“Nhà em thật sự chỉ còn mình em à?” Lâm Hoa Hoa nửa tin nửa ngờ hòi.
Hạ Nhạc cắn đũa trả lời: “Vâng.”
“Vậy xíu về chị sẽ nói với chú Trương trong tiểu đội, chú ấy chuyên phụ trách việc này.” Lâm Hoa Hoa có vẻ yên tâm nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa: “Như vậy, Thiệu Hoa không cần lo lắng cho em.”
“Đừng bận tâm, đừng bận tâm!” Hạ Nhạc vội vã nói.
Lâm Hoa Hoa không quan tâm Hạ Nhạc phản ứng thế nào, thấy Hạ Thiệu Hoa không nói gì nên cô ta tưởng anh đồng ý.
Lâm Hoa Hoa cảm thấy bội phục bản thân mình vì quá cơ trí đến mức muốn quỳ rạp xuống đất.
Hạ Nhạc không biết chú Trương là ai, nhìn Lâm Hoa Hoa đắc chí như vậy thì cô đã đoán được Lâm Hoa Hoa đang nghĩ tới việc xấu.
Hạ Nhạc bất an nhìn Hạ Thiệu Hoa, Hạ Thiệu Hoa từ tốn ăn cơm, không nói bất cứ điều gì.
Sau bữa ăn, Hạ Thiệu Hoa thu dọn bát đũa như thường lệ, Hạ Nhạc muốn đi theo xuống phòng bếp mà lại bị Lâm Hoa Hoa đẩy ra.
Hạ Nhạc chỉ đành khoanh tay ngồi trên ghế, tức giận nhìn về phía bếp.
Lâm Hoa Hoa cũng không lề mề, sau khi cái bát to cô ta mang đến rửa sạch sẽ xong thì ôm bát nhanh chóng rời đi.
Vẫn không quên liếc Hạ Nhạc một cái.
Nhìn bóng lưng Lâm Hoa Hoa dần khuất sau cánh cửa, Hạ Nhạc không vui gào lên: “Lâm Hoa Hoa, đi đường cẩn thận.”
“Ai cần em lo.”
Người đã đi rồi nhưng giọng vẫn còn đó.
Hạ Thiệu Hoa rửa xong bát đĩa đi ra lau bàn, nhìn thấy Hạ Nhạc sắc mặt tức giận bỗng nhiên trở nên vui vẻ, anh đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Không ngờ một cô bé như vậy cũng biết trở mặt.
Hạ Thiệu Hoa không lau bàn nữa, đùa giỡn hỏi: “Có nhớ nhà không?”
“Nhớ, lúc trước rất nhớ.” Hạ Nhạc nghiêm túc trả lời: “Nhưng bây giờ thì không ạ.”
Nhìn đôi mắt trẻ thơ lộ ra sự trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi của mình, Hạ Thiệu Hoa có chút cảm khái khi nghĩ rằng gia đình cô không còn ai.
“Vốn là tối nay anh muốn đưa em về nhà, nhưng em lại nói ở nhà không có ai…” Hạ Thiệu Hoa không biết nên nói như thế nào với một cô bé như vậy nên tốc độ nói có hơi chậm lại: “ Năm nay thôn vừa mới ra quy định, tất cả trẻ mồ côi đều phải đưa lên thị trấn để nhận sự sắp xếp thống nhất. Chú Trương, chú Trương sống bên cạnh nhà lâm Hoa Hoa là người phụ trách việc này trong tiểu đội, có thể ngày mai chú ấy sẽ qua đây đưa em đi.”
Hạ Nhạc tức giận lẩm bẩm: “Em không phải trẻ mồ côi.”
“Gì?”
“Không có gì.”
“Chỗ ở mà thị trấn sắp xếp có điều kiện tốt hơn ở đây nhiều.”
Hạ Thiệu Hoa nhìn hai chân Hạ Nhạc đung đưa dưới ghế, đôi dép rơm trên chân cô đã bắt đầu rơi ra sau một ngày vất vả.
Cô bé trông như được nuông chiều từ nhỏ, nếu gia đình không rời đi thì cô bé đã không đáng thương như bây giờ.
Nghe nói nơi quản lý trẻ mồ côi trong thị trấn hai ngày được ăn thịt một lần, hàng năm còn được nhận quần áo mới.
Tốt hơn nhiều so với nhà anh.
Nơi đó là nơi phù hợp nhất với cô hiện tại.
Tất nhiên những thứ này Hạ Thiệu Hoa không cần phải nói với một đứa trẻ như cô, có nói thì cô cũng không hiểu.
Hạ Thiệu Hoa vào phòng bếp bắt đầu nấu nước nóng.
Hạ Nhạc ngồi một mình ở phòng khách, buồn bực không vui nhìn trần nhà.
Cố gắng hết sức tìm cách làm mình làm mẩy để được ở bên cạnh ông nội.
Nếu không thể ở bên cạnh ông nội vậy thì sẽ không thể nào bù đắp được sự tiếc nuối khi mất đi ông nội năm mười tuổi, cũng không thể thay đổi được cái chết của ông nội.
Như vậy chuyến du hành thời gian này của cô trở nên vô dụng.
Đáng ghét hơn là trăm tính vạn tính không ngờ được lại bị rơi vào tay bà dì.
Thực sự là bị bà dì lừa thê thảm rồi!
Rõ ràng trước đây bà dì thương yêu cô như cháu gái ruột của mình, cô luôn cảm thấy bà dì là người ngay thẳng và hiền lành, sao lúc còn trẻ bà dị lại là một người vô lý như thế!
Trong bếp vang lên tiếng Hạ Thiệu Hoa đang nấu nước, Hạ Nhạc cũng không còn ý định bám lấy Hạ Thiệu Hoa nữa.
Lúc này cửa phòng ngủ hé mở một chút, một cái đầu nho nhỏ lọt ra ngoài.
“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc…” Hạ Thiệu Minh khẽ gọi.
Đôi chân đang đung đưa của Hạ Nhạc dừng lại, cô quay đầu nhìn: “Sao?”
Hạ Thiệu Minh có chút xấu hổ nói: “Cậu…có biết tiếng Anh không?”
“Tiếng Anh? Tất nhiên là biết.”
“Wow, cậu giỏi thế! Tớ biết ngay mà, không có chút tài năng nào thì làm sao làm cô giáo cho người ta được,” Hạ Thiệu Minh vui mừng: “Cậu giúp tớ làm bài tập tiếng Anh đi.”
“Không giúp.”
Hiển nhiên lúc này Hạ Nhạc không có tâm tình chút nào.
Hạ Thiệu Minh cũng thông minh, liếc mắt liền nhìn ra manh mối.
Cậu ấy lấy hai tay tạo thành một chiếc loa che miệng nói: “Tôi biết cách lẻn về từ chỗ đó.”
Hạ Nhạc biết “chỗ đó” là chỉ chỗ nào mà không cần nhiều lời.
Đôi mắt cô chợt sáng lên: “Thật?”
“Vô cùng thật!”
Hạ Nhạc hưng phấn chạy vào phòng ngủ, Hạ Thiệu Minh mở cửa cho Hạ Nhạc, để Hạ Nhạc ngồi trên ghế, còn cậu thì đứng sang một bên.
Hạ Nhạc lật qua mấy trang sách bài tập, phát hiện đều là những bài điền vào chỗ trống rất đơn giản. Ở thời hiện đại, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết viết gì.
Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại thì bây giờ ông chú quả thực cũng chỉ là một cậu nhóc học tiểu học.
Hạ Nhạc ngẩng đầu nhìn Hạ Thiệu Minh, Hạ Thiệu Minh nhìn Hạ Nhạc mà không biết tại sao lại có vẻ sợ hãi rằng mình đã làm sai điều gì đó.
Nhìn nhau một lúc, Hạ Thiệu Minh nuốt khan: “Sao thế?”
Hạ Nhạc đứng dậy, chỉ vào ghế: “Ngồi xuống.”
Hạ Thiệu Minh ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, cậu lại hỏi: “Sao tôi lại ngồi?”
Hạ Nhạc nghiêm túc chỉ vào sách bài tập: “Tự viết đi, tôi sẽ dạy cậu cách viết.”
“Ồ.” Hạ Thiệu Minh ngơ ngác cầm bút lên.
“Cậu nhìn đi, bài đầu tiên, đề bài yêu cầu điền vào chỗ trống chủ đề hoa quả, oran với e, ở giữa chúng là chữ gì?”
Hạ Thiệu Minh cầm bút, lặp lại: “Ở giữa nên là cái gì…”
“Đúng vậy, cậu thử dùng phương pháp ghép vần với đọc phiên âm, oran, oran, cảm thấy giống quả gì nhất?”
“oran, oran… orange!”
“Đúng!”
Hạ Thiệu Minh hưng phấn mở to mắt, đang định bắt đầu viết thì bút lại dừng lại.
Đầu bút lại lơ lửng phía trên tập bài tập.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Nhạc khó hiểu.
Rõ ràng đã đọc được rồi sao vẫn còn ngu ngơ.
“Cái đó…” Hạ Thiệu Minh chậm rãi nói: “Tôi, tôi chỉ biết đọc, tôi không biết viết…”
Hạ Nhạc lườm một cái: “Chắc chắn bình thường cậu không học thuộc từ mới.”
Hạ Thiệu Minh gãi gãi đầu, có hơi hờn dỗi nói: “Tại sao người Trung Quốc lại phải học tiếng Anh chứ.”
Hạ Nhạc đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười.
Cô đã từng khóc lóc om sòm lúc làm bài tập, cũng đã từng nói câu ấy.
Cô mất bình tĩnh, đặt bút xuống cuốn từ vựng và hét lớn: “Tại sao người Trung Quốc lại cần học tiếng Anh?”
Câu trả lời của ông chú lúc đó là thế này.
“Vì các loại hình kỹ thuật của nước ta đã từng rất lạc hậu nên chúng ta cần ra nước ngoài học hỏi những điều hay và mang về để mọi người có cuộc sống tốt đẹp. Cho nên, chúng ta phải chăm chỉ học tốt tiếng Anh.”
Lúc đó cô đã hiểu và quyết tâm sẽ học tốt tiếng Anh.
Tuy nhiên, câu trả lời của ông nội lại là thế này:
“Nếu tiếng Anh bị bỏ trong chương trình giáo dục bắt buộc 9 năm, người dân bình thường sẽ càng khó có cơ hội học ngôn ngữ này”.
Ông chú nghe được câu này thì hơi sững sờ, trên mặt dần lộ ra vẻ ngưỡng mộ rồi giơ ngón tay cái lên với ông nội.
Khi đó cô không hiểu ông nội nói gì, cũng không hiểu lời khen của ông chú.
Mãi đến khi bản thân trưởng thành, hiểu rõ tầng lớp xã hội là gì mới từ từ ngộ ra được đạo lý trong đó.
Nghĩ đến tình hình đất nước hiện tại, Hạ Nhạc hắng giọng, bắt chước dáng vẻ nghiêm túc của ông chú mình và nói: “Bởi vì công nghệ các loại của nước ta hiện nay rất lạc hậu nên chúng ta cần rất nhiều người ra nước ngoài học hỏi những điều hay và mang chúng trở về để tất cả mọi người đều được sống một cuộc sống đầy đủ. Bởi vậy với tư cách là một học sinh, chúng ta phải cố gắng học giỏi tiếng Anh.”
Lời ông nội đã nói, Hạ Nhạc không nhắc lại.
Vì cho dù cô có nói thì với kinh nghiệm sống hiện tại của Hạ Thiệu Minh chắc chắn sẽ không hiểu được.
Hạ Thiệu Minh tựa hồ hiểu được Hạ Nhạc lời nói, chậm rãi gật đầu.
Hạ Nhạc lại suy nghĩ một chút, nói: “Muốn tham gia Thế vận hội, phải đối mặt với người nước ngoài, cho nên nhất định phải học tiếng Anh.”
Hạ Thiệu Minh ừ như đã hiểu.
“Bằng không cậu nghĩ đi, nếu trọng tài nước ngoài vô tình nói cậu phạm quy mà cậu cũng chẳng biết ông ta đối xử bất công với cậu.”
Hạ Thiệu Minh gật đầu thật mạnh: “Phải nói được! Tôi nhất định sẽ học giỏi tiếng Anh!”
Trẻ con đúng là dễ dạy.
Hạ Nhạc hết sức vui mừng vỗ vai Hạ Thiệu Minh rồi lật cuốn sách tiếng Anh bên cạnh sang trang từ vựng.
“Tối nay cậu chỉ cần học thuộc nửa trang này thôi, không học thuộc xong thì không được đi ngủ.”
“Hả?” Hạ Thiệu Minh dụi dụi mắt, cho là mình nhìn lầm: “Nhiều như vậy?”
“Không nhiều, nếu chúng ta không học thuộc nhiều, thì Thế vận hội tiếp theo chỉ còn hai ba năm nữa thôi, muốn cũng không kịp.”
“Uh, cậu nói đúng!”
“Được rồi, bây giờ cậu nên kể cho tôi nghe trở về từ chỗ đó như thế nào.”
Hạ Thiệu Minh không nhịn được mà nói thẳng.
“Nơi đó cách cửa hàng vải nơi chúng ta đến không xa, nghe nói bây giờ bọn họ tập trung ở đó, mỗi tuần đưa một nhóm ra ngoài, cậu có thể chuồn ra khỏi đó trước khi xe của bọn họ đến, cứ nói…cứ nói là bản thân cậu không phù hợp.”
“Có được không đấy?”
“Được!” Hạ Thiệu Minh vỗ vỗ ngực: “Lý Húc bảo tôi thế, cậu ta thấy người khác chạy ra ngoài rồi.”
“Ai? Ai nói với cậu cơ?”
“Lý Húc ấy,” Hạ thiệu Minh nói: “Người chơi bóng rổ với tôi, hôm đó cậu ta cũng đưa cậu đến bệnh viện với tôi đó, cậu không nhớ à?”
Hạ Nhạc hít một hơi.
Không ngờ, trong đám trẻ con khi ấy còn có cả ông ngoại nữa.
Hạ Nhạc rời khỏi phòng, Hạ Thiệu Minh đang cố gắng học thuộc từ vựng.
Sau khi nghe thấy tiếng học thuộc từ vựng vang lên không ngừng, Hạ Nhạc mới hài lòng đóng cửa lại.
Hạ Thiệu Hoa định đi xem tình hình học tập của Hạ Thiệu Minh thì nghe thấy tiếng học bài trong đó, anh cực kỳ kinh ngạc.
“Đây là…”
“Thiệu Minh nói từ hôm nay cậu ấy sẽ học thuộc từ vựng.” Hạ Nhạc giải thích: “Là em dạy cậu ấy.”
Hạ Thiệu Hoa gật đầu, anh xoay người quay lại phòng bếp.
“Ông nội, cháu có ích vậy, ông có thể đừng đuổi cháu đi được không?”
Hạ Thiệu Hoa không nghe thấy.
Anh bưng nước nóng ra đặt dưới chân Hạ Nhạc, vẫn dùng chậu rửa của Hạ Thiệu Minh.
“Đôi dép rơm còn vừa không?” anh hỏi.
Hạ Nhạc gật đầu, cười đáp: “Vừa, rất vừa vặn.”
Cô nói tiếp: “Trước đây nhà em cũng toàn mang dép rơm, vô cùng vừa chân.”