Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 12: Sờ mông hổ trong truyền thuyết




Tống Nhã Đình rất không cam lòng, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng cúa Thời Minh Quang, cô lại không dám nói gì thêm, chỉ có thế líu ríu đi theo sau lưng anh trớ về sân của bọn họ.

Tống Nhã Đình nhỏ giọng hỏi: “Em nghỉ ở đâu?”

Thời Minh Quang không đáp.

Tang Du vội nói: “Chuyện này cứ đế tôi sẳp xếp”.

Thời Minh Quang gật đầu rồi đi vào phòng, Tống Nhã Đình định đi theo anh thì ngay lúc đó, cửa đóng sập lại trước mặt cô.

Tống Nhã Đinh:”…”

Cô quay sang Tang Du: “Anh ta luôn nâng mưa thất thường vậy à?”

Tang Du nào dám bàn luận sau lưng Thời Minh Quang, anh ta ho khan một tiếng rồi nói: “Cô Tống, mời đi theo tôi”.

Chồ ờ của Tống Nhã Đình không lớn, nhưng được thu dọn rất sạch sẽ, thoạt nhìn cũng không quá tệ.

Cô tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi Tang Du: “Cậu cả nhà các người tỉnh táo nhiều hơn hay mất tỉnh táo nhiều hơn?”

Tang Du khựng lại một thoáng rồi nói: “Việc này cũng khó nói, trước kia thời gian cậu ba tính táo nhiều hơn, nhưng giờ thì…”

“Cậu ba?”, Tống Nhã Đình tò mò hỏi: “Không phải anh ta là cậu cả nhà họ Thời à?”

“Đây là thử bậc khác”, Tang Du không cỏ ý định nói nhiều với cõ về việc này, anh ta chỉ nói: “Chí cần cỏ Tống giữ đúng khuôn phép, khòng gây chuyện thì cậu ba sẽ không bạc đãi cô, còn nếu cô cỏ ý đồ làm loạn thì…”

Ý của anh ta là muốn Tống Nhã Đinh nhìn rõ tình huống, đừng có hớ chút là nghe Cư Sơn Tình, và nên an phận một chút.

Thế nhưng mạch não của Tống Nhã Đình hiến nhiên không theo lẽ thường: ‘Ý đồ làm loạn à? Tôi muốn ngú cùng anh ta thì có tính là làm loạn không?”

Tang Du khiếp sợ nhìn Tống Nhã Đình: “Cỏ..:

Tống Nhã Đình nhướng mày: “Mọi người đều là người trường thành rồi, anh đừng có khoa trương nhưvậy được không?”

Tang Du:

Là tôi khoa trương à?!!!

Tôi theo bẽn cạnh cậu ba lâu như vậy, cũng đã thấy có không ít phụ nữ muốn nhào vào lòng anh ấy, nhưng đảy là lần đầu tiên thấy có người vừa mờ miệng là đòi ngủ với cậu ba đấy.

Tang Du cảm thấy mình không bát được tần số của Tống Nhã Đình nên vội tìm cớ rời đi.

Tống Nhã Đinh ngồi bẻn khung cửa số, ngơ ngấn nhìn khung cảnh ngoài sân, rồi từ từ híp mắt lại.

Ông trời đã không đấy cô vào chỗ chết, đương nhiên cô phải nầm thật chặt cơ hộl này.

Trước kia cô luôn giả vờ ngốc nghếch chỉ vì không muốn so đo quá nhiều với Tống Thải Vi và Uông Tảm Nhụy mà thôi.

Nhưng càng ngày hai mẹ con họ càng khinh người quá đáng, cô cũng lười phải nhẫn nhịn.

Cơn ác mộng của các người sẳp bắt đầu rồi đấy, chuẩn bị khóc lóc sám hối đi!

Thời Minh Quang đang xem tài liệu trẽn máy tính thì đột nhiên nói: “Đã điều tra xong chưa?”

Tang Du liền đáp: “Đã xong rồi”.

Kế đó anh ta đặt một tập tài liệu xuống trước mặt Thời Minh Quang và nói: “Đây là tài liệu cá nhân của Tống Nhã Đinh”.

Thời Minh Quang cầm lẽn xem sơ qua một lượt, thản thế sạch bong kin kít, nếu không vì tội giết người, có lẽ cô sẽ không đến nhà họ Thời xung hỉ cho anh.

Tang Du dè dặt nói: “Theo tôi thấy, cô Tống không giống như người của bà hai, dù sao hòm nay, khi cô ấy quất Vản Chi… thật sự là ra tay độc ác”.

Thời Minh Quang buông tài liệu trong tay xuống, thản nhiên nói: “Lòng người khó dò, việc này khó mà nói rõ được”.

Tang Du thớ dài: “Cậu ba, cậu còn giữ bà hai làm gì? Rõ ràng…”

“Chết dề như vậy thì hời cho bà ta quá rồi”, Thời Minh Quang lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa tính toán rõ ràng những việc mà bà ta đã làm năm đó đâu”.

Tang Du không khỏi rùng mình một cái.

Thế nhản đều nói Thời Minh Quang là kẻ điên, trong mầt Tang Du, anh đúng thật là một kẻ điên, nhưng là một kẻ điẽn có lý trí, và anh biết rõ bán thản muốn cái gì.

Thời Minh Quang là dã thú, là ác quỷ, kẻ bị anh nhầm vào chác chân sẽ không cỏ kết cục tốt.

Chờ mãi từ sáu giờ cho đến tám giò nhưng Tống Nhã Đình vẳn khỏng thấy bữa tối được đưa đến.

Cỏ sờ lên cái bụng lép kẹp cúa mình, thầm nghĩ chắng lẽ người đưa cơm đã quên món thịt kho tàu và canh trứng cá rong biến của cô rồi à?

Cô vừa nghĩ vừa đi ra khỏi phòng, mới bước chân ra ngoài thì Tống Nhã Đình ngửi thấy mùi thịt thơm.


Cô đi theo hương thơm tiến vào nhà ăn, nhìn kỹ lại thì phát hiện Thời Minh Quang đang ngồi cạnh bàn.

Trên bàn bày không ít món ăn tinh xảo, nhưng anh chỉ rủ mắt đọc sách, không hề cỏ ý định động đũa.

Thấy cỏ đến, anh cau mày hỏi: “Cỏ đến làm gì?”

Tống Nhã Đình: “Em nghĩ là anh đã quên gọi em ăn cơm, cho nên em tự đến”.

Thời Minh Quang:

Tống Nhã Đình thản nhiên ngồi xuống đối diện Thời Minh quang, cầm đũa lẽn và nói: “Đang chờ em đấy à? Không cần đảu, em không đế tâm mấy chuyện đó đâu, ăn đi”.

Nói xong, cô gap một miếng thịt kho tàu cho vào miệng rồi híp mắt lại một cách hạnh phúc.

Đám người hầu đứng xung quanh nín thinh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bọn họ thật sự không biết Tống Nhã Đình tìm đâu ra lá gan to như vậy, dám ngồi xuống ăn trong khi cậu cả còn chưa cho phép.

Cậu cả cỏ bệnh “thích sạch sẽ” vô cùng nghiêm trọng, những thứ mà người khác đã đụng vào thì tuyệt đối không cho vào miệng.

Bọn họ cảm thấy cái cô Tống này chắc sắp bị kéo ra ngoài cho chó ăn ròi.

Gân xanh trẽn trán Thời Minh Quang gồ lén, anh dằn mạnh quyến sách xuống bàn:”… Tống Nhã Đình!”

Đảy là lần đầu tiên anh gọi tên cô, trong miệng Tống Nhã Đình vần còn cán một cái chân gà: “Hở?”

Không chí ăn đồ ăn của anh, mà miệng còn đầy dầu mỡ!

Thời Minh Quang không nhịn được nữa, anh quát lẽn: “Cút ra ngoài!”

Tống Nhã Đình bĩu môi nói: “Anh làm sao thế hả, anh đế cả bàn đồ ản ngon đó, nhưng chí đọc sách, không thèm ăn, lại còn không cho người khác ăn là sao?”

Thật ra những người hầu của Thời Minh Quang đều biết anh còn mác chứng kén ăn rất nghiêm trọng.

Lúc nối điên thi cái gì cũng bỏ vào mồm, nhưng khi tỉnh táo thì trông thấy đồ ăn không nôn ra đã là may lẳm rồi.

Cho nên ngay cả khi Thời Minh Quang không thèm động đũa từ đầu đến cuối bữa cơm cũng không khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ.

Có người hầu to gan lén ngước mẳt nhìn thỉ bị anh dọa sợ, VỘI rụt đầu lại.

Anh ta cảm thấy Thời Minh Quang sẽ xé nát Tống Nhã Đình ngay tại chồ, thật sự quá kinh khủng!

Tống Nhã Đình không nghe thấy Thời Minh Quang trả lời, cô chợt nhớ lúc anh hóa điên, còn từng thèm thuồng rau cúa cô.

Vì vậy cô gầp một ít rau đưa đến: “Ăn không?”

Thời Minh Quang nhìn chầm chằm đũa rau kia, siết chặt nắm tay, cười lạnh nói: “Cô đuổi ăn mày à?”

Tống Nhã Đình cảm thấy cỏ lẽ mình đã hiếu đại khái, vì thế cô đút rau vào miệng mình, rồi gầp một miếng thịt bò nhét vào miệng Thời Minh Quang ngay khi anh chưa kịp đề phòng, nói: “Muốn ăn thịt à? Muốn thì cứ nói thẳng đi”.