Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 20




tiểu tình nhắm chặt đôi mắt, xoay người lại, cô mở mắt ra, phong cung thần, phong cung thần đang đứng ở đó. anh khác quá, nhưng cô làm sao không nhận ra dáng vẻ năm xưa ấy của anh, mãi mãi không quên, hai người đứng đó nhìn nhau, rồi lập tức chạy lại ôm lấy nhau, ôm nhau rất chặt

"anh về rồi, anh thật sự đã về rồi"

anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô

"tiểu tình, anh về rồi"

cô khóc lóc nhìn anh nói:

" anh biết không, mấy năm qua em nhớ anh rất nhiều, thực sự rất nhớ anh. những bức thư em gửi cho anh tại sao anh không hồi âm"

anh đau lòng nhìn cô, lấy tay lau những giọt nước mắt trên má cô:

"chẳng phải anh đã nói rồi sao, em đừng khóc, em mà khóc, anh lại không kiềm chế được bản thân"

anh nói tiếp:

"những bức thư đó, anh đều đã đọc, chỉ là không có cơ hội hồi âm cho em thôi, em biết anh rất bận mà, em có giận anh không?" anh nói như vậy, thực ra, những bức thư đó của cô, anh cất giấu rất kĩ, hễ có thời gian, lại lấy ra đọc hàng trăm lần vẫn không thấy chán.

cô dẩu mỏ, nói:

"tất nhiên là giận chứ?"

anh mỉm cười,

" vậy anh phải làm gì để em hết giận nào? "

cô ngẫm nghĩ,

" em muốn được đến phòng ở của anh "

cô nghĩ, anh sẽ phải suy nghĩ lâu, vì quân đội nhiều kỉ luật mà, ai ngờ anh đồng ý luôn:

"được, anh dẫn em đi đến phòng anh"

cô mỉm cười tươi rói, được anh đưa đến phòng, vào phòng anh, cô ngạc nhiên, là một căn phòng rất rộng, khác xa với những phong bình thường của mấy anh lính kia, bây giờ, cô mới để ý chiếc áo anh mặc, hai gạch, hai sao? anh là trung tá à? anh mỉm cười nhìn cô,

"có đẹp không?"

cô ngạc nhiên, nhìn đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực trên tay anh, ôm lấy

"anh kiếm đâu ra vậy? đẹp quá"

"10 năm qua, này nào, anh cũng hái nó, em biết để làm gì không?"

"làm gì"

"là để chờ một ngày em trở về, có thể tặng em"

cô cảm động nhìn anh, anh nhẹ nhàng, vuốt mái tóc cô sang một bên, hôn nhẹ lên đôi môi cô, tiêu tình lúc đầu hơi sợ nhưng dần dần cũng nhắm mắt, đáp trả lại nụ hôn của anh. đã lâu lắm rồi, thực sự đã rất lâu rồi, cô và anh mới có phút giây ngọt ngào cho nhau. nếu thời gian có thể dừng lại ngay khoảnh khắc này thì thật tốt, nếu cô và anh, không phải trải qua thêm khó khăn nào nữa thì thật tốt. cô trở về phòng, tiểu hồng lo lắng hỏi:

"cậu đi đâu nãy giờ vậy, tớ tìm cậu mãi ấ"

cô lấy lí do dấu diếm:

" à.. tớ đi dạo vài vòng, nào ngờ bị lạc bây giờ mới tìm được đường ra nè"

"cậu thật là... đã mù đường lại còn cứ thích đi lung tung một mình"

một tuần ở đây trôi qua nhanh chóng, vì ở đây anh bận nhiều việc, nên hai người họ ít khi gặp được nhau. ngày cô đi về, tạm biệt các anh lính, liền được tiễn ra ngoài quân khu, trước khi xuất phát, cô có tình đứng đó thật lâu, chờ đợi ai đó đi đến. cuối cùng, khi tiểu hồng kéo tay cô lên xe rồi, vẫn không có ai, cánh cửa xe khép lại, xe bắt đầu nổ ga, mọi người nghe thấy tiếng gọi rất to từ xa, đều quay lại nhìn, cô nhìn ra ngoài phía cửa, anh đang chạy đến, mồ hôi đầm đìa, vẫy tay ra hiệu với cô, gọi to tên cô:

"TIỂU TÌNH, TIỂU TÌNH"

cô mỉm cười, dí sát mặt vào cửa kính ngắm nhìn hình ảnh đẹp trai của anh. hô to:

"thần ca, thần ca"

anh chạy đến nơi, chiếc xe dần chạy chầm chậm, sau đó chạy nhanh hơn, anh đuổi theo chiếc xe buýt, cô ngồi trên xe ngoái đầu lại nhìn anh vẫy tay thật rạng rỡ. cô cứ nghĩ anh sẽ không đến, cuối cùng, anh vẫn là đến. tiểu hồng quay lại hỏi cô:

"tiểu tình, câu cosquan hệ như thế nào với anh chàng đẹp trai đó vậy a?"

cô mỉm cười, giảo hoạt nói:

"quan hệ, làm gì có"

thực ra cô rất vui, cô thầm nghĩ, đến một ngày nào đó, cô sẽ nắm tay anh, nói với tất cả mọi người trên thế giới, 2 người họ yêu nhau.