Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 28




Trận bóng rổ buổi sáng đã kết thúc, đội bóng rổ trường tiểu học xã Ma Chương cạnh xã Tiêu Viên giành được thắng lợi.

Trên mặt Hạ Thiệu Minh và các đội viên ngập tràn vẻ kích động, ai ai cũng chỉ hận không thể nhanh chóng tiến vào trận đấu ngày mai để có thể đánh một trận ra trò với đội bóng rổ tiểu học của xã Ma Chương.

Hạ Nhạc nhìn Hạ Thiệu Minh nói: “Được rồi, đi ăn cơm thôi!”

Lúc này Hạ Thiệu Minh mới khó chịu quay đầu trong vẻ lưu luyến không thôi.

Nhìn qua thì trên khán đài gần như chỉ còn lại mỗi đội bọn họ.

Ba người Hạ Nhạc, Hạ Thiệu Hoa và Lý Khiết đứng ở phía sau nhìn chằm chằm bọn họ.

Hạ Thiệu Minh vội vàng đứng lên, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Chúng ta đi đâu ăn đây?”

Thấy Hạ Thiệu Minh đứng lên, các đội viên khác cũng nhao nhao đứng lên, đoàn người đi theo dòng người ra ngoài.

Cuối cùng mấy người tìm một quán mì gần đó, ăn vội ăn vàng rồi chạy về sân bóng rổ.

Thừa dịp mọi người còn chưa trở về nên Hạ Thiệu Minh đã dẫn theo các đội viên của cậu đi làm quen với sân thi đấu trong trạng thái kích động, ngay cả Lý Khiết cũng hăng hái chạy đến hàng đầu xem.

Chỉ còn lại Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa ngồi ở hàng ghế sau.

Cơn gió mát nhẹ nhàng khoan khoái của mùa hè phả vào mặt, Hạ Nhạc nhìn Hạ Thiệu Minh chạy trên sân bóng mà nhịn không khỏi mỉm cười.

“Anh có nghĩ tới cuộc sống sau này sẽ như thế nào không?” Hạ Nhạc hỏi.

Hạ Thiệu Hoa ngồi bên cạnh cũng đang nhìn các chàng trai trên sân bóng rổ, bên tai truyền đến tiếng bóng rổ va chạm với mặt đất, anh im lặng không trả lời.

Hạ Nhạc cho rằng câu hỏi quá trừu tượng, vì thế cô lại hỏi: “Ví dụ như sau này Thiệu Minh sẽ như thế nào, sau này chính bản thân anh sẽ như thế nào.”

Cô liếc trộm Hạ Thiếu Hoa một cái, vô tình bắt gặp ánh mắt của đối phương.

Hạ Nhạc vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Để che đi sự xấu hổ cô tiếp tục nói: “Lại, lại ví dụ như sau này Hạ Nhạc sẽ như thế nào…”

Ánh mắt Hạ Thiệu Hoa khựng lại, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Những sợi tóc mảnh trên trán bị gió thổi đưa qua đưa lại làm che khuất tầm mắt anh, anh nhẹ nhàng lắc lắc, chăm chú nhìn khoảng không phía xa mà nói: “Nhạc Nhạc nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Một câu nói ngắn ngủi nhưng giọng nói chắc chắn như vậy khiến trong lòng Hạ Nhạc cảm thấy ấm áp, mặt cô không biến sắc mà nhích lại gần Hạ Thiệu Hoa một chút.

Cô cười trộm nhìn chăm chú vào gương mặt Hạ Thiệu Hoa.

Khung cảnh này cộng thêm một nam chính có nhan sắc như vậy quả thực chính là cảnh trong mấy bộ phim hoạt hình.

“Vậy anh có nghĩ tới cháu gái tương lai của mình sẽ như thế nào không?” Hạ Nhạc chờ đợi hỏi.

Hạ Thiệu Hoa trả lời ngay: “Chưa từng nghĩ tới.”

Hạ Nhạc: “… Ờ.”

Không trách anh được.

Dù sao mới mười mấy tuổi thôi, ai mà suy nghĩ được đến chuyện sau này, thậm chí bỏ qua đời sau của mình mà suy nghĩ tới đời sau của đời sau sẽ như thế nào.

Hạ Nhạc đá đá chân xuống đất, không nói nhiều nữa.

“Nhưng mà…”

Hạ Thiệu Hoa vỗ vỗ đầu Hạ Nhạc.

“Hẳn là một đứa trẻ tốt như Nhạc Nhạc.”



Chẳng mấy chốc đã đến giờ thi đấu buổi chiều.

Hạ Thiệu Minh và các đội viên của cậu đã hùng hổ đứng ở trên sân bóng, vị trí bên người Hạ Nhạc trống mất một khoảng lớn.

Đúng lúc này cô Hà dắt Hà Băng Băng đi vào trong sân, ánh mắt đảo qua một vòng đã phát hiện Hạ Nhạc.

Cô Hà cúi đầu chỉ chỉ phương hướng của Hạ Nhạc, sau khi Hà Băng Băng nhìn thấy Hạ Nhạc thì lập tức nhấc chân chạy về phía cô.

Hà Băng Băng nhào vào trong ngực Hạ Nhạc.

“Cô giáo! Chào cô giáo!”

Hiển nhiên là Hà Băng Băng chạy tới đây nên sợi tóc trên trán đã bết dính với nhau, cô bé mỉm cười vô cùng vui vẻ chỉ chỉ về phía sau.

“Cô giáo, ba em đã trở về!”

Trong mắt Hạ Thiệu Hoa có chút nghi ngờ và cảnh giác nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường.

Hạ Nhạc ngẩng đầu nhìn lại đã thấy cô Hà đi tới trước mặt, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc âu phục màu xám đi theo.

Khuôn mặt người đàn ông sắc nét góc cạnh rõ ràng, tóc cắt dựng đứng, dáng người thẳng tắp, chỉ đứng ở nơi đó đã tỏa ra khí chất không tầm thường.

Chỉ cần nhìn thôi đã có thể nhìn ra đây không phải người bình thường.

Cô Hà lên tiếng trước: “Chào cô Hạ, đây là ba của Băng Băng. Ba con bé hiếm khi trở về nên cô xem, Băng Băng vui tới không biết trời đất rồi.”

Hà Băng Băng ngưỡng mộ gật đầu: “Ba em biết lái máy bay!”

Cô Hà cưng chiều cười cười rồi giới thiệu với người đàn ông: “Tuấn Đình, đây là cô giáo Hạ, bài tập của Băng Băng đều do cô giáo Hạ dạy phụ đạo.”

Hà Băng Băng dùng sức gật đầu: “Cô giáo là tốt nhất.”

Nghe vậy ánh mắt người đàn ông dừng ở trên người Hạ Nhạc, môi mỏng mím lại như lưỡi dao gọt, vẻ mặt nghiêm túc. Cho dù nghe được Hà Băng Băng nói Hạ Nhạc tốt thì vẻ mặt của ông ta cũng không có thay đổi chút nào khiến người ta không thể nhìn thấu tâm tình của ông ta.

Hạ Nhạc không lảng tránh mà đối diện với ánh mắt khiến người ta sợ hãi kia.

Trầm mặc vài giây, không khí có hơi sững lại.

Phía xa truyền đến tin các cầu thủ trên sân bóng rổ đang khởi động và chuẩn bị cho trận đấu.

Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất ngay lập tức.

Chú ấy đưa tay về phía trước, giọng nói trầm nặng vang lên: “Chào cô giáo Hạ.”

Như này là muốn bắt tay?

Hạ Nhạc lúng túng chuẩn bị vươn tay ra nhưng lại bị kéo ra phía sau.

“Tôi là người giám hộ của em ấy, xin chào.”

Hạ Thiệu Hoa nắm tay người đàn ông.

Cô Hà cả kinh nói không nên lời.

Hạ Nhạc bất giác khẽ gọi một tiếng.

“Ông nội…”

Chỉ còn lại Hà Băng Băng tò mò nhìn Hạ Nhạc, sau đó ngây thơ vỗ tay.

“Bạn tốt, nắm tay!”

Hạ Nhạc: “…”

Bà Hà: “…”

Đứa nhỏ này thật là… Trẻ nhỏ nói không suy nghĩ.

“Xin chào, xin hỏi xưng hô với anh thế nào?” Người đàn ông hỏi.

Chiều cao của Hạ Thiệu Hoa ngang ngửa với người đàn ông, hai người bình tĩnh nhìn chăm chú vào đối phương nhưng trong mắt đều có suy tính riêng.

Hạ Thiệu Hoa.

Người đàn ông gật đầu: “Hà Tuấn Đình.”

Nói xong lập tức bổ sung thêm một câu: “Gọi tôi Chú Hà là được.”

Vừa dứt lời thì phía xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng kèn bắt đầu trận đấu.

Cô Hà “ai nha” một tiếng rồi kéo cánh tay Chú Hà, cô ấy nháy mắt nói: “Hạ cục còn đang chờ, đừng làm trễ thời gian.”

Anh Hà như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mà buông tay Hạ Thiệu Hoa ra.

“Cô giáo Hạ, ba Băng Băng có một người bạn cũ ở đây nên chúng tôi phải qua đó một lát.” Cô Hà chỉ chỉ vào phòng khách quý cách đó không xa: “Băng Băng phải làm phiền cô rồi, nếu có việc gì thì cô hãy đến đó tìm chúng tôi. Lát nữa chúng tôi mời mọi người ăn cơm.”

Hạ Nhạc đứng ở phía sau Hạ Thiệu Hoa nghiêm túc gật đầu với cô Hà.

Hà Băng Băng bám trên người Hạ Nhạc thân mật cọ tới cọ lui.

Cô bé không hề có phản ứng gì đối với chuyện ba mẹ muốn bỏ mình lại ở chỗ này, thậm chí hình như cô bé còn rất vui mừng.

“Vô cùng cảm ơn.”

“Làm phiền rồi.”

Sau khi cô Hà và chú Hà nói lời cảm ơn thì cô Hà đã kéo cánh tay chú Hà rời đi.

Dưới ánh mặt trời, bóng lưng hai người vô cùng xứng đôi, gọi là cặp đôi thần tiên cũng không quá đáng.

Không biết sau này bà nội và ông nội có thể như vậy hay không.

“Cô giáo, mau ngồi xuống xem trận đấu!” Hà Băng Băng kéo tay Hạ Nhạc nói.

Kéo Hạ Nhạc còn chưa đủ, cô bé lại đưa tay kéo Hạ Thiệu Hoa.

“Ông cụ à, nên ngồi xuống đi thôi, chặn hết chỗ xem của các bạn nhỏ phía sau rồi.”Hà Băng Băng tức giận nói.

Hạ Thiệu Hoa theo bản năng quay đầu lại nhìn, quả nhiên một đám trẻ con phía sau ngây ngốc mở to hai mắt nhìn anh đang che mất sân bóng.

Hạ Thiệu Hoa ho nhẹ một tiếng rồi vội vàng ngồi xuống.

Khóe miệng Hạ Nhạc giật giật: “Em gọi anh ấy là gì?”

Hà Băng Băng chớp chớp mắt: “Là ông cụ ạ.”

“Tại sao lại gọi như vậy…”

“Ông của cô giáo nên gọi là ông cụ.” Hà Băng Băng nghiêm túc nói.

Hạ Nhạc không hiểu ra sao.

Hà Băng Băng hoàn toàn không hiểu Hạ Nhạc làm sao, cô bé ngồi xuống, hai chân đung đưa vừa xem trận đấu vừa vỗ tay.

Tuy rằng dựa vào chỉ số thông minh của cô bé mà nói thì khi xem không hiểu lắm.

Bên kia cô Hà ghét bỏ liếc Chú Hà một cái.

“Cứng ngắc như vậy cho ai xem? Còn bắt tay với cô giáo, đúng là ở trong đội lâu quá rồi.”

Vẻ mặt Chú Hà bối rối nhưng nghe giọng điệu trách cứ của cô Hà thì vẫn vỗ vỗ bàn tay đang kéo tay mình, lấy lòng cười cười.

“Mẹ của đứa nhỏ nói rất đúng.”

“Người ta là giáo viên, lúc trước đã nói với anh rằng hiện tại Băng Băng của chúng ta đồng ý học tập đều là nhờ công lao của người ta, đó chính là người một nhà.” Cô Hà thái tức giận nói: “Cũng không phải là lính trong quân đội của anh, mặc cho anh tỏ thái độ.”

Anh Hà ngẩn người: “Anh có tỏ thái độ sao?”

Cô Hà lại liếc chú ấy một cái.

Cho anh một ánh mắt, anh tự mình tìm hiểu.

Anh Hà yếu thế nói: “Sau này… Sau này anh sẽ chú ý nhiều hơn.”



Hạ Nhạc kể qua loa chân tướng chuyện mình quen biết người nhà họ Hà như thế nào, sau đó vì sao lại trở thành cô giáo của Hà Băng Băng cho Hạ Thiệu Hoa nghe.

Hạ Thiệu Hoa không phản ứng quá gay gắt mà chỉ dặn dò một câu “sau này mọi chuyện phải đặt cẩn thận lên trên hết”.

Từ nhỏ Hạ Nhạc đã nghe nhiều người trong nhà nói những lời này nên cũng ngoan ngoãn gật gật đầu rồi nhìn về phía trước. Phía trước, Lý Khiết chen chúc ở hàng thứ nhất, điên cuồng hô cố lên cùng mọi người.

Chạng vạng, trận bóng rổ buổi chiều kết thúc.

Không ngoài mong đợi đội của Hạ Thiệu Minh đã thắng trận đấu.

Dưới ánh mắt hâm mộ và chúc mừng của những người xung quanh, các chàng trai hét lên và chạy trở lại khán đài.

Hạ Thiệu Minh chạy đến bên cạnh Hạ Nhạc, cậu tò mò nhìn cô bé đang ngủ trong lòng cô rồi nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô bé.

Lông mi như cánh ve của Hà Băng Băng khẽ giật giật nhưng vẫn chìm vào giấc ngủ.

Hạ Nhạc đẩy bàn tay không chịu yên của cậu ra: “Đừng làm loạn nữa.”

Hạ Thiệu Minh thắng trận đấu nên tâm trạng rất tốt nên cũng không so đo với Hạ Nhạc, cậu hi hi ha ha chạy tới bên cạnh Hạ Thiệu Hoa rồi ngồi xuống.

“Anh, em chơi thế nào?”

Hạ Thiệu Hoa nói thẳng.

“Anh biết em sẽ thắng.”

Có những lời này khiến Hạ Thiệu Minh cảm thấy đã là sự khen ngợi và cổ vũ rất lớn rồi.

Cậu ngượng ngùng gãi đầu, gương mặt là vẻ chờ mong rồi hỏi: “Ngày mai anh còn tới không?”

Hạ Thiệu Hoa gật đầu: “Tới.”

Nghe đoạn đối thoại bên cạnh khiến Hạ Nhạc buồn cười.

Lý Khiết ngồi một bên nhìn Hà Băng Băng đang ngủ cũng cảm thán nói: “Đứa bé thật xinh đẹp.”

Dưới ánh hoàng hôn, người trên khán đài càng ngày càng ít, chỉ có hơn mười người rải rác ở vài chỗ.

Vì vậy nhóm người Hạ Nhạc trông lại càng đông.

Cô Hà và Chú Hà cuối cùng cũng đi ra từ phòng khách quý, nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của đám thiếu niên này khiến cô Hà rất là vui.

Ngay cả Chú Hà cũng cười cười.

“Bọn nhỏ thật sự rất giỏi.” Cô Hà khen ngợi.

“Đúng vậy, nếu như tham gia quân ngũ mỗi người bọn họ sẽ là…” Chú Hà nói một nửa đột nhiên dừng lại.

Bởi vì cô Hà mặt không biến sắc đã đá anh ấy một cái.

Chú Hà nuốt ngụm nước miếng, không nói thêm gì nữa.

Cô Hà: “…”

Hết thuốc chữa rồi.

Mấy thiếu niên ngại ngùng dùng nụ cười đáp lại, chỉ có Hạ Thiệu Minh từ trước đến nay đầu óc nhanh, gan lại lớn bèn đáp lại nói: “Cám ơn đã khen!”

“Đói bụng chưa?” Cô Hà nói: “Cả nhà chúng tôi mời mọi người cùng ăn một bữa cơm nhé.”

Không đợi bọn họ từ chối bà Hà đã tiếp tục nói: “Tôi đã nói muốn mời mọi người ăn cơm nên mọi người đừng để tôi trở thành người lật lọng. Đúng rồi, người chủ trì trận bóng rổ lần này là bạn cũ của ba Băng Băng, đêm nay cũng cùng chúng tôi ăn một bữa cơm. Tôi giới thiệu với mọi người một chút, người này là Hạ cục.”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn ông lãnh đạo đang đi lên phía trước.

“Bạn học Hạ quả nhiên rất xuất sắc!”

Trong mắt ông lãnh đạo là sự tán thưởng đối với Hạ Thiệu Minh.

Sắc mặt Hạ Thiệu Minh có hơi hoảng hốt.

Chắc không phải là muốn nhận cậu làm con nuôi mà làm đến nước này chứ, ngay cả cơm cũng phải ăn cùng cậu!

Hà Băng Băng mở mắt khi nghe được tiếng động bên cạnh.

Cô bé chưa tỉnh ngủ hẳn mà dụi mắt đứng lên nhào về phía ông lãnh đạo.

“Ba ôm!”

Ông lãnh đạo cứng đờ.

Trong sự im lặng, Chú Hà có hơi xấu hổ mở miệng.

“Ba ở đây…”