Là một linh hồn hơn hai mươi tuổi, Hạ Nhạc nhìn phát là nhận ra trong ánh mắt lạnh nhạt từ trước đến nay của Hạ Thiệu Hoa giờ phút này ẩn chứa thâm ý như thế nào.
Nhưng một người kiên định như Hạ Thiệu Hoa đột nhiên có thái độ khác thường thì cũng khiến người khác không biết làm sao.
Huống chi Hạ Nhạc thật sự không biết tên “người tốt bụng” đó.
Anh cứ lặng lẽ nhìn Hạ Nhạc như vậy, Hạ Nhạc cũng không e dè đáp lại, hai ông cháu đứng dưới ánh mặt trời nhìn nhau chằm chằm.
Đôi mắt điềm tĩnh của Hạ Thiệu Hoa khiến Hạ Nhạc không khỏi nhớ đến ký ức liên quan đến sông Lãng Khanh nên trong lòng chợt khó chịu.
Bởi vậy nên cô quay mặt đi.
Cuối cùng Hạ Thiệu Hoa không nhịn được nên là người phá vỡ sự yên lặng trước.
“Sao không nói gì?”
Nhìn vẻ mặt thận trọng của Hạ Thiệu Hoa, Hạ Nhạc hiểu nếu hôm nay cô không giải thích rõ ràng sợ là anh sẽ không bỏ qua.
Sau khi suy nghĩ cẩn trọng, Hạ Nhạc đáp: “Hình như em bị cảm nắng nên người đó đưa em về nhà.”
Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Người đó em không quen.”
Vẻ mặt của Hạ Thiệu Hoa không hề thay đổi, trên mặt hiện đầy vẻ hoài nghi.
Hai người cứ như thế một lúc thì chú Trương chạy đến.
Chú ấy đứng trước mặt hai người, vừa lau mồ hôi vừa hỏi: “Nhạc Nhạc, mọi chuyện là sao, chú với Thiệu Hoa thấy cháu và người khác cưỡi ngựa về nhà nên bọn chú lo lắng lắm đấy.”
Hạ Nhạc không nhịn được lau mồ hôi trên trán.
Cưỡi ngựa trở về cùng người khác nghe sao mà kỳ quặc quá.
…Chắc chắn là cưỡi ngựa cùng người khác mà không phải cô bị ném trên lưng ngựa nửa sống nửa chết?
“Chú Trương, cháu không biết người kia,” Hạ Nhạc chậc lưỡi trả lời, giả bộ vừa vô tội vừa đáng thương: “Cháu đã nói là cháu bị cảm nắng được người ta đưa về mà anh ấy không tin.”
Vừa nói, Hạ Nhạc vừa nhìn Hạ Thiệu Hoa một cái, ngầm ra hiệu với chú Trương nói đỡ cho cô một chút.
Chú Trương nhìn thoáng qua đã hiểu ý Hạ Nhạc, ngay lập tức đổi giọng: “Đúng rồi đúng rồi Thiệu Hoa, chú nhớ ra thằng nhóc cưỡi ngựa đó là ai rồi. Ông chủ Thẩm nổi tiếng ở xã trên, cháu có nhớ không? Hai năm trước thiếu lương thực, điểm phát cháo miễn phí ở làng mình là do ông chủ Thẩm dựng, ông ta có một đứa con trai độc nhất, thích cưỡi ngựa chạy khắp nơi, chính là thằng nhóc đó.”
Nghe thấy vậy Hạ Nhạc sửng sốt.
Xem ra tên lưu manh vô lại kia lại có một người cha lương thiện.
Chú Trương nói tiếp: “Chắc vậy rồi, cháu xem Hạ Nhạc của chúng ta sẽ không có cơ hội quen con trai của một ông chủ lớn như vậy đâu, chắc chắn là tình cờ đưa về thôi…”
Chú Trương càng nói càng không chắc chắn.
Lý do này quá mức vô lý.
Hạ Nhạc và chú Trương lúng túng nhìn nhau, chú Trương lúng ta lúng túng nói: “Hình như cũng không phải, Nhạc Nhạc của chúng ta, thậm chí với cả nhà họ Hà cũng may mắn làm quen được…”
Đúng lúc này Hạ Thiệu Minh về nhà.
Cậu ấy mặc một bộ quần áo kỳ quái, giống kiểu dáng của con gái, phẫn hận nhìn Hạ Nhạc từ xa mà nói: “Nhạc Nhạc, sao cậu lại vứt quần áo của tôi vào đống cứt chó thế hả? Cũng may bọn Lý Khiết đi ngang qua nhà nên tiện thể lấy cho tôi một bộ đồ nếu không sao tôi dám gặp người khác chứ!”
Thấy bầu không khí trong nhà hình như không thích hợp, Hạ Thiệu Minh nghĩ đứng chết trân với bộ quần áo thúi quắc như vậy hình như không ổn lắm.
Ngay lập tức, cậu chộp cái thùng trước cửa rồi chạy nhanh về phía bờ sông.
“Tôi tự giặt quần áo của mình, mọi người cứ nói chuyện của mọi người tiếp đi.”
–
Đến tối, thừa dịp Hạ Thiệu Hoa đang nấu nước nóng, Hạ Thiệu Minh xích lại gần bên cạnh Hạ Nhạc.
“Nhạc Nhạc, đúng như chúng ta nghĩ, kỹ năng bơi lội của những người đó đều tương tự như tôi, nhưng họ lại kém xa anh tôi. Cậu yên tâm đi, quán quân lần này chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta.”
Hạ Nhạc lườm cậu: “Vừa rồi cậu gặp được bao nhiêu người, lỡ như có người nơi khác tham gia thì sao.”
Nghĩ đến chàng thanh niên ban ngày kia, nghe nói là con nhà giàu, nhìn tư thế của anh ta ở bờ sông lúc sáng hẳn là đến luyện tập.
Nói không chừng đó chính là đối thủ tranh chức quán quân với bọn họ.
Với cả nhà người ta giàu có như vậy, cơ hội để đào tạo ra vận động viên dễ như trở bàn tay.
Hạ Thiệu Minh lắc đầu: “Cuộc thi này có quy định, chỉ cho người trong làng mình tham dự, người khác không có cơ hội.”
Trong lúc Hạ Nhạc vẫn còn đang ngẩn ngơ, Hạ Thiệu Minh hiếu kỳ hỏi: “Nhạc Nhạc, hình như lúc sáng mọi người đang thảo luận về một người nào đó không quen biết à? Kể cho tôi nghe với.”
Hạ Nhạc tức giận lườm Hạ Thiệu Minh một cái.
“Làm gì có gì để nói. Không quen.”
Ngày hôm sau, kẻ không quen biết đó đứng trước mặt hai người.
Anh ta mặc bộ quần áo màu trắng đừng gần bờ sông, tay trái chống nạnh, tay phải dắt ngựa, thăm dò nhìn dòng sông lớn này.
Nhìn thấy Hạ Nhạc đang sững sờ nhìn chằm chằm vào mình phía trước, chàng trai mỉa mai cười, nói: “Bé Hạ Nhạc, em lại tới rồi.”
Cùng lúc đó, con ngựa mà anh ta đang dắt cũng giơ móng lên.
Hạ Thiệu Minh ngẩng đầu nhìn chàng trai đang dắt con tuấn mã màu đen, cảm thán một tiếng rồi thúc cùi chỏ vào Hạ Nhạc: “Thế mà hôm qua bảo không quen.”
Hạ Nhạc dừng bước, cảm giác con ngựa kia đang nhìn chằm chằm vào mình, trái tim bắt đầu đập thình thịch.
“…Thật sự không quen.”
Chàng trai trẻ tựa như rất quen, anh ta bước lên phía trước, vỗ vai Hạ Thiệu Minh rồi nói: “Cậu cũng đến đây tập bơi à? Chúng ta cùng đi thôi.”
Hạ Thiệu Minh vui vẻ đối diện với anh ta, gật đầu: “Đi thôi, đi thôi.”
Hạ Nhạc: “…”
Hai người coi tôi là không khí đấy à?
Nói xong, chàng trai không khách sáo chút nào, quăng dây cương trong tay cho Hạ Nhạc rồi đi về bờ sông cùng với Hạ Thiệu Minh.
Động tác của hai người rất nhất quán, cởi áo ra rồi ném xuống gốc cây, cùng bịt mũi rồi nhảy xuống nước, ngay cả bọt nước cũng giống nhau một cách kỳ lạ. Thấy vậy, Hạ Nhạc – kẻ bị bỏ lại một mình bên bờ sông trợn mắt há hốc mồm.
Cơ mặt của Hạ Nhạc không khỏi co giật mấy lần, cô từ từ ngẩng đầu lên, đối mặt với con ngựa đen to lớn trước mặt.
Đôi mắt tròn xoe của con ngựa đen to lớn chuyển động, rõ ràng là đang nhìn đi chỗ khác, nhưng cũng như thể đang nhìn cô, dường như lúc nào cũng muốn ăn thịt cô vậy.
Hạ Nhạc có hơi sợ, nuốt nước bọt, cười khổ nhìn con ngựa lớn trước mặt vẫy tay: “Này!”
Con ngựa đen khịt mũi một tiếng giận dữ, suýt chút nữa làm Hạ Nhạc sợ tới mức hồn phi phách tán.
Cô kinh hoảng vứt dây cương, chạy cách ra xa.
Chạy được 10m thì Hạ Nhạc chợt nhận ra còn chưa buộc dây, nếu lỡ con ngựa bỏ chạy thì toang mất.
Cô thở hồng hộc vội vàng quay đầu nhìn.
Con ngựa đen vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trong đôi mắt như đang cất giấu sự khinh thường loài người yếu ớt.
Đứng nhìn nhau hồi lâu, Hạ Nhạc chịu thua, sao mà càng nhìn con ngựa này lại càng cảm thấy đáng thương khi có chủ nhân không đáng tin cậy như này.
Hạ Nhạc thở dài, từ từ tiến lại gần con ngựa lớn lần nữa rồi cúi người nhặt dây cương rơi dưới đất lên.
“Tiểu Hắc, mày…mày tên gì thế?”
Hạ Nhạc giơ tay sờ bờm của nó, cố gắng khiến giọng mình dịu dàng hơn một chút.
Sau khi chạm vào nó rồi, tâm trạng của con ngựa lớn dường như tốt hơn rất nhiều, nó phe phẩy cái đuôi, xích lại gần Hạ Nhạc hơn một ít.
Hạ Nhạc cảm nhận được sự thân thiết từ nó thế là càng mạnh dạn hơn sờ bờm nó thêm mấy lần, nở một nụ cười tươi tắn.
Chờ đến khi Hạ Thiệu Minh và chàng trai kia vui vẻ bơi vào bờ thì Hạ Nhạc đang nở một nụ cười hiền từ, dẫn con ngựa đen đến gốc cây đằng xa gặm cỏ.
Nắng chiều buông xuống cuối chân trời, màu vàng ấm áp chiếu lên người Hạ Nhạc và ngựa đen, kèm theo làn gió nhẹ khiến cho bờ sông này thêm phần thơ mộng hơn.
Tựa như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Chàng trai nhìn đến ngây dại, trong lúc nhất thời không dám lên tiếng phá vỡ mất hình ảnh đó.
Mãi đến khi…
“Hắt xì!”
Hạ Thiệu Minh hắt xì một cái thật lớn khiến chàng trai tỉnh táo lại, ngay sau đó Hạ Nhạc cũng nhìn sang.
“Nhạc Nhạc, cậu đang cho ngựa ăn đất à?” Hạ Thiệu Minh vừa cầm quần áo của mình lên vừa nói với Hạ Nhạc.
Trong mắt chàng trai hiện lên vẻ bối rối, nhanh chóng nhìn xuống, anh ta nhìn thấy cỏ mà Hạ Nhạc cho ngựa ăn là…
Cỏ ba lá.
Con ngựa của anh ta luôn được cho ăn cỏ được cắt theo tiêu chuẩn.
Chàng trai nhanh chóng bước về phía con ngựa yêu quý của mình.
Hạ Nhạc thấy anh ta đến gần, nụ cười trên mặt tràn ngập sự ngây thơ hồn nhiên.
“Anh xem nó ăn cỏ ngoan chưa kìa.”
Chàng trai: “…”
Con ngựa của anh ta vẫn đang ăn cỏ, ăn không vui chút nào mà ngược lại rất bất lực.
Để tránh hôm nay mình không về nhà được, chàng trai kia vội vàng thu dọn đồ, cưỡi ngựa phóng về nhà.
Trước khi đi, anh ta quay đầu lại, định trách vài câu nhưng vừa nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của Hạ Nhạc, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị nuốt xuống.
“Hôm nay cảm ơn em nhiều”
Hạ Nhạc xua tay: “Đừng khách sáo, tiểu hắc rất ngoan, tôi rất thích nó.”
“Nó tên là Hắc tướng quân.”
Hạ Nhạc tiến lên vuốt vuốt bờm ngựa: “Cái này không quan trọng.”
“Tiểu Hắc, tạm biệt.”
Chàng trai căm giận kéo dây cương, trừng mắt nhìn Hạ Nhạc vài cái rồi chạy mất dạng.
Kỳ lạ, Hạ Nhạc nhìn biểu cảm hồi nãy của chàng trai kia tựa như là nghiến răng nghiến lợi.
Với cả sao hôm nay bước chân của tiểu Hắc không được trôi chảy như hôm qua nhỉ?
Hạ Thiệu Minh bên cạnh đã mặc xong quần áo, đang ngồi trên tảng đá phơi nắng.
Nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Hạ Nhạc, cậu trái lại mặt mày ủ ê.
“Thở dài cái gì?”
Vẻ mặt của Hạ Thiệu Minh có hơi u ám, nói: “Vị trí quán quân, chỉ sợ…”
Cậu nhìn về phía bóng lưng của chàng trai kia.
“Có vẻ hơi xa vời.”
…
Tục ngữ có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, mấy ngày sau đó, Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh mỗi ngày đều ngồi ở bờ sông Lãng Khanh để tìm hiểu về đối thủ của họ.
Cũng may là đến giờ bọn họ vẫn chưa gặp được đối thủ có trình độ tương tự Hạ Thiệu Hoa.
Ngoại trừ chàng trai kia.
Chỉ là mấy ngày sau đó, chàng thanh niên ấy không hề xuất hiện nữa.
Hạ Nhạc ngồi trên bờ sông buồn chán chờ Hạ Thiệu Minh, thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn về chỗ bãi cỏ hôm cho ngựa ăn, chợt cảm thấy hơi nhớ nó.
Đó là con ngựa sẽ vẫy đuôi giống chó con với cô, chứ không phải ngựa xấu sẽ đạp cô ngã xuống đất.
Ngày thi đấu cuối cùng cũng đến, sáng sớm, ba người nhà họ Hạ cùng chạy tới sông Lãng Khanh.
Hai bên bờ bị vây kín không có kẽ hở, mọi người đều háo hức chờ đợi bên bờ sông. Tiếng nước chảy, tiếng người tán gẫu với nhau, tiếng gió, tiếng hô hoán, đủ các loại âm thanh trộn lẫn vào nhau, giống như một bản hợp tấu cho ngày hôm nay.
Nước sông trong vắt chầm chậm trôi, ánh nắng chiếu vào phản chiếu những làn sóng lấp lánh, trong dòng nước óng ánh ấy Hạ Nhạc nhìn thấy chàng thanh niên kia ở bờ sông đối diện.
Anh ta đút tay vào túi, đối mặt với Hạ Nhạc và cho rằng như vậy là rất đẹp trai.
Nói thật chứ có hơi nữ tính một chút.
Hạ Nhạc dời mắt nhìn sang chỗ khác.