Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Chương 120: Lâm thiên minh






Tại hội trường, học sinh tập trung kín mít. Ai cũng có tâm trạng háo hức và mong chờ

Mặc dù thầy phụ trách nói lớp nào ngồi theo lớp đó nhưng mà ngồi trong hội trường đông người nên di chuyển cũng không ai biết. Thế là Hàn Nhất Dương đi lại ngồi bên cạnh cô

Bình thường sự xuất hiện của anh sẽ thu hút ánh nhìn từ mọi người nhưng hôm nay mọi ánh mắt đều đổ dồn lên sân khấu. Hôm nay là ngày rất rất quan trọng với họ, nếu có cơ hội vào M&U thì tương lai sẽ rộng mở


Có lẽ cảm nhận được hơi thở quen thuộc của đối phương nên cô theo bản năng quay sang nhìn "Ơ sao anh ngồi đây" Tiếng cô rất nhỏ mà mấy người trong lớp cũng lo nhìn trên sân khấu nên không ai để ý

"Anh không được ngồi đây à?" Nói rồi tay anh còn nhân tiện véo cái má phúng phính của cô gái một cái

"Lỡ thầy biết lại bị phạt đấy" Cô nhỏ giọng nhắc nhở. Trường cô ai mà không biết thầy tổng phụ trách nghiêm khắc thế nào, chỉ cần sai quy định nhỏ xíu xíu thôi cũng đã bị phạt rồi

Biết cô gái bên cạnh lo cho mình anh càng vui vẻ hơn, giờ dù bị phạt anh cũng chịu nữa. Anh xoa xoa đầu cô vẻ mặt cưng chiều "Thầy không biết đâu. Em đừng lo"

"Dạ" Anh đã nói đến thế thì cô cũng ngoan ngoãn gật đầu

Hai người đang show ân ái thì bỗng tiếng thầg hiệu trưởng vang lên lôi kéo ánh mắt của hai người hướng về sân khấu


"Như chúng ta đã biết hôm nay sẽ có đại diện của tập đoàn M&U về trường chúng ta. Và không để chúng ta chờ lâu thì sau đây là sự xuất hiện của chủ tịch M&U. Mời ông lên giới thiệu và giao lưu với chúng ta. Kính mời ông"

Kết thúc lời của thầy hiệu trưởng cả hội trường im ắng lại và tất cả ánh mắt đều nhìn trên sân khấu

Không đợi lâu, một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi bước lên sân khấu. Mặt ông có phần hơi nghiêm nghị, nhưng người nhìn phải chắc chắn một điều là hồi trẻ ông cực kì đẹp trai. Nếu mọi người nhìn kĩ thì sẽ thấy Lâm An Nhi sẽ có mặt khá giống người đàn ông này

"Xin chào thầy cô và các bạn. Tôi tên là Lâm Thiên Minh chủ tịch tập đoàn M&U hôm nay tôi rất vui được về giao lưu với trường chúng ta"

Sau đó là một tràng vỗ tay thật to từ phía học sinh lẫn giáo viên

Còn Lâm An Nhi cô nãy giờ hóa đá. Sao bố cô lại đến đây? Không phải thường ngày thư kí bố đi dùm ông sao? Đã thế bố cô không nói cho cô biết nữa. Lúc cô gọi về nhà mẹ cũng không nhắc đến việc bố đích thân tới trường. Thôi kì này là xong rồi. Ông bố yêu quý của cô mà nghe được tin đồn mấy ngày này là ôi thôi rồi


Trách cái tính kiêu ngạo của bản thân, lúc nào cũng suy nghĩ mình không làm nên mình không nhận để rồi tin đồn vẫn cứ tiếp diễn. Lúc nào cứ nghĩ miệng mồm thiên hạ khó tránh khỏi nên cô cự mặc kệ họ nói. Nhưng đó là đối với cô, chơ mà bố mẹ cô thì khác. Cô thầm cầu nguyện mà bố không kể chuyện này với mẹ không với tính cách mẹ cô sẽ tìm ra người đứng sau vụ tin đồn và sẽ.... rẹt xử trạm ngay tại chỗ

Nhìn cô gái cúi đầu không dám nhìn lên sân khấu Hàn Nhất Dương cô bị dọa sợ vì người đàn ông trung niên trên khấu "Em sợ ông ấy sao?". ngôn tình hoàn

"Không phải" Cô tất nhiên không sợ bởi vì ông ấy là người bố yêu dấu của cô mà. Nhưng mà cô hơi lo những cái tin vớ vẫn lọt vào tai ông thôi