Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 34




Cả thế giới dường như chỉ còn lại tiếng mưa sấm không ngừng nghỉ, liên tục nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Tiếng trò chuyện của những người bên cạnh trở nên mơ hồ và xa xăm, Hạ Nhạc chỉ có thể nghe lờ mờ tiếng gọi của Hạ Thiệu Hoa bên tai.

Cô như bị bao bọc trong một cái lồng kín gió, bên trong là thế giới yên tĩnh của riêng cô, bên ngoài là cơn mưa bão kinh hoàng.

Hạ Nhạc không khỏi thu gọn cánh tay, ôm chặt lấy cánh tay vững chãi của Hạ Thiệu Hoa.

Tiếng khóc của Lâm Hoa Hoa vang lên trong tai. Trái tim Hạ Nhạc thắt lại, cô thò đầu ra, chỉ thấy phía trước là chú Trương, chú ấy đang kéo vai Lâm Hoa Hoa đi về phía trước, bên kia là thím Yến cũng đang dìu cô ta.

Lâm Hoa Hoa không mặc áo tơi, mưa lớn đập vào người cô ta không chút thương tiếc, người luôn kiêu ngạo như cô ta giờ đây trông như một chiếc lá rụng tan nát.

Giọng Hạ Nhạc run rẩy, không kìm được hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải đã xảy ra chuyện rồi phải không?”

Hạ Thiệu Minh đi bên cạnh, mặc chiếc áo tơi rộng hơn thân hình nhiều, cũng đang khó khăn tiến về phía trước.

Như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Nhạc, cậu ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Hạ Nhạc trong vòng tay Hạ Thiệu Hoa.

Mưa không ngừng táp vào mặt cậu, trong khoảnh khắc đó, Hạ Nhạc cảm thấy khuôn mặt của Hạ Thiệu Minh trở nên xa lạ hơn.

Mọi thứ xung quanh như một cơn ác mộng bất ngờ ập tới, những người bị mắc kẹt trong đó dường như không còn là họ nữa.

Khi nhìn lại, Hạ Thiệu Minh đã cúi đầu, chăm chú bước đi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rõ ràng không lâu trước đây… Mọi thứ vẫn rất tốt đẹp.

Trong sự mơ hồ, một đoạn ký ức mờ ảo xuất hiện trong tâm trí Hạ Nhạc…

Cô đứng một mình trên tầng thượng cao chót vót, dưới chân là dòng xe cộ tấp nập, trên đầu là bầu trời đêm không sao.

Cả thế giới đen tối, chỉ còn lại mình cô.

Cô bước một chân về phía bóng tối…



Hạ Nhạc cảm thấy toàn thân lạnh buốt, như rơi vào hầm băng, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Cô không kìm được áp sát vào mặt Hạ Thiệu Hoa, cố gắng cảm nhận một chút hơi ấm.

Cuối cùng, khi trán chạm vào má Hạ Thiệu Hoa, thị lực trở lại bình thường, ký ức kỳ lạ tan biến.

Cô nghe thấy giọng Hạ Thiệu Hoa bên tai, rất gần.

Anh nói: “Nhà của Lâm Hoa Hoa… Không còn nữa.”



Tiếng khóc thảm thiết xé toạc màn mưa.

Hạ Thiệu Hoa vén áo tơi, đặt Hạ Nhạc xuống.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, nói: “Ở đây chờ anh.”

Nói xong, anh mặc lại áo tơi, quay người bước nhanh vào màn mưa.

Hạ Nhạc lúc này mới nhận ra, trên đầu mình không còn mưa lớn ngột ngạt nữa, cô đang đứng trong nhà chú Trương.

Không xa, tiếng khóc của Lâm Hoa Hoa bị tiếng mưa nuốt chửng, mọi người trong cơn mưa dừng bước, đứng trước một đống đổ nát.

Hạ Nhạc không kìm được run rẩy, chân bỗng mềm nhũn, ngã xuống đất.

Đúng lúc đó, một đôi tay khô héo như củi đỡ lấy cô, không để cô ngã đau.

“Con ngoan, đừng sợ.”

Đằng sau, ông cụ Trương vì đỡ lấy Hạ Nhạc mà buông gậy, cùng ngã xuống đất với cô.

Giọng nói của ông ấy già nua như vọng lại từ nơi xa xăm, mang theo sự hiền từ sau những biến cố cuộc đời, nhưng lại run rẩy đầy đau thương.

“Nhà họ Lâm sụp rồi, Thất Muội không kịp chạy ra…”

Hạ Nhạc mơ hồ nhớ lại, bà dì và bà nội từng dẫn cô đến một ngôi mộ hẻo lánh để thắp hương. Bà dì quỳ lạy trước bia mộ, còn bà nội lặng lẽ đứng bên cạnh.

Trên tấm bia đầy những chữ phức tạp, chỉ có hai chữ Thất Muội là cô nhận ra.

Hình ảnh dì Lâm hiền hậu và tấm bia lạnh lẽo chồng chéo lên nhau, Hạ Nhạc cố gắng đứng dậy từ mặt đất, loạng choạng chạy vào trong mưa, mặc cho tiếng gọi của ông cụ Trương phía sau.

Đêm tối mịt mù, từng tia sét xé toạc bầu trời, ánh sáng lóe lên chiếu sáng đống đổ nát trước mắt thành một màu trắng bệch.

Lâm Hoa Hoa dùng hết sức mình hất tay người kéo mình ra, lao vào đống đổ nát.

Cô ta tuyệt vọng gào khóc, dùng tay không đào bới đất đá dưới chân.

“Mẹ! Mẹ…”

“Mẹ, mẹ ở đâu…”

“Mẹ, con đến cứu mẹ đây, con đến cứu mẹ rồi, mẹ ơi…”

Mưa lớn đổ xuống thân hình nhỏ bé của Lâm Hoa Hoa, bóng lưng cô trong màn mưa cô đơn và bi thương, đôi tay bị bùn đất bám đầy, vết máu đỏ tươi hiện ra rồi lại bị mưa cuốn trôi.

Hạ Thiệu Hoa vô thức tiến lên một bước, không suy nghĩ nhiều, cùng tiến về phía trước, đào bới từng mảng đất vàng dưới chân trong đống đổ nát.

Sau đó mọi người vô thức cũng nhanh chóng cùng nhau đào bới.

Nước mắt của Hạ Nhạc vừa trào ra khỏi mắt, đã bị nước mưa cuốn vào bùn đất.

Cô hoàn toàn quên đi đôi chân đang mềm nhũn, loạng choạng lao vào đống đổ nát, bới tìm bóng dáng của dì Lâm bị chôn vùi dưới đất cùng mọi người.

Phía sau, Chung Cửu Hương đẩy Chung Ngọc Quế vào nhà rồi cũng chạy đến tham gia cùng họ.

Mười ngón tay đau đớn đến thấu xương, Hạ Nhạc không hề để ý, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải tìm thấy dì Lâm, dì Lâm nhất định vẫn còn sống, chỉ cần tìm được bà ấy, bà ấy sẽ không sao…

Ông trời sẽ không vì khổ đau mà ban lòng thương xót dư thừa cho nhân gian, trong đêm đen, mưa bão càng trở nên dữ dội, như muốn hủy diệt cả cái thôn nhỏ bé này.

Cơ thể lạnh buốt đến thấu xương, Lâm Hoa Hoa tê dại bới từng mảng đất đá, từng vốc đất vàng.

Cô ta không biết mình đã quỳ trên nền đất cứng bao lâu, cũng không biết mình đã bới bao nhiêu lần, đến cả móng tay bị lật ra cô ta cũng không để ý.

Mọi thứ xung quanh dường như đều là hư ảo, cô ta chỉ đang mắc kẹt trong cơn ác mộng kinh hoàng nhất.

Đôi tay Lâm Hoa Hoa đã rướm máu, lần này, cô ta chạm vào thứ gì đó mềm mại dưới lớp bùn đất.

Cô ta sững sờ, đôi tay không ngừng đào bới như điên, tim đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cuối cùng, cô ta nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhất.

Bị chôn vùi dưới lớp bùn đất, khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào…

Lâm Hoa Hoa ngây người dừng lại, cả thế giới chìm vào bóng tối, cô ta không còn nhìn thấy gì nữa.

Phổi như không còn không khí, cô ta cố gắng hít thở, nhưng lồng ngực lại quên cách phập phồng.

Cô ta không thể thở được.

Một chút cũng không thể.

“Mẹ—”

Hạ Nhạc đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Hoa Hoa ngã ngửa ra sau, cô không nghĩ ngợi gì, dùng hết sức lao tới.

Lâm Hoa Hoa ngã vào lưng Hạ Nhạc, cô ta rên lên một tiếng, mặt đập mạnh vào một mảnh đá vụn.

Trong khoảnh khắc đó, cô ta nghĩ mình sẽ chết.

Trọng lượng trên người đột nhiên biến mất, Hạ Nhạc bị nhấc lên.

Chú Trương bế Lâm Hoa Hoa, bước nhanh về phía ngôi nhà phía sau, Hạ Nhạc cố mở mắt ra trong mưa.

Trước mặt là khuôn mặt trầm tư của Hạ Thiệu Hoa và Hạ Thiệu Minh, bên cạnh là Chung Cửu Hương đang lo lắng lau sạch bùn đất và tóc trên mặt cô.

Cô không thể nhìn rõ.

Hạ Nhạc không kìm được bật khóc nức nở.

Cô mất kiểm soát, khóc thét lên, duỗi cánh tay gần như không thể duỗi ra, chỉ về cái hố sâu phía sau lưng.

“Dì Lâm, tìm thấy rồi…”



Cơn mưa bão dữ dội đã qua, cây cỏ trong rừng núi sau một ngày một đêm bị tàn phá, ngã rạp khắp nơi.

Con đường đất vàng thường ngày được người dân đi lại san bằng, dưới cơn mưa trở nên lầy lội và bẩn thỉu, những hố lớn nhỏ đầy nước mưa và cỏ dại.

Dưới bầu trời vẫn còn âm u, mọi người vội vã đi qua.

Trong không khí phảng phất mùi hương đang cháy.

Chung Cửu Hương mặc bộ đồ trắng, ngồi bên giường mơ màng ngủ.

Bên cạnh là Hạ Nhạc đang tựa vào cô ấy ngủ thiếp đi.

Gương mặt của Hạ Nhạc một vết bầm tím đáng sợ sưng lên, cô cau mày, dường như ngủ không được sâu.

Trên giường bỗng có động tĩnh, Chung Cửu Hương vội mở mắt, Lâm Hoa Hoa đã ngồi dậy, ngơ ngác nhìn cô ấy.

Đôi mắt vốn kiêu ngạo giờ chỉ còn lại sự u ám vô hồn.

“…Mẹ tôi đâu?” Lâm Hoa Hoa hỏi.

Hạ Nhạc tỉnh dậy, nhìn thấy Lâm Hoa Hoa dường như già đi nhiều chỉ sau một đêm, cô mở miệng nhưng không biết phải nói gì.

“Lâm Hoa Hoa, chị đói không? Ăn chút gì đi.” Đôi mắt Hạ Nhạc đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc, cô cất giọng nhưng không ngờ giọng vẫn còn nghẹn ngào, khàn đặc đáng sợ.

Nói xong, nước mắt nhỏ xuống tay, Hạ Nhạc vội quay người đi, lau khô nước mắt.

“Để em đi lấy đồ ăn cho chị.”

Hạ Nhạc rời đi, căn phòng lại thêm phần lạnh lẽo.

Lâm Hoa Hoa co mình vào trong chăn.

Không phải cô ta không ngửi thấy mùi hương cháy, cũng không phải không nghe thấy những tiếng ồn ào bên ngoài, nhưng giờ đây, cả người cô ta như đông cứng lại, chỉ mở đôi mắt trống rỗng nhìn về phía cửa.

Cô ta mấp máy đôi môi khô nứt, hỏi: “Mẹ tôi chết rồi phải không?”

Chung Cửu Hương đột nhiên cảm thấy bất lực, cô ấy chỉ có thể tiến tới, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Hoa Hoa.

Lâm Hoa Hoa trong vòng tay cô ấy, gầy yếu như một con rối bị đứt dây.

Im lặng một lát, Lâm Hoa Hoa lại hỏi: “Có phải chết rồi không?”

Nước mắt Chung Cửu Hương tuôn trào theo từng câu hỏi của Lâm Hoa Hoa, cô ấy nén lại tiếng khóc, không nỡ nói ra sự thật.

Cuối cùng, Chung Cửu Hương trả lời: “Dì ấy chết rồi.”

Đồng tử của Lâm Hoa Hoa đột nhiên mở to, cô ta nhìn chằm chằm vào cửa, đẩy mạnh Chung Cửu Hương ra.

Cô ta ngã xuống đất, rồi lại bò dậy, lao thẳng ra ngoài cửa.

Cửa bị đẩy tung, Lâm Hoa Hoa ngã mạnh xuống đất, khiến mọi người đến viếng đều nhìn về phía cô ta.

Trong khoảnh khắc, không gian chỉ còn lại sự bi thương dài dằng dặc.

“Mẹ ơi…”



Hạ Nhạc múc tô cháo đã chuẩn bị từ trước từ nhà bếp, đến phòng ngủ, nhưng không thấy Lâm Hoa Hoa và Chung Cửu Hương đâu.

Cô vội vàng đặt tô xuống, cháo văng ra ngoài làm làm đỏ rát cả tay cô cũng không để ý.

Bước vào phòng khách, Hạ Nhạc dừng lại.

Cô thấy Lâm Hoa Hoa quỳ ở đó, rất lâu không ngẩng đầu lên.

Chú Trương, dì Yến, Hạ Thiệu Hoa, Hạ Thiệu Minh, Chung Cửu Hương… Họ mặc áo trắng, cúi đầu lẳng lặng đứng bên cạnh Lâm Hoa Hoa.

Chính giữa phòng khách, thi thể của dì Lâm được buộc vào tấm ván dựa vào tường, trên mình phủ một chiếc chăn hoa sặc sỡ, khuôn mặt bị che bởi một tấm vải trắng.

Như thể bà ấy chỉ đang ngủ.

Xung quanh là những người hàng xóm đến viếng, có người thì thầm, có người im lặng, có người thương xót, có người dửng dưng… Hạ Nhạc cảm thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc đến mức khiến cô ngạt thở.

Cô đã từng thấy cảnh tượng tương tự và thi thể lạnh lẽo đó là người mà cô quan tâm nhất.

Một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ đã từ lâu không xuất hiện, nay lại trở về trong cơ thể Hạ Nhạc.

Cô run rẩy không ngừng, toàn thân như một cái vỏ rỗng nứt vỡ.

Cô chậm rãi bước đến phía sau Hạ Thiệu Hoa, đưa tay nắm lấy ngón tay của anh.

Hạ Thiệu Hoa quay đầu lại, thấy Hạ Nhạc đứng sau, trong lòng anh bỗng trào lên một nỗi xót xa chưa từng có.

Anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Hạ Nhạc, không nói lời nào.