Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 25




Sáng sớm chủ nhật, trời vừa mới sáng, đỉnh núi xa xa vẫn còn dày đặc sương mù, chân trời loáng thoáng xuất hiện những đám mây màu trắng

Trong tiếng gà gáy liên tiếp, Hạ Nhạc cười ha hả, lề mề bò dậy khỏi chiếc giường.

Cô mở cửa, nhìn bốn phía xung quanh, bếp lò trong bếp vẫn còn hơi ấm, trên bàn là bát Hạ Thiệu Minh ăn cháo xong chưa rửa, cả phòng trống rỗng.

Hai anh em nhà họ Hạ đều không có ở nhà.

Hạ Nhạc đi thẳng đến sân sau, cất tiếng chào với gà trống đang gáy nhiệt tình, sau đó múc nước rửa mặt, ăn cơm.

Sau khi cô rửa bát xong thì trời đã sáng tỏ.

Cô thong thả bước ra ngoài cùng với chiếc túi vải đựng đồ ăn vặt mà mẹ Hà Băng Băng đã cho lần trước..

Buổi sáng trong thôn luôn yên tĩnh lạ thường, đi trên đường, không khí vô cùng tươi mát làm cho tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

“Một con sông lớn gợn sóng…”

Hạ Nhạc ngâm nga ca hát, đi qua cánh đồng, dưới chân núi Bánh Bao có rất ít người ở, cô đã quen đường nên có thể đi lại tự nhiên, không cần nhờ ai dẫn đường cho mình nữa.

Đúng lúc đi ngang qua nhà chú Trương, Hạ Nhạc nghe thấy âm thanh rất quen thuộc.

Ánh mắt cô chớp chớp, trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ xấu.

Hạ Nhạc rón rén dựa vào bức tường vây ngoài sân, nghiêng đầu ra nhìn vào bên trong.

Chính giữa sân, chú Trương đang mài dao, người ngồi một bên nhìn là ông cụ Trương, bên cạnh nữa…

Dì Yến!

Quả nhiên là bà ấy!

Hạ Nhạc vểnh tai nghe động tĩnh bên trong, thế nhưng tiếng mài dao quá lớn, cho dù bên trong nói chuyện to cỡ nào thì bên ngoài vẫn không nghe thấy cái gì.

Cô loáng thoáng nghe thấy người bên trong vừa nói vừa cười, trông rất hòa hợp.

Cô không nghe rõ cụ thể người bên trong đang nói gì, nhưng dựa vào trí tuệ mấy năm qua của Hạ Nhạc, trong đó nhất định có chuyện mờ ám.

Dù sao thì nụ cười trong vô thức của dì Yến, thấy thế nào cũng giống như thiếu nữ tuổi dậy thì đang thẹn thùng.

Có biến.

Hạ Nhạc khom lưng một lúc lâu nên cảm thấy hơi đau, cô vừa định duỗi người ra một cái đột nhiên đụng phải cái gì đó.

Người phía sau cũng bị giật mình đến mức nhảy dựng, sợ Hạ Nhạc kêu lên, người kia nhanh chóng tiến lên che miệng cô lại.

“Xuỵt!”

Cho dù chỉ là nghe thấy từ này, Hạ Nhạc cũng biết là ai.

Cô quay đầu đối diện với ánh mắt chột dạ của Lâm Hoa Hoa, hai người trầm mặc một lát, Lâm Hoa Hoa vội vàng buông tay ra.

Lâm Hoa Hoa phủi phủi tay thật mạnh, sợ nước miếng của Hạ Nhạc dính lên tay mình.

Trên mặt tràn đầy vẻ ghét bỏ.

Hạ Nhạc bĩu môi nói trước: “Chị đứng góc tường nhà người ta nghe lén sao?”

“Đừng nói bừa!” Lâm Hoa Hoa vội vàng giải thích, một lát sau nói: “Không phải em cũng nghe lén sao?”

Hạ Nhạc nhìn vào trong sân, nhỏ giọng hỏi: “Trong kia có chuyện gì thế?”

Lâm Hoa Hoa lắc đầu: “Không biết, sáng sớm nay người phụ nữ này đã tới rồi.”

Hạ Nhạc thu hồi tầm mắt, tự mình nói: “Dì Yến xuất hiện ở đây… Chẳng lẽ lại muốn mang đứa nhỏ nào đi sao?”

“Em biết bà ấy?”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Hoa Hoa, Hạ Nhạc gật đầu nói: “Đương nhiên là biết.”

“Bà ấy làm nghề gì vậy?” Lâm Hoa Hoa vẫn khó chịu như cũ.

Hạ Nhạc nhìn lên bầu trời, cảm thấy sắp trễ giờ, cô sửa lại áo, chuẩn bị tiếp tục đi lên trấn Dương Sa.

Trước khi rời đi, cô vui đùa một chút, hù dọa Lâm Hoa Hoa: “Chuyên bắt những đứa trẻ hư hỏng như chị.”

“Em!”

Nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Hoa Hoa, tâm tình Hạ Nhạc tốt hơn nhiều, cô tiếp tục ngâm nga ca khúc rồi rời đi.



Qua mấy buổi học, thành tích của Hà Băng Băng đã tiến bộ hơn rất nhiều so với lúc đầu, bây giờ đã có thể làm phép toán cộng trừ trong phạm vi 100.

Hạ Nhạc rất vui, trước khi rời đi cô vung tay lên giao cho Hà Băng Băng thêm mấy chục câu bài tập nữa.

Hạ Nhạc mới cầm tiền lương từ trong tay cô Hà, nói lời cảm ơn xong chuẩn bị rời đi, tay còn chưa đặt ở trên tay nắm cửa, cô Hà đột nhiên lên tiếng.

“Cô giáo Hạ, cô nghe nói cuối tuần trên trấn có thi đấu bóng rổ, sân bãi ngay tại nhà chúng ta gần trung học, cô giáo có hứng cùng đi xem không?”

Hạ Nhạc quay đầu lại, cô Hà nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng buông ly cà phê xuống, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc cũng định đồng ý, dù sao đến lúc đó Hạ Thiệu Minh tham gia trận đấu trên trấn cô cũng muốn đến hiện trường xem, lời còn chưa ra khỏi miệng, cô Hà đã nói tiếp.

“Đến lúc đó cũng gửi lương cho cô giáo như đi dạy học.”

Hạ Nhạc nghe xong ngây ngẩn cả người.

Còn có chuyện tốt này sao?

“Hôm qua Băng Băng nói nhất định phải đi cùng cô giáo Hạ, con bé này, có lẽ thích cô giáo còn hơn cả mẹ.”

Cô Hà bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt tràn đầy ý cười.

Rời khỏi nhà họ Hà, Hạ Nhạc nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Hạ Thiệu Minh, cô đi dạo trên đường cả buổi, nhưng vẫn không nghĩ ra nên mua cái gì.

Đi tới đi lui, cô tới cửa hàng treo chiếc áo khoác của ông nội.

Hạ Nhạc đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm tủ kính treo áo khoác hồi lâu, nghĩ đến chuyện mình chỉ có chút tiền như vậy, lại nghĩ tới lúc trước nhân viên cửa hàng nói bộ này không bán, cô không biết làm thế nào để mua được bộ đồ đó.

Suy nghĩ một lát, cô vào trong cửa hàng, mãi mới chọn được một cái quần có cùng kích cỡ.

Chất liệu rất co dãn, vừa nhìn đã thấy rất thích hợp để vận động, tặng cho Hạ Thiệu Minh làm quà sinh nhật là được nhất.

Dù sao cậu khóc lóc om sòm đòi quần mới cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Hôm nay trong tiệm chỉ có một mình cô béo ở đây, bà chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Hạ Nhạc ngay.

“Cô nhóc, là nhóc sao.” cô béo mỉm cười nhẹ nhàng gấp lại chiếc quần mà Hạ Nhạc chọn, sau đó đưa cho Hạ Nhạc: “Cái váy kia của nhóc vẫn đang ở trong tay sư phụ làm lại, chắc khoảng tuần sau nhóc có thể lấy lại.”

Nghe bà ấy nói như vậy, Hạ Nhạc khẽ giật mình, lúc này cô mới nhớ tới chiếc váy kia của mình.

Tới nơi này đã một khoảng thời gian, cô cảm thấy hầu hết cô đều mặc đồ màu trắng.

Đã lâu như vậy rồi, cô có cảm giác mình chính là người của thời đại này.

Giống như những ký ức hiện đại kia chỉ là một giấc mộng, sống ở thời điểm này cô mới là chính mình.

Hạ Nhạc khẽmỉm cười, cô nhận lấy quần, trả tiền rồi rời khỏi cửa hàng.

Dừng chân trước cửa một lát, cô nhìn chiếc áo khoác ngoài tầm tay, Hạ Nhạc cảm thấy mình vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Đi dọc theo con đường này mất rất nhiều thời gian, đến khi cô quay lại thôn thì mặt trời đã lặn.

Hạ Nhạc vừa mới vào thôn đãnhìn thấy vài người đang ngồi trong sân nhà chú Trương với trước cổng nhà Lâm Hoa Hoa.

Cô còn chưa đến gần, những người đó đã chen chúc đi tới.

“Hạ Nhạc, cậu về rồi.”

“Đúng vậy, bọn tôi chờ cậu lâu lắm rồi.”

“Nếu cậu còn chậm chạp chúng tôi sẽ không chờ nữa.”

Bốn nam sinh trước mặt, hình như đều là đội viên trong đội bóng rổ Hạ Thiệu Minh.

Hạ Nhạc nhìn một lượt, thấy phía sau bốn nam sinh, Lâm Hoa Hoa đang chống nạnh nhìn cô.

Thấy Hạ Nhạc nhìn mình, Lâm Hoa Hoa buông hai tay xuống, chỉ về về phía trước, nói: “Đi thôi.”

Hạ Nhạc không hiểu gì.

“Làm gì?”

“Sinh nhật Hạ Thiệu Minh, còn có thể làm gì.”

Lâm Hoa Hoa lại tỏ vẻ ghét bỏ.

Ngay cả sinh nhật anh trai mình mà cũng có thể quên, thật sự là không có lương tâm.

Hạ Nhạc đuổi theo bọn họ.

Bí ẩn như vậy làm gì, chẳng phải chỉ là sinh nhật thôi sao?

Đi theo bọn họ hồi lâu, cuối cùng cũng tới trước nhà tranh của nhà họ Hạ.

Hạ Thiệu Hoa bưng đồ ăn lên, nhìn mấy người trước cửa, vội vàng mời vào ngồi trước.

Chẳng mấy chốc, cả đám trẻ convây xung quanh bàn cơm, nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn mà mắt sáng lên, hít hà mùi thức ăn, không ngừng nuốt nước miếng.

Hạ Nhạc cầm quần trong tay muốn đưa cho Hạ Thiệu Minh, nhưng cô tìm lúc lâu vẫn không thấy Hạ Thiệu Minh đâu, bèn hỏi: “Hạ Thiệu Minh đâu?”

“Cậu ấy đi gọi Lý Húc và Lý Khiết.” Một người trong đó trả lời.

“Ồ…”

Nghe thấy tên Lý Khiết, Hạ Nhạc vô cùng vui mừng.

Cô lặng lẽ rời khỏi bàn, đặt chiếc quần trong tay lên giường.

Ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy tiếng hoan hô của bạn bè, Hạ Nhạc nhìn ra ngoài cửa lớn thì thấy Hạ Thiệu Minh kéo Lý Húc và Lý Khiết chạy đến.

“Chúc mừng sinh nhật!” Lâm Hoa Hoa dẫn đầu nói.

“Sinh nhật vui vẻ! Phúc như Đông Hải, thọ bỉ Nam Sơn!”

Một nam sinh trong đó vừa nói xong đã bị Hạ Thiệu Minh đấm một phát.

“Chúc mừng sinh nhật!”

“Sinh nhật vui vẻ nha!”



Vì phải chạy thẳng đến đây nên hơi thở Hạ Thiệu Minh còn chưa ổn định, hai má cậu đỏ bừng, nghe thấy mọi người chúc sinh nhật, cậu vui vẻ đến mức đôi mắt híp thành một đường chỉ.

Người được chúc sinh nhật đã đến, mọi người bắt đầu ăn tối.

Bọn nhỏ đều không kiềm chế được, vội vàng nhét cơm vào miệng, Hạ Nhạc đột nhiên dừng lại, nhìn về phía phòng bếp.

Trong bếp Hạ Thiệu Hoa vẫn đang bận rộn, không hề có ý định tới cùng ăn cơm.

Trong nhà chỉ có một ngọn đèn dầu, bởi vì đặt ở trên bàn cơm, nên trong phòng bếp chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu vào.

Trong bóng tối, bóng lưng Hạ Thiệu Hoa hơi cong xuống trông không hợp tuổi.

Nhìn tất cả mọi người đang vui vẻ, Hạ Nhạc lén rời khỏi bàn rồi chạy vào trong phòng bếp.

“Anh đang làm gì vậy?” Hạ Nhạc nhẹ giọng hỏi.

Hạ Thiệu Hoa quay đầu nhìn lại, một giọt mồ hôi rơi từ trên mái tóc xuống mu bàn tay.

Trong phòng khách sáng ngời phía sau, tiếng cười nói vui vẻ của bọn nhỏ truyền đến làm cho phòng bếp nho nhỏ có vẻ càng thêm yên tĩnh, chỉ có tiếng củi cháy tanh tách trong bếp.

Hạ Thiệu Hoa mỉm cười, ý bảo Hạ Nhạc nhìn tay anh.

Đó là một chậu bột mì, vừa thêm nước vào, Hạ Thiệu Hoa đang cố sức trộn nó cho sền sệt.

“Đợi lát nữa hai đứa có bánh ngọt ăn.” Hạ Thiệu Hoa nói: “Ăn bánh ngọt bao giờ chưa?”

Bánh ngọt này cần tự tay mình làm, trong khi tất cả mọi người đang vui vẻ chờ mong được thưởng thức thì chỉ có anh âm thầm một mình cố gắng, hai mắt Hạ Nhạc không khỏi đỏ hoe.

“Chưa ăn bao giờ…”

Nghe Hạ Nhạc nói như vậy, tốc độ nhào bột của Hạ Thiệu Hoa tăng nhanh hơn rất nhiều.

“Sắp xong rồi.”

“Em… để em giúp anh.” Hạ Nhạc nói.

Hạ Thiệu Hoa nhìn Hạ Nhạc một cái.

Cô bé một mình đứng ở trước cửa, thân ảnh nhỏ nhắn yếu đuối, tựa hồ không hợp với hình ảnh náo nhiệt bên ngoài.

Hạ Thiệu Hoa cụp mắt, nói: “Không cần, em đi ăn cơm đi, chẳng phải bữa trưa vẫn chưa ăn sao?”

Hạ Nhạc im lặng đứng tại chỗ.

Sau một lúc lâu, cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Dạ, em biết rồi.”

Trở lại phòng khách, Hạ Nhạc trở lại chỗ ngồi.

Lâm Hoa Hoa bên cạnh nhìn vào phòng bếp, lại nhìn Hạ Nhạc thất hồn lạc phách, trong mắt hiện lên vẻ bình tĩnh khó có được.

“Mau ăn cơm đi, lề mề.” Lâm Hoa Hoa lại ghét bỏ nói.

Mấy đứa nhỏ ăn no đến mức bụng tròn vo, ngồi rải rác ở xung quanh, Hạ Nhạc còn chưa ăn no, cô ngồi ở chỗ mình mới ăn một miếng cơm đã trông mong nhìn về hướng nhà bếp.

Các bạn nhỏ líu ríu nói chuyện phiếm, nhao nhao lấy quà tặng cho Hạ Thiệu Minh.

Hạ Thiệu Minh nhận được một đống quà, đuôi cũng sắp vểnh lên trời, vội vàng lấy quả bóng rổ Hạ Thiệu Hoa tặng cho cậu ra khoe khoang.

Lý Húc một bên khen quả bóng không tồi, một bên lại nói nó không bằng quả bóng của mình, chọc cho Hạ Thiệu Minh lại đấm cậu ta mấy phát, sau đó lôi kéo cậu ta đứng lên luyện bóng.

“Đừng giày vò tớ, hôm nay tớ rất vất vả mới chuồn ra được.” Lý Húc tựa vào tường, mềm nhũn nói.

“Tớ đã nói rồi nhưng sáng nay cậu không đến rủ tớ đi chơi, đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Thiệu Minh hỏi.

“À, chính là chuyện của em trai tớ.” Lý Húc thở dài, nói: “Nó phát sốt mấy ngày liên tục, trong nhà đã loạn lên rồi, cũng may hôm nay gặp một thần y kê đơn thuốc dân gian cho, nếu không tớ cũng không chuồn đi được. May mà cũng hạ sốt…”

Nghe đến đó, tay Hạ Nhạc dừng lại, trong đầu nổ vang một tiếng, như bầu trời đang bình tĩnh đột nhiên nứt ra tạo thành một vết đen kịt không thấy đáy, làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi.

Trong lúc thất thần, cô nhớ tới một đoạn ký ức trọng yếu.

“Phương thuốc dân gian kia có phải là lấy dược thảo đắp lên mắt…” Hạ Nhạc chết lặng mở miệng nói.

“Sao cậu biết?!” Lý Húc nháy mắt nhìn về phía Hạ Nhạc, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Hạ Nhạc bỏ đũa xuống, kéo Lý Húc chạy ra ngoài.

“Đi, đến nhà cậu! Nhanh!”