Triệu Mỹ Lệ biết thời gian Lâm An về nhà qua vé xe, cô cùng Tiểu Bạch nhất trí, lập tức trộm nói cho Tống Thừa Nhiên.
Tống Thừa Nhiên giải quyết xong vấn đề trên tay, liền lập tức thu dọn quần áo đơn giản, vội vàng mua hàng tết, lái xe theo qua đây.
Bởi vì là Tết Âm Lịch, trên đường tắc, hắn dọc theo đường đi đều sợ hãi chính mình không kịp ở nhà ga đón Lâm An.
Kết quả vẫn là không đuổi tới, may mắn gặp ở trước nhà.
Tâm Tống Thừa Nhiên thấp thỏm, hắn cũng không có nhiều tin tưởng.
Vẫn là cô một câu "Anh cũng vậy" mà cho hắn dũng khí.
Cô ít nhất vẫn để ý đến hắn.
Lúc hắn nhìn thấy Lâm An, trong lòng thật kích động.
Ai biết Lâm An nhìn thấy hắn, sắc mặt thấy đổi, sải dài bước chân liền bắt đầu chạy, nghiễm nhiên một bộ dáng không vui khi thấy hắn.
Lục phủ ngũ tạng Tống Thừa Nhiên lập tức xoa đau, hắn lái xe đuổi theo, Lâm An dừng trước một ngôi nhà, là một kiến trúc nông thôn điển hình, trước cửa còn dán câu đối vui mừng.
Hắn mới vừa dừng xe, liền nghe thấy tiếng Lâm An gõ cửa.
Tay Lâm An lộ ở bên ngoài quần áo có chút đông lạnh, cô lại bỏ vào trong túi, mắt thấy Tống Thừa Nhiên từ trên xe xuống, cô trốn cũng không được, đón nhận cũng không xong, chỉ lạnh lạnh mà nhìn hắn, "Anh tới làm gì?"
"Tới ăn tết." Tống Thừa Nhiên hơi hơi hé miệng, thấp thấp mà kêu tên cô.
Không biết có phải cô ảo giác không, tên này kêu lên còn mang theo chút ủy khuất.
"Người trong nhà còn không biết chuyện của chúng ta đi?" Hắn tuy rằng hỏi như vậy, nhưng là dùng câu trần thuật.
Đúng là Lâm An còn chưa nói chuyện với người trong nhà, cô muốn chờ qua Tết Âm Lịch mới tìm thời gian để nói chuyện.
Tống Thừa Nhiên còn chưa nói xong, cửa từ bên trong mở ra, người ra là mẹ của Lâm An, vừa thấy là con gái cùng con rể đã trở lại, lập tức tươi cười rạng rỡ kêu bọn họ đi vào.
Lâm An cũng không biểu hiện gì ở trước mặt mẹ mình, làm bộ dường như không có việc gì.
Tống Thừa Nhiên đứng dưới bậc thang, thân thiện mà kêu Lâm mẹ, nói vài câu thảo hỉ.
Trong nhà lão ba đang ở phòng khách xem TV, vừa nghe đến động tĩnh liền quay đầu thấy thấy Lâm An cũng là vui vẻ.
Lâm An mới vừa mang theo đồ uống tiến vào, em trai đang học sơ trung* liền chạy ra, vây quanh cô, kêu "Chị, chị".
*Sơ trung: cấp 2
Một hồi về đến nhà, cảm giác cả người đều rời rạc.
Gần một năm không có gặp ba mẹ, lần này vừa thấy, vài người trên mặt đều mang theo vui mừng.
"Lâm An a, con còn nói tiểu Tống còn phải đi làm không rảnh về đây." Mẹ Lâm chế nhạo Lâm An, có chút oán trách, lúc chuyển hướng tới Tống Thừa Nhiên trên mặt lại mang theo tươi cười, "Tiểu Tống a, đều do Lâm An không nhắc tới, chúng ta cũng chưa chuẩn bị đồ ăn tốt."
"Mẹ, không sao, con lần này tới gấp, không mang lễ vật biếu ba mẹ đã là không phải rồi." Tống Thừa Nhiên thong dong bình tĩnh, mở miệng kêu mẹ còn có chút không thích ứng, có lẽ là nhớ tới hồi ức kia.
Lâm An ngây ngốc, không nghĩ tới chính mình nói dối sẽ ở trước mặt Tống Thừa Nhiên bị chọc phá, mặt đều đỏ.
"Nào cần mang cái gì lễ vật a.
Lâm An nha, nói không chừng chính là muốn cho hai ta một kinh hỉ, tiểu Tống liền chưa ở nhà chúng ta năm nào, lần này vừa lúc lại đây tụ họp sao." Ba Lâm cười phụ họa nói, trò chuyện trò chuyện liền bắt đầu hỏi Tống Thừa Nhiên công việc ngày thường.
Bọn họ biết Tống Thừa Nhiên là bác sĩ nổi danh, cũng thường xuyên ở trên TV nhìn thấy hắn.
Bọn họ xuyên phố đi hẻm nhắc tới con rể, người khác đều nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, trong lòng họ thực tự hào.
Lâm An nhìn lực chú ý của ba mẹ đều bị Tống Thừa Nhiên hấp dẫn, vội vàng lấy ra đồ vật sớm chuẩn bị tốt, "Ba mẹ, đồ con mua cho hai người."
Lâm An mua bóng rổ cho em trai, khăn lụa cho mẹ, radio nhỏ cho ba, để ba ở tiệm tạp hóa nhàm chán có thể nghe diễn.
Tống Thừa Nhiên nhìn đồ vật một thứ một lấy ra, mắt trông mong mà nhìn Lâm An, nhưng không có quà của hắn.
Liếm liếm môi có chút trắng bệch, trong lòng khó chịu.
"Tiểu Tống a, Lâm An có thể gả cho con thật là ba đời đã tu luyện phúc khí." Mẹ Lâm thu qua lễ vật, liền tiếp tục khen Tống Thừa Nhiên tốt, Lâm An nghe lỗ tai đều mau khởi kén, cô trốn đến phòng bếp.
Đi đến phòng bếp còn loáng thoáng còn nghe được âm thanh của Tống Thừa Nhiên.
"Là Lâm An thực tốt, con...!rất thích cô ấy."
Lâm An vừa nghe liền cảm thấy Tống Thừa Nhiên đang nói mạnh miệng, có chút trí khí mà ở phòng bếp bóc tỏi.
Không nghĩ tới hắn cũng đi theo vào, Lâm An liền đem đầu nghiêng sang một bên cũng không nhìn hắn.
Tống Thừa Nhiên than nhẹ một hơi, nói: "Tôi tiến vào giúp."
Lâm An nhỏ giọng nói thầm, "Mới không cần anh giúp."
Anh không ở chỗ này chính là sự giúp đỡ lớn nhất, rõ ràng hắn đều nói lời vô tình với cô, hiện tại còn giống như người không có việc gì tới lôi kéo làm quen.
Lông mi Tống Thừa Nhiên che nửa con ngươi, nhấp môi cũng không nói.
Hắn biết cô hiện tại đang nổi nóng, nói cái gì cũng đều không tốt.
Hắn tinh tế cuốn tay áo sơmi lên, rửa rau xắt rau, xuống bếp toàn bộ.
Lâm An không tìm được cơ hội nhúng tay, đành phải ngồi xổm bóc tỏi, thiếu chút nữa đầy một rổ tỏi.
Mẹ Lâm tiến vào nhìn đến rổ nhỏ tỏi, mới ngăn cản Lâm An tiếp tục bóc.
Một bên quải cong nói con gái vô dụng, vẫn là con rể tốt hơn.
Lâm An dẩu miệng, khó chịu đối với Tống Thừa Nhiên càng tăng lên.
Tống Thừa Nhiên nấu ăn ngon, làm ba Lâm mẹ Lâm sửng sốt.
Đồ ăn có thể so bình thường ngon hơn nhiều, ba mẹ Lâm An đều khen không dứt miệng, nói Tống Thừa Nhiên tuyệt đối là một người chồng tốt, Lâm An có thể gả cho hắn thật tốt.
"Hừ, con cũng có giúp a." Lâm An dùng chiếc đũa chọc thịt viên, âm thanh càng lúc càng lớn, mẹ Lâm nhìn cô một cái, liền cười, "Con bóc tỏi nhiều vậy là muốn đêm nay tới toàn tỏi yến sao?"
Ngực Tống Thừa Nhiên bang bang nhảy, hắn sợ Lâm An tức giận, vội vàng nói tốt giúp cô.
Bọn họ rõ ràng chính là bị Tống Thừa Nhiên mua chuộc!
Đến em trai cũng vẻ mặt khâm phục nhìn Tống Thừa Nhiên, bắt lấy tay hắn, "Anh rể, lớn lên em cũng muốn trở thành bác sĩ lợi hại giống anh!"
Tay bị em vợ bắt lấy, Tống Thừa Nhiên mày nhỏ nhíu một chút đến khó thể phát hiện, mỉm cười cứng đờ, hắn không thích người khác đụng vào.
Mặt ngoài lại vẫn là bình tĩnh trả lời, "Được, em có thể."
Lâm An quay đầu đi, hừ, nhìn xem người đàn ông dối trá này!
Bất quá, cô nhìn Tống Thừa Nhiên cùng mọi người trong nhà hòa hợp ở chung, tuy rằng có chút ghen ghét hắn được sủng ái, nhưng trên trình độ nào đó, Lâm An vẫn thật cao hứng.
Tống Thừa Nhiên nhìn như công tử nhà giàu cao cao tại thượng, thật không biết đã bao nhiêu năm không hưởng thụ qua bầu không khí gia đình bình thường như vậy, hay là hắn thực chờ mong ấm áp bình thường như vậy.
Nghĩ như vậy, Lâm An cũng không đối nghịch với Tống Thừa Nhiên đối nữa, để cho hắn vui vẻ trong chốc lát đi.
Sau khi ăn xong, mẹ Lâm cùng Lâm An thu dọn chén đũa, Tống Thừa Nhiên vốn dĩ muốn giúp, vừa lúc hắn bị ba Lâm kêu lên nói chuyện tin tức chính sự, con rể giải thích rất là độc đáo, ba Lâm rất thích nói chuyện cùng hắn.
Lâm An cũng khá tò mò hai người kia sao lại nói chuyện lâu như vậy, không nghĩ tới Tống Thừa Nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái, khi ánh mắt đối nhau hắn có trong nháy mắt thất thần.
Chua xót cùng ngọt ngào toàn bộ cuồn cuộn đánh úp lại, cảm xúc thình lình xảy ra bao phủ hắn.
Thì ra, cô cũng ở sau lưng nhìn trộm hắn.
Khóe miệng hắn hơi gợi lên, cảm xúc tăng vọt, không khỏi nhiều lời vài câu vấn đề chuyên nghiệp, ba Lâm một phách cái bàn hai mắt nước mắt lưng tròng, rất có cảm giác tri kỷ.
Lâm An cảm thấy có chút buồn cười, rồi lại không nghĩ mất mặt mũi ở trước mặt Tống Thừa Nhiên, hừ nhẹ một tiếng liền đi vào phòng bếp yên lặng rửa bát.
Đi vài bước, liền thấy mẹ Lâm làm mặt quỷ với cô, đè thấp âm thanh hỏi cô, "Con gái, có phải con cùng tiểu Tống cãi nhau không?"
Lâm An kinh ngạc, cô tự nhận là chính mình không có biểu hiện nào rõ ràng, sao mẹ lập tức đã nhìn ra?
"Mẹ sinh con nuôi dưỡng con nhiều năm, còn không biết tính tình con sao?" Mẹ Lâm nói thẳng, "Trên bàn cơm tiểu Tống gắp đồ ăn cho con, con cũng không vui.
Nói nói, làm sao cãi nhau?"
Lâm An vừa nghe, xoay đầu đi, có chút không được tự nhiên mà nói: "Cũng không có gì, chính là...!Cảm giác mệt mỏi."
Mẹ Lâm ai da một tiếng, "Mẹ cùng ba con ba mươi năm còn chưa nói mệt.
Con cùng tiểu Tống chưa được hai năm liền nói bừa mệt?"
Lâm An cái gì cũng chưa nói, cúi đầu yên lặng rửa bát.
Chỉ đem bát trong tay trở thành là Tống Thừa Nhiên, lấy bọt biển dùng sức chà lau, hận không thể lau một tầng hôi xuống dưới.
Mẹ Lâm nhìn Lâm An phản ứng không đúng lắm, liền mềm hạ ngữ khí, "Con sao không cao hứng? Là tiểu Tống khi dễ con sao?"
Biểu tình Lâm An rất là vi diệu, chuyện gì cũng không thể gạt được mẹ đâu! Cô nhăn khuôn mặt nhỏ vừa mới chuẩn bị hung hăng phun tào, mẹ Lâm liền lẩm bẩm: "Không thể nào a, tiểu Tống thật tốt, con không khi dễ hắn là may rồi."
Lâm An thiếu chút nữa chán nản, bọn họ hiện tại rõ ràng là cùng một giuộc.
"Thật là chồn chúc tết gà*!" Lâm An trộm mắng một câu, lại cảm thấy cũng mắng chính mình, vì thế không nói, sinh hờn dỗi.
Mẹ Lâm đáp lời thế nào, cô đều quay đầu đi không để ý tới.
*Chồn chúc tết gà: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.
Tâm Lâm An phiền muộn, khẳng định là con gái nhà mình tùy hứng không hiểu chuyện, lại tạo thêm phiền toái cho Tống Thừa Nhiên.
Tết nhất cũng không thể vẫn luôn xú mặt, mẹ Lâm nghĩ nghĩ liền đi đến cửa phòng bếp, hướng tới phòng khách kêu, "Giường của Lâm An hơi nhỏ, tiểu Tống các con đêm nay chịu khó chật chút."
Nghe vậy, Tống Thừa Nhiên có chút cứng đờ quay đầu lại, trên mặt xuất hiện trừ bỏ đạm mạc còn lại không có biểu tình gì khác, đó là vui sướng lại thẹn thùng, hắn bắt đầu chờ mong ban đêm.
"Thời tiết lạnh, chật mới ấm." Ba Lâm có chút hài hước cười, chợt lại nghi hoặc một chút, "Tiểu Tống, ta còn chưa cùng con uống rượu đâu, lỗ tai con sao lại đỏ?"
Mặt Lâm An càng đen, cả đêm cũng chưa tốt.
Còn chưa đến 11 giờ, Tống Thừa Nhiên cùng Lâm An đã bị mẹ Lâm đẩy vào phòng, nói là lão ba thức đêm không tốt cho thân thể.
Lâm An sao lại không biết bọn họ là lấy cớ, ba mẹ cùng em trai còn đánh bài trên bàn a! Xem nhiệt tình kia, không đánh tới nửa đêm là sẽ không dừng.
Cô hơi hơi hô khẩu khí liền đẩy cửa tiến vào phòng, nơi này lưu giữ không tồi, mẹ Lâm thường xuyên dọn dẹp phòng giống như lúc cô rời đi.
Phía sau theo vào một người cao lớn, hắn đóng cửa.
Ánh đèn hạ bóng dáng của hắn trên người cô, đem cô toàn bộ bao lại, cảm giác áp bách ập vào trước mặt.
Tâm Lâm An có chút không thoải mái, muốn hỏi Tống Thừa Nhiên vì sao muốn tới quê mình.
Vừa quay đầu lại, tầm mắt liền đụng phải ngực hắn.
Tống Thừa Nhiên mới vừa tắm xong, trên người hơi nước còn chưa khô.
Cổ áo hơi mở, tầm mắt cô theo bản năng mà hướng lên trên, thấy được xương quai xanh một mảnh nhỏ trắng, nhất thời rụt lại, không được tự nhiên quay đầu lảng tránh.
Tống Thừa Nhiên không có chú ý tới động tác nhỏ của Lâm An, cô ngừng lại rồi hô hấp, mấy phen điều chỉnh mới lên tiếng, "Xin lỗi, tôi không có nói với em cùng về đây."
Nếu hắn nói, cô chắc chắn không đồng ý.
Lâm An đối với hắn đi vào, có một nửa vui mừng, cũng có một nửa là mất mát.
Nhưng quan hệ bọn họ tóm lại là không thích hợp sắm vai vợ chồng ân ái.
"Vì sao anh muốn qua đây?" Lâm An hỏi, trên mặt không có biểu tình sinh động như khi ở trước mặt ba mẹ, có chỉ là xa cách, như cục diện đáng buồn không có cảm xúc phập phồng.
Tống Thừa Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Lâm An, nhìn gương mặt làm hắn thương nhớ ngày đêm vài tháng, hắn chưa bao giờ rõ ràng như vậy ý thức được hắn thích cô.
Thích mà chấp niệm từ từ thâm hậu, rất nhiều lần hắn đều cảm thấy chính mình nhịn không được, nhưng kết quả lại kỳ tích mà ngao qua đi.
"Chuyện trước kia, tôi thực xin lỗi." Tống Thừa Nhiên biết chính mình phạm phải sai lầm không phải một lời hai ngữ liền có thể giải quyết, "Tôi muốn bù đắp cho em."
Với tình cảm tốt nhất mà bù đắp cho cô.
Bù đắp? Kinh tế? Lâm An cười khổ, "Không cần, về sau chúng ta tìm một cơ hội cùng ba mẹ nói chuyện ly hôn, chúng ta đây liền thanh toán xong."
Tống Thừa Nhiên nhận thấy được Lâm An có ý niệm muốn đường ai nấy đi, hắn cảm thấy trái tim quặn đau, ngũ vị tạp trần, liền thẳng tắp đứng sức lực đều nhanh không còn.
Nếu là lại tùy ý để tình trạng này phát triển, hắn biết chính mình sớm hay muộn sẽ mất đi cô.
Hắn nghĩ tới có nên nói rõ chứng bệnh của hắn với cô, nói ra hắn băn khoăn, nhưng hắn lại sợ Lâm An ghét bỏ hắn tâm tư gần như hư thối, trực tiếp bỏ hắn mà đi.
Hắn do dự trong chốc lát, suy nghĩ đến trực tiếp làm rõ tình cảm của mình sẽ tốt hơn.
Mắt đen lóe lóe, mang theo kiên định quang mang, đi ra phía trước, khoảng cách càng gần cô chút.
Lâm An đột nhiên bị hơi thở tới gần làm hoảng sợ, vội vàng muốn lui ra sau, nhưng eo ngay sau đó đã bị Tống Thừa Nhiên ôm lấy, không thể động đậy.
Hắn cúi xuống, hai người khoảng cách cực gần, chóp mũi cơ hồ cọ cái trán của cô.
Thân thể hắn thực nóng, thở ra nhiệt khí hơi phun rơi trên cái trán của cô, làm cô cũng nóng theo.
Lâm An hô hấp có chút dồn dập, giác quan thứ sáu nói cho hắn sẽ nói ra một ít bất ngờ.
Cô cắn chặt môi, không có hé răng.
"Lâm An, trước kia tôi vẫn luôn không rõ tình cảm của tôi đối với em." Tống Thừa Nhiên hơi hơi buộc chặt cánh tay, Lâm An bị ôm mà cũng dựa vào trong ngực hắn, "Sau khi em rời đi, tôi mới nhận ra..."
"Tống Thừa Nhiên!" Không biết là không đành lòng nhìn hắn hèn mọn như vậy, vẫn là chính mình không có dũng khí tiếp tục nghe, Lâm An vội vàng đánh gãy lời hắn, tay nhéo quần áo ở trước ngực hắn.
Tâm Tống Thừa Nhiên rốt cuộc bị đào rỗng, một chút cũng không dư thừa.
Như là mộng, lại như là thời gian chảy ngược, trước mắt hắn nhớ lại rõ ràng cảnh tượng ngày trước mỗi lần hắn cự tuyệt cô, giống như cưỡi ngựa xem hoa.
Đại khái là trừng phạt đi.
Thân thể Lâm An có chút run, cô chậm rãi trấn định, lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi vòng ôm của hắn, "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Tống Thừa Nhiên ngây ra nhìn cô, Lâm An lên trên giường, nằm ở bên trong, cũng mặc kệ Tống Thừa Nhiên ở đây, cô đắp chăn, tránh đi tầm mắt của hắn.
Trong không khí truyền đến một tiếng than nhẹ như có như không, đèn tắt, bên cạnh giường hơi hơi lún xuống, Tống Thừa Nhiên đã thẳng tắp nằm ở bên cạnh cô.
Lâm An đem mặt vùi vào trong chăn, dịch người vào gần tường, muốn tránh né tiếp xúc với Tống Thừa Nhiên.
Nhưng nằm một lát liền cảm thấy không thích hợp, Tống Thừa Nhiên xác thực không có đụng tới cô, đến chăn hắn cũng không có!
Thật là không lo cho thân thể mình!
Lâm An bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Đắp chăn đàng hoàng, nếu ngày mai anh bị cảm, ba mẹ sẽ trách tôi."
Thân thể người đàn ông bên cạnh cứng đờ, ngay sau đó yên lặng mà kéo qua một chút chăn che lên người.
Lâm An nằm bên trong, hắn ngủ ở bên ngoài, khoảng cách hai người khá rộng.
Chăn kéo như vậy, gió lạnh lạnh không khỏi lùa vào, Lâm An lúc này mới xê dịch một chút ra ngoài.
Tống Thừa Nhiên bởi vì động tác của cô mà cứng đờ, thật cẩn thận.
Lâm An có thể cảm giác được hắn đại khí cũng không dám ra, nói đến cũng kỳ quái, giờ phút này hai người giống như là tráo đổi thân phận, người lãnh đạm lại khinh thường lại là cô, còn người muốn tới gần đối phương lại biến thành hắn.
Tống Thừa Nhiên nằm trong chăn bông mềm mại, trong miệng mũi đều là hơi thở quen thuộc của cô, như là ảo giác.
Hy vọng xa vời hồi lâu nhân nhi a.
Trong lòng hắn khó chịu, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Hắn chỉ lẳng lặng nghe âm thanh nhỏ bé, chờ đến khi cô hô hấp đều đều, ước chừng là ngủ rồi.
Mới dám trộm động tay, trong ổ chăn sờ đến tay cô.
Kỳ thật Lâm An cũng không có ngủ, hắn sờ tay cô, cô liền lập tức nghĩ đến bệnh cơ khát da thịt.
Trong lòng có chút tức giận bất bình, hắn nếu là thật sự bởi vì thân thể cơ khát mới tiếp cận cô, cô liền quyết định cả đời đều không để ý tới hắn!
Chính là hắn không có hành động quá phận nào khác, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cô, như là sợ cô tỉnh, động tác cực nhẹ, cuối cùng cùng tay cô mười ngón giao triền, mang theo độ ấm lập tức liền truyền tới.
Lâm An hơi hơi động, lại tiếp tục giả bộ ngủ.
Tống Thừa Nhiên thực thỏa mãn, chỉ là dựa vào gần chút, hắn liền cảm thấy tâm an.
————————————————
Eira: Theo như ý của một hai bạn nào đó, mình sẽ up một chương nữa này.
Thật vui khi mọi người vẫn luôn ủng hộ mình.
Thank you so much:))
Common for reading❤️.