khỏi văn phòng chủ nhiệm, sắc mặt bà Tôn vẫn luôn đen kịt, bà ta nói: “Sau này mày định làm thế nào?”

Tôn Khả Khả nhếch môi: “Không biết”.

Bà Tôn nói: “Mày đã làm ra chuyện như vậy, dù là trường dạy nghề cũng không chịu nhận mày, sau này mày khỏi đi học nữa đi”.

Tôn Khả Khả lập tức cảm thấy bất

an: “Mẹ…”

Bà Tôn lạnh lùng nói: “Nếu mày đã không có tương lai tươi sáng thì đến hộp đêm làm việc đi, kiếm tiền nhanh, có như vậy mới trả nối tiền nợ bài bạc của bố mày”.

“Mẹ!”, Tôn Khả Khả kinh ngạc nói: “Sao con phải trả nợ cho ông ta chứ?”

Bà Tôn vung tay tát cô ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Vì ông ta là bố mày! Dù ông ta có thế nào thì vẫn là người nuôi mày lớn!”

‘Tôn Khả Khả, tao nói cho mày biết, tao nuôi mày lớn đến như vậy, đã bỏ ra khõng biết bao nhiêu tâm huyết, kết quả thì sao, mày không có chút tiến thủ nào cả, tự tay hủy hoại tương lai của mình, ngoại trừ bán xác thì mày

nghĩ mày còn làm được gì nữa?’

Tôn Khả Khả ôm mặt, cô ta không ngờ mẹ mình lại là người vô tình như

vậy.

Trước kia, khi cô ta còn học ở lớp 10, cô ta chính là niềm tự hào của mẹ, là vốn liếng đế bà ta khoe khoang khắp nơi.