Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 88




Không khí lạnh buốt như thể đã quay trở lại mùa đông khắc nghiệt chỉ sau một đêm.

Mưa bị gió lớn cuốn vào hành lang, Hạ Nhạc xách hành lý chạy xuống cầu thang, bước chân hối hả như thể ba bước làm hai. Tóc bị gió thổi bay dính vào mắt, còn chưa kịp ra khỏi tòa nhà ký túc xá thì người cô đã ướt sũng.

Tầng một, mọi cánh cửa đều đóng chặt, loa ở lối vào hành lang liên tục phát thông báo về cơn bão lớn, khuyên mọi người không ra ngoài. Trên nền nhà rải rác đầy quần áo, chỉ còn lại những giá phơi trơ trụi đung đưa qua lại trong gió.

Trong đầu Hạ Nhạc không ngừng lặp đi lặp lại lời mẹ cô nói rằng lúc sinh cô, bà ấy cũng suýt mất mạng trong cơn bão cùng cô. Một cảm giác bất an chưa từng có bao trùm tâm trí cô.

Cô dẫm chân xuống nước, xách hành lý bước mạnh về phía trước.

Nước mưa đã ngập quá đầu gối đúng như cô Dương đã nói, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ cao hơn nửa người.

Xe đạp bên đường chịu không nổi mưa gió đã lần lượt ngã xuống, những cành cây cũng rơi rụng xuống đất không ngừng.

Trong tòa nhà ký túc xá có người chú ý đến Hạ Nhạc, họ liều mình chạy ra ban công dưới mưa gió, lớn tiếng gọi cô.

Tiếng gọi hòa lẫn trong đêm mưa, như có như không không biết có thể nghe rõ hay không.

Nhưng Hạ Nhạc đã nghe thấy.

Tuy vậy, cô không có thời để quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cũng không ngoái đầu lại, chỉ cắm đầu chạy về phía tòa nhà giảng dạy.

Tòa nhà giảng dạy chìm trong bóng tối, may mà địa hình ở đây khá cao, Hạ Nhạc bước lên hành lang, thoát ra khỏi dòng nước.

Gió lạnh thổi tới, Hạ Nhạc rùng mình, chạy vội về phía phòng nhận thư ở góc khuất.

Ông lão trông coi phòng nhận thư ở luôn trong căn phòng nhỏ ở đó, bình thường dù có muộn đến mấy, chỉ cần gõ cửa, ông ấy đều sẽ thức dậy.

Vệt nước từ ngoài hành lang kéo dài đến trước cửa phòng nhận thư, Hạ Nhạc gõ cửa liên tục nhưng bất kể cô gõ mạnh đến đâu thì bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào.

Cô không chịu từ bỏ, suýt chút nữa đã đập nát cả cửa.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại từ bên trong vang lên.

Dù ông lão có ngủ say đến đâu, tiếng gõ cửa cũng không nghe thấy nhưng chắc chắn ông ấy sẽ nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng.

Nhưng bên trong vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Ông lão không có ở đó.

Hạ Nhạc từ từ rút tay khỏi cánh cửa, cắn chặt răng rồi chạy lại ra ngoài, lội nước đi về phía cổng trường.

Trước cổng, nước mưa tràn vào phòng trực ban, căn phòng trực ban luôn sáng đèn nay cũng chìm trong bóng tối, cửa sắt khóa chặt, không ai mở cửa cho Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc đặt hành lý xuống chân, thử trèo qua cổng sắt nhưng cổng sắt trơn trượt vì mưa khiến cô hoàn toàn không thể leo lên.

Cái lạnh buốt xương từ bắp chân xâm nhập vào từng lục phủ ngũ tạng, Hạ Nhạc bình tĩnh lại đôi chút, cô ném hành lý qua cổng sắt rồi đi đến bên cạnh cổng.

Ở đó có một khe hở khá lớn, cô từng thấy học sinh lớp dưới vì đến muộn mà chui qua khe này vào trường.

Hạ Nhạc không chút do dự hít sâu, nâng chân, cố gắng đẩy nửa thân mình qua.

Dù cô có gầy đến mấy thì cơ thể người lớn cũng không thể so với trẻ con.

Hạ Nhạc kẹt giữa khe tường và cổng sắt, lồng ngực bị ép đến gần như biến dạng, cảm giác như có thể ngạt thở bất cứ lúc nào.

Bức tường thô ráp làm rách toạc áo sau lưng, dù nửa thân dưới ngâm trong nước nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng từng cơn đau nhói trên da.

Mồ hôi lạnh hòa cùng nước mưa chảy xuống mặt, giây sau, Hạ Nhạc đã chui lọt qua khe hở, theo quán tính mà ngã nhào xuống nước.

Cô nhanh chóng đứng dậy, nhặt hành lý bên cạnh lên rồi lao về phía con đường gần đó.

Trên phố chỉ lác đác vài người chạy dưới mưa và ánh đèn xe chợt lóe lên. Chạy được một lúc lâu, cuối cùng Hạ Nhạc cũng tìm thấy một nhà nghỉ vẫn còn mở cửa, cô không kịp chào hỏi mà lao thẳng về phía chiếc điện thoại.

Trước sự ngơ ngác của chủ nhà nghỉ, Hạ Nhạc cuống cuồng quay số gọi về tiểu đội của thôn. Trong lúc chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy, cô run rẩy lấy tiền ướt sũng từ túi ra đưa cho chủ nhà nghỉ.

Chủ nhà nghỉ nhận tiền, trải ra trên bàn để hong khô, thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô thì cũng không nói gì thêm.

Lần đầu không có ai nghe máy, Hạ Nhạc gọi lại lần thứ hai.

Khi đầu dây bên kia có tiếng người trả lời, Hạ Nhạc nhận ra đó là Tào Vệ Quốc làm việc ở tiểu đội của thôn, cô kích động đến mức suýt không cầm nổi điện thoại, vội hỏi: “Tôi là Hạ Nhạc, trong thôn mọi chuyện vẫn ổn chứ? Nhà họ Hạ… Nhà họ Hạ có xảy ra chuyện gì không?”

“Cô Hạ, cô làm sao vậy?” Đầu dây bên kia ồn ào nhưng giọng nói của Tào Vệ Quốc vẫn vang lên rõ ràng: “Nhà cô không sao cả, đừng lo lắng.”

Hạ Nhạc ngẩn người: “Thật sao…”

Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng cảm giác bất an vẫn nuốt chửng giây phút bình tĩnh đó.

Hạ Nhạc hỏi: “Vậy những người khác thì sao? Nhà họ Tào, nhà họ Lâm ở đầu thôn, nhà họ Trương và những người khác trong thôn thì sao? Có xảy ra lũ lụt không?”

“Chúng tôi vẫn ổn, lũ chưa lên nhưng có thể sắp rồi. Khi đó mọi người sẽ được tổ chức tạm trú ở những ngôi nhà có địa thế cao hơn trong thôn…” Tào Vệ Quốc nói đến đây thì dừng lại đột ngột.

Bên kia dường như có ai đó gọi anh ấy.

Có tiếng đặt ống nghe xuống, tiếp theo là tiếng bước chân và những cuộc đối thoại hỗn loạn, như thể có chuyện gì đang xảy ra.

Ống nghe được nhấc lên lần nữa nhưng giọng Tào Vệ Quốc lại trở nên đứt quãng.

“Hạ Nhạc, cháu dâu của cô… Cô ấy bị xuất huyết nghiêm trọng, mất ý thức rồi. Người nhà đã không kịp đợi nữa, đã phải dùng xe kéo chở cô ấy lên bệnh viện ở trấn, vừa mới đi không lâu. Cô đừng lo quá, chúng tôi cũng sẽ ra ngoài ngay, cô đến bệnh viện chờ trước đi, tôi…”

“Hạ Nhạc? Hạ Nhạc?”

Chủ nhà nghỉ nhìn thấy Hạ Nhạc ném ống nghe xuống rồi quay đầu chạy ra ngoài, bực bội thốt lên vài câu rằng bây giờ con người thật thiếu ý thức, rồi đưa tay đặt lại ống nghe vào chỗ cũ.



Cơ thể Hạ Nhạc run rẩy, tay chân đã trắng bệch vì ngâm mưa quá lâu, cô dùng chút sức lực còn lại kéo vali đi trên con phố ngập nước.

Cô không thể tưởng tượng nổi cảnh Lý Nhan với cái bụng lớn phải chịu đựng xóc nảy trên xe kéo dưới cơn mưa, càng không thể tưởng tượng nổi hai ông bà già Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương đang đẩy xe kéo qua những ngọn núi.

Những chiếc xe qua lại đều phóng vụt qua trước mắt cô, thỉnh thoảng có vài chiếc taxi đi chậm hơn nhưng cũng treo biển tạm ngừng hoạt động. Hạ Nhạc lau nước mưa trên mặt, vừa đi vừa cẩn thận quan sát.

Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng có một chiếc taxi còn hoạt động chạy đến từ phía đầu đường, Hạ Nhạc vội vàng giơ tay ra chặn lại.

Nhưng người lái xe như không nhìn thấy, vẫn lao qua cô trong màn mưa xối xả.

Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…

Mỗi chiếc xe đều như những kẻ qua đường lạnh lùng.

Không biết đã là chiếc thứ mấy, Hạ Nhạc không chút do dự, bước nhanh ra đứng trước đầu xe.

Đèn phanh bừng sáng, xe dừng lại cách Hạ Nhạc chỉ vài centimet.

Tài xế hạ cửa kính xuống, chỉ tay vào Hạ Nhạc mắng mỏ.

Hạ Nhạc không ngừng cúi đầu xin lỗi, lấy tiền trong vali nhét vào cửa kính.

“Bác tài, xin bác, nhà tôi có chuyện rồi, xin bác đưa tôi về nhà, xin bác giúp tôi… Số tiền này tôi sẽ đưa hết cho bác.”

Tài xế sững sờ nhìn số tiền đó, vẻ mặt dịu đi đôi chút, nói: “Cô muốn đi đâu?”

“Đi Tiêu Viên!” Hạ Nhạc nói: “Giữa đường cũng được, người nhà tôi đang trên đường, xin bác chở tôi đi một chuyến…”

Nghe đến Tiêu Viên, tài xế lập tức chửi thêm vài câu, rồi trả lại tiền cho Hạ Nhạc.

Tiêu Viên là ngôi làng xa nhất trong vùng núi này, cách thị trấn nhiều ngọn đồi và thường xảy ra lũ quét. Mấy chục năm trước, đã có nhiều người thiệt mạng vì những trận mưa lớn.

Trong thời tiết như thế này, không ai dám mạo hiểm đến đó, chỉ một chút sơ sẩy thôi là mất mạng.

Tài xế kéo cửa kính lên, đúng lúc đó, Hạ Nhạc quỳ xuống giữa dòng nước trước mặt ông ấy.

“Bác tài, mẹ tôi sắp chết rồi, xin bác giúp tôi, mẹ tôi sắp chết rồi…”

Ánh mắt tài xế khựng lại, tay ông ấy dừng lại trên nút cửa sổ.

Trong xe, đài phát thanh đang thông báo rằng mưa bão hôm nay sẽ tiếp tục tăng, nhiều nơi có thể bị ngập, toàn thị trấn đang đối mặt với nguy cơ mất điện, mất nước, yêu cầu tất cả taxi dừng hoạt động.

Tài xế cắn răng, nhìn bóng dáng Hạ Nhạc đang không ngừng cúi lạy, nói: “Lên xe nhanh!”



Chiếc xe đẩy những đợt sóng nước lùi ra sau, cần gạt nước điên cuồng lau mặt kính trước, chiếc taxi lao đi trong màn mưa đêm vô tận từ đường phố chính đến ngã rẽ vào con đường dẫn đến các ngôi làng.

Khi xe tiếp tục đi vào con đường hẹp dẫn đến xã Tiêu Viên, địa thế bắt đầu cao lên, không còn bị cản trở bởi nước ngập nhưng do đường núi khó đi nên tốc độ cũng không nhanh hơn chút nào.

Tầm nhìn bị hạn chế đến mức đáng sợ, xe liên tục xóc nảy, không khí trong xe nặng nề vô cùng. Hạ Nhạc ướt sũng ngồi yên lặng ở ghế phụ, mắt nhìn thẳng về phía trước trong vô thức.

Tài xế vừa cẩn thận rướn cổ nhìn đường vừa chửi: “Mẹ nó, cái thời tiết quái quỷ gì thế này, nói mưa lớn là mưa lớn, đường núi này thì lái kiểu gì? Lái kiểu gì đây?”

Ông ấy liếc Hạ Nhạc đang im lặng, rồi cáu gắt: “Người cô ướt sũng rồi làm bẩn cả xe tôi, khỉ thật, vợ tôi mà thấy ghế phụ dơ là lại mắng cho mà xem!”

Thế nhưng, vừa chửi ông ấy vừa lặng lẽ mở máy sưởi trong xe.

Hạ Nhạc khẽ nói: “Cảm ơn.”

Tài xế bĩu môi, không nói thêm gì, tập trung nhìn thẳng và cầm lái.

Con đường núi quen thuộc đến xã Tiêu Viên trong đêm mưa bão này lại trở nên xa lạ hơn bao giờ hết. Cỏ và cây bên đường bị gió mưa đánh bật, nằm rạp trên mặt đất, cuốn vào trong bùn đất như bị thứ gì đó nghiền nát.

Đất vàng khô nứt ngày thường giờ đã hóa thành bùn lầy, chỉ cần đặt một chân xuống là lún ngay. Hạ Nhạc gần như cảm nhận được sự khó khăn khi di chuyển từng bước trên con đường núi này.

Chiếc xe xóc nảy tiến về phía trước, không biết đã chết máy bao nhiêu lần. Lúc đầu, tài xế còn chửi bới mỗi khi xe chết máy, nhưng về sau chỉ im lặng khởi động lại động cơ.

Không rõ đã trôi qua bao lâu, dưới ánh đèn xe, hình ảnh mà Hạ Nhạc tưởng tượng đã xuất hiện trước mắt.

Hạ Thiệu Hoa đang chật vật kéo chiếc xe kéo phía trước, dây thừng quấn giữa hai tay cầm xe kéo cọ vào cánh tay anh, để lại vết hằn rõ rệt. Mưa xối thẳng vào mái tóc bạc của anh, chảy xuống từng sợi, nhưng chân anh vẫn không dừng bước, tiếp tục cố sức đi về phía trước.

Chung Cửu Hương đang đẩy xe kéo từ phía sau, chị ấy đã ngã rất nhiều lần, bùn bắn đầy người, nhưng trong mắt chị ấy chỉ đầy nỗi lo lắng cho người nằm trên xe kéo.

Trên xe kéo, Lý Nhan nằm im không nhúc nhích.

Cô ấy như đang ngủ, cơ thể được che kín bởi nhiều lớp vải và những bao tải da rắn lộn xộn để tránh mưa, giống hệt cảnh Hạ Minh Khiết khi rời phòng phẫu thuật được phủ tấm vải trắng ngày trước.

Chỉ một ánh nhìn, trái tim Hạ Nhạc như thể ai đó đang cắt từng thớ thịt.

“Bác tài, dừng xe!” Hạ Nhạc đặt tay lên tay nắm cửa, hét lớn.

“Đây, đây là người nhà cô sao… Ôi trời!” Tài xế rõ ràng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng xé lòng như vậy, ông ấy lập tức dừng xe, thậm chí còn đến chỗ Hạ Thiệu Hoa trước cả Hạ Nhạc.

Hạ Thiệu Hoa ngẩng lên nhìn tài xế, ánh mắt hiện lên sự bối rối, rồi nhìn thấy Hạ Nhạc đang chạy đến nhưng lại ngã xuống. Sắc mặt anh như lớp băng ở vùng cực hàn xuất hiện một vết nứt, vội gọi: “Nhạc Nhạc!”

Hạ Nhạc bò dậy từ dưới đất, tiến đến xe kéo, vội vã kéo đống vải phủ trên đầu Lý Nhan ra. Những tấm vải và bao tải che chắn rất kỹ nên cơ thể cô ấy không bị ướt.

Nhìn Lý Nhan nhắm chặt mắt, Hạ Nhạc chạm vào khuôn mặt cô ấy, vẫn còn ấm.

Cuối cùng Hạ Nhạc không thể kìm nổi nước mắt.

“Mau, mau lên xe!” Tài xế hét lớn.

Lúc này họ mới bừng tỉnh, vội vàng đưa Lý Nhan lên ghế sau của xe.

Chung Cửu Hương sau khi sinh Hạ Minh Dịch đã yếu đi nhiều, đẩy xe kéo suốt quãng đường núi dài thế này đã khiến chị ấy kiệt sức, Hạ Thiệu Hoa liền vội đến đỡ chị ấy.

Mọi người đều lên xe, chiếc taxi quay đầu ở khoảng rộng phía trước, hướng về phía thị trấn.

Dọc đường đi, Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa đều im lặng, cả tài xế cũng không mở miệng thêm, trong không khí u ám của chiếc xe, chỉ còn lại Chung Cửu Hương không ngừng cầu nguyện trời cao phù hộ.

Gió mưa mỗi lúc một lớn hơn, chiếc taxi suýt nữa đã rơi xuống mép núi vài lần, nhưng may mắn cuối cùng đã bình an đến thị trấn.

Vừa lúc taxi đi ra từ ngã rẽ, một chiếc xe đen từ đầu bên kia lao nhanh tới.

Hai chiếc xe chạy lướt qua nhau.

Qua lớp kính mờ của cửa sổ xe, khuôn mặt nghiêm túc của Thẩm Lâm hiện lên rõ rệt, anh ta điên cuồng xoay vô lăng, lái xe về hướng con đường dẫn vào thôn.

Hạ Nhạc và Thẩm Lâm có lẽ không bao giờ biết được, lần lướt qua nhau này chính là lần vĩnh biệt cuối cùng của họ trong thời đại này.



Đến bệnh viện, tài xế đã tốt bụng giúp đưa Lý Nhan vào phòng cấp cứu khoa sản, sau đó, ông ấy chỉ nhận tiền cước, còn lại tất cả số tiền khác đều trả lại cho Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc ngây ngốc ôm vali đầy nước mưa ngồi ở cửa phòng cấp cứu. Bên cạnh cô, Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương cũng im lặng không nói một lời.

Họ đã phải trải qua bao nhiêu lần những cảnh tượng như thế này rồi?

Dường như cô trải qua đã rất nhiều lần rồi.

Có vẻ như người ở thời đại này luôn phải đối mặt với bệnh tật và cái chết và họ luôn muốn cố gắng để sống sót.

Còn ở thời đại kia…

Hạ Nhạc đã quên mất.

Thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng Lý Nhan vẫn chưa ra ngoài.

Hạ Nhạc không ngừng run rẩy, dù cô biết rõ mình sẽ đến thế giới này một cách an toàn, biết rõ hai mẹ con sẽ bình an nhưng cô vẫn sợ.

Nhỡ đâu mọi thứ đều theo đúng lộ trình đã định nhưng vì sự tồn tại của Hạ Nhạc là một ngoại lệ, đã thay đổi kết cục mà cô vốn có thể an toàn chào đời?

Và nếu như, nếu như ngay cả vận mệnh của Lý Nhan cũng bị thay đổi thì sao?

Nếu như xảy ra tình huống như trong phim truyền hình, buộc phải lựa chọn giữ mẹ hay giữ con… Hạ Nhạc không dám nghĩ.

Nhưng cô biết rằng, bất kể Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương lựa chọn ra sao, bất kể Hạ Minh Dịch lựa chọn thế nào, bản thân cô nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ Lý Nhan.

Cô yêu mẹ của mình rất nhiều.

Cô mơ hồ cảm thấy, dường như mình từng hận bà. Tại sao lại hận? Vẫn không nhớ ra được.

Sống ở đây hơn nửa đời người, trải qua biết bao sinh ly tử biệt, cuối cùng Hạ Nhạc mới hiểu ra, hóa ra nguyện vọng sâu thẳm nhất trong lòng cô luôn rất đơn giản.

Chỉ là gia đình sum vầy, mọi người đều bình an.

Hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua, có người thì im lặng, có người lại khóc lóc, cũng có người lẩm bẩm điều gì đó.

Họ đồng loạt đi về phía cầu thang cuối hành lang bên trái.

Hạ Nhạc ngẩng đầu nhìn những gương mặt đau khổ và tê dại đó, rồi quay sang nhìn Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương.

Ánh mắt Hạ Thiệu Hoa cũng nhìn lại cô.

Hạ Nhạc nhìn vào đôi mắt và hàng chân mày hoàn toàn giống với ký ức kiếp trước, cô nghẹn ngào nói: “Em đi gọi cho Hạ Minh Dịch.”

Nói xong, không đợi Hạ Thiệu Hoa lên tiếng, Hạ Nhạc đã đứng dậy, chạy về phía hành lang bên phải.

Đồng tử của Hạ Thiệu Hoa hơi lay động, anh quay đầu nhìn về chiếc vali mà Hạ Nhạc để lại tại chỗ.

Bên cạnh, Chung Cửu Hương kéo một bà lão trong đám người đi ngang qua hỏi: “Xin hỏi, mọi người đang đi đâu vậy?”

“Đi cầu thang lên sân thượng.” Bà lão tóc bạc trắng, mặt mày hiền hậu, hai tay chắp lại, nói: “Trên sân thượng có Bồ Tát, lạy một trăm cái sẽ được Bồ Tát phù hộ.”

Người đàn ông trẻ đi cùng bà lão lên sân thượng đỏ mắt nói: “Mẹ, bố không thể cứu được nữa rồi… Mấy chuyện mê tín này, mẹ đừng nói khắp nơi nữa.”

Bà lão không để ý lời con trai, chỉ đi về phía cầu thang, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Bồ Tát sẽ phù hộ, thành tâm thì sẽ linh, Bồ Tát sẽ phù hộ.”

Con trai bà lão lau mắt đi theo bà ấy lên cầu thang.

Chung Cửu Hương lập tức muốn đứng dậy khỏi ghế nhưng Hạ Thiệu Hoa đã giữ chị ấy lại.

“Mấy chuyện mê tín này không cần tin.” Trong mắt anh hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp: “Anh… Anh đi vệ sinh, em ở đây chờ con bé ra.”

Chung Cửu Hương ngơ ngác nhìn Hạ Thiệu Hoa, sống chung nửa đời người nên chị ấy hiểu anh.

Vì thế chị ấy hiểu ý mà gật đầu.

Hạ Thiệu Hoa quay người đi về hướng ngược lại với lối mà Hạ Nhạc vừa rời đi.