Vì sức khỏe của Hạ Nhạc vẫn chưa khá lên nên khi trường học khai giảng trở lại, cô vẫn nằm yếu ớt ở nhà, mỗi ngày chỉ có thể chơi đùa với chú chó nhỏ màu vàng.
Dù cho những môn học ở tiểu học không có ý nghĩa gì đối với cô nhưng lâu ngày không đến trường, cô vẫn có chút nhớ nhung những người bạn thú vị ở đó.
Cô Dương là một giáo viên đi trước thời đại, cô ấy rất thấu hiểu tình cảnh của Hạ Nhạc nên mỗi ngày đều nhờ Hạ Thiệu Minh mang bài tập về nhà cho cô, còn dặn dò Hạ Thiệu Minh phải giúp em gái đang bệnh của mình ôn tập.
Nghe vậy, khóe miệng Hạ Nhạc không khỏi co giật.
Cuối cùng, mỗi đêm đều là Hạ Nhạc cầm đèn dầu dạy Hạ Thiệu Minh làm bài tập.
May mắn thay, Hạ Thiệu Minh là một đứa trẻ chăm chỉ. Sau khi chân lành lại, cậu lại bắt đầu tập luyện bóng rổ mỗi ngày. Ban ngày, cậu tranh thủ thời gian giữa các tiết học để tập luyện, buổi tối về nhà vẫn kiên trì học tập.
Đến giờ, điểm số môn tiếng anh của cậu đã vươn lên đứng thứ ba trong lớp, còn về môn bóng rổ… Nghe nói thần tượng của cậu đang có kế hoạch đưa cậu lên tỉnh để phát triển.
Sức khỏe của Hạ Nhạc dường như không khá lên chút nào.
Cô chỉ trở lại trường khi thi cuối kỳ, sau khi viết xong bài kiểm tra thì trở về nhà.
Chỉ cần đi bộ từ trường về đến nhà, cô đã cảm thấy mình kiệt sức và bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Cô cảm nhận rõ ràng được sự khác biệt của cơ thể so với trước kia, cô cảm thấy mình như một cánh diều có thể đứt dây bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy mọi người lo lắng cho mình, cô luôn mỉm cười đáp lại, dùng ánh mắt để nói với họ rằng, cô rất ổn, không cần phải lo lắng.
Nhưng tình trạng của cô, chỉ cần là người tinh mắt thì đều có thể nhìn ra.
Cô bé từng năng động hoạt bát, giờ đây khuôn mặt mỗi ngày đều trắng bệch như tờ giấy.
Cô Hà biết chuyện của Hạ Nhạc thì cảm thấy vô cùng đau lòng, vì vậy cô ấy dù thế nào cũng phải đưa Hà Băng Băng đến thăm cô mấy lần.
Lâu dần, con đường từ thị trấn Dương Sa đến xã Tiêu Viên trở nên dễ đi hơn rất nhiều.
Nghe nói là nhà họ Hà đã bỏ ra số tiền lớn để thuê người tu sửa con đường núi này.
Ngày qua ngày, rồi mùa xuân ấm áp hoa nở cũng đến.
Căn nhà đã được xây dựng lại từ cuối năm ngoái, cả gia đình cũng đã dọn vào trước dịp năm mới.
Sống trong thôn thuận tiện hơn rất nhiều so với ở dưới chân núi Màn Đầu xa xôi. Vào dịp Tết, mọi người cùng quây quần ở sân nhà họ Hạ để thức đêm, có một nhóm người ở cùng nhau nên không khí cũng vô cùng vui vẻ, ấm cúng.
Chớp mắt đã đến ngày Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương kết hôn.
Hạ Thiệu Hoa đã chọn ngày này từ lâu, nghe nói đây là một ngày rất tốt.
Trời còn chưa sáng thì Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh đã thức dậy, hai người không có việc gì làm nên liền kéo ghế ra sân ngồi chờ.
Khi ánh nắng rọi xuống, ánh sáng rực rỡ của mùa xuân cùng với không khí cũng mang theo hương thơm ngọt ngào.
Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương đều là những người rất giản dị, vì vậy, ngày hôm đó không tổ chức linh đình như đám cưới của chú Trương và dì Yến. Họ chỉ mời những người quen thân đến ăn một bữa cơm, trong sân nhà họ Hạ chỉ bày một chiếc bàn.
Dì Yến là đầu bếp chính hôm nay, A Thúy phụ giúp, thậm chí mấy đứa nhỏ như Hạ Nhạc cũng hào hứng đến giúp một tay. Đến trưa, trên bàn đã bày biện đầy những món ngon.
Chú Trương là bậc cha chú nên tất nhiên phải ra mặt chủ trì buổi lễ. Chú ấy vừa khóc vừa phát biểu như thể con trai mình kết hôn, khóc đến mức cuối cùng không thể kiểm soát được phải gục đầu vào lòng dì Yến.
Dì Yến chỉ đành ôm chú ấy, dỗ dành như trẻ nhỏ, khiến mọi người xung quanh không nhịn được cười nhưng cũng không kìm được nước mắt.
Chung Ngọc Quế nhìn chú Trương đang khóc thút thít rồi lại nhìn chị gái mình cũng đang khóc nức nở, con bé không hiểu gì cả chỉ biết cắn đũa, rồi lại gần Hạ Nhạc và Lâm Hoa Hoa, hỏi: “Họ khóc cái gì thế nhỉ?”
Hạ Thiệu Minh nghe thấy, cũng hỏi theo: “Đúng vậy, khóc cái gì vậy?”
Lâm Hoa Hoa nhìn hai khuôn mặt ngơ ngác trước mặt, giải thích: “Vì từ giờ họ sẽ có một gia đình mới. Một gia đình mà, đâu phải dễ dàng là có được…”
Hạ Nhạc là người cười vui vẻ nhất, cô gật đầu đồng ý, nói: “Nghe nói con gái khi lấy chồng đều phải khóc.”
Chung Ngọc Quế gắp một miếng thịt cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Xì, nếu là em lấy chồng, chắc chắn em sẽ không khóc, có gì mà phải khóc chứ.”
Hạ Thiệu Minh lại nói theo: “Tôi cũng sẽ không khóc.”
“Hai người hiểu gì chứ.” Lâm Hoa Hoa nhăn mày nói.
“Em hiểu chứ, chỉ cần có chị gái ở bên em thì em sẽ không khóc.”
“Nhưng nếu em lấy chồng thì phải rời xa chị gái thì sao?”
“Lấy chồng thì sao lại phải rời xa chị gái chứ?” Giọng Chung Ngọc Quế cao lên nhưng rồi lại dịu xuống: “Cho dù em có lấy chồng, em, em cũng sẽ đưa chị em đi theo.”
Nói rồi, Chung Ngọc Quế hùng hổ vung nắm đấm lên.
Lâm Hoa Hoa và Hạ Nhạc nhìn nhau cười, rồi tiếp tục nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa đang nâng ly mời rượu mọi người.
Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương hôm nay đều mặc một bộ trang phục màu đỏ.
Áo của Hạ Thiệu Hoa rõ ràng là chiếc áo chú Trương đã mặc trong đám cưới của mình còn áo của Chung Cửu Hương là chiếc áo đỏ giản dị mà mẹ chị ấy để lại mà trước đây chị từng đưa cho Hạ Nhạc mặc.
Chiếc áo đỏ bây giờ đã có thêm vài họa tiết so với lần Hạ Nhạc mặc trước đó, tất cả đều do chính tay Chung Cửu Hương thêu.
Vì không có thêm khách mời nào khác nên bữa tiệc này mọi người ăn uống rất vui vẻ. Khi chú Tào Bá Phủ và chú Trương sắp chuốc say Hạ Thiệu Hoa thì bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên từ ngoài cửa.
“Xin hỏi, đây có phải nhà của Hạ Thiệu Hoa không?”
Chú chó nhỏ màu vàng thấy người lạ liền sủa vang lên.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn ra ngoài, ngay cả Hạ Nhạc cũng cảm thấy hoang mang.
Chỉ có Hạ Thiệu Hoa và Hạ Thiệu Minh nghe thấy giọng nói đó thì bỗng dưng sững người lại.
Hạ Thiệu Minh đang gặm một miếng xương, cậu bỗng cúi đầu thấp hơn nữa.
Hạ Thiệu Hoa đặt ly rượu xuống bàn, khuôn mặt lạnh lùng, liếc nhìn Hạ Thiệu Minh một cái rồi sau đó nhìn ra ngoài sân.
Ở ngoài cổng, có một người phụ nữ đang thò đầu nhìn vào trong sân. Khi ánh mắt lướt qua một vòng rồi dừng lại ở Hạ Thiệu Hoa đang ngồi ở vị trí trung tâm, bà ấy liền nở nụ cười rạng rỡ, kéo theo người phía sau bước vào trong sân.
Phía sau bà ấy là một cậu bé rụt rè, trông chỉ khoảng ba, bốn tuổi, khi đến trước mặt mọi người, cậu bé chỉ dám trốn sau lưng người phụ nữ.
Người phụ nữ có vẻ như rất căng thẳng, bà ấy do dự một lúc rồi mới mở lời: “Thiệu Hoa, nghe nói hôm nay là ngày con thành hôn, mẹ… Mẹ đến xem con.”
Hạ Thiệu Hoa vẫn không nhúc nhích, thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn bà ấy.
Người phụ nữ có chút ngượng ngùng, rồi quay sang nhìn Hạ Thiệu Minh.
“Thiệu Minh, con đã lớn thế này rồi à.” Bà ấy cố gắng nở một nụ cười, có lẽ chính bà ấy cũng biết rằng nụ cười đó không đẹp chút nào.
Hạ Thiệu Minh nhìn Hạ Thiệu Hoa, rồi lại nhìn người phụ nữ, cậu bối rối nói: “Mẹ…”
Vừa nghe tiếng gọi ấy, mắt người phụ nữ lập tức đỏ hoe.
Bà ấy lấy khăn tay lau nước mắt, kéo cậu bé ở phía sau lên phía trước: “Hỉ Tử, mau gọi anh đi…”
“Đây là anh hai của con, Hạ Thiệu Minh, còn kia là… Là anh cả của con, Hạ Thiệu Hoa.”
Mọi người đều sững sờ không dám nói gì.
Hạ Nhạc nhìn về phía cậu bé, khuôn mặt cậu bé có vài phần giống với hai anh em nhà họ Hạ nhưng lại thiếu đi cái nét cứng cỏi mà họ có.
Vương Hỉ Tử ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh cả, anh hai.”
Lúc này Hạ Thiệu Hoa mới ngẩng đầu lên, anh liếc nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn đứa em cùng mẹ khác cha này.
Nghe đến đây, Chung Cửu Hương cũng hiểu ra chuyện gì đang diễn ra.
Dù Hạ Thiệu Hoa chưa từng nói với chị ấy về quá khứ của anh nhưng người suốt ngày ở nhà không có việc gì làm như Hạ Nhạc, đã kể cho chị ấy nghe tất cả mọi chuyện.
Chung Cửu Hương liền bưng hai chén trà đến bên cạnh hai mẹ con, nói: “Mẹ, con là vợ của Thiệu Hoa, con tên là Chung Cửu Hương.”
Vương Lưu Thị nhận lấy chén trà, bà ấy nhìn con dâu như thế nào cũng thấy rất hài lòng. Bà ấy vui mừng lau nước mắt, liên tục gật đầu khen ngợi.
Chú Trương liếc nhìn Hạ Thiệu Hoa, chú ấy biết rõ tính tình của anh nên không nói nhiều, liền sắp xếp cho hai mẹ con ngồi xuống.
Bữa ăn tiếp tục nhưng nửa sau không còn được tự nhiên như lúc đầu.
Sau bữa ăn, mọi người đều biết ý mà rời đi, ngay cả Hạ Thiệu Minh cũng dẫn Vương Hỉ Tử vào trong nhà tham quan.
Trong sân, chỉ còn lại Hạ Thiệu Hoa và Vương Lưu Thị ngồi cạnh bàn.
Trong sự im lặng, tiếng gió thổi qua những tán lá trở nên rõ ràng hơn.
“Hai anh em con, những năm qua… Có ổn không?” Vương Lưu Thị lên tiếng trước, ánh mắt bà ấy quét qua một vòng quanh sân rồi dừng lại trên người Hạ Thiệu Hoa: “Mẹ nhìn thấy ổn cả, xây được nhà, cưới được vợ, có nhiều người ở cùng nhau vui vẻ thế này.”
Hạ Thiệu Hoa không đáp lại.
“Mẹ biết các con đã phải chịu khổ, nhiều năm qua mẹ luôn cảm thấy có lỗi với hai con. May mà bây giờ các con sống rất tốt, nếu không cả đời này mẹ sẽ…”
“Đủ rồi.” Hạ Thiệu Hoa bất ngờ lên tiếng cắt ngang: “Chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc lại nữa.”
Giọng anh rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe cảm thấy nặng nề.
Vương Lưu Thị ngập ngừng: “Thiệu Hoa…”
“Mẹ.” Hạ Thiệu Hoa giơ chén rượu lên: “Con kính mẹ một ly.”
Vương Lưu Thị sửng sốt một lúc, khuôn mặt căng thẳng chợt giãn ra, bà ấy nở nụ cười, lúng túng rót cho mình một chén rượu.
Bà ấy cũng giơ chén lên, nói: “Mẹ mong con, cả đời này đều có thể sống tốt.”
“Sẽ như vậy ạ.” Hạ Thiệu Hoa uống cạn chén rượu: “Mẹ cũng vậy.”
–
Vương Lưu Thị dẫn theo Vương Hỉ Tử rời khỏi xã Tiêu Viên, suốt đường đi Vương Hỉ Tử không ngừng khóc lóc, cậu bé không nỡ rời xa mấy anh chị vừa mới quen biết.
“Nếu con thích, lần sau mẹ sẽ lại dẫn con đến.” Vương Lưu Thị nói.
Vương Hỷ Tử ngay lập tức nín khóc, cậu bé mừng rỡ gật đầu lia lịa rồi như nhớ ra điều gì đó, cậu rút từ trong túi ra một tờ giấy đỏ, đưa cho Vương Lưu Thị.
Vương Lưu Thị mở ra xem, bên trong là mười tám đồng được xếp gọn gàng, nhiều hơn cả mười đồng tiền mừng bà lén để lại trên bàn cho Hạ Thiệu Hoa.
“Ở đâu ra vậy?”
“Anh chị cho con.” Vương Hỉ Tử nhớ lại cảnh Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh nhét tiền vào tay mình, lại cảm thấy nhớ họ: “Anh chị đều là người tốt.”
Vương Lưu Thị thở dài, cất số tiền vào túi tiền của mình.
“Chúng nó đều là những đứa trẻ ngoan, chỉ tại mẹ không tốt.”
Vương Hỉ Tử nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má Vương Lưu Thị, cậu bé kéo tay bà ấy lay nhẹ: “Mẹ, đừng khóc nữa…”
Trong ngôi nhà của nhà họ Hạ tại xã Tiêu Viên.
Hạ Nhạc và Lâm Hoa Hoa cùng mấy đứa trẻ khác quây quần kể chuyện, thỉnh thoảng lại cười phá lên, còn trong phòng kế bên, Hạ Thiệu Hoa uống quá chén nên nằm gục trên giường, Chung Cửu Hương đã pha một bát trà nóng để sẵn bên cạnh.
Hạ Thiệu Hoa nửa say nửa tỉnh, anh ngồi thẳng dậy nhìn về phía Chung Cửu Hương.
“Uống chút trà nóng đi?” Chung Cửu Hương hỏi.
Hạ Thiệu Hoa lắc đầu, nói: “Anh vẫn còn tỉnh táo.”
Chung Cửu Hương gật đầu, mở cửa sổ cho thông gió.
Ánh nắng chiếu vào, trong không khí bay lơ lửng vài hạt bụi nhỏ.
Chị ấy ngồi xuống bên bàn, đôi mắt đỏ hoe của Hạ Thiệu Hoa lọt vào tầm mắt của chị. Chị ấy chậm rãi nói: “Thực ra, có chuyện gì… anh cảm thấy bức bối trong lòng thì có thể nói với em.”
Hạ Thiệu Hoa nhìn về phía Chung Cửu Hương, trong căn phòng nhỏ hẹp, ánh mắt hai người chạm nhau, dù họ đã kết hôn rồi nhưng vẫn có chút ngượng ngùng.
Chung Cửu Hương sợ nếu mình nói thêm sẽ khiến Hạ Thiệu Hoa càng thêm buồn nên chị ấy không nói thêm lời nào nữa.
Chị ấy lặng lẽ ngồi đó, dùng hành động của mình để chứng minh những gì mình vừa nói.
Hạ Thiệu Hoa bỗng nhiên mỉm cười, trong đôi mắt đỏ hoe, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nụ cười ấy như làm tan chảy không khí nặng nề trong cả căn phòng, hòa vào ánh nắng ấm áp của mùa xuân.
“Được, anh nhất định sẽ nói.”