Trời sẩm tối nhanh đến mức ngay cả hoàng hôn cũng không thấy, Hạ Nhạc và Lâm Hoa Hoa ngồi trước cổng chính, nghe thấy tiếng dì Yến từ xa đang chạy tới nhà họ Hạ.
Người còn chưa đến đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của dì Yến: “Ngọc Quế có ở đây không?”
Nghe thấy tên mình, Chung Ngọc Quế lập tức chạy từ trong nhà ra, trên tay còn ôm quả bóng rổ của Hạ Thiệu Minh.
Con bé ném bóng rổ lại cho Hạ Thiệu Minh, xua tay nói: “Cháu đây ạ.”
Nét hối hả trên mặt dì Yến nhanh chóng tiêu tán đi, bà ấy như trút được gánh nặng nói: “Ôi cái con bé này, đi mà không nói tiếng nào, lần sau phải nói trước một tiếng với dì hoặc chị gái biết chưa.”
Chung Ngọc Quế nghe vậy từ từ bước tới nắm lấy tay dì Yến, lắc lư nịnh nọt mấy cái: “Sẽ không, sẽ không, cháu lớn từng này rồi mà.”
Dì Yến bất lực cười một tiếng, giống dáng vẻ bất lực mà bình thường Chung Cửu Hương nhìn Chung Ngọc Quế, sau đó bà ấy nhìn về phía Hạ Nhạc, trong mắt hiện lên nét do dự như thể bà muốn nói chuyện gì đó.
Một lúc sau, dì Yến nói to lên: “Mọi người buổi tối đến nhà dì ăn cơm nhé. Hôm nay chú dì mới đào được một ít khoai lang lên, cơm nước xong xuôi thì chúng ta nướng khoai ở ngoài sân ăn.”
Hạ Thiệu Minh và Chung Ngọc Quế mừng rỡ, ngay lập tức đóng cửa lại rồi đi về cổng làng cùng với dì Yến.
Hạ Nhạc và Lâm Hoa Hoa đi theo sau cùng.
Nhìn dì Yến đằng trước bên trái là Chung Ngọc Quế, bên phải là Hạ Thiệu Minh, mặc dù trên mặt Hạ Nhạc không có bất cứ biểu cảm gì nhưng trong lòng cô như có tảng đá lớn đè nặng, không sao mà vui lên được.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, mọi người đều đã lưng lửng dạ, tất cả đều vui vẻ đi ra ngoài sân.
Tất cả xúm nhau thành một vòng, phân công làm việc.
Dì Yến lấy một chiếc giỏ trúc từ trong góc sân đi ra, đặt cạnh chiếc ghế đá dưới gốc cây.
Lâm Hoa Hoa lập tức nhặt chiếc giỏ tre lên rồi đổ ra, từng củ khoai lang to tròn đều lăn ra khỏi giỏ, bên ngoài còn dính bùn đất.
Hạ Thiệu Minh mang một đống cành cây đến nhóm lửa, Chung Ngọc Quế thì nhặt một đống đá nhỏ xếp thành vòng tròn xung quanh đống lửa, ngay cả ông cụ Trương cũng phụ giúp một tay, cầm cái kìm gắp liên tục điều chỉnh độ lửa.
Trên mặt tất cả mọi người đều nở nụ cười vui mừng hớn hở, chỉ có Hạ Nhạc ngồi bên cạnh nhìn lửa cháy đến ngẩn người, cười gượng gạo, khó coi.
Ông Trương kể cho đám trẻ con nghe không ít những câu chuyện xưa, khiến bọn chúng sợ tới mức hét ầm lên, Lâm Hoa Hoa xích lại gần Hạ Nhạc hơn một chút.
Cô ta nhìn ánh lửa chiếu rọi lên gương mặt vắng lặng của Hạ Nhạc, giây phút đó cảm tưởng như bản thân đang nhìn thấy Hạ Thiệu Hoa.
Lâm Hoa Hoa cảm thấy bản thân thực sự bị hoa mắt, hắng giọng một tiếng rồi khẽ hỏi: “Vẫn còn lo lắng à?”
Đôi mi của Hạ Nhạc khẽ run lên nhưng ánh mắt không hề lay chuyển.
“Ừm.”
“Đừng lo, chị quen biết Hạ Thiệu Hoa nhiều năm như vậy rồi, cơ thể của anh ấy vẫn luôn vô cùng tốt.”
Hạ Nhạc không nói tiếp, bên tai chỉ có tiếng cười của Chung Ngọc Quế và Hạ Thiệu Minh khi nghe chuyện ông Trương kể.
Dì Yến mặc dù cũng đang nghe ông Trương kể chuyện nhưng ánh mắt của dì luôn dõi theo Hạ Nhạc.
Từ lần đầu tiên bà nhìn thấy Hạ Nhạc đã cảm thấy đứa bé này quá khác so với những đứa trẻ khác, dường như con bé có thể hiểu rất nhiều chuyện mà ngay cả người lớn cũng không thông thấu.
Dì Yến giật mình nhớ lại đêm hôm đó, bà vừa nấu cơm xong thì nghe tin bạn thân vỡ nước ối, bà sợ tới mức chỉ kịp mang cơm cho Hạ Nhạc rồi rời đi ngay lập tức.
Bà không nghĩ tới chuyện để một đứa trẻ con một mình ở một nơi lạ lẫm sẽ khiến chúng sợ hãi đến mức nào.
Bà mơ hồ nhớ đến ánh mắt Hạ Nhạc im lặng nhìn bà khi rời đi, trong đêm tối như mực, đôi mắt ấy dường như ẩn chứa ánh sáng rực rỡ, thuần khiết đến mức khiến người khác không khỏi rung động.
Dì Yến muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí trầm lắng của Hạ Nhạc, đâu có ngờ Hạ Nhạc chợt ngẩng đầu lên buồn cười nhìn Lâm Hoa Hoa.
Lâm Hoa Hoa chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Hạ Nhạc.
Hai người nhìn nhau một lúc, đều nhìn thấy ánh lửa toát ra từ trong mắt đối phương.
Hạ Nhạc: “Lâm Hoa Hoa, chị biết nói những lời hay ý đẹp từ khi nào thế?”
“...”
Lâm Hoa Hoa lúng túng quay đầu đi.
Dì Yến bật cười rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Chẳng bao lâu sau, ngọn lửa bị dập tắt, trên mặt đất chỉ còn lại những đốm lửa than bốc khói.
Ông Trương dùng kìm gắp gạt than ra, bảo Hạ Thiệu Minh bỏ khoai lang vào, sau đó lại gắp than phủ lên khoai.
Mọi người nhìn đống than bằng ánh mắt lấp lánh, chỉ ước khoai lang được nướng chín ngay lập tức.
Vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu, bầu trời đầy sao, bất chợt một cơn gió nổi lên.
Cũng may nhiệt độ của than vẫn như cũ làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Hạ Nhạc và Lâm Hoa Hoa cùng gia nhập vào câu chuyện của ông cụ Trương, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi, trông rất hòa thuận vui vẻ.
Giữa chừng, mùi thơm của khoai lang nướng không ngừng tràn vào trong khoang mũi của mọi người, Hạ Thiệu Minh muốn gạt than ra xem khoai đã chín chưa mấy lần đều bị ông cụ Trương ngăn lại, cũng làm cho Chung Ngọc Quế bực bội một lúc.
Chẳng bao lâu sau, khoai lang cuối cùng cũng chín, ông cụ Trương vừa gạt than ra, vừa gắp khoai để sang một bên. Hạ Thiệu Minh hấp tấp cầm lên rồi bị bỏng kêu la ầm ĩ.
Khi khoai lang đã nguội đi một chút, mỗi người ai nấy đều cầm một củ khoai trong tay.
Hơi ấm trong lòng bàn tay cộng với vị thơm ngọt của khoai lang rốt cuộc cũng khiến tâm trạng của Hạ Nhạc hòa hoãn đi đôi chút.
Cô bóc lớp vỏ cháy đen ngoài củ khoai ra, cắn vào phần thịt mềm bên trong một miếng.
Vị giống y hệt củ khoai lang mà ngày còn bé ông nội nướng cho cô, cắn một miếng là tan chảy trong miệng. Khi đó tay ông nội đầy những vết chai, ông chẳng sợ bị bỏng, trong đêm đông lạnh giá giúp cô bóc vỏ khoai lang rồi đút từng miếng vào miệng cô.
Cô cũng chẳng khách sáo mà cắn một miếng lớn rồi giơ ngón cái lên với ông nội.
Và ông nội cũng sẽ giơ lại ngón cái với cô, bà nội thấy vậy cười không ngừng.
Hạ Nhạc biết rõ, lúc này cô rất nhớ ông nội.
Nhưng cô không biết ông ở đâu cả, cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì.
Cũng giống như rất nhiều thứ trước đây, cho dù cô có xuyên về quá khứ cũng không thay đổi được gì.
Cảm giác bất lực này khiến cô choáng ngợp, thậm chí hoài nghi tính xác thực của tất cả mọi thứ.
Đang nghĩ đến đây, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: “Hôm nay trời lạnh quá, mấy người tụ tập lại đây làm gì thế?”
Ngoài cổng, chú Trương túm chặt áo khoác ngoài bước vào.
Mọi người đồng thời quay đầu lại, nhìn chú Trương đang thích thú bước tới.
“Khoai lang nướng này mọi người lấy đâu ra vậy?” Chú Trương vươn cổ nhìn khoai lang trong tay mọi người hỏi.
Hạ Nhạc đột nhiên đứng dậy nhìn về phía cổng.
Dưới ánh trăng, lối vào sân vắng lặng im lìm, chỉ có cánh lá cây cổ thụ đung đưa nhẹ nhàng trong gió đêm.
Miếng khoai lang trong miệng Hạ Nhạc vẫn còn chưa nuốt xuống, cô khẽ mấp máy môi nói: “Chú Trương, chú về rồi…”
“Đúng vậy, ôi chao, đêm hôm khuya khoắt đường núi thật khó đi,” chú Trương xoa xoa hai tay, mắt nhìn Hạ Nhạc, vẫn vui vẻ cười nói: “Nhạc Nhạc, cháu căng thẳng như thế làm gì?”
“Cháu…” Hạ Nhạc nuốt miếng khoai, miệng khô khốc hỏi: “Anh cháu đâu ạ?”
Chú Trương đi đến ngồi cạnh bên dì Yến, nhận lấy củ khoai nóng bỏng mà dì Yến đưa cho rồi há miệng cắn một miếng.
“Chẳng phải ở đó đấy sao?”
Hạ Nhạc sửng sốt nhìn về phía chú Trương chỉ.
Dưới bóng cây cổ thụ, Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương đứng đó.
Bọn họ nhìn về ngôi nhà đã xây xong của nhà Lâm Hoa Hoa nói gì đó.
Nghe thấy tiếng động trong sân, Hạ Thiệu Hoa quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Hạ Nhạc.
Hạ Thiệu Hoa mỉm cười, sóng vai cùng Chung Cửu Hương đi vào sân.
Củ khoai trong tay Hạ Nhạc dường như không còn nóng nữa, cô lúng ta lúng túng giơ lên trước mặt Hạ Thiệu Hoa nói: “Khoai lang nướng, rất thơm…Anh muốn ăn không?”