Cô Hà đã đặt trước một phòng to nhất trong nhà hàng lớn nhất thị trấn.
Lần đầu tiên đến kiểu nhà hàng như này ăn cơm nên các thiếu niên vô cùng tò mò, miệng không ngừng phát ra tiếng cảm thán.
Hạ Nhạc là một người đến từ hiện đại nên tất nhiên đã nhìn thấy những nhà hàng ăn cơm như này vì vậy cũng không lấy làm lạ.
Cô nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa bên cạnh, mặc kệ là xảy ra chuyện gì thì anh vẫn thản nhiên như thường, đôi mắt bình thản kia vĩnh viễn không gợn sóng.
Hoàn toàn đối lập với đám thiếu niên nghịch ngợm kia.
Đến phòng bao, cô Hà bảo mọi người ngồi xuống, Chú Hà thì câu được câu không mà nói chuyện phiếm với lãnh đạo.
Bên tay trái Hạ Nhạc là Hạ Thiệu Minh, bên tay phải là Hạ Thiệu Hoa, cô dùng bả vai đẩy Hạ Thiệu Minh nói: “Đây là lãnh đạo nào vậy, cũng họ Hạ?”
Hạ Thiệu Minh đang khoe khoang chiến thuật của mình với đồng đội thì bị Hạ Nhạc gọi hỏi như vậy khiến biểu cảm vui vẻ trên mặt cậu biến thành không vui trong nháy mắt.
“Thì đó, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao.”
Hạ Nhạc nhớ lại, quả thật Hạ Thiệu Minh đã từng nói.
Nhưng câu gốc mà cậu đã nói là “cho dù ông ấy cũng họ Hạ giống chúng ta…”
Hạ Nhạc còn tưởng rằng đây chỉ là một câu châm biếm.
Văn hóa Trung Hoa quả thật rất uyên bác.
“Tôi thấy ông ấy rất quan tâm cậu, cậu không có ý tưởng làm con nuôi gì đó thật hả?” Hạ Nhạc trêu chọc.
Hạ Thiệu Minh lắc đầu như trống bỏi: “Nếu tôi làm con cho người ta, vậy…”
Ánh mắt cậu từ từ liếc về phía Hạ Thiệu Hoa.
“Vậy chẳng phải anh trai tôi sẽ thành con của người khác sao… Như này không được!”
Hạ Nhạc gật đầu nhìn Hạ Thiệu Hoa đang uống nước nóng: “Có lý.”
Lúc này nhân viên phục vụ của nhà hàng cầm thực đơn đi vào, Hà Băng Băng vui vẻ giật lấy thực đơn trước, trong nháy mắt đã kéo ghế chạy đến bên cạnh Hạ Nhạc rồi chen vào giữa Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa.
“Cô giáo, gọi món!” Cô bé leo lên ghế vươn bàn tay mũm mĩm của mình ra chỉ vào thực đơn.
Hạ Nhạc hơi xấu hổ nhìn về phía cô Hà, cô Hà cười nói: “Cô giáo Hạ gọi trước đi, anh xem chỉ cần cô giáo Hạ ở đây thì trong mắt Băng Băng cũng chỉ có con bé.”
Câu này của cô Hà đã chọc cho mấy người lớn cũng buồn cười theo.
Trong nháy mắt bầu không khí trong phòng thoải mái hơn rất nhiều.
Hạ Nhạc cũng không khách sáo nữa mà cầm lấy thực đơn Hà Băng Băng đưa cho, cô cười nói: “Vậy cháu gọi trước.”
Cô Hà gật đầu: “Cháu chọn xong thì đưa cho người bên cạnh, chuyển thực đơn một vòng để tất cả mọi người đều có thể chọn.”
Nói xong cô Hà đi tới một bên bảo nhân viên phục vụ mang rượu vang đỏ lên, nhìn mấy thanh thiếu niên có mặt ở đây, cô ấy lại gọi thêm mấy thứ có cái tên bọn họ nghe không hiểu.
“Băng Băng thích ăn gì?” Hạ Nhạc hỏi.
Hai tay Hà Băng Băng đặt lên bàn, cô bé kê đầu lên tay, nghiêng đầu nhìn Hạ Nhạc.
“Kẹo hồ lô đường phèn!”
Câu nói dứt khoát này lại chọc cho người lớn ở đây cười phá lên.
Hạ Nhạc gọi bừa mấy món giá rẻ rồi nhìn Hạ Thiệu Hoa bên cạnh.
Hạ Thiệu Hoa nhẹ nhàng lắc đầu với cô.
Hạ Nhạc hiểu ý đưa thực đơn cho Hạ Thiệu Minh, Hạ Thiệu Minh nhận lấy cũng thảo luận với Lý Khiết và mấy đội viên bên cạnh xem họ thích ăn cái gì.
Hạ Nhạc trầm tư nhìn cái bàn trống trơn trước mặt.
Hình như cho tới bây giờ ông nội cũng không có thứ gì mà ông thích ăn.
Mỗi lần bà nội hỏi ông “ông già, hôm nay muốn ăn gì” thì ông luôn quay lại hỏi “Nhạc Nhạc muốn ăn gì”.
Mà Hạ Nhạc nhỏ bé luôn có một đống đồ muốn ăn, một lúc có thể kể không biết bao nhiêu món khiến cho hai ông bà chỉ biết nhìn nhau cười cười.
Trong mắt cô thì ông nội cái gì cũng không thích ăn.
Thậm chí lúc nhận ra rằng hoá ra ông thích ăn kẹo lạc cũng là chuyện sau khi lớn lên mới chợt hiểu ra.
Lúc nhỏ cô ngây thơ bướng bỉnh, có sự che chở của ông nội khiến cô cảm thấy mình chính là một công chúa nhỏ, cả thế giới đều sẽ xoay quanh cô. Lúc đó cô quả thật không hiểu ông nội.
Mà sau khi dần dần trưởng thành hiểu chuyện cô mới biết sự đời, mới hiểu đạo lý. Cũng tới tận sau này cô mới thật sự hiểu ông.
Nhưng ông đã không còn nữa.
Để lại cho cô nỗi bi ai thống khổ không thể xóa nhoà.
Hạ Nhạc cúi đầu cố gắng làm cho tâm trạng mình tốt lên, Hà Băng Băng bên cạnh như đã phát hiện sự khác thường của cô nên vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ đầu Hạ Nhạc mà nói: “Cô giáo, em sẽ ăn thật nhiều cơm.”
Hạ Nhạc buồn cười nghiêm túc gật đầu với Hà Băng Băng.
Chỉ chốc lát sau nhân viên phục vụ đã cầm một chai rượu vang đỏ đi vào đặt ở trước mặt Chú Hà.
Cô Hà thì nhận lấy hai bình đồ uống màu nâu trong tay nhân viên phục vụ rồi rót vào mấy cái cốc, sau đó để nhân viên phục vụ bưng cho mấy thiếu niên.”
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của đám trẻ nhìn mình, cô Hà giải thích: “Đây là nước ngọt có ga, mọi người có thể nếm thử.”
Trong cái cốc trước mặt là chất lỏng màu nâu đen có bọt khí sủi lên không ngừng khiến mấy thiếu niên nhìn vào là thấy sợ hãi.
Nhưng nếu là đồ có thể ăn vậy nhất định không phải thứ gì vớ vẩn.
Hạ Thiệu Minh ghé sát mặt vào ngửi, tuy rằng đồ uống nhìn rất kỳ nhưng nó lại có mùi thơm ngọt.
Từ trước đến nay lá gan của cậu to vậy nên ngửa đầu uống một ngụm trước.
Sau khi uống cậu cau mày chép miệng liên tục.
Mấy thiếu niên xúm lại hỏi: “Thế nào?”
Hạ Thiệu Minh đáp lại bọn họ bằng một tiếng nấc thật to.
“Uống ngon lắm!”
Nghe thấy cậu nói như vậy nên mấy thiếu niên kia cũng không kiềm chế được mà nhao nhao lên bắt đầu uống nước ngọt.
Sau khi uống xong mọi người mở to hai mắt, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
“Ngon quá!”
“Cái này uống ngon quá!”
“Đây là cái gì?”
“Tôi còn muốn uống…”
Nghe thấy tiếng xì xào, nhân viên phục vụ lập tức đi lên đổ đầy nước ngọt vào trong mấy chiếc cốc rỗng tuếch của bọn họ.
Cô Hà cười nói: “Đây là nước ngọt Châu Á, là đồ uống của người Trung Quốc chúng ta, hôm nay các cháu có thể uống bao nhiêu tùy thích”.
Nói xong tầm mắt cô Hà lại chuyển sang Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc ngẩn người lẳng lặng ngồi ở chỗ đó nhìn nước ngọt trong cốc.
Hà Băng Băng ở bên cạnh cô ôm cốc nước ngọt uống đến mức quên cả trời đất.
Hạ Thiệu Hoa bên cạnh cầm lấy ly nhấp một ngụm nhỏ rồi vỗ nhẹ bả vai Hạ Nhạc.
“Đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Hạ Nhạc lấy lại tinh thần cười xin lỗi với Hạ Thiệu Hoa rồi cầm lấy ly uống một ngụm.
Đây là nước ngọt của thời đại này nhưng cũng rất giống với Coca của sau này.
Thì ra ngay từ lúc này quốc gia chúng ta đã có nhà máy nước ngọt của riêng mình.
Bữa cơm này làm cho mọi người rất vui vẻ.
Một nhóm thiếu niên chưa bao giờ được ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, đây là lần đầu tiên họ được ăn nhiều đồ ăn ngon đến thế.
Vì vậy bọn họ vô cùng sung sướng, huống chi khi ăn cơm mấy người lớn cũng không ngừng khen ngợi biểu hiện của bọn họ trong lúc thi đấu bóng rổ, nghe xong mấy thiếu niên càng vui vẻ mà ăn nhiều cơm hơn.
Ông lãnh đạo và Chú Hà vừa uống rượu vang đỏ, vừa từ từ nói chuyện.
Dường như bọn họ đã có được sự ăn ý gì đó mà cùng nhau giật dây Hạ Thiệu Hoa đến uống với bọn họ.
Cho dù Hạ Thiệu Hoa nhiều lần tỏ vẻ mình không uống rượu thì bọn họ vẫn không chịu bỏ qua.
Cuối cùng Hạ Thiệu Hoa không từ chối nổi đành uống vài ngụm.
Lông mày của anh nhíu lại, Hạ Nhạc nhìn mà cố nén tiếng cười.
Thậm chí ông lãnh đạo đã uống say cũng sắp khóc luôn.
Ông ấy chạy đến bên cạnh Hạ Thiệu Minh, lôi kéo Hạ Thiệu Minh nói nhất định phải làm con nuôi của mình.
Còn thiếu chút là khóc lóc kể lể.
Hạ Thiệu Minh nhìn mà choáng váng, cậu lúng túng nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa.
Trên mặt Hạ Thiệu Hoa đã phiếm đỏ sau khi uống rượu, ánh mắt không hề dao động mà nhìn cậu.
Hạ Thiệu Minh rụt cổ nói: “Cháu nói rồi, cháu chỉ có một người ba…”
“Ai, cháu chỉ có một người ba còn chú là ba nuôi của cháu, chuyện này không giống.” Ông lãnh đạo thấy Hạ Thiệu Minh thích nước ngọt nên đã ôm tới mấy chai từ đâu đó mà nhét vào trong lòng Hạ Thiệu Minh.
Hạ Thiệu Minh vội vàng nói: “Anh cháu còn ở đây.”
Ông lãnh đạo hết nhìn Hạ Thiệu Hoa rồi lại nhìn Hạ Thiệu Minh, lúc này mới đi về phía Hạ Thiệu Hoa nói: “Vậy chú đi hỏi nó.”
Đáng tiếc còn chưa đi tới trước mặt Hạ Thiệu Hoa thì ông lãnh đạo đã lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống bên chân Hạ Nhạc.
Cũng may Hạ Nhạc phản ứng nhanh kịp thời đỡ lấy ông ấy.
Hà Băng Băng: “Chú ấy ngủ rồi.”
Cô Hà: “…”
Anh Hà: “…”
Hạ Nhạc: “…”
Hạ Thiệu Hoa nhìn Hạ Nhạc đang cố hết sức: “Để anh đỡ chú ấy.”
Cứ như vậy mà bữa cơm đã được giải tán, một đám người đưa ông lãnh đạo uống rượu ngủ say về khách sạn ông ấy ở.
Sau khi đi ra khỏi khách sạn, đoàn người nói lời cảm ơn với cả nhà cô Hà.
Anh Hà bất ngờ đi tới bên cạnh Hạ Thiệu Hoa mở miệng hỏi: “Nhà các anh có mấy người?”
Hạ Thiệu Hoa không biết ý của Chú Hà là gì nhưng cũng thành thật trả lời: “Ba người.”
Anh Hà ngây ngẩn cả người nhìn về phía Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh.
“Chỉ có ba người các anh?”
Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh gật đầu theo.
Ban đêm, bên đường chỉ có từng đợt gió lạnh thổi đến, tất cả mọi người yên lặng đi trên con đường, trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí dường như cũng lắng xuống.
Chú Hà rùng mình một cái, vội vàng quấn chặt áo khoác trên người.
“Ba mẹ… Không còn nữa sao?”
Hạ Thiệu Hoa: “Vâng.”
Chú Hà lại thở dài.
Im lặng một lát.
“Con trai út của Hạ cục tham gia kháng chiến năm 38.”
Một câu đã khiến cho hô hấp của Hạ Thiệu Hoa không khỏi nặng nề thêm.
Đồng tử của anh hơi run lên, môi mím chặt, cho dù bước chân vẫn vững vàng như cũ nhưng biểu cảm trên mặt đã không còn bình tĩnh như lúc trước.
Anh Hà tiếp tục nói.
“Bắt đầu từ năm 38 ở Đài Nhi Trang tới năm 44 ở Tùng Sơn, Hạ cục đợi cậu ấy nhiều năm như vậy cuối cùng chỉ đợi được một tờ giấy báo tử của con trai.”
“Đó cũng là đứa trẻ ngoan trưởng thành trong sự chứng kiến của tôi, đáng tiếc năm đó… Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện, tám năm kháng chiến kết thúc, chỉ chút nữa thôi là chú ấy ấy có thể nhìn thấy người mình trông mong hàng ngày, chỉ chút nữa là người đã có thể về nhà…”
“Năm rời nhà cậu ấy mới 17 tuổi, cũng thích bóng rổ.”
Giọng nói vang lên bên tai mang theo sự run rẩy không khống chế được lại làm cho người ta không thể coi nhẹ, đồng thời không khỏi cảm thấy bi ai trong lòng nhưng cũng kính nể con người kia.
Hạ Nhạc dừng bước.
Lồng ngực trĩu nặng giống như có cái gì rất nặng đè lên trái tim.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng mấy người phía trước.
Sống lưng bọn họ thẳng tắp, bước chân đồng loạt đón gió ban đêm lạnh lẽo tiến về phía trước.
Cho dù giờ phút này người bọn họ ở trong bóng tối nhưng cũng sẽ ngẩng đầu cất bước đi về hướng bình minh.
Đây là người của thời đại này.
–
Đường núi tĩnh lặng ngay cả mấy thiếu niên cũng im lặng không nói gì nữa.
Xã Tiêu Viên.
Vừa tới cửa thôn Hạ Nhạc đã thấy chú Trương đứng đó.
Chú ấy ngồi trên tảng đá trước sân, câu được câu chăng nói chuyện với người bên cạnh.
Đến khi tới gần Hạ Nhạc mới phát hiện bên cạnh chú Trương là Lâm Hoa Hoa.
Vẻ mặt Lâm Hoa Hoa tức giận chỉ vào mấy người vừa về tới cửa thôn, thế nhưng chỉ một lượt thì ai cũng là người cô ta không tiện nói động đến.
Vì vậy cuối cùng cô ta giơ ngón trỏ lên chỉ vào Hạ Nhạc nói: “Hạ Nhạc, em đi xem trận đấu không gọi chị!”
Hạ Nhạc: “Hả?”
Chú Trương thuận theo ý Lâm Hoa Hoa nói: “Ôi, mấy người các cháu không tốt chút nào, làm hại cô gái nhỏ nhà họ Lâm giận cả ngày rồi này.”
Chú ấy vừa nói như vậy đã khiến lửa giận của Lâm Hoa Hoa giảm đi rất nhiều trong nháy mắt.
“Chị cũng không tới nhà em tìm em…” Hạ Nhạc bĩu môi đáp.
“Em!” Tính tình Lâm Hoa Hoa lại bộc phát nhưng nếu nghĩ lại thì quả thật Hạ Nhạc nói đúng, cô ta không thể phản bác.
Cuối cùng Lâm Hoa Hoa quay đầu đi về nhà mình, còn ngang ngược để lại một câu.
“Ngày mai mọi người đi ngang qua nhà tôi nhất định phải gọi tôi đi xem thi đấu cùng.”
Chú Trương không khỏi lắc đầu cười cười.
Hạ Nhạc đang định tạm biệt chú Trương về ngủ sớm một chút, ai ngờ chú Trương bỗng nhiên ngăn cản Hạ Thiệu Hoa.
“Thiệu Hoa, việc kia…”
Chú ấy mới vừa mở miệng nhưng khi quay đầu lại đã nhìn thấy cả đám thiếu niên đang nhìn chằm chằm mình.
Không hiểu sao khuôn mặt ngăm đen của chú Trương lại đỏ lên.
Chú ấy hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Các cháu về nhà trước đi, chú và Thiệu Hoa có chút việc.”