Một đồng?
Một đồng!
Một bát mì sợi một hào năm, tiền lương một tháng của ông nội cũng chỉ có mười đồng.
Mà Cô Hà vừa ra giá đã cho một đứa bé như cô một đồng tiền lương!
Chỉ là tiền lương của một tiết học…
Đây không phải bánh từ trên trời rơi xuống thì là cái gì?
Hạ Nhạc quay đầu, thấp thỏm nói: “Một đồng có phải hơi nhiều rồi không…”
Phía sau trống không, bóng người Cô Hà biến mất từ lâu.
Hà Băng Băng cũng không biết Hạ Nhạc nghĩ cái gì, càng không biết một đồng tiền lương trong miệng mẹ cô bé đại biểu cho cái gì, cô bé mở to hai mắt chưa đầy nghi hoặc, lại lộ ra sự ngây thơ chất phác của đứa nhỏ mà nhìn chằm chằm Hạ Nhạc.
“Cô giáo, chúng ta đi học thôi.”
Hà Băng Băng kéo cánh tay Hạ Nhạc, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Hạ Nhạc chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào nhiệt tình với việc đi học như vậy, Hà Băng Băng là người đầu tiên.
Cánh tay đang kéo Hạ Nhạc của Hà Băng Băng không chịu buông ra, cô bé dẫn theo Hạ Nhạc đi thẳng lên lầu hai, vào phòng sách của mình.
Đẩy cánh cửa điêu khắc tinh xảo ra, trong nháy mắt, ánh sáng chói loá hiện ra trước mắt.
Phòng sách sạch sẽ gọn gàng, trên tường treo rất nhiều bức bức tranh tinh xảo, đứng đối diện với song cửa sổ màu trắng, ánh mặt trời xuyên thẳng qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong phòng. Trên giá sách rộng rãi trang bị đầy đủ các loại sách được xếp ngay ngắn, trong đó sách ngoại ngữ chiếm nhiều nhất.
Hạ Nhạc nhìn đến ngây người.
Cho dù là cô sinh ra vào thập niên 90 thì trong nhà cũng chưa từng có phòng sách nào đẹp như vậy.
Hà Băng Băng không hề nhận ra được tâm trạng của Hạ Nhạc, cô bé vui vẻ lôi kéo Hạ Nhạc ngồi ở trước bàn học dưới cửa sổ, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách toán học.
Bàn tay nhỏ bé nhanh chóng mở trang sách ra, lại cầm lấy một cây bút, nghiêm túc nhìn một lúc lâu.
Hà Băng Băng không nhúc nhích.
Hạ Nhạc ngồi bên cạnh bị xem như không khí: “…”
Sau một lúc lâu, Hà Băng Băng chỉ vào một hàng trên trang sách, tỏ vẻ bí ẩn nói với Hạ Nhạc: “Cô giáo, chị đoán xem một cộng một bằng mấy?”
Hạ Nhạc: “… Chị mà không đoán được thì làm sao bây giờ.”
“Cô giáo… Ngốc quá!” Hà Băng Băng buông bút xuống, nghiêm túc nhìn Hạ Nhạc rồi nâng đầu ngón tay lên nói: “Một cộng một, bằng…”
“Bằng…”
“Một, hai, một… Bằng năm!”
Bàn tay phải của Hà Băng Băng xoè rộng ra trước mặt Hạ Nhạc: “Bằng năm!”
Hạ Nhạc thiếu chút nữa ngất đi.
Cô kề sát vào Hà Băng Băng, cầm lấy bàn tay phải đang xoè rộng của cô bé, giúp cô bé gập ngón tay lại thành một nắm đấm.
Hà Băng Băng ngoan ngoãn làm theo.
Hạ Nhạc nói: “Đếm theo cô giáo có được không?”
Hà Băng Băng gật đầu, còn chưa bắt đầu đếm mà miệng đã há to ra.
Đúng là một đứa nhỏ tích cực.
Hạ Nhạc khẽ nắm ngón tay Hà Băng Băng, từ từ bẻ nhẹ ra rồi đếm: “Một, hai.”
Hà Băng Băng cũng đọc theo: “Một, hai.”
“Đúng, vậy nên bằng mấy?”
“Năm!”
Đứa nhỏ này quả nhiên không đơn giản như vậy.
Hạ Nhạc mất trọn một giờ để dạy Hà Băng Băng chuyện một cộng một bằng hai.
Sau đó lại mất một buổi sáng dạy cho cô bé phép cộng các số trong tổng số là năm.
Hà Băng Băng vui vẻ chạy xuống lầu, khoe khoang thành quả của mình với Cô Hà đang sửa sang lại quần áo.
Cô Hà nghe xong cũng rất vui vẻ mà giữ Hạ Nhạc lại ăn cơm trưa.
Đầu Hạ Nhạc lắc như trống bỏi, lắc thật nhiều lần cho thấy bản thân cô không thể ở lại ăn cơm, cô còn có chuyện khác phải làm.
Lúc này Cô Hà cũng buông quần áo trong tay xuống.
“Từ trước đến nay mỗi khi Băng Băng nhà cô đi học đều không muốn nghe giảng, lúc trước cũng mời một giáo viên tới, tuy rằng con bé cũng rất thích nhưng cho tới bây giờ vẫn học không vào…” Trên mặt Cô Hà tràn đầy vui mừng mà nở nụ cười: “Cám ơn cháu, cô giáo Hạ.”
Cho tới bây giờ Hạ Nhạc cũng chưa từng nghĩ tới chuyện dạy một phép cộng trong tổng số năm lại có thể có cảm giác thành tựu như vậy. Cô vội vàng khoát khoát tay nói: “Là Băng Băng hiếu học, cháu chỉ là…”
“Cháu không cần nhiều lời, tình hình học tập của Băng Băng thế nào thì cô cũng hiểu rõ.”
“Thật sự rất cảm ơn cháu.”
Cô Hà vừa nói vừa lấy ra một đồng từ trong túi xách khảm ngọc trai rồi đưa cho Hạ Nhạc.
Tiếp theo bà ấy lại lấy túi vải từ phía sau ra nhét vào trong tay Hạ Nhạc.
“Đây là?” Trên tay Hạ Nhạc đeo túi vải, khó hiểu nhìn về phía Cô Hà.
Trên mặt Cô Hà vẫn là nụ cười chân thành tha thiết: “Đồ ăn vặt ba Băng Băng mua cho con bé, con bé nói nhất định phải chia cho cháu.”
Hạ Nhạc ngẩn ngơ quay đầu lại thì nhìn thấy Hà Băng Băng trốn sau cửa thăm dò.
Cô bé nhỏ con cho rằng không ai chú ý tới mình nên vươn cổ len lén nhìn Hạ Nhạc và Cô Hà, khi phát hiện mình đang bị nhìn chăm chú lại lập tức trốn đi.
“Cái này cháu không thể nhận.”
Hạ Nhạc chưa từng nghĩ tới chuyện chỉ mỗi dạy học thôi mà cũng có đãi ngộ như này.
Chỉ là cô cũng không phải loại người tùy tiện lấy đồ của người khác.
Dù sao nhận đồ của người khác thì thế nào cũng sẽ mắc nợ ân tình…
“Cô giáo phải nhận!”
Nghe thấy Hạ Nhạc nói không thể nhận, Hà Băng Băng trốn ở phía sau cửa vội đến mức chạy luôn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó lại, tức nghẹn đến đỏ bừng, thiếu chút nữa là khóc oà lên.
Cô bé nhìn Cô Hà, lại nhìn Hạ Nhạc, sốt ruột đến mức giậm chân.
Cô Hà không kìm được mà cười cười.
–
Hạ Nhạc cầm theo một cái túi vải to, đi qua vài đỉnh núi, lúc mặt trời chói chang chiếu lên đầu mới về tới thôn.
Lúc này trong túi có tiền mình kiếm được nên cũng khác hẳn với khi đi, ngay cả lúc đi đường cũng nhẹ nhàng hơn.
Lúc đi ngang qua trước cửa nhà chú Trương, Hạ Nhạc nhìn thấy ba nuôi què chân của chú Trương đang chống gậy cho gà ăn trong sân.
Bóng lưng còng xuống nhưng vẫn cố gắng đứng ở nơi đó, cảnh vật chung quanh cũng hiện lên vẻ tang thương.
Thừa dịp ông ấy không chú ý, Hạ Nhạc lẻn vào nhà, tiện tay cầm một món ăn vặt trong túi vải đặt lên trên bàn rồi bỏ chạy.
Mới vừa chạy ra sân, bỗng nhiên có người bắt được cánh tay Hạ Nhạc.
“Hay lắm! Sao lại là em!”
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc.
Hai mắt Hạ Nhạc tối sầm.
Những lời này hẳn là nên để cô nói mới đúng.
Bạn học Lâm Hoa Hoa, sao lại là chị vậy!
“Làm gì thế?”
Hạ Nhạc không hề cảm thấy bản thân như là kẻ trộm khi vừa mới lẻn vào nhà người khác. Vẻ mặt cô chính trực mà đối diện với ánh mắt của Lâm Hoa Hoa, không chút lảng tránh.
“Em lén la lén lút đến nhà chú Trương làm gì!” Lâm Hoa Hoa chất vấn.
“Liên quan đến chị chắc.” Hạ Nhạc không chịu thua chút nào.
“Không chịu nói đúng không, hôm nay mà em không nói thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”
“Không đi thì không đi.” Hạ Nhạc đặt mông ngồi lên tảng đá lớn bên cạnh, tảng đá ở trong bóng râm dưới mái hiên, không có ánh mặt trời chiếu rọi, mát mẻ hơn những nơi khác không ít.
Hạ Nhạc vẫy tay: “Lại đây ngồi.”
Lâm Hoa Hoa: “…?”
Vừa lúc hai người đang giằng co, xa xa có hai bóng người một cao một thấp đi tới.
Càng ngày càng gần, Hạ Nhạc dần dần thấy rõ, đó là chú Trương và Hạ Thiệu Hoa.
Tuy rằng bọn họ đội mũ rơm, vác cuốc, mặt xám mày tro, nhưng Hạ Nhạc vừa liếc mắt một cái đã nhận ra người bên phải có bước chân vững vàng, dáng người thon dài chính là ông nội của cô.
Hạ Nhạc đứng lên, nhếch miệng, dùng sức phất tay.
“Chú Trương! Anh!”
Cô quả thật còn chưa quen với việc ông nội biến thành anh trai.
Tầm mắt hai người hướng về phía phát ra âm thanh, vẻ mặt Hạ Thiệu Hoa không gợn sóng, chỉ có khóe miệng hơi cong lên để lộ ra tâm trạng của anh ấy. Mà chú Trương ở bên cạnh anh cũng nhanh chóng vẫy vẫy tay.
“Ôi, đây không phải là Hạ Nhạc nhỏ bé của chúng ta sao!”
Ngữ khí khoa trương của chú Trương phối hợp với động tác của người này khiến chú ấy như một diễn viên lồng tiếng, hơn nữa còn là diễn viên lồng tiếng hạng nhất.
Hạ Nhạc đang muốn tiến lên, ai ngờ Lâm Hoa Hoa tiến lên mách tội trước.
“Chú Trương!” Trong lòng Lâm Hoa Hoa đầy căm phẫn: “Trong nhà chú có trộm!”
Lâm Hoa Hoa ở phía trước lớn tiếng ồn ào, Hạ Nhạc đứng ở phía sau không nói một lời, ánh mắt chú Trương đảo qua một vòng, đôi mắt cười lộ ra vài phần khôn khéo hiểu rõ thế sự.
“Trộm ở đâu ra, sao chú không thấy?”
Lâm Hoa Hoa chỉ vào Hạ Nhạc: “Cháu thấy em ấy lén lẻn vào nhà chú.”
Lời này vừa nói ra, mọi người yên tĩnh vài giây.
Hạ Thiệu Hoa lẳng lặng nhìn Hạ Nhạc, sắc mặt vẫn như cũ.
Chú Trương nghi ngờ nhìn về phía Hạ Nhạc, ánh mắt thản nhiên đối diện với Hạ Nhạc.
Chú ấy cười ha ha vài tiếng.
“Hoa Hoa, cháu hiểu lầm Nhạc Nhạc rồi.”
“Chú và Thiệu Hoa đi làm việc, lo cho ông cụ Trương ở nhà nên nhờ Nhạc Nhạc đến xem giúp vài lần.” Chú Trương buông cuốc xuống, đấm lưng mình: “Ai nha, làm việc cả ngày mệt quá.”
Lâm Hoa Hoa sững sờ tại chỗ, miệng há hốc, không nói gì nữa.
Hạ Nhạc cũng không so đo nhiều với cô ta, dù sao Lâm Hoa Hoa mười sáu tuổi thấy cô là khó chịu cũng không phải ngày một ngày hai, đối với thiếu nữ trong độ tuổi dậy thì mà nói đây cũng là chuyện có thể tha thứ.
Nghĩ như vậy, Hạ Nhạc mở túi vải ra, trong ánh mắt nghi hoặc của mấy người kia, cô cầm một nắm đồ ăn vặt ra đưa cho Lâm Hoa Hoa.
“Đồ ăn ngon, lấy không?”
Lâm Hoa Hoa đứng tại chỗ, cúi đầu bất động.
Mái tóc trên trán che khuất khuôn mặt cô ta, dưới bóng râm, vẻ mặt thường ngày vui vẻ giờ lại có chút xấu hổ, không vui.
“Chị không thèm!”
Sau khi nói xong câu đó trong sự phẫn nộ, Lâm Hoa Hoa chạy về nhà, đóng cửa lại thật mạnh.
Ba người còn lại cháu nhìn chú, anh nhìn em, họ nhìn nhau cười.
“Hạ Nhạc bé nhỏ, nói cho chú Trương biết cháu lại làm ra chuyện tốt gì rồi?” Vẻ mặt chú Trương như hiểu rõ tất cả.
“Chờ chú tự mình nhìn thì sẽ biết.” Hạ Nhạc trả lời.
Chú Trương buồn cười vỗ vỗ bả vai Hạ Thiệu Hoa.
“Cháu đó, các cháu nha, không hổ là người một nhà.”
Nói xong chú Trương bước vào trong sân, đi tới bên cạnh ông cụ Trương rồi đỡ ông ấy vào phòng.
Nhìn một cảnh như vậy, trong lòng Hạ Nhạc nổi lên từng đợt sóng.
Cô quay đầu nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa, Hạ Thiệu Hoa vẫn trầm mặc nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh.
“Đi thôi.” Hạ Thiệu Hoa nói: “Về nhà nào.”
–
Trước cửa nhà, Hạ Thiệu Minh đánh bóng cả ngày ngồi phịch xuống tảng đá lớn.
Mặt trời sắp lặn, cậu ấy nhịn không được mà ngáp một cái.
Nghe thấy phía trước có âm thanh truyền đến, Hạ Thiệu Minh mở mắt nhìn về phía âm thanh, Hạ Thiệu Hoa và Hạ Nhạc một người vác cái cuốc, một người xách túi vải to đang cười cười nói nói đi tới.
Chờ bọn họ tới trước cửa nhà, Hạ Thiệu Minh mới giơ cái quần trong tay lên.
Hạ Nhạc không biết cậu ấy lấy thứ này đâu ra nên cũng mặc kệ, tuy vậy lại nghe thấy Hạ Thiệu Hoa mới vừa buông cuốc xuống mở miệng hỏi: “Quần lại rách?”
Hạ Thiệu Minh tủi thân gật đầu.
Hạ Thiệu Hoa bỏ mũ rơm xuống, cầm lấy chiếc quần thêu thùa lộn xộn trong tay Hạ Thiệu Minh.
Anh ấy híp mắt nhìn lúc lâu mới vào trong phòng lấy đèn dầu và quả cầu cắm kim chỉ may vá ra, cẩn thận quan sát dưới ánh đèn.
“Không sai, hôm nay lại rách tiếp, cũng rất có quy luật.”
Hạ Thiệu Minh: “…”
Mất mặt chết mất thôi.
Hạ Thiệu Hoa lấy kim chỉ ra, tuy có chút vụng về nhưng cũng đã bắt đầu khâu vá trên quần.
Hạ Nhạc buông túi vải, ngồi xuống bên cạnh.
Khi thấy rõ quần trong tay Hạ Thiệu Hoa, cô nhịn không được bật cười: “Thiệu Minh, lớn như vậy còn mặc quần thủng đít.”
Hạ Thiệu Minh thẹn quá hóa giận mà “hừ” một tiếng rồi nói: “Anh, có thể mua cho em một cái quần mới không?”
Nụ cười trên gương mặt Hạ Nhạc cứng đờ, nghĩ đến tiền lương tiêu dùng hàng ngày của ông nội, cô trầm mặc, nói không nên lời.
Hạ Thiệu Minh cũng không buông tha: “Mấy cầu thủ chỗ em đều mua quần mới, chỉ có em mặc quần cũ, chỉ cần chạy là rách.”
“Anh, em cũng muốn có quần mới, đây toàn là quần vá lại, nhìn khó coi lắm.”