Thời Niên Thiếu

Chương 2: Chiếc váy màu trắng




Chuyện điên rồ nhất trong cuộc đời của Thanh Thanh là đến gặp mặt một người phạm nhân trong nhà giam, thời gian họ gặp nhau chỉ có 15 phút vì anh và cô không phải người thân cũng chẳng phải là bạn cũ. May nhờ bạn bè trong nhà giam giúp đỡ, Thanh Thanh mới có thể dùng thân phận đặc biệt để gặp anh. Lúc gặp nhau, cô luôn nhìn đôi mắt của anh, nghe anh nói rất nhiều chuyện. Anh tên là Văn Tắc, khi Văn Tắc nói chuyện, vẻ mặt anh luôn nóng lạnh thất thường, khi thì châm chọc, lúc thì hài hước, khi thì sắc bén, lúc thì lạnh lùng. Mỗi lần Thanh Thanh đến gặp anh, cô đều mặc một bộ đồ màu đen bảo thủ, bởi vì anh từng nói qua, ở trong nhà giam, không cần váy, không cần màu trắng, không cần giày cao gót.

Đôi khi Thanh Thanh tự hỏi, tại sao cô lại cố chấp về chuyện gặp mặt với anh như thế. Cũng có bạn bè đã khéo léo nhắc nhở cô không nên nảy sinh tình cảm với một người ngồi tù.

Tình cảm?

Đó là một nghi vấn. Chí ít hiện tại Thanh Thanh vẫn không cảm thấy bản thân mình đang ôm một ảo tưởng không thực tế đối với Văn Tắc, cách đối xử của cô với anh chỉ là do bản tính hoà nhã của mình chứ không phải là ngoại lệ. Mặc dù số lần họ gặp mặt càng tăng lên, Văn Tắc cũng thỉnh thoảng có những tiếp xúc mơ hồ với cô, nhưng Thanh Thanh biết anh không hề nghiêm túc.

Có một lần Thanh Thanh hỏi anh, bình thường được phân phối công việc gì, Văn Tắc trả lời là làm đóng chai nước ngọt. Sau đó anh kể cho cô nghe về những cái nắp chai lớn hơn đầu ngón cái như thế nào, nói xong anh lại nhớ tới mình chưa hút thuốc, anh liền gãi gãi huyệt thái dương bên phải, nói, “Có thuốc lá không?”

Thanh Thanh lấy điếu thuốc từ trong gói, khi cô đưa cho anh, ngón tay của họ chạm vào nhau, chỉ một chút thôi, anh nói, “Tại sao tay cô luôn lạnh như thế vậy?”

Thanh Thanh mỉm cười, “Tôi cũng không biết.”

Văn Tắc châm điếu thuốc rồi nói, “Cô có người yêu thích không?”

Thanh Thanh nhất thời chưa xoay người lại, “Cái gì?”

“Người yêu, chính là bạn trai, hoặc là chồng, đều như nhau!” Nói xong, hai ngón tay Văn Tắc kẹp điếu thuốc quơ quơ ở sau cửa kính, “Hửm, có không?”

Thanh Thanh buồn cười lắc đầu, “Bạn trai tôi đã xuất ngoại ba năm nhưng không hề có tin tức, không biết thế này có tính như đã bị bỏ rơi không.”

Văn Tắc nhìn cô, “Cô luôn dùng bàn tay lạnh như vậy để chạm vào anh ta sao?”

Thanh Thanh không hiểu, Văn Tắc cười, “Làm tình.”

Thanh Thanh đỏ mặt, cúi đầu nói, “Tôi không có kinh nghiệm về phương diện này.”

“Vì sao?”

“Tôi không biết.” Thanh Thanh nói, “Chúng tôi vẫn chưa có loại cảm giác như thế.”

Văn Tắc bèn nhấc chân bắt chéo, cười nói, “Tại sao cô lại đến đây làm giáo viên tình nguyện? Nơi này cũng không phải là chỗ tốt.”

Thanh Thanh nói, “Lúc tốt nghiệp đại học, có người tới tìm tôi nói là vẫn chưa tìm được người bằng lòng đến đây, vì thế tôi nhận lời.”

“Cô luôn hữu cầu tất ứng sao?” (có mong muốn thì sẽ luôn đáp ứng)

“Tôi chỉ cố gắng hết sức mà thôi, có gì không đúng sao?”

“Không, không có gì!”

Sau đó là trầm mặc, rất lâu sau, Văn Tắc hút thuốc xong mới hỏi cô, “Đúng rồi, ngày đó cô làm phiên dịch cho ai vậy? Là công việc của cô sao?”

Thanh Thanh liền trả lời, “Công việc của tôi là dịch tiểu thuyết, thời gian rảnh rỗi tôi cũng kiêm chức phiên dịch bằng miệng, luật sư ngày hôm đó là do bạn tôi giới thiệu, tôi không thể từ chối.”

Văn Tắc ờ một tiếng, sau đó nói, “Hôm đó cô không nói tiếng Anh.”

“Vâng, là tiếng Pháp.”

“Cô cũng biết tiếng Pháp à?” Văn Tắc cười, anh cảm thấy bất ngờ.

“Tôi cũng xem như là thông thạo bốn loại ngoại ngữ.” Thanh Thanh ngại ngùng trả lời, “Ngoài tiếng Anh và tiếng Pháp ra, còn có tiếng Nhật và tiếng Đức. Trong đó tiếng Anh là thông dụng nhất, mà công việc hàng ngày của tôi là dịch tiểu thuyết tiếng Pháp, nhưng tôi cho rằng tiếng Nhật của mình là giỏi nhất.”

“Vì sao? Cô thích Nhật Bản à?” Văn Tắc hỏi.

Thế nhưng Thanh Thanh lắc đầu thật mạnh, “Không, không, ngược lại với lời anh nói.”

Văn Tắc không khỏi nhướng lông mày, hỏi, “Vậy tại sao…..”

Thanh Thanh cười nhạo một tiếng, “Cường địch như tri kỷ! Mọi người đối với thứ không hiểu được, vĩnh viễn không thể chiến thắng.”

Chỉ một câu thôi đã khiến cho Văn Tắc không cười nữa, trong giây phút ngắn ngủi, những cử chỉ lỗ mảng và phóng túng được thu lại, ánh mắt lạnh như băng rơi vào nơi sâu thẳm, anh hỏi, “Cô không sợ sau khi hiểu biết thì lại phát hiện đối thủ cũng không đáng hận như vậy? Thậm chí có một số phương diện còn khiến cô phải khâm phục?”

Thanh Thanh trả lời, “Thứ nên tồn tại trước sau vẫn tồn tại, cho nên làm người chỉ cần dám yêu dám hận, không thẹn với lương tâm, không phải như vậy là được rồi sao?”

Văn Tắc cười ha hả, đó là một nụ cười mà Thanh Thanh chưa từng thấy qua, không có châm chọc và thiếu nghiêm túc, không lạnh lùng và điên cuồng, chỉ là một nụ cười đơn thuần, chứng tỏ anh rất vui vẻ, cảm thấy thú vị, vì thế anh cười giống như một đứa trẻ.

Vì vậy, ở trong mắt của Thanh Thanh, từ đó anh lại có thêm một dáng vẻ.

Vào thời điểm đó, Thanh Thanh từng hỏi lòng mình, tại sao không thể nảy sinh tình cảm với người đàn ông ngồi ở phía bên kia nhà giam?

Thời gian vội vã lướt nhanh.

Thanh Thanh giảng dạy ở trong nhà giam Long Dương đã qua năm thứ tư. Vào đầu năm mới, thời tiết giá lạnh thật đáng sợ. Không chỉ có công việc của Thanh Thanh ngày càng nhiều, mà ngay cả việc làm trong nhà giam cũng nặng nề hơn, vì thế số lần trò chuyện của Thanh Thanh và Văn Tắc từ một tuần một lần trở thành mỗt tháng một lần. Nhưng khoá phụ đạo mỗi cuối tuần của Thanh Thanh vẫn ổn định. Trong lớp học, Thanh Thanh và Văn Tắc không nói chuyện, họ chỉ nhìn nhau vài lần, sau đó tầm mắt tự nhiên dời đi. Có lẽ bởi vì Văn Tắc không quấy rầy cô, càng không gây sự chú ý ở trước mặt cô, Thanh Thanh ngược lại dồn tất cả sự chú ý của mình đặt trên người Văn Tắc.

Ví dụ như cô quan sát vết thương ở trên người anh, chúng luôn nằm ở những vị trí khác nhau. Hoặc là quan sát những người bên cạnh Văn Tắc, chàng trai kia và Vũ Lạp. Hoặc quan sát người nào nhìn Văn Tắc, hơn nữa họ dùng loại ánh mắt nào mà nhìn anh. Càng quan sát nhiều những việc thế này, Thanh Thanh càng cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô đã bắt đầu biết được ai muốn thấy anh trở thành trò cười, ai muốn thấy anh chết không tử tế.

Tuy rằng trong cuộc sống gặp phải bao nhiêu người, lại chẳng biết có thể nhớ rõ bấy nhiêu người, nhưng loại tình cảm này không biết đã bắt đầu nảy sinh từ lúc nào. Đối với Thanh Thanh mà nói, loại tình cảm nảy sinh nhanh nhất lại khiến cô lúng túng nhất chỉ có Văn Tắc. Bạn bè của Thanh Thanh thực sự không ít, nhưng cô không hề cảm thấy quyến luyến người nào, chẳng qua họ đều là những người đi qua vội vã như mưa gió. Nhưng thật không ngờ, có một số cảm giác luôn đến chầm chậm, chỉ khi nào nhận ra mới biết đã không thể xoay chuyển.

Sau ngày 1 tháng 5, Thanh Thanh có cơ hội được hợp tác với một tạp chí du lịch quốc tế cùng đi khảo sát toàn cầu. Bởi vì khả năng phiên dịch nhiều ngôn ngữ của cô được lãnh đạo coi trọng, việc này chắc chắn là cơ hội tốt trời ban cho. Nhưng nghĩ đến Văn Tắc, lòng của Thanh Thanh lại do dự, lúc đầu cô đã từng cố gắng kiềm chế bản thân, lý trí nói với cô mình phải tận dụng thời cơ, đừng làm theo cảm tính. Song, sự thật cuối cùng cũng không cho con người có nhiều không gian để suy nghĩ. Cùng với sự thúc đẩy muốn khởi hành, cô hoàn toàn không thể trốn tránh cảm giác tiếc nuối và khó có thể rời khỏi.

Cô còn nhớ Văn Tắc đã từng nói, “Cuộc sống ở trong tù chỉ có thể làm con rối chịu đựng qua ngày, nhưng đối với tôi, khi được gặp cô, tôi đã trở thành con người.”

Bất luận đây là loại cách thức gì, khi một người đàn ông lặng lẽ bước vào trái tim của một người phụ nữ, như vậy những câu chuyện buồn do anh kể, từng câu, từng chữ đều là tình yêu ở trong lòng của người phụ nữ, chúng sẽ khiến cô bất chấp tất cả mà thương tiếc và say mê người đàn ông này.

Chẳng qua Thanh Thanh không biết phải làm như thế nào, tình yêu của cô lặng lẽ, lặng lẽ đến mức khiến cô bối rối. Thậm chí Văn Tắc chưa hề đề cập qua nửa câu về ý nghĩ của anh đối với chuyện tình cảm, anh không thích cô sao? Sẽ giữ cô ở lại hay không? Nếu có, anh sẽ dùng lập trường gì để giữ cô lại? Thanh Thanh thực sự không nắm chắc chút nào.

Liên tục mấy buổi tối cô đều không ngủ yên, cô luôn chờ đợi đến thời gian ước hẹn đến thăm anh như mọi khi.

Văn Tắc đã ngồi tù được một năm, thân thể rõ ràng gầy đi rất nhiều, chỉ có đôi mắt anh vẫn như thế, ba phần lỗ mảng bảy phần lạnh lùng. Khi cảnh sát đẩy Văn Tắc đi ra, anh nhìn Thanh Thanh, còn chưa cười thì đã ngáp trước.

“Một tháng không gặp, cô đã tiều tuỵ đi.” Văn Tắc ngồi xuống, anh nhìn chằm chằm vào cô.

Thanh Thanh vừa ngồi xuống lại lập tức đứng lên, một tay cô đặt trên tấm cửa kính, vội vàng hỏi, “Đôi mắt của anh làm sao vậy?”

Văn Tắc sờ soạng miếng thuốc dán trên mắt trái của mình, anh thờ ơ trả lời, “Không có gì.”

Thanh Thanh hỏi, “Tại sao lại như vậy?”

Văn Tắc ngẩng đầu nói, “Bọn Vạn Diệc Hoàn gây rối trong lúc làm đệm giày, tên kia muốn dùng mũi khoan đâm chết tôi.”

Thanh Thanh nhìn anh, trầm mặc thật lâu không nói chuyện, cô không biết phải mở miệng như thế nào. Cô nghĩ, nếu Văn Tắc giữ cô lại, như vậy sẽ làm khó cô. Nếu Văn Tắc không giữ lại… Nếu không giữ lại, cô không thể đoán trước cảm xúc của mình sẽ như thế nào.

Văn Tắc thấy cô không giống như bình thường, vì thế anh gãi đầu, kéo ghế dựa đến phía trước rồi nói với cô, “Có thuốc lá không?”

Thanh Thanh liền lấy điếu thuốc từ trong gói đưa cho anh, Văn Tắc vươn tay, trong khoảnh khắc anh nhận được điếu thuốc thì bỗng nhiên duỗi tay về phía trước, anh giữ chặt cổ tay của Thanh Thanh, “Cô có việc à?” Anh hỏi.

Thanh Thanh tuỳ anh nắm tay mình, cô suy nghĩ một hồi mới trả lời, “Tôi phải xuất ngoại, hai ba năm mới có thể trở về.”

Một tay của Văn Tắc vốn nắm lấy Thanh Thanh, tay kia thì đang gạt thuốc ở trên bàn, anh vừa cắn điếu thuốc trong miệng, chợt nghe lời nói của Thanh Thanh, anh đột nhiên ngẩn người, điếu thuốc rớt xuống, anh bỗng nhiên phát hiện tay mình không nới lỏng ra được.

Văn Tắc còn chưa mở miệng nói thì đã ho khan trước. Có lẽ anh cảm thấy không biết làm thế nào, anh dùng sức lắc đầu muốn bình tĩnh nhưng lại khiến cho ho khan càng kịch liệt. Thanh Thanh thấy anh như vậy, trong lòng cô vô cùng khó chịu, lúc muốn nói chuyện thì cảnh sát chợt đi đến nắm bả vai của Văn Tắc kêu to: “Đã đến giờ, buông tay ra, trở về phòng giam đi.”

Nói xong anh ta liền kéo Văn Tắc đi nhưng không được.

Văn Tắc cầm lấy cổ tay của Thanh Thanh vẫn không chịu buông ra, anh không nói gì, người cảnh sát tức giận nói, “Mau buông tay!” Anh ta vừa nói vừa kéo Văn Tắc thế nhưng anh vẫn bất động. Cổ tay của Thanh Thanh bị Văn Tắc siết chặt khiến mạch máu chảy không thông, cả bàn tay trở nên đỏ bừng, nhưng cô không cảm thấy đau đớn, cô chỉ ngỡ ngàng nhìn Văn Tắc, cũng không bảo anh buông tay.

Người cảnh sát kia thấy mình không kéo được Văn Tắc, anh ta lập tức lớn tiếng gọi những người khác đến giúp đỡ, vì thế có hai cảnh sát chạy vào, một người ôm thắt lưng của Văn Tắc lôi anh về phía sau, người kia thì dùng sức kéo bờ vai của anh. Trong tình thế hỗn loạn, không biết khuỷu tay của ai đụng vào mắt trái của Văn Tắc, máu lập tức chảy ra, Thanh Thanh liền hét lớn, “Đừng đánh anh ấy, các người đừng đánh anh ấy!”

Văn Tắc bị cảnh sát lôi kéo loạn xạ, tay kia của anh trước sau vẫn nắm lấy cổ tay của Thanh Thanh, cho đến khi máu ở bên mắt trái rỉ ra khiến đôi mắt anh đau đớn, anh vẫn chăm chú nhìn cô.

Anh muốn ghi nhớ cô trong lòng.

“Buông tay! Tôi nói anh buông tay!” Người cảnh sát thẹn quá hoá giận, anh ta lấy cây côn đánh Văn Tắc mấy cái. Thanh Thanh cảm thấy cổ tay mình đột nhiên sưng nóng lên, cô cúi đầu nhìn mới biết được Văn Tắc đã buông lỏng tay ra, mà đây là lần đầu tiên bàn tay của Thanh Thanh nóng bỏng, mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay của cô chảy ra.

Cảnh sát tóm chặt Văn Tắc, máu trên khoé mắt vẫn còn chảy, anh lại bỗng nhiên ngẩng đầu cười nói với Thanh Thanh, “Đã làm cô sợ rồi, người của xã hội đen là như vậy! Cô đừng xen vào…” Nói xong anh khụt khịt mũi, nói tiếp, “Tôi thật sự không biết nói gì, nhưng mà có thể quen biết cô, tôi cảm thấy rất vui vẻ. Một năm nay đã làm phiền cô đến thăm tôi, thật sự cám ơn cô. Cho nên, thực ra cô không cần phải đặc biệt đến nói lời tạm biệt.” Văn Tắc vừa nói hết câu, cảnh sát không chờ phút nào liền kéo anh rời khỏi phòng thăm viếng. Đôi mắt anh vẫn chảy máu, không hề quay đầu lại nhìn cô lần nữa.

Thanh Thanh đứng tại chỗ, nhất thời cô cảm thấy xung quanh mình là một khoảng không trống trải, cô vốn muốn nói rất nhiều, rất nhiều lời tốt đẹp với Văn Tắc, nói với anh sau này ở trong tù phải cẩn thận hơn, cố gắng đừng để xảy ra ẩu đả, còn hai năm nữa là được tự do, đừng chà đạp bản thân mình. Thanh Thanh còn muốn nói với anh, qua vài năm tôi sẽ trở lại, khi đó anh đã ra tù, chúng ta có thể gặp nhau ở bên ngoài. Lúc ấy tôi sẽ làm bạn với anh, nghe anh nói chuyện, cùng anh tán gẫu. Thế nhưng trong 15 phút kia, một câu cô cũng không thể nói ra được. Cô đã im lặng trong 15 phút.

Bọn họ nói lời chia tay, thứ còn lưu lại chỉ là dấu vết của năm ngón tay đỏ bừng trên cổ tay cô.

Văn Tắc bị hai người cảnh sát đẩy về phòng giam, máu trên mặt đã lau đi, nhưng trên quần áo anh vẫn còn dính nhiều vết đỏ loang lổ. Lúc này Vạn Diệc Hoàn và Vũ Lạp đang ngồi trên giường đánh bài, người thua phải để đối phương tát một cái, Vũ Lạp đương nhiên không có gan để thắng, khuôn mặt hắn ta bị đánh đến đỏ bừng. A Á thấy Văn Tắc trở về, cậu ta lập tức lao đến, giọng the thé nói, “Anh Văn, sao lại như thế này? Cảnh sát đánh anh hả?” A Á chính là thằng nhóc mà Hạo Phong đã chuẩn bị để đưa vào đây đi theo Văn Tắc.

Nhịp tim của Văn Tắc đập mạnh trong chốc lát, anh xoay người ngồi trên giường mình, tuyệt đối không muốn nói chuyện. Trong đầu anh đang suy nghĩ gì, ngay cả bản thân anh cũng không rõ. Vạn Diệc Hoàn thoáng nhìn đôi mắt vừa bị thương của anh, tâm tình hắn ta trở nên tốt hơn, bỗng nhiên hắn ta đem cái tát cho Vũ Lạp đổi thành đạp Vũ Lạp rớt xuống giường. Văn Tắc và A Á không muốn quản, họ cũng chẳng thèm quản, những người ngoài cuộc không có khí khái càng không có giá trị để người khác đồng tình.

Trong lòng Vũ Lạp oán giận, nhưng không dám phát cáu, hắn ta ngây người nửa ngày, rồi lặng lẽ đứng dậy từ mặt đất đi đến bên giường Văn Tắc ngồi.

Vạn Diệc Hoàn giận dữ, quát, “Chó đ*, lại đây cho tao.”

Vũ Lạp nắm chặt ra giường của Văn Tắc, trên mặt hắn ta đã bị đánh đầy vết máu, vừa sưng vừa đỏ, làm sao hắn ta chịu đi qua chứ.

Vạn Diệc Hoàn nổi giận tuỳ lúc, hắn ta nhảy xuống giường nói với Văn Tắc: “Mẹ nó, ông đây không chọc giận mày, là mày khiêu khích ông đến đây.” Nói xong, hắn ta xé rách chiếc khăn mặt ở đầu giường. Vũ Lạp thấy mình đã thành công dời đi sự chú ý của Vạn Diệc Hoàn thì vội chạy trốn sang một bên toạ sơn quan hổ đấu*. Trong lòng Văn Tắc rối rắm, anh không muốn để ý đến hắn ta chút nào, nhưng A Á sẽ không như vậy, vóc dáng gầy còm của cậu ta vẫn như cũ bổ nhào qua bắt lấy chiếc khăn mặt buộc chặt trong cổ tay của Vạn Diệc Hoàn. Bàn về sức lực và tầm vóc, A Á không phải là đối thủ của Vạn Diệc Hoàn, chẳng qua cậu ta có một tinh thần không sợ chết, mỗi lần đều khiến Vạn Diệc Hoàn không có biện pháp, hắn ta chỉ đơn giản đánh cậu ta một hồi nhưng lại khiến mình liên tục vi phạm trước mặt cai ngục, cuối cùng bị cưỡng chế giáo dục.

(*) ý nói nhìn người khác tranh đấu với nhau cuối cùng là bản thân thu lợi

Vạn Diệc Hoàn và A Á đánh lộn đã là chuyện thường trong một năm nay, mỗi lần họ đánh nhau, những người ngoài cuộc luôn la hét ồn ào, nguyên nhân đương nhiên không chỉ là xem náo nhiệt, thực ra bọn họ cũng là người đi báo cho cảnh sát biết. Dù sao xem người đánh nhau cũng là một loại lạc thú, nhưng nếu thật sự làm chết người thì cả khu phạm nhân và cảnh sát ở nơi đó sẽ gặp phiền phức lớn.

Quả nhiên, không lâu sau cảnh sát liền đến đây, anh ta đập côn lên song sắt, rồi quát to, “Đánh đi, đánh đi, còn đánh nữa tôi sẽ bắt các người đi quản chế! Hả? Đánh đi, đánh cho đầy đủ có nghe không? Mẹ nó, không có ngày nào yên phận cả!”

Vạn Diệc Hoàn thấy cảnh sát đến, hắn ta lập tức dừng tay, khi đi qua bên cạnh Văn Tắc, hắn ta lại mượn cơ hội hung hăng đá Văn Tắc một cước. Đôi mắt Văn Tắc bình tĩnh, anh bỗng nhiên đứng lên, trong gang tấc ngăn cản Vạn Diệc Hoàn. Vạn Diệc Hoàn trừng hai mắt, dĩ nhiên hắn ta có chút không tin.

Hơn một năm nay, mặc cho Vạn Diệc Hoàn khiêu khích như thế nào, Văn Tắc cũng hiếm khi tức giận, nhiều nhất chỉ là tự vệ, từ trước đến nay anh chưa hề chủ động ra tay. Duy nhất chỉ có một lần gây rối ở trong nhà tắm vào hai tháng trước, cảnh sát sắp xếp bọn họ một tổ tám người đi vào tắm. Tám người dàn hàng dọc đi vào thì bốn người dàn hàng ngang đi ra đưa thẳng đến phòng cấp cứu, trong đó một là Vạn Diệc Hoàn, một là A Á. Chuyện tắm rửa này còn có thể làm sao? Toàn thân bọn họ đều là vết thương, máu và nước bọt, dơ bẩn đến nỗi không còn gì dơ bẩn hơn. Chuyện lần đó khiến cho Vạn Diệc Hoàn bị giam giữ riêng một tuần, hơn nữa bị ép buộc tiếp thu giáo dục tâm lý. Song nói trở lại, nếu không có chuyện náo động ngày đó, cũng sẽ không ai biết được Văn Tắc, người này không chỉ có tướng mạo lịch sự mà thôi, nếu thật sự ra tay thì thủ đoạn rất độc ác. Nói anh giả heo ăn thịt hổ (giả yếu để lừa kẻ khác) cũng được, không để lộ tài năng cũng được, tóm lại, Văn Tắc là người không thể đùa giỡn. Bản thân Vạn Diệc Hoàn không vì vậy mà sợ anh, chẳng qua những người đi theo hắn ta cũng muốn Văn Tắc im lặng, bởi vì tất cả mọi người đều muốn nhìn hai hổ tranh chấp, ai thắng ai thua. Từ góc độ này mà nói, thực ra Vạn Diệc Hoàn cũng chỉ là trùm ở đây một thân một mình, ở tại nhà giam song sắt này, đánh nhau, gây sự, thậm chí còn dùng một số thủ đoạn để chơi xấu, không có ai là anh em thật sự.

Đôi mắt của Văn Tắc vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Vạn Diệc Hoàn, anh hiếm khi tức giận, điều đó khiến cho hô hấp của anh dồn dập, Vạn Diệc Hoàn không thể lường trước anh có ra tay hay không, bởi vì cảnh sát đang đứng ngay tại cửa nhìn bọn họ. Mắt trái của Văn Tắc đặc biệt đỏ, chính là do lúc nãy máu đọng lại, nhưng mà trong con mắt kia vẫn phát ra một loại phẫn nộ không thể nhịn được nữa.

“Anh Văn, dừng tay, cảnh sát đang ở đây!” A Á không ngờ Văn Tắc lại đột nhiên trở nên bực tức, vừa thấy tình huống không ổn, cậu ta liền vội vàng kéo anh về phía sau.

Vạn Diệc Hoàn cũng không muốn vào lúc này để cảnh sát thấy họ đánh nhau, nên hắn ta cũng lùi ra sau vài bước, về tới giường mình ngồi xuống. Một ngày nào đó, hắn ta cho rằng Văn Tắc và mình sẽ liều mạng một trận, không biết vì sao Vạn Diệc Hoàn luôn có sự thúc đẩy này. Đây không chỉ vì Văn Tắc là người của Hạo Phong, càng bởi rằng Văn Tắc khiến hắn ta nhìn không thấu cũng không hiểu.

Cảnh sát thấy bọn họ yên lặng trở lại thì cho là đã ổn, anh ta ở cạnh cửa chần chừ trong chốc lát, rốt cuộc quay đầu rời đi.

A Á bèn ngồi xổm bên giường của Văn Tắc, vẻ mặt không hiểu rõ, “Anh Văn, hôm nay anh làm sao vậy?”

Văn Tắc ngẩng đầu, nhìn thấy vết thương cũ ở trên mặt cậu ta vẫn chưa lành, nay vết thương mới lại tới, anh chợt cảm thấy đây mới là sự thật. Trong khoảnh khắc, anh vươn tay xoa xoa mái tóc của A Á, thấp giọng nói, “Nhóc con, cậu đừng tham gia vào chuyện này nữa. Cậu có bao nhiêu cái mạng để cho người ta đánh chứ, không phải đã nói, chờ ra tù cậu sẽ theo Hạo Phong mở cửa hàng làm việc để sống qua những ngày thoải mái sao?”

A Á nghe vậy, đôi mắt cậu ta nhất thời đỏ ngầu, cậu ta nắm chặt ống quần của Văn Tắc nói, “Anh Văn, em là một đứa ngốc, nhưng đứa ngốc cũng biết cái gì tốt xấu. Em tin anh. Theo lời nói của lão đại, anh là một người chu đáo, không phải không có lương tâm nghĩa khí. Về sau cho dù ra ngoài, em cũng muốn đi theo anh. Em ngốc như vậy không biết mình có khả năng gì? Sau này anh bảo em làm gì em sẽ làm nấy.”

A Á nói xong liền rơi nước mắt, người ta nói đàn ông không khóc dễ dàng, thực ra không phải đơn giản như vậy. Khóc lóc không hẳn là không phải hảo hán, Văn Tắc luôn rất vui vẻ kết giao với người khác, từ lúc theo Hạo Phong đến nay, Văn Tắc từng nhìn thấy rất nhiều anh em đã khóc, nhưng sự khóc lóc kia chỉ để cho người khác tin tưởng. Trông thấy A Á như vậy, ánh mắt Văn Tắc trở nên phức tạp, không biết suy nghĩ gì, anh nghiêm mặt tựa vào tấm chăn, đưa lưng về phía A Á, anh chỉ trả lời một câu, “Tiểu tử ngốc!”

Nếu nói trên thế giới này mọi người đều không hiểu ý nghĩ ở trong đầu của Văn Tắc, như vậy Thanh Thanh thì sao? Cô có thể hiểu anh không?

Mặc dù Thanh Thanh dạy phụ đạo ở trong nhà giam đã được bốn năm, nhưng cô cũng chẳng hiểu rõ bản chất của cuộc sống trong nhà giam. Cho dù là trong ánh mắt của Văn Tắc, cô cũng không đọc ra được tin tức gì.

Bản hợp đồng chính thức ở trên bàn, giấy trắng mực đen, quyết định tương lai của Thanh Thanh. Nhưng vào thời điểm này cô lại tựa vào sô pha ngẩn người, mãi đến khi trong phòng bếp vang lên tiếng ùng ục, có mùi khét bay ra, Thanh Thanh mới đột nhiên hoàn hồn, cô ngã xuống hai lần mới chạy được vào trong tắt van ga, đèn trong phòng bếp đã bị hỏng mấy ngày nay, Thanh Thanh đành phải lần mò trong bóng tối đem chén cháo trứng muối thịt nạc đã nấu hỏng bưng ra. Mấy năm qua cô ở một mình trong căn nhà 200 mét vuông, cho nên bất luận là ban ngày hay ban đêm, căn nhà này đối với cô mà nói như là bầu trời mênh mông. Thanh Thanh đem chén cháo đặt trên bàn trà ở trong phòng khách, cô lấy một chiếc muỗng nhỏ ăn từng ngụm.

Văn Tắc thích cháo trứng muối thịt nạc, vì Văn Tắc nói thích nên cô trở về học làm món này. Mãi cho đến bây giờ, sau khi kết thúc công việc mỗi đêm, bữa ăn khuya của cô chính là một chén cháo như vậy.

Thanh Thanh vừa ăn vừa mở ra một quyển nhật ký ở trên bàn, đó là sau khi mỗi lần cô cùng Văn Tắc tán gẫu xong khi trở về thì ghi lại, vô tình đã viết thành một quyển thật dày. Thanh Thanh nhìn tờ giấy trắng, khi dòng chữ đầu tiên đập vào trong mắt, tất cả chuyện đã qua chợt như thủy triều dâng lên trong lòng.

Đó là một câu chuyện không có kết cục, đến nay vẫn còn trong lòng cô, bắt đầu từ khi cô nhìn thấy anh…

Ngày 6 tháng 9 năm 2003, trời trong.

Văn Tắc ngồi ở dãy ghế cuối cùng, anh ấy lại vẽ loạn xạ trên quyển vở, thậm chí không nghe giờ học của tôi. Có lẽ là tôi tự mình đa tình, tôi cảm thấy trong lớp học này ít nhất có một người chăm chú nghe tôi giảng bài. Nhưng anh ấy không có, cho nên tôi hơi tức giận, vì vậy tôi đứng ở trên bục giảng mà chỉ đích danh tên anh ấy, “I think you should show your art around!” (tôi nghĩ anh có thể triển lãm tác phẩm của anh một chút)

Cả lớp học vang lên tiếng cười, những người nghe hiểu ý của tôi, mặt khác cũng bắt chước theo cười góp vui.

Nhưng Văn Tắc ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời, “But this is for you!” (nhưng cái này là cho cô).

Tôi cực kỳ xấu hổ, bỗng nhiên không thể lý giải bản thân mình tại sao lại tận tâm với anh ấy.

…..

Ngày 20 tháng 9 năm 2003, trời mưa.

Hôm nay thật xấu hổ, sau bữa trưa tôi cùng đi với luật sư Quan đến gặp phạm nhân, vừa lúc chạm mặt với bạn gái của Văn Tắc đến thăm anh ấy. Lúc bọn họ nói chuyện tôi đều nghe thấy tất cả. Nhưng có chút bất ngờ, khi anh ấy phát hiện tôi đang ngồi ở bên cạnh, anh ấy chẳng những không giận dỗi, ngược lại khẽ bật cười, anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, làm hại tôi luôn phạm sai lầm. Sau khi công việc kết thúc, luật sư Quan đặc biệt dặn dò tôi sau này cần bình tĩnh hơn.

Về đến nhà, tôi nhìn mình trong gương thật lâu, tôi rất muốn biết, anh ấy đang nhìn cái gì.

Ngày 27 tháng 9 năm 2003, trời nhiều mây.

Bên cạnh Văn Tắc có thêm một chàng trai luôn luôn đi theo anh ấy, giống như đàn em lưu manh trong phim truyền hình, cậu ấy chỉ ân cần hỏi han Văn Tắc, còn đối với những người khác thì luôn luôn tỏ vẻ hung thần ác sát. Văn Tắc dường như không thích cậu ấy.

Sau khi tan học, Văn Tắc nói với tôi, “Cô có thể đến gặp tôi không?”

Anh ấy chỉ nói một câu này, nhưng tôi có thể hiểu rõ ý tứ trong đó.

Ngày 28 tháng 9 năm 2003, trời nhiều mây mưa nhỏ.

Hai giờ chiều tôi đến gặp Văn Tắc, dùng thân phận bạn bè để yêu cầu thăm tù. Chuyện này may nhờ dì Lưu giúp đỡ, vì thế tôi còn thiếu dì ấy một ân tình. Nhưng điều quan trọng hơn là, tôi thật sự nguyện ý đi gặp anh ấy.

Lúc người cảnh sát đẩy anh ấy đi ra, anh ấy lập tức cười với tôi, nói, “Cô đến thật sao?” Giọng điệu của anh ấy lỗ mảng như thế.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt Văn Tắc ở bên ngoài lớp học.

Cách nhau bởi song cửa, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

…..

Ngày 19 tháng 10 năm 2003, trời mưa to.

Văn Tắc thích hút thuốc hiệu Blackstar, cho nên mỗi lần đến gặp anh ấy tôi đều mang theo một hộp. Trong 15 phút anh ấy đã hút đến bốn năm điếu, phần còn lại liền trả cho tôi, bảo tôi lần sau nhớ mang theo.

Hôm nay tôi nói với anh ấy tin tức của Hạo Phong ở trên báo, anh ấy luôn lắng nghe cẩn thận. Đối với quan hệ giữa Hạo Phong và anh ấy, tôi không có quyền đặt câu hỏi, anh ấy cũng không nhắc đến.

Tôi chưa từng nghĩ tới, có một ngày, tôi có thể thích ứng với bầu không khí như thế. Không hề nghi ngờ, anh ấy là một người có tội, mà tôi đối với anh ấy có một loại cảm động nhẹ nhàng.

Ngày 11 tháng 11 năm 2003, trời trong.

Tôi hoãn lại một ngày mới đến gặp anh ấy, bởi vì anh ấy nói hôm nay là “Ngày độc thân”, là một ngày cô đơn.

Vì thế tôi mang một phong thư cho anh ấy xem, là của Diệp Hoa gửi tới, trên bưu thiếp chỉ viết qua loa mấy câu: anh ở nước ngoài rất tốt, em không cần phải lo lắng, em muốn thế nào thì như thế đó đi.

Tôi vốn nghĩ sau khi xem xong Văn Tắc sẽ cười, bởi vì ít nhiều đây cũng coi như là chuyện cười trong cuộc sống. Ai ngờ không chỉ sắc mặt của anh ấy trầm xuống, mà còn đánh một quyền trên bàn, sau đó anh ấy buồn bực không lên tiếng.

Tôi cảm thấy trong lòng ấm áp, thật là có hơi cảm động, tôi nhịn không được hỏi anh ấy, “Lúc này anh cho rằng tôi đang khổ sở sao?”

Anh ấy không chịu ngẩng đầu, chỉ nói, “Vậy cô có buồn không?”

Tôi lập tức trả lời, “Cái này vốn là trò cười để cho anh xem mà.”

“Ha ha!” Anh ấy thật sự mỉm cười, cắn điếu thuốc nói, “Ngốc!”

Ngày 18 tháng 11 năm 2003, trời âm u.

Văn Tắc phát sốt, khi tôi hỏi thăm thì bọn họ nói, “Anh ta bị bệnh, miệng vết thương chồng chéo lên nhau bị nhiễm trùng, sốt cao vẫn chưa giảm, hiện đang nằm ở phòng y tế bên kia, qua vài ngày cô hãy trở lại.”

Tôi không thể gặp anh ấy, đành phải tiếp tục về nhà làm việc. Tôi muốn đợi cho tới khi dịch xong bộ tiểu thuyết này thì bệnh của Văn Tắc có lẽ sẽ khoẻ hơn.

Nhưng vào ban đêm, tôi mơ thấy Văn Tắc ngồi ở bên kia song cửa, còn tôi ngồi ở bên này, tôi đang khóc, Văn Tắc thì lại hút thuốc.

Tôi khóc cả buổi tối, anh ấy hút thuốc cả buổi tối.

Trong giấc mơ chúng tôi đều không nói chuyện.

…..

Ngày 14 tháng 12 năm 2003, trời mưa.

Thời tiết rất lạnh, cuối năm nhà xuất bản phải thu bản thảo, công việc của tôi ngày càng nhiều, không thể đến gặp anh ấy mỗi tuần. Nhưng mà hôm qua khi nhìn thấy anh ấy, khí sắc của anh ấy tốt lắm. Anh ấy còn cười nói cho tôi biết, hôm nay là sinh nhật của A Á. Sau đó anh ấy nói rất nhiều chuyện về A Á, ví dụ như cậu ấy làm sao đến Tuyệt Long, làm sao xen lẫn trong đám người của Hạo Phong, sau đó đi theo mãi, chờ đến khi Hạo Phong phát hiện, cậu ấy đã thực sự trở thành người của Cửu Long. Ánh mắt của anh ấy khi nói đến A Á luôn rất dịu dàng, tôi biết, thực ra anh ấy rất quan tâm đến A Á.

Văn Tắc nói, người tốt với anh ấy, anh ấy vĩnh viễn không bao giờ quên.

Ngày 25 tháng 12 năm 2003, trời tuyết.

Hôm nay là lễ Giáng Sinh, tuyết rơi. Tôi đến gặp Văn Tắc, anh ấy rất bất ngờ, bởi vì chúng tôi luôn gặp nhau vào ngày thứ hai, mà hôm nay là thứ năm. Vào ngày này, chúng tôi không nói gì, chỉ cùng nhau ăn cháo trứng muối thịt nạc. Thật không ngờ ở bên trong nhà giam lại nghiêm khắc đến như vậy, chẳng qua là một chén cháo, tôi không những phải ký tên chịu trách nhiệm, còn phải tìm người bảo đảm cho tôi, đi qua một vòng lớn vô cùng phiền toái. May mắn là Văn Tắc rất vui vẻ, anh ấy vừa ăn vừa cúi đầu cười. Chỉ cần nhìn thấy anh ấy như vậy, trong lòng tôi cũng rất vui sướng.

15 phút, rất hạnh phúc.

Ngày 3 tháng 1 năm 2004, trời tuyết.

Tôi bị cảm, không thể đến gặp anh ấy.

Không biết anh ấy có nhớ tôi không, tôi đoán rằng anh ấy sẽ không ngủ yên.

Bởi vì anh ấy là một người trọng tình cảm.

Ngày 17 tháng 1 năm 2004, trời âm u.

Hôm nay trông anh ấy thật buồn ngủ, khi nói chuyện thì luôn nhắm mắt lại. Anh ấy cũng không hút thuốc, chỉ chờ tôi nói chuyện xong thì ừ một tiếng, tỏ vẻ anh ấy nghe được. Tôi nghĩ anh ấy nhất định rất mệt mỏi, nghe nói cảnh sát trong nhà giam nhận một hạng mục sơn gỗ, thời gian rất gấp gáp, nên gây sức ép dữ dội. Tôi nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của anh ấy thì đột nhiên muốn giỡn với anh ấy, vì thế tôi nói, “Ngày hôm qua, tôi gặp được một người bạn cũ, anh ấy hỏi tôi bây giờ sống như thế nào? Tôi nói tôi đã kết hôn, ông xã đang ngồi tù.” Tôi vừa nói xong, anh ấy lập tức mở mắt ra hung hăng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi vội nói, “Là chuyện đùa, tôi nói giỡn thôi.” Anh ấy hừ một tiếng, ngáp một cái rồi dựa vào ghế hỏi, “Có thuốc lá không?”

…..

Ngày 14 tháng 2 năm 2004, trời trong.

Anh ấy đột nhiên không chịu gặp tôi.

Ngày 21 tháng 2 năm 2004, trời trong.

Anh ấy không gặp tôi.

Ngày 27 tháng 2 năm 2004, trời trong.

Anh ấy không gặp tôi.

…..

Ngày 21 tháng 3 năm 2004, trời trong.

Thời tiết ấm áp hơn, tâm tình của con người cũng không tệ. Nhưng anh ấy vẫn không gặp tôi, mà tôi chỉ có giờ học phụ đạo mỗi cuối tuần mới có thể nhìn thấy anh ấy, Văn Tắc vẫn như cũ không chịu liếc mắt nhìn tôi, vẫn vẽ loạn xạ ở trên quyển vở. Mái tóc của anh ấy đã dài ra làm che khuất khuôn mặt, râu cũng đã mọc ra không ít. Tôi nghĩ anh ấy nhất định rất thiếu nicotine, cho nên khi vào học, anh ấy lấy tờ giấy xoắn lại thành một điếu thuốc mảnh khảnh rồi cắn trong miệng.

Tôi hiểu được tôi rất nhớ anh ấy, đặc biệt là lúc anh ấy nhìn vào mắt tôi khi cùng tôi nói chuyện, nụ cười nhẹ, ngón tay ấm áp, và sự trầm mặc của anh ấy.

Không thể phủ nhận, tôi rất nhớ anh ấy.

Ngày 3 tháng 4 năm 2004, trời nhiều mây.

Tôi nghĩ ra một cách ngu xuẩn để khôi phục lại quan hệ của chúng tôi.

Hôm nay là cuối tuần, tôi mặc chiếc váy màu trắng và mang giày cao gót đến nhà giam lên lớp. Đôi giày cao gót giẫm trên mặt đất vô cùng lớn tiếng, khiến anh ấy tỉnh ngủ. Văn Tắc quả nhiên nhìn tôi, tôi thấy có chút kích động.

Lúc tan học, tôi liền đứng tại chỗ chờ anh ấy, với mong muốn anh ấy sẽ tỏ vẻ một chút, tôi như có loại cảm giác đang chờ tha thứ. Tôi mong chờ anh ấy có thể cười với tôi, hoặc là đi ngang qua người tôi để lại vài lời.

Nhưng mà việc ngoài ý muốn của đời người vĩnh viễn đều xảy ra bất ngờ, tôi làm sao biết được ngày hôm nay cảnh sát làm việc thất trách, giáo viên ở lớp bên cạnh bị phạm nhân cắn thành trọng thương, bọn họ ồn ào mất trật tự khiến cho cả lớp học của tôi cũng bắt đầu rục rịch. Một mình tôi đứng trên bục giảng không biết phải làm gì bây giờ, tôi quay đầu nhìn ra cửa thì bỗng nhiên một người đàn ông cao lớn vạm vỡ chạy vào, người đó mặc đồ tù nhân, một miệng đầy máu, hắn ta gào thét một tiếng, rốt cuộc xông đến phía tôi. Tôi hoảng sợ quá mức, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Nếu không phải anh ấy, có lẽ tôi đã bị cắn chết. Nhóm tù nhân này nổi dậy đánh nhau, tôi biết có một số người thừa cơ trả thù những người ngày thường đã từng mạo phạm đến họ, còn số khác thì lợi dụng sơ hở để lén giao dịch, ví dụ như thuốc lá, ma tuý hay các loại gì đó giống thế. Chỉ có Văn Tắc, anh ấy ôm chặt tôi. Trong hỗn loạn, chúng tôi chạy ra khỏi lớp học, tôi nhìn thấy cảnh sát chi viện ở thật xa đang chạy về hướng này, họ liên tục thổi còi báo động.

Văn Tắc ôm tôi rất chặt, cả người tôi gần như đặt ở trong lòng anh. Có lúc anh ấy bị người khác đánh trúng, nhưng chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, tôi luôn muốn ngẩng đầu nhìn anh ấy, nhưng anh ấy vẫn đè đầu của tôi lại, khi tìm được chỗ trống, anh ấy mới mở miệng nói chuyện với tôi, anh ấy nói, “Thanh Thanh, em đừng đến tìm tôi nữa, đừng tìm tôi. Tôi không xứng với em, em hiểu không? Tôi thừa nhận tôi có cảm giác với em, nhưng lương tâm của tôi có hạn, em đừng đến đây châm ngòi. Nếu lần sau, lần sau em lại mặc váy trắng xuất hiện, tôi coi em như là thiêu thân lao đầu vào lửa, chìm đắm trong trụy lạc, tôi liền làm bẩn em, tôi sẽ làm như vậy, em có nghe không? Ghi nhớ trong lòng, đừng quên!”

Trong khoảnh khắc, tôi gần như cảm nhận được nụ hôn nóng rực của anh ấy. Đó là ngọn lửa phấn khích nhất được giấu kín ở trong đáy lòng của Văn Tắc. Tôi nghĩ, có lẽ ngay từ đầu, chính ngọn lửa này đã làm tôi mê hoặc, mà không phải là sự lỗ mảng, lãnh đạm và nguy hiểm của anh ấy.

…..

Ngày 10 tháng 5 năm 2004, trời trong.

Chúng tôi khôi phục lại mối quan hệ ban đầu.

Đến thời gian quy ước chúng tôi gặp mặt, khi tôi đến thăm anh ấy, anh ấy vừa thấy tôi thì khẽ mỉm cười, ngồi xuống hút thuốc, anh ấy hút điếu thuốc thứ nhất thật lâu, rồi sau đó anh ấy hỏi tôi sống như thế nào.

Tất cả bỗng nhiên trở lại như cũ.

Tất cả như cũ, là trang cuối cùng của nhật ký. Thanh Thanh ngơ ngác một lúc rồi khép lại quyển nhật ký, sau đó cô nhìn xung quanh căn nhà trống rỗng. Rèm cửa phòng khách chưa kéo lại, chén cháo trên bàn cũng đã nguội lạnh, quyển nhật ký bị gió thổi vào làm vang lên tiếng lách cách, cô ngồi một mình tựa vào sô pha, ngoại trừ yên tĩnh vẫn là yên tĩnh.

Bỗng dưng, một mảnh giấy kẹp ở trong nhật ký bay ra, rơi xuống bên chân Thanh Thanh, cô không nhặt lên, chỉ là nghiêng đầu nhìn chăm chú, đó là tấm ảnh của Văn Tắc mà thật lâu trước kia cô cắt xuống từ tờ báo, tấm ảnh rất nhỏ và mờ.

Thanh Thanh mỉm cười, nhớ tới đánh giá của Văn Tắc về cô lúc trước, anh nói thế này ——

Cũng không phải tất cả mọi người có thể giống cô thản nhiên đối mặt với mọi chuyện. Người phụ nữ nếu quá thích ứng trong mọi tình cảnh, thì nội tâm thường thường thiếu thốn hiện thực, cho nên đối với những loại người ngồi tù như tôi đều có thể chấp nhận.

Thanh Thanh tựa vào cạnh sô pha thở dài, nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy điều cuối cùng mà mình cần chính là một đáp án.

Ngày 24 tháng 5 là một ngày đẫm máu trong lịch sử của nhà giam Long Dương, đó là chuyện mà bất cứ ai cũng không thể dự đoán trước.

Đây cũng là khoá phụ đạo cuối cùng của Thanh Thanh, ở trong túi của cô có một mảnh giấy, cô dự định sau khi tan học sẽ lặng lẽ đưa cho Văn Tắc. Nhưng mà giờ học mới được một nửa thì bỗng nhiên có một nhóm cảnh sát tiến vào, họ kéo tất cả phạm nhân tụ tập ở sân thể dục. Thanh Thanh và những giáo viên khác cũng bị cấm rời khỏi, họ đành phải đi theo phía sau người cai ngục, nhìn thấy ở sân thể dục là một đám người đông nghịt hỗn loạn.

Một người giáo viên cầm loa phóng thanh hét lên, “Là ai lấy trộm súng của cảnh sát, nếu bây giờ giao ra, chúng tôi sẽ không xử phạt!”

Có một số phạm nhân hỏi nhau, có một số thì mang vẻ mặt châm chọc, qua 15 phút, không một ai đứng ra. Vì thế người giáo viên nháy mắt với bảo vệ ở phía sau, họ liền xông lên đánh một vài người có thái độ tồi tệ.

Người giáo viên lại hỏi, “Giấu súng là việc lớn, là ai trộm hãy mau đứng ra! Nếu không tất cả các người đều bị trừng phạt!”

Trên sân thể dục lập tức có tiếng thổn thức, không ít người bắt đầu rục rịch, có rất nhiều người làm điệu bộ mình không liên quan với cảnh sát. Chẳng qua rất ồn ào mặc dù ai cũng kìm nén, lại không có người thực sự động thủ, nhưng ngược lại có người không phục, lớn tiếng hỏi, “Các người có bằng chứng gì chứng minh súng là do chúng tôi lấy trộm? Phải, chúng tôi đang ở tù, ngồi tù đều là phạm tội, nhưng chúng tôi không phải đang cải tạo sao, mẹ nó anh không có bằng chứng thì làm sao lại gán tội cho chúng tôi? Còn ra tay đánh người nữa? Coi chừng bố mày tố cáo mày. Bố mày ngồi tù thì ngồi tù, nhưng mẹ nó vẫn có nhân quyền chứ!”

Người giáo viên không rảnh suy nghĩ nhiều, anh ta sợ rằng sự việc có liên quan đến quản lý nội bộ, bèn vội vàng quát lên, “Trong vòng một giờ, nếu không giao ra súng lục, toàn bộ phạm nhân đều bị giam giữ, hơn nữa phải chịu cưỡng chế điều tra!”

Cưỡng chế điều tra chính là đem phạm nhân cởi ra hết để lục soát, điều này chắc chắn là một loại sỉ nhục lớn. Trên sân thể dục lập tức nổi lên vài tiếng phẫn nộ, Thanh Thanh đứng ở ngoài lưới an toàn kinh hồn bạt vía, dường như cô có linh cảm không tốt. Thanh Thanh còn chưa kịp tìm ra Văn Tắc giữa đám đông hơn nghìn người kia, thì trên sân thể dục đột nhiên có tiếng súng vang lên, một người cảnh sát ở trên bục ngã xuống dưới, rõ ràng là bị trúng đạn. Lúc này, người giáo viên mới phát hiện nguy hiểm đang ở gần trước mắt, cả sân thể dục hỗn loạn, có rất nhiều phạm nhân tranh nhau mở lưới an toàn, họ bắt đầu điên cuồng tập kích cảnh sát.

Văn Tắc đứng ở mép sân thể dục, anh liếc mắt nhìn vị trí của Thanh Thanh, trong lòng anh chợt cảm thấy không ổn, anh quay đầu chạy về phía cô.

Thanh Thanh và những giáo viên khác ở bên kia đều sợ đến mức hồn vía lên mây, họ không biết làm sao. Thanh Thanh nhìn xung quanh, vội vàng tìm kiếm Văn Tắc, cô hướng về nơi đang điên cuồng giằng co.

Đời người như giấc mộng, thường thường ở trong hỗn loạn chỉ cần một cái liếc mắt có thể nhìn rõ tình cảm. Hoặc là vì yêu, hay vì nguyên nhân khác.

Thật như Văn Tắc chạy về phía Thanh Thanh, Thanh Thanh tìm kiếm Văn Tắc, thời khắc mà ánh mắt của họ gặp nhau, nhịp tim đập mạnh cùng lúc khiến họ rõ ràng cảm nhận được sự cô đơn và sự an ủi ấm áp. Cô đơn chính là trước khi bọn họ gặp nhau, bọn họ đã chịu đựng sự quạnh hiu. Ấm áp chính là sự ràng buộc khó có thể phân chia làm cho bọn họ không hề cô quạnh.

Đời người như giấc mộng, đáp án từ trước đến giờ chỉ có một —— nói cho tôi biết, bạn muốn điêu tàn hay là nở rộ?