Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 12




Tiểu tình ngạc nhiên, sao mọi chuyện lại như thế này chứ? khó xử quá, phải làm sao đây, cô nói:

"có thể không đi cùng ai được không?"

hai người họ kiên quyết lắc đầu:

"không được, nhất định phải chọn một người"

Ngồi sau xe, tiểu tình hỏi:

"vì sao cậu không hỏi tôi, vì sao lại chọn cậu? mà không phải là cậu ấy"

"chẳng phải cậu nói là vì lời hứa với tôi sao?"

"không phải vậy!"

phong cung thần vẫn dùng giọng từ tốn hỏi:

"vậy là vì cái gì? không lẽ là vì chúng ta là "thanh mai trúc mã"

cô yên lặng vài giây, nói:

"có lẽ vậy"

cả hai người không nói lời nào, không khí nặng nề bao trùm. tiểu tình thở dài 1 tiếng:

"thật ra lúc đầu, tôi tưởng cậu giận tôi, sẽ không lai tôi về nữa, nên tôi mới có ý định về cùng cậu ấy"

phong cung thần cười nhẹ 1 tiếng:

"trông tôi giống người không giữ chữ tín lắm sao?"

cô lắc đầu, mỉm cười:

"đương nhiên không phải rồi, trong mắt tôi, cậu là tuyệt vời nhất!"

anh cười, không nói gì tiếp tục đưa cô về tận nhà, con đường, nhanh chóng kết thúc. dừng trước nhà, tiểu tình xuống xe, mỉm cười thật tươi, nói:

"bye bye, cậu về đi"

anh gật đầu, cô mỉm cười, quay bước vào trong nhà, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, phong cung thần gọi cô lại:

"tiểu tình, đợi đã"

cô quay mặt lại nhìn, chạy lại chỗ anh:

"còn có chuyện gì sao?"

anh lấy trong cặp ra một chiếc bút, nói:

"tặng cậu"

cô cầm lấy,ngạc nhiên thốt lên:

"bút thông minh?"

anh gật đầu, cô mỉm cười, vô cùng vui sướng:

"ha ha, tuyệt quá, phong cung thần, cảm ơn cậu, tôi nhất định sẽ giữ nó thật cẩn thật!"

cô tò mò, hỏi:

"mà sao cậu tặng tôi vậy? đây đâu có phải sinh nhật tôi, cũng đâu phải ngày gì đặc biệt"

phong cung thần thở dài, nói:

"ai da, là vì gần đây, tôi thấy cậu có tiến bộ trong môn toán, nên dùng cái này để làm phần thưởng cho cậu. nhưng mà..."

cô chu mỏ, hỏi:

"nhưng mà gì cơ?"

"nhưng mà nếu thành tích cậu tụt lùi hoặc đứng yên tại chỗ ở hạng trung bình, tôi nhất định sẽ tịch thu nó lại"

tiểu tình mỉm cười:

" câu yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cậu lấy lại cây bút này đâu! đừng hòng"

Cô mỉm cười, xoay bước vào trong nhà. trong lòng vô cùng vui sướng, không phải vì cây bút, mà là vì phong cung thần.

theo như lời hứa, và cũng không muốn, mất đi món quà phong cung thần tặng cho cô. tiểu tình ra sức nổ lực học toán,học ở trường, học ở nhà phong cung thần, ăn cơm học, đi tắm học, đi ngủ học, thậm chí đi vệ sinh cũng học rất chăm chỉ.

nhưng sau bao nổ lực lại bị tan tành, cô cầm tờ bài kiểm tra mới trả lên xem, không có điểm, rõ ràng cô làm tốt như vậy tại sao không chấm cho cô chứ?

cô cầm tờ bài kiểm tra của mình, trao đổi trực tiếp với cô giáo:

"thưa cô, rõ ràng bài kiểm tra này, em làm rất tốt, tại sao không chấm điểm cho em?"

cô giáo dạy toán liếc mắt nhìn cô, cô chính là hiệu phó của trường vừa nhận chức năm ngoái. cô hiệu phó mỉm cười, đưa cặp kính cận nhìn cô nói:

"em gian lận! sao cô có thể chấm đúng điểm đây?"

cô ngạc nhiên:

"em không gian lận, sao cô có thẻ vu khóng em chứ?"

cô hiệu phó tức giận:

"còn cãi, em ăn nói với giáo viên kiểu đó sao? thái độ của em là như thế nào hả?"

" em không có thái độ gì, lời em nói, đều là sự thật!"

cô hiệu phó tức giận, quát lên:

"em dám chống đối tôi?"

chu dương đứng lên quát to:

"có gì không dám chứ? cả cái lớp này đều dám chống đối cô"

an kiều lưng cũng đứng lên nói:

" đúng vậy! rõ ràng bài kiểm tra này, tiểu tình đã cố gắng rất nhiều, em tin là bạn ấy không quay cóp"

hoàng lạc cũng đứng lên, nói:

"em cũng tin tiểu tình vô tội! cô nghĩ cô là ai mà vu khống bạn em nhìn bài, cô nhìn thấy sao, con mắt nào của cô nhìn thấy vậy?"

đến cả lớp trưởng vũ yên cũng đứng lên nói:

"thưa cô, lần này, em đồng ý hoàn toàn với các bạn"

kì chính lâm cũng đứng lên nói:

"tất cả bọn họ đều nói đúng! cô chẳng có bằng chứng gì để nói tiểu tình như vậy"

cô hiểu phó bực mình thở dốc, nói:

"loạn rồi, cái lớp này loạn thật rồi, phê bình, phê bình, trừ hạnh kiểm thi đua của cả lớp"

cả lớp ồn ào nhìn nhau, phong cung thần đứng dậy, dáng vẻ trang nghiêm, vô cùng tôn quý nói:

"thưa cô, cô nói tiểu tình gian lận, vậy cô có bằng chứng không? cô có nhìn thấy tận mắt không, có bắt tận tay không? nếu không, vậy xin cho hỏi, cô làm cách nào để biết tiểu tình gian lận chứ?"

cô hiệu trưởng bối rối trước câu hỏi đầy logic của phong cung thần, ní:

"còn cần phải mấy thứ này nữa sao? em học sinh này thường xuyên bị điểm kém, không thể tự nhiên mà có được kết quả cao như vậy! rõ ràng là gian lận"

cả lớp ồn ào:

"gian lận gì chứ? rõ ràng là không phải!"

phong cung thần nói tiếp:

" thưa cô, chính thầy cô dậy chúng em, làm việc gì cũng phải có trước sau, muốn buộc tôi ai thì cũng phải có bằng chứng rõ ràng. Nhưng bây giờ, roc ràng cô không có chứng cứ nào, lại có thể tự tiện bày ra tội danh cho bạn của em, em hỏi cô, nếu tới thầy cô cũng như vậy, thì dậy bọn em làm gì chứ? bọn em học để làm gì chứ?"

cả lớp đồng thanh hô to:

"phải! học để làm gì chứ?"ì vậy em yêu cầu cô xin lỗi bạn ấy

cô hiệu phó bực mình, nói:

" em kia, em tưởng em là học sinh xuất sắc toàn diện thì nói gì cũng được sao?"

phong cung thần tiếp tục nói:

"thưa cô, chúng em không hề nói sai, bạn ấy là bạn của chúng em, ba năm cấp ba, hoàn toàn không phải là tạm bợ, chúng em tin tưởng bạn mình, không gian lận, vì vậy, em yêu cầu cô xin lỗi bạn ấy"

cả lớp hỗn loạn đứng dậy:

"xin lỗi đi, xin lỗi đi"

cô hiệu phó bực mình:

" tôi không xin lỗi đó, các em định làm loạn à?"

"phải!"

cả lớp 12 của cô, vì cô, những người bạn này của cô, vì cô, lao vào chửi cô hiệu phó, ném cặp vào người cô ấy, làm những chuyện họ muốn làm. tất cả đều náo loạn, cô phát hiện đây mới thực sự là tuổi thanh xuân.