Hạ Nhạc vội vàng thêm củi vào bếp như không có chuyện gì xảy ra.
“Thiệu Minh nói cho em biết à?”
“Dạ, dạ, dạ.”
Hạ Nhạc lén nhìn thấy Hạ Thiệu Hoa luôn tay luôn chân như chưa hề có gì xảy ra.
Cô cúi đầu nhìn ngọn lửa trong bếp không dám đối mặt với Hạ Thiệu Hoa lần nữa.
Hạ Thiệu Hoa nhìn Hạ Nhạc suốt cả quá trình, một đứa trẻ như vậy nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc. Cô bé ngoan ngoãn nhìn ngọn lửa rồi lại châm thêm củi, không hề có chút đùa giỡn nào, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười.
Ánh lửa phản chiếu trên gương mặt trẻ con đó khiến người ta thoáng nhìn thôi cũng thấy ấm áp.
Bộ dạng của cô bé ngoan hơn nhiều em trai Hạ Thiệu Minh của anh.
Bên cạnh lò lửa là một cái tủ thấp hơi tồi tàn, không có cánh tủ, Hạ Nhạc đã để ý nãy giờ rồi.
Bên trong là những chiếc đĩa, bát sần sùi, bên cạnh là mấy tấm lót tròn là loại chuyên dụng để dưới bát, đĩa để cách nhiệt, chúng được làm bằng rơm rạ, mặc dù đơn sơ nhưng rất bền chắc.
Hạ Nhạc xích lại gần cầm lên xem xét tường tận.
Từ nhỏ nhà cô đã dùng những tấm lót bằng rơm này để lót dưới bát đĩa từ khi còn nhỏ, mỗi chiếc đều do chính tay ông nội của cô làm.
Ánh mắt của Hạ Nhạc hướng về Hạ Thiệu Hoa, anh đang chuyên tâm nhìn đồ ăn trong nồi, không để ý đến động tác của cô.
Mỗi khi Hạ Thiệu Hoa làm xong một món ăn, Hạ Nhạc tự giác lấy tấm lót rơm lót dưới cái bát, sau đó cẩn thận bưng lên đặt xuống cái bàn ở trong phòng khách.
Cô cảm thấy mình đúng là một trợ thủ đắc lực.
Hạ Thiệu Hoa nhìn cô bé nhỏ như vậy nhưng bưng đồ ăn rất vững vàng, vốn dĩ anh không yên lòng nhưng khi nhìn thấy Hạ Nhạc hào hứng quá nên anh để mặc cô bé làm.
Chỉ là khi nhìn Hạ Nhạc dùng tấm lót rơm bưng đồ ăn khiến Hạ Thiệu Hoa sản sinh ra một cảm giác quái dị…
Hình như cái gì cô bé cũng biết hết, giống như cô bé là một trong những thành viên của ngôi nhà này vậy.
–
Ba món mặn, một món canh: Cá trắm cỏ nướng, trứng tráng, cải thảo xào, canh mướp.
Đồ ăn rất đơn giản nhưng ở thời đại này dầu muối là vật phẩm xa xỉ nên khá phong phú.
Hạ Nhạc đặt bát canh nóng xuống, hai tay bị nóng sờ lên lỗ tai, cô chạy đến trước cửa phòng ngủ vừa gõ, Hạ Thiệu Minh đã đặt bài tập xuống và lao ra như một cơn lốc.
Mũi của cậu giống như mũi chó không ngừng hít hà: “Anh! Hôm nay là ngày lễ gì thế?”
Hạ Thiệu Hoa trừng mắt nhìn cậu một cái nhưng cậu cũng không bỏ cuộc, ôm bát cơm mà Hạ Thiệu Hoa vừa đặt lên bàn rồi ăn như gió.
Lúc Hạ Thiệu Hoa đặt bát cơm xuống trước mặt Hạ Nhạc, cô vô thức nói: “Con cảm ơn ông nội.”
Nói xong cả hai người đều sửng sốt, chỉ có Hạ Thiệu Minh cắm mặt vào ăn không phát hiện ra có gì kì lạ.
Hạ Nhạc vội vàng giả bộ như không có gì, xúc một muỗng cơm.
Hạ Thiệu Hoa cũng giả bộ như không nghe thấy, gắp cải thảo lên ăn.
Hạ Nhạc vừa ăn miếng đầu tiên là bắt đầu cảm thấy rưng rưng.
Bao nhiêu năm chưa từng ăn lại cơm ông nội nấu nhưng hương vị vẫn giống như hương vị mà cô khắc ghi trong trí nhớ vậy.
Cơm được hấp chín trong chiếc thùng gỗ trên bếp lò cũ, sau khi ông nội qua đời cô chưa bao giờ được ăn nữa.
Sao cơm ông nấu lại có vị ngon đến lạ.
Hạ Nhạc cúi đầu ăn cơm mà quên mất ăn cả đồ ăn.
Hạ Thiệu Hoa nhận thấy tâm trạng của Hạ Nhạc có hơi sa sút nên hỏi: “Sao vậy?”
Câu hỏi này khiến Hạ Nhạc tỉnh táo lại ngay lập tức, nhanh chóng che giấu niềm vui cùng bi thương của mình lại.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, xúc thêm miếng cơm nữa.
“Đồ ăn không ngon à?” Hạ Thiệu Hoa lại hỏi.
Hạ Nhạc bưng bát, lại lắc đầu.
Một bàn tay vươn đến, lúc nhìn lại, bát ca kho đã được đặt trước mặt Hạ Nhạc.
“Ăn nhiều thịt lên cho nhanh lớn.”
Giọng điệu của Hạ Thiệu Hoa rất bình thường, không mang theo bất cứ tâm tình gì nhưng lọt vào trong tai Hạ Nhạc lại giống y như đúc lời ông nội nói khi cô còn nhỏ, tràn đầy sự quan tâm và yêu thương đặc biệt dành cho cô.
“Dạ.” Tâm trạng của Hạ Nhạc trong nháy mắt phấn chấn hơn, vừa đáp lời vừa gắp một miếng cá to cho vào bát cơm của mình.
Thấy miếng thịt yêu thích của mình rời đi mà không ai thèm ngó ngàng tới khiến Thiệu Minh tức giận đến mức suy sụp.
–
Khi mặt trời dần khuất bóng, ánh sáng trong nhà cũng dần tối theo.
Hạ Nhạc ngẩng đầu nhìn trần nhà trống rỗng.
Cũng đúng, nông thôn thời đại này làm gì có điện.
“Lạch cạch” một cái, Hạ Thiệu Hoa đánh một que diêm lên, thắp sáng ngọn đèn dầu để cạnh bàn.
Lần cuối cùng Hạ Nhạc nhìn thấy đèn dầu là trong một bộ phim chiến tranh chống Nhật.
Mà bây giờ ở thời đại này, đèn dầu là vật phẩm phổ biến.
Ở thế kỷ 21, đèn điện là thứ không có gì đáng ngạc nhiên nhưng tại lúc này là điều mà không người nào dám nghĩ đến.
Trong lúc Hạ Nhạc đang cảm khái về sự thay đổi của thời đại và sự phát triển nhanh chóng của xã hội, lấy kiến thức lịch sử mà mình đã được học ra để suy nghĩ thì bên kia Hạ Thiệu Hoa đột nhiên hỏi: “Tại sao em luôn gọi anh là…ông nội?”
Đôi tay đang bới cơm của Hạ Nhạc đột nhiên dừng lại, nghĩ một lúc lâu cũng không tài nào nghĩ ra được câu trả lời mà mình muốn nói.
Dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, hai má cô phồng lên, trong miệng là cơm chưa kịp nuốt xuống.
Cả người trông không thông minh lắm, đuôi mắt còn có vệt nước mắt óng ánh trong suốt chưa kịp lau khô.
Lông mày của Hạ Thiệu Hoa khẽ nhăn lại, tiếp tục hỏi: “Ông nội em làm sao thế?”
Hạ Nhạc vô thức xoay xoay đôi đũa trong tay, đột nhiên nghĩ đến lời ông nội nói làm như vậy là không lễ phép nên cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Thấy bộ dạng không muốn nói của cô, Hạ Thiệu Hoa cảm thấy mình đoán đúng đến 8,9 phần.
Suy cho cùng, bây giờ một đứa trẻ mở miệng hay ngậm miệng đều gọi ông nội, lại hiểu chuyện như thế…
Thì rõ ràng đúng là đã mất đi ông nội nên đứa trẻ đáng thương ấy không chịu đối mặt với sự thật.
Sau bữa tối, Hạ Nhạc vào bếp giúp Hạ Thiệu Hoa rửa bát.
Hạ Thiệu Hoa nhìn vóc dáng thấp bé của Hạ Nhạc vốn dĩ không thể chạm tới chum nước, lại nhìn Hạ Thiệu Minh nằm rạp trên đất chơi bắn bi mà thờ dài, anh kêu Hạ Nhạc ngoan ngoãn chờ bên cạnh mình.
Hạ Nhạc không nản lòng, nảy ra một suy nghĩ, cô tìm một cái khăn rồi trèo lên lau bàn ghế.
Mặc dù dáng người nhỏ nhắn nhưng làm việc rất giỏi, đến khi Hạ Thiệu Hoa dọn dẹp bát đũa xong định lau bàn thì Hạ Nhạc đã giơ cái khăn lên đứng cạnh bàn cười híp mắt chờ được khen.
Hạ Thiệu Hoa sững sờ đứng nhìn Hạ Nhạc.
Nhìn hai bím tóc gọn gàng của Hạ Nhạc bởi vì bận rộn cả ngày mà tán loạn, gương mặt mệt mỏi đỏ bừng, thêm cả nụ cười ngây ngô nữa, không hiểu sao lại cho anh một cảm giác vui mừng như được trở thành một người cha hay một người ông vậy.
Cảm giác như một trưởng bối kỳ lạ này khiến Hạ Thiệu Hoa nhanh chóng lấy cái khăn từ tay Hạ Nhạc rồi xoay người bỏ chạy khỏi hiện trường.
Rõ ràng anh chỉ mới 18 tuổi mà thôi.
Người ta hay nói con gái 18 tuổi như một nhành hoa, thanh niên 18 tuổi thì chắc cũng là trẻ tuổi rồi…Tại sao anh có thể có ý nghĩ kỳ lạ như thế?
Một thằng em Hạ Thiệu Minh nghịch ngợm đã khiến anh mệt phát ngất, anh còn mong kiếp sau không phải làm anh cả nữa.
Mà sao lại có cảm giác vui mừng của trưởng bối này được?
Hạ Nhạc căn bản không biết Hạ Thiệu Hoa có những suy nghĩ này trong đầu.
Cô chỉ thấy Hạ Thiệu Hoa lạnh lùng lấy cái khăn lau đi, tưởng rằng bản thân lau chưa đủ sạch nên ngoan ngoãn đi theo sau Hạ Thiệu Hoa vào phòng bếp.
Cứ như vậy Hạ Thiệu Hoa bận rộn tứ phía đều có thêm một cái đuôi nhỏ bám theo.
Cuối cùng cũng thu dọn xong, Hạ Thiệu Hoa cầm áo khoác khoác lên người rồi nhìn về phía Hạ Nhạc hỏi: “Em nhớ ra nhà mình ở đâu chưa? Anh đưa em về.”
Nghe thấy hai chữ về nhà, đôi mắt Hạ Nhạc chợt đỏ hoe.
Trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh ông nội kéo tay nói ‘về nhà’.
Đó là những ký ức từ rất lâu rồi, là hai chữ đã chữa lành cho cô không biết bao nhiêu lần, cũng là hai chữ khiến bản thân cô đau đớn tột cùng.
Từng giọt nước mắt lăn dài xuống gò má, Hạ Thiệu Hoa cũng không phát hiện ra.
Gió đêm ùa về, khí lạnh tràn vào trong cổ, khiến người ta không khỏi run lên.
Anh cúi đầu nhìn, Hạ Nhạc chỉ mặc một chiếc váy mỏng, bắp chân lộ ra bên ngoài.
Hạ Thiệu Hoa ngồi xổm xuống, định khoác áo của mình cho Hạ Nhạc thì phát hiện đôi mắt to tròn ngập trong nước mắt, anh sững sờ tại chỗ.
Hạ Thiệu Hoa biết con gái thường hay khóc. Mẹ anh từng dạy phải nhượng bộ con gái trong mọi việc, con gái tựa như những đứa trẻ nhõng nhẽo, không cẩn thận là rơi nước mắt ngay, nhất định phải che chở thật tốt.
Sau khi rời khỏi quê nhà, xung quanh Hạ Thiệu Hoa không còn phụ nữ nữa, người duy nhất xuất hiện nhiều hơn một chút chính là Lâm Hoa Hoa.
Nhưng khi nói đến mấy chuyện khóc lóc yếu đuối này thì Lâm Hoa Hoa chẳng tính vào được.
Điều này dẫn đến việc anh chưa bao giờ có kinh nghiệm đối phó với việc con gái khóc.
Hạ Thiệu Hoa giơ tay, muốn lau nước mắt đi nhưng lại không thể làm được.
Tay anh khựng lại giữa không trung, hỏi: “Có phải em nhớ nhà không?”
Hạ Nhạc gật đầu.
“Đừng khóc nữa, anh sẽ đưa em về nhà.”
Hạ Nhạc chợt ngừng khóc, thầm nghĩ đúng là hiểu lầm. Hạ Thiệu Hoa không nhịn được, sải bước ra ngoài cửa.
Không khí ban đêm lạnh như mùa đông, Hạ Nhạc lặng lẽ quấn chặt chiếc áo trên người lại.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao ở trên cao.
Gần đó là gương mặt góc cạnh của ông nội. Ông nội đẹp trai thật.
Chẳng trách người trong nhà luôn nói trong gia đình nhà cô nhan sắc đời sau chẳng thể nào bằng được so với đời trước.
Lúc còn bé cô không phục đâu, tức giận tranh luận bản thân cô không bằng ông nội ở điểm nào trong khi cô đáng yêu như vậy còn ông nội mặt đầy nếp nhăn.
Bây giờ xem xem, nhan sắc năm 18 tuổi của ông nội nếu xuất hiện vào kỷ nguyên của các ngôi sao Hồng Kông những năm 90 thì chắc chắn không thua bất kỳ nghệ sĩ hạng A nào cả.
Nghĩ đến đây, đại não hoạt động, đột nhiên Hạ Nhạc cười hí hí một tiếng.
Hạ Thiệu Hoa khó hiểu nhìn Hạ Nhạc, còn Hạ Nhạc thì vội vã nghiêm túc trở lại, tỏ vẻ đáng thương.
“Nhà em ở đâu?” Hạ Thiệu Hoa lại hỏi.
“Em…em không nhớ rõ.”
“Nhớ kỹ lại xem?”
“Em thật sự không nhớ rõ.”
“Vậy thì em cũng không thể ở đây được…”
“Ôi, đều do hôm nay bị người ta đụng trúng, bây giờ đầu em vẫn còn ong ong ý.” Đúng lúc Hạ Thiệu Minh bắn viên bi ra ngoài phòng, Hạ Nhạc thấy thế bèn nghĩ ra một kế, “Em khó chịu lắm, không đi được đâu.”
Thấy Hạ Thiệu Hoa còn muốn nói gì đó, Hạ Nhạc gấp gáp bổ sung thêm: “Chắc cũng không ngồi nổi lên xe ba gác nữa ấy.”
Hạ Thiệu Minh nghe ngoài cửa có người nhắc đến tên của mình, xa xa đó là ánh mắt dựa phi tiêu của Hạ Thiệu Hoa, cậu sợ tới mức không dám ra nhặt bi nữa, lộn nhào vào bên trong luôn.
“Hôm nay cho em ở lại trước được không? Xin anh đấy.” Hạ Nhạc thừa thắng xông lên.
Hạ Thiệu Hoa thấy bên ấy đóng cửa cái đùng thì thu hồi ánh mắt.
Hạ Nhạc ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Hạ Thiệu Hoa, cố gắng khiến ánh mắt của mình trở nên càng đáng thương càng tốt.
Hạ Thiệu Hoa im lặng hồi lâu cuối cùng cũng nói: “Vậy, tối nay thì…ở lại nhà anh trước đã…”
Hạ Nhạc: “Vâng ạ.”
“Sáng sớm mai anh sẽ đưa em về nhà.”
Hạ Nhạc hậm hực trong lòng, nhà cô ở đây còn đi đâu được, ngoài mặt thì nở nụ cười tràn đầy chân thành, tha thiết.
“Được ạ.”