Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 23: Đòi quà




Thế nhưng, Tôn Khả Khả lại không thế chạm được đến người Tống Nhã Đình vì cô ta đã bị người đàn ông túm lấy cố tay kéo mạnh làm cho ngã nhoài ra đất!

Thời Minh Quang ghét bỏ nhíu mày nhìn vào bàn tay đã chạm vào Tỏn Khả Khả.

Tang Du lập tức cầm khăn tay chứa cồn ra đưa cho anh, Thời Minh Quang từ từ lau sạch từng đốt ngón tay của mình, lạnh lùng nói: “Trông kỹ cô ta”.

Tang Du gật đầu: “Vâng”.

Tống Nhã Đình hơi ngấn người.

Đây là lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ cô như thế.

Mà người này lại còn là Thời Minh Quang.

Thời Minh Quang thấy cô ngơ ngấn thì không vui nói: “Cô là cái cột gổ à? Chỉ đứng yên tại chổ chờ người ta nhảy đến đánh?”

Tống Nhã Đình lẩm bẩm: “Tự tôi cũng có thế tránh được…”.

Thời Minh Quang: “Cái gì?”

Tống Nhã Đình vội vàng mỉm cười ngọt ngào che đi: “Em nói là cảm ơn cậu ba! Nếu không phải có cậu ba thì người ta khỏng chừng đã bị Tôn Khả Khả cào cho rách mặt phá tướng rồi! Yêu anh quá muaz muaz!”

Có vẻ như gương mặt trát đầy phấn của cô lúc nở nụ cười quả thực khiến cho người ta mắc ói, tóm lại là biểu cảm của Thời Minh Quang rất ghét bỏ, lạnh lùng nói: “Ghi nhớ cái tốt của cậu ba nhà cô là được”

Tống Nhã Đình trong lòng thầm mắng một cảu đàn ông chó, nhưng biểu hiện trên mặt lại vô cùng ngoan ngoãn: “ừm ừm, em chắc chắn sẽ nhớ thật kỹ!”

Tôn Khả Khả bị Tang Du giữ chặt, mà đoạn ghi âm vằn đang tiếp tục phát:

“…Tôi lấy cái thuốc này làm cái gì? Cậu có biết Tô Trạch Phong của trường chúng tôi không? ừm… chính là cậu cả của nhà họ Tõ đó, tôi theo đuối anh ta hai tháng rồi, anh ta chẳng rung

động chút nào, hình như là thái độ với Tống Thải Vi kia có hơi đặc biệt…”

Trong đoạn ghi âm, thiếu nữ cười lạnh lùng một tiếng:

“Một con dê béo bở như vậy, tôi không muốn buông tay đâu, sau này nói không chừng sẽ chẳng gặp được nữa, chỉ cần anh ta uống chai nước ngọt này, rồi ngủ với tôi.

Tôi nếu như may mắn có được con với anh ta, cho dù không làm được vợ anh ta thì con của tôi cũng có thế được chia không ít gia sản của nhà họ Tô.

Nếu như không may mắn, không thể có con, chỉ cần chúng tôi ngủ với nhau rồi, thì điếm yếu của anh ta cũng nằm trong tay tôi, tôi và anh ta ngày tháng sau này còn dài…”.

“… Hình như có người đến rồi, tôi tắt máy đây!”

Đoạn ghi âm kết thúc ở đây.

Rõ ràng chỉ là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, mà lúc tính toán mưu hèn kế bẩn này lại vô cùng thành thạo, khiến người ta nghe mà buốt cả lòng.

Đừng nóỉ người khác, đến cả mẹ Tôn cũng kinh hãi đến ngây thôn ra: “Khả Khả con…”.

Tôn Khả Khả mặt đầy nước mắt, nghiến răng nói: “Con còn cách nào khác! Nhà chúng ta nghèo như vậy! Bố con lại là con nghiện cờ bạc, con nghèo đến phát sợ rồi! Con không muốn tiếp tục nghèo nữa!”

Hồ Lệ Tinh gần như không thế tin được những gì mà một học sinh cấp ba này lại có thế làm: “Tôn Khả Khả! Hành vi của em là phạm tội em có biết không!”

“Phạm tội?”

Dù gì thì mọl chuyện cũng đã rõ ràng, Tôn Khả Khả đã chẳng còn gì phải sợ nữa, sắc mặt âm hiếm nói:

“Nếu không phải do con đĩTống Nhã Đình này thì tôi đã thành công rồi! Cho dù Tô Trạch Phong không muốn chịu trách nhiệm với tôi, tôi cũng có thế lấy được một khoản tiền lớn! Nếu không phải vì Tống Nhã Đình…”.

Trong mắt cô ta chứa đầy oán hận, nhìn chằm chằm vào Tống Nhã Đình.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tống Nhã Đình lúc này hẳn là đã chết mấy nghìn lần rồi.

“Đều tại mày! Tại mày phá hoại chuyện tốt của tao! Nếu như ngày đó mày không bắt gặp chuyện này, tao cũng sẽ không muốn để nhà trường buộc mày thôi học, việc này đều do mày tự làm tự chịu!”

Hồ Lệ Tinh tức đến phát run: “U mê ngu muội! Trường trung học phổ thông số 1 sao lại có một học sinh như em?!”

Tôn Khả Khả chĩa mũi dùi về phía Hồ Lệ Tinh, lạnh lùng nói: “Còn có cô! Nếu không phải bên phía trường học khõng có hành động gì, không đuối học Tống Nhã Đình, thì việc này sao có thể bại lộ! Đây đều là lỗi của cô!”

Hồ Lệ Tinh ôm ngực, huyết áp tăng

vọt.

‘Trước đó tôi không định đưa đoạn ghi âm ra, vì nói rồi mấy người có tin không?”, Tống Nhã Đình hỏi ngược lại.

Triệu Kiến Châu:

Việc này đúng là sẽ không tin,

Triệu Kiến Châu nếu dám nói như vậy, thì chắc chắn sẽ bị mắng chết.

Anh ta nhìn sang Tống Nhã Đình, lại nhìn Tôn Khả Khả.

Vốn trong lòng anh ta, Tôn Khả Khả giống như một đóa hoa trắng yếu đuối, đơn thuần lại nhu nhược, cần đươc bảo vê cẩn thân.

Mà Tống Nhã Đình lại giống như một ác bá ăn mặc kỳ quái, thích ức hiếp bạn bè.

Nhưng mà bây giờ hình tượng của hai người hình như đổi ngược lại rồi, Tôn Khả Khả mới là cái người xấu lòng đầy tâm cơ thủ đoạn.

Mà Tống Nhã Đình lại vì danh tiếng của Tôn Khả Khả mà thậm chí hứng chịu tiếng xấu cũng không muốn đưa chứng cứ ra.

Mà anh ta, lại đi giúp đỡ Tôn Khả Khả cùng nhau ăn hiếp Tống Nhã Đinh.

Triệu Kiến Châu bổng thấy vô cùng hố thẹn, máu dồn lên mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể bỏ qua sĩ diện mà đến xỉn lỗi Tống Nhã Đình.

Ai biết được Tống Nhã Đình hầu như chẳng thèm đế ý đến anh ta, nghiêng đầu nói nhỏ với Thời Minh Quang: “Cậu ba, việc này đã giải quyết xong rồi, anh đi về đi”.

Thời Minh Quang ngồi mà vẫn còn cao hơn cô rất nhiều, rũ hàng mi dài rợp nhìn xuống Tống Nhã Đình, vẻ mặt không vui: “Cậu đây vì cô mà đến đây một chuyến, cô lại không thế hiện chút gì à?”

Tống Nhã Đình: “Cũng đâu phải em bảo anh đến…”.

Nhìn thấy người đàn ông khẽ híp mắt lại, Tống Nhã Đình lập tức sửa miệng: “Vậy cậu ba anh muốn quà tạ ơn gì nào?”