Thời Niên Thiếu

Chương 1: Đen ăn đen




Lôi Tử ngồi bên cạnh cây cầu nhìn thấy một chiếc xe bánh mì từ từ mở ra, hắn ta nhanh chóng lăn qua một bên, núp vào một bụi cỏ quan sát. Lúc này, cửa xe bánh mì mở ra một tiếng rầm, mọi người từ bên trong bước xuống. Lôi Tử thấy không ổn, hắn ta tuỳ tiện lau mặt của mình, rồi đứng lên theo con đường nhỏ vội vàng chạy về.

“Anh Phong, có chuyện rồi, chạy mau!” Hắn ta chạy nhanh đến phía sau kho hàng, đang lúc người trong băng đảng giao dịch với nhau, hắn ta vội vàng vẫy tay, la hét gào thét.

Hạo Phong đứng ngay ở giữa, vừa thấy Lôi Tử chạy tới thì đã biết xảy ra chuyện, hắn nhanh chóng thu hồi chiếc vali bằng da đang muốn giao ra, không ngờ động tác của đối phương nhanh hơn đã bắn một phát súng về phía này. Hạo Phong trúng đạn, ngã xuống đất lăn một vòng, đối phương liền lợi dụng cơ hội bắn thêm một phát, nhưng chỉ nghe một tiếng pằng, người kia đã bị trúng đạn ngay mi tâm. Hạo Phong kinh ngạc quay đầu lại, người nổ súng là Văn Tắc, người anh em của hắn.

Động tác của Văn Tắc nhanh nhẹn, ngay cả khi đang bắn mấy phát súng anh liền vọt tới đầu này kéo Hạo Phong, hai người thừa dịp hỗn loạn chạy nhanh ra ngoài. Hạo Phong bị thương, đành phải nắm chặt bả vai của Văn Tắc, hắn vừa chạy vừa mắng, “Mẹ nó, đen ăn đen, lão già dám hạ thủ với tao!” Nói chưa xong thì vết thương ở trên vai chảy ra rất nhiều máu, Hạo Phong kêu rên đau đớn.

Văn Tắc nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, anh đỡ Hạo Phong lên chiếc xe đang chạy đến. Người lái xe chính là Lôi Tử, thằng nhóc này tuổi không lớn nhưng lá gan không nhỏ, ngoại trừ tính tình nóng nảy, hắn ta làm việc coi như rất chu toàn. Lôi Tử lái xe nhanh chóng, lúc quẹo thân xe gần như muốn bay qua.

“Chết tiệt! Mẹ nó cậu bình tĩnh một chút!” Hạo Phong thở gấp, đạp một cước.

Lôi Tử không hé răng, nhìn gương chiếu hậu chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, hắn ta nhìn kỹ một lần nữa thì đột nhiên kêu thảm thiết: “Mẹ nó xong đời rồi, tụi nó đã đến!” Vừa dứt lời, bọn họ liền nghe tiếng còi xe cảnh sát ùn ùn kéo đến từ phía sau.

Văn Tắc nhíu mày càng sâu, anh nạp đầy đạn vào súng, sau đó vỗ vai Lôi Tử, trầm giọng nói, “Tôi đi xuống chặn lại, cậu thông minh một chút!”

Đầu Lôi Tử đổ đầy mồ hôi, lúc quay đầu lại thì cửa xe đã mở ra, gió bụi đột nhiên thổi vào. Văn Tắc cầm súng sắp nhảy xuống, nhưng Hạo Phong giữ anh lại, quát lên, “Cậu làm gì? Đi lần này cậu chết chắc rồi!”

Văn Tắc chỉ nói, “Để em làm một trận, tội gì phải chết cùng nhau! Anh Phong, anh nói chúng ta lúc nào thì không nghĩ tới ngày hôm nay chứ?” Nói xong, anh cũng không đợi Hạo Phong phản ứng mà đã nhảy xuống xe, Văn Tắc rơi xuống đất lăn vài vòng, toàn thân anh cọ sát chảy ra máu, Lôi Tử lại đạp mạnh xuống chân ga, chiếc xe phóng đi vù vù.

Văn Tắc đứng ở giữa đường quốc lộ, gió mạnh thổi vào mặt, hai bên quốc lộ là vùng hoang vu bị bỏ hoang, tất cả đều trở thành cảnh nền mơ hồ. Giờ phút này không biết anh đang suy nghĩ gì, đối mặt với xe cảnh sát đang điên cuồng đuổi theo đến nơi, anh cực kỳ bình tĩnh, chỉ là giơ súng đợi chờ, sau đó điều chỉnh và bắn. Kỹ thuật bắn súng của anh vô cùng chính xác, anh liên tục bắn nổ tung lốp xe của bốn chiếc xe cảnh sát, xe của bọn họ dồn thành đống, cảnh sát nổi nóng lao xuống xe, vây quanh người anh. Bọn họ rục rịch cầm súng trong tâm trạng vừa sợ vừa tức giận, Văn Tắc đứng ở giữa, bỗng nhiên anh cảm thấy có một loại phẫn nộ kỳ lạ khuấy lên từ trong sâu thẳm đáy lòng anh, ánh mắt anh trong nháy mắt từ lạnh biến thành nóng, khiến cảnh sát đang vây kín ứa ra mồ hôi lạnh, bọn họ chỉ lo con cá lớn này bây giờ muốn đấu tranh phá vòng vây.

Thế nhưng ý tưởng giằng co cũng không lâu lắm, Văn Tắc có lẽ biết người ít không đánh lại đông nên anh tự động bỏ súng đầu hàng. Cảnh sát không khỏi nhẹ nhàng thở ra, họ nhanh chóng còng tay anh lại. Đợi đến lúc Văn Tắc ngoảnh đầu nhìn nơi cuối con đường thì sớm đã không còn thấy bóng dáng chiếc xe của Hạo Phong.

Ngày 9 tháng 3 năm 2003, 27 hành động của sở cảnh sát Tuyệt Long đều thất bại, Hạo Phong trốn thoát, Văn Tắc bị bắt giữ —— tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó đã mở ra bức màn.

Tuyệt Long, thành phố không bao giờ ngủ.

Sau đêm khuya sự sầm uất ngày càng tăng lên, đường phố xa hoa truỵ lạc, liếc mắt một cái không thể trông thấy điểm cuối con đường. Giữa biển người mênh mông xen lẫn với những tiếng trách móc nặng nề thông qua tai. Có rất nhiều cô gái đang dẫn khách ở đầu phố như nước chảy, phong thái thướt tha, yêu kiều ve vãn muốn quyến rũ khách qua đường. Ở phía cuối con đường kia, những động điếm ở hai bên kéo dài đến nơi càng sâu chỉ còn lại tối tăm.

Trong bóng đêm có thể nhìn thấy đôi giầy da sáng bóng, chỉ chốc lát, tàn thuốc rơi xuống đất dồn dập, có người thấp giọng nói, “Văn Tắc bị bắt, Hạo Phong sẽ không chịu để yên chuyện này đâu, chúng mày trốn trước đi!”

Người đang nói chuyện tên là A Thủy, sang năm 31 tuổi, giọng nói hắn ta nghe ra có vẻ hết sức mệt mỏi.

“Chạy trốn phải có tiền!” Gã bụi đời khom lưng, bên hông tựa vào góc tường, hắn ta trả lời một cách ngạo mạn.

A Thủy đã không còn kiên nhẫn, vừa hút điếu thuốc vừa quát lên, “Con mẹ nó mày muốn chết hay muốn tiền?”

“Đại ca, trong lòng anh phải rõ ràng nhất, nếu bây giờ Hạo Phong biết chuyện đen ăn đen là do anh giở trò quỷ, còn hại anh em thân thiết của hắn vào tù, đừng nói là mạng sống của em không giữ được, anh cũng khó giữ toàn thân!” Gã bụi đời mạnh miệng hướng về A Thủy mà cười.

A Thủy liền vung tay lên, “Đủ rồi! Nói, mày muốn bao nhiêu?”

Gã bụi đời mặt mày hớn hở, “Không nhiều lắm, 50 vạn. Đưa cho một mình em.”

A Thủy có phần lo lắng, “Những người khác thì sao?”

Gã bụi đời lạnh lùng hừ một tiếng, “Đại ca cứ yên tâm, nên làm thế nào em còn không biết sao?”

Bỏ trốn là phải độc chiếm, trong đầu A Thủy lại dự tính chuyện này càng ít người biết càng tốt, sau này muốn bắt gã cũng dễ dàng, A Thủy bèn cười bên ngoài nhưng trong lòng không cười, nhổ nước bọt nói, “Thức thời là tốt nhất, đừng quên chính mày cũng có phần trong việc này. Hạo Phong là người có đường lối rõ ràng, nếu không diệt sạch, ngay cả ngủ hắn cũng không ngủ được. Nếu mày có đầu óc, trong vòng hai ba năm không được về Tuyệt Long.” Nói dứt lời, A Thủy chán ghét quăng ra một tờ giấy, hắn ta xoay người đạp lên đầu mẩu thuốc lá dập tắt tàn thuốc rồi nhanh chóng rời khỏi.

Gã bụi đời cầm lấy mảnh giấy, cúi đầu nhặt mẩu thuốc lá ở trên mặt đất rồi ngậm vào miệng, hắn ta rầu rĩ lẩm bẩm, “Mẹ kiếp, thuốc còn tốt như vậy mà vứt đi! Để coi sau này mày có được chết sung sướng không.”

A Thủy đi rất nhanh, không biết tại sao hắn ta vẫn cảm thấy ánh trăng đêm nay đặc biệt chói sáng như muốn chiếu soi bí mật ở trong lòng hắn ta, khiến cho mí mắt của hắn ta giật giật không ngừng một lúc. Hắn ta đi nhanh ra ngoài, vừa rẽ vào một ngõ hẻm liền thấy ánh sáng lập loè trên đường phố. A Thủy vừa cảm thấy thoải mái thì phía sau lại bỗng nhiên truyền ra tiếng phịch trầm đục, chim chóc từ chỗ sâu trong ngõ hẻm kinh động bay ra, ồn ào lướt qua bầu trời đêm. Mồ hôi lạnh trên người A Thủy tuôn ra, hắn ta chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo từ trong tim dâng lên, không có chỗ ẩn trốn, hắn ta xoay người nhìn vào ngõ hẻm tối như mực, thời gian dường như muốn ngừng lại, một khẩu súng lục lạnh như băng từ trong bóng tối vươn ra, bình tĩnh đặt ở mi tâm của hắn ta. A Thủy theo bản năng lùi từng bước về phía sau, người nọ liền đến gần từng bước, lộ ra một gương mặt dữ tợn phẫn nộ.

A Thủy sợ tới mức chảy nước mắt nước mũi, gắng gượng nói, ‘Lôi Tử, đã lâu không gặp. Đến đây vui chơi sao?”

Lôi Tử nheo mắt lại vẫn chĩa súng nói, “A Thủy, anh Phong mà mày cũng dám động đến, không phải đã sớm biết có ngày hôm nay sao?”

A Thủy biết Lôi Tử đến đây, tất nhiên sự việc đã bị bại lộ, bản thân hắn ta là tấm sắt đã đóng đinh. Nghĩ đến điều đó hai chân hắn ta như mềm nhũn ra, mông ngồi trên mặt đất, hắn ta ôm chân Lôi Tử khóc lóc, “Lôi Tử cậu cũng biết, con trai của lão gia từ lâu đã muốn tiếp quản việc làm ăn của chúng ta, thế nhưng những người đã từng đi theo lão gia tranh đấu giành thiên hạ lúc xưa đều rút khỏi, tất cả những người sau này đều đi theo Hạo Phong, hiện tại người từ trong ra ngoài đều nghe lời của một mình Hạo Phong, cứ theo chiều hướng này, Long gia có thể hết thời, lão gia thật sự không còn cách nào khác, chỉ có một con đường như thế! Chuyện này thực sự không liên quan đến tôi, chẳng qua tôi chỉ nghe lệnh làm việc, không thể làm chủ bản thân!”

Đợi hắn ta nói xong, Lôi Tử vẫn chưa trả lời, trong chỗ tối lại truyền ra một tiếng cười nhạo, A Thủy ló đầu ra nhìn, đúng là Hạo Phong đang đi đến từ phía sau, đường nét ngũ quan của Hạo Phong rất sâu, đôi mắt hắn sáng ngời nhưng ánh mắt vô cùng lạnh giá. Hắn không nói lời nào, đương nhiên cũng không cười, tay hắn cầm một ống cao su, nói với A Thủy, “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Tao không trách mày, mày cũng đừng trách tao!”

A Thủy kinh sợ thẳng hướng lui về phía sau, nhưng bàn tay to lớn của Hạo Phong đã ở trên mặt hắn ta, dưới ánh trăng một tiếng thét chói tai vô cùng bi thảm, đợi đến khi Hạo Phong buông tay ra thì A Thủy đã bị khoét đi đôi mắt. Những cô gái ở phía sau động điếm nghe tiếng liền chạy đến, họ chỉ thấy Hạo Phong đứng ở trong bóng tối giống như yêu ma. Hắn xoay người nhàn nhã, nói với một cô gái đứng gần nhất, “Thấy cái gì?”

Cô gái kia sợ đến mức cả người như muốn mềm nhũn, mau chóng trả lời, “Tôi không thấy gì cả!”

Hạo Phong gật đầu, thiêu đốt ống cao su nhuộm máu trong tay, rồi lấy ra một chiếc khăn lau bàn tay, vừa lau vừa ngẩng đầu mỉm cười, hắn cảm thấy đêm nay rất đẹp, ánh trăng sáng ngời.

Hạo Phong rời khỏi, Lôi Tử đi sau, trước khi hắn ta chạy theo còn bắn thêm hai phát súng trên người A Thủy, máu bắn tung toé khắp nơi. A Thủy ngã vào hẻm sâu của khu làng chơi, các cô gái đi ra vây quanh nhìn, sau đó họ lại lặng lẽ rời khỏi. Không ai báo cảnh sát, các má mì cũng đóng chặt cửa lớn lại. Con đường nhỏ náo nhiệt kia nhất thời trở nên vắng vẻ.

Mỗi người đều vác một sinh mạng đi trên một con đường lớn, thực ra cái chết phơi đầu đường xó chợ, chẳng qua chỉ là có mắt không tròng. Bản thân cuộc đời là một canh bạc, nếu không nhận thấy việc đúng, làm chuyện sai lầm thì sẽ phải trả một giá thật lớn.

Nói đến thành phố Tuyệt Long này, kỳ thật đây là một thành phố cũ xưa có lịch sử trăm năm, tuy nhiên mãi cho đến đầu thế kỷ này nó vẫn còn là thuộc địa của Pháp. Vì vậy trong thành phố có rất nhiều toà nhà lâu năm được xây dựng theo phong cách Gothic Pháp như nóc nhà hình tháp, kiến trúc cửa sổ hình vòm tinh xảo, đèn đường theo kiểu cung điện sóng đôi đầy đường. Đưa mắt nhìn sẽ cảm thấy như là một cảnh mơ màng huyền ảo, đặc biệt trong mùa mưa. Ngoài ra, ban đầu sở cảnh sát Tuyệt Long là do người Pháp thành lập, bọn họ đã sửa lại Hàn Lâm Viện của trước kia đem nó biến thành trung tâm chỉ huy quản lý người Trung Quốc. Sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, trải qua nhiều lần trùng tu và chỉnh đốn, nó liền trở thành trung tâm sở cảnh sát của thành phố Tuyệt Long, nó vẫn giữ nguyên dáng vẻ của quá khứ, chìm xoắn trong những con đường lớn. Nếu không phải lúc có còi xe cảnh sát bất ngờ kêu lên, mọi người luôn quên rằng ở đây có một sở cảnh sát.

Trong phòng thẩm tra rộng rãi không có gì cả, chuyện này đương nhiên là không cho phạm nhân làm bất cứ cái gì để phản kháng. Người đứng đầu trong cuộc điều tra Tống Viễn đang bực bội ngồi ở cạnh bàn, bên cạnh anh ta là nhân viên cảnh sát Dư Chiếu Thiên, họ đang cùng nhau lấy khẩu cung, Dư Chiếu Thiên cũng rất buồn bực, anh ta cắn ngòi bút, đột nhiên đập bàn rồi nắm lấy áo Văn Tắc nói, “Anh rốt cuộc có nói hay không?”

Văn Tắc mặc kệ anh ta nắm cổ áo, ánh mắt anh uể oải, không nói gì cả.

“Trong xe chính là Hạo Phong, đúng không!” Dư Chiếu Thiên mặt đỏ tía tai, thấy Văn Tắc ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, lửa giận của anh ta ngày càng hừng hực, “Tôi nói cho anh biết, chúng tôi đã nắm giữ bằng chứng, đừng tưởng rằng anh muốn gánh tất cả trách nhiệm để có thể giúp Hạo Phong thoát tội, chúng tôi vẫn có thể bắt hắn như thường!”

Văn Tắc nghe vậy cười lạnh, “Đi, đi bắt đi!” Nói xong, anh hút một ngụm khói thuốc, “Để tôi xem cảnh sát có nhiều năng lực thế nào!”

“Mẹ kiếp!” Dư Chiếu Thiên đánh một quyền về phía Văn Tắc, anh ngã trên mặt đất, khoé miệng chảy máu, anh quay đầu hướng về cảnh sát kia nhổ nước bọt, rồi cười to, “Đi đi, mẹ nó bây giờ đi đi! Mau lên! Tại sao không đi? Hả? Sao lại không đi? Đồ hèn nhát!”

Dư Chiếu Thiên liền phẫn nộ muốn nhào đến, nhưng Tống Viễn ở bên cạnh mở miệng, anh ta tiện tay đẩy bản khẩu cung về phía trước, “Văn Tắc, nếu anh muốn giúp Hạo Phong gánh tội thay, anh có thể bị phán tử hình, cho dù không chết cũng sẽ nhất định ngồi tù! Như vậy cũng được sao?”

Văn Tắc ngồi xuống, nhặt điếu thuốc lên kẹp trong miệng, im lặng không nói.

Tống Viễn lại nói, “Nếu đã suy nghĩ cẩn thận, anh hãy ký tên đi!”

Văn Tắc nhìn bản lời khai kia, thế nhưng mắt nhíu lại, không chút do dự ký xuống tên của mình.

Tống Viễn nhìn thấy chữ viết ngông cuồng trên bản khẩu cung, anh ta nhịn không được thở dài, lắc đầu nói, “Anh tội gì phải làm như vậy? Vì người như Hạo Phong đáng sao?”

Văn Tắc lại quăng bản khẩu cung về phía Tống Viễn, “Vậy thì thế nào? Hài lòng rồi thì cút đi!”

Văn Tắc không chịu mềm lẫn cứng, Tống Viễn và Dư Chiếu Thiên cũng không còn cách nào khác, họ đành phải bất mãn đi ra ngoài. Hai người đến văn phòng, mấy người đồng sự đều hướng về phía này, tranh nhau chỉ hỏi một chuyện, “Thế nào? Hắn có đồng ý chỉ tội Hạo Phong không?”

Dư Chiếu Thiên ném mạnh bản khẩu cung trên mặt đất, tức giận nói, “Chỉ cái rắm! Lại tốn công vô ích!”

Dứt lời, văn phòng trở nên yên lặng. Mấy năm gần đây, để bắt được Hạo Phong đã có hai người đồng sự hy sinh vì nhiệm vụ, còn chưa tính đến những người bị thương nặng phải nhập viện. Người hy sinh có thể nói đã tận tâm tận lực, cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn với trời đất, nhưng chỉ cần sống sót vẫn là một nam tử hán, vậy họ phải chịu bao nhiêu điều kinh khủng và không cam lòng? Ngay cả như vậy, bọn họ đôi khi không hiểu được, bảo vệ chính nghĩa tại sao lại khó khăn như thế?

Tính tình Dư Chiếu Thiên nóng nảy, bây giờ công toi đương nhiên không thể chấp nhận được. Anh ta không thích trầm lặng, liền hung dữ quăng ra mấy câu, cũng không biết là muốn trút giận với ai, rồi đóng cửa sầm lại chạy ra ngoài.

Tống Viễn đành phải nhặt bản khẩu cung lên, ném trên bàn, anh ta nhìn các đồng sự đang ngỡ ngàng ở trước mặt, cười khổ nói, “Quên đi, để cho cậu ấy đi, từ lúc A Diên hy sinh vì nhiệm vụ, trong sở cảnh sát chưa có ai đối nghịch với cậu ấy, không có đối thủ, cậu ấy vẫn chưa thích ứng với sự vắng lặng này.”

Vài người nghe vậy, trong lòng cũng hiểu được, họ đành phải gật đầu, lần lượt trở về chỗ của mình. Nhưng có một người bỗng nhiên hỏi, “Đội trưởng, người cung cấp thông tin bên cạnh Hạo Phong đã mất liên lạc. Anh muốn tìm lại hay không?”

Tống Viễn sửng sốt rồi trả lời, “Quên đi, đừng tìm, chúng ta đã bắt Văn Tắc, bây giờ bên người Hạo Phong nhất định trông gà hoá cuốc, sợ bóng sợ gió.”

Người nọ ừ một tiếng, nhưng vẫn mắng, “Mẹ nó Hạo Phong thật sự là tấm sắt sao? Nước văng không tới, kim đâm không thủng.”

Tống Viễn đang muốn đến bộ phận hình sự để họp, nghe xong lời này, trước khi ra cửa anh ta trả lời, “Nếu muốn văng ướt Hạo Phong, không phải trong một hai năm là có thể làm được? Loại người máu lạnh như hắn, ngoại trừ bản thân mình thì không tin ai cả! Được rồi, đừng thất vọng, không thể xoay núi nhưng có thể đi đường vòng, một ngày nào đó chúng ta cũng tìm được cơ hội cho hắn chết!”

Đầu bên này trong sở cảnh sát vì vụ án của Văn Tắc mà bận rộn, bên kia Hạo Phong cũng đã đưa ra biện pháp.

Hạo Phong đang ở một căn biệt thự tại Cố Dương nằm gần cầu vượt, cảnh sắc rất đẹp. Hắn ngồi ở vườn hoa bên trong biệt thự, vừa hút thuốc vừa nhìn những áng mây phía chân trời, vào thời khắc hoàng hôn, tầng tầng lớp lớp áng mây dần dần nhuộm màu đỏ tím, như màu sắc của ánh mặt trời trước khi hoá thành màu ráng đỏ. Hai ngón tay Hạo Phong kẹp điếu thuốc, đã rất lâu hắn chưa hề động đậy, mãi đến khi đầu thuốc đốt tới ngón tay, hắn mới như tỉnh lại trong giấc mộng, đem điếu thuốc dập tắt trong đồ gạt tàn.

“Anh Phong!” Lúc này Lôi Tử tiến vào, trên tay cầm theo một cái bao, hắn ta đứng ở bên cạnh Hạo Phong gật đầu, “Hàng hoá đã lấy về. Cảnh sát không tìm được bất cứ điểm sơ hở nào ở đó.”

Hạo Phong đứng lên, sắc mặt rốt cục dịu đi một chút, hắn lập tức dặn dò, “Làm tốt lắm, bây giờ cậu tức khắc phái người liên hệ thử xem, nghĩ cách giảm hình phạt cho A Tắc, xài bao nhiêu tiền cũng không sao.”

Lôi Tử gật đầu, lại nói, “Lão già nơi đó…..”

Nghe vậy ánh mắt Hạo Phong khẽ lay động, quay đầu nhìn mặt trời đã lặn, rồi nói, “Mọi người đều có số phận riêng của họ, không có phúc khí nào được hưởng vĩnh viễn, điều nên kết thúc luôn phải kết thúc, mẹ kiếp, đằng nào cũng phải chết thôi.”

Lôi Tử lại gật đầu thật mạnh, nhưng trong lòng vô cùng phấn khởi, dù sao hắn ta cũng đi theo Hạo Phong đến lúc này, bọn họ đã đợi ngày này từ lâu.

Thành phố Tuyệt Long từng được gọi là thành phố Song Đầu, là bởi vì nó nuôi dưỡng hai bang phái bất lương lớn nhất trong nước, một là Long lão gia dưới danh nghĩa của hội Cửu Long, một là Vũ Diên An dưới danh nghĩa của bang Vũ. Một năm nay, con trai độc nhất của Long gia bắt đầu nhúng tay vào việc làm ăn của hội Cửu Long, nhưng hội Cửu Long lúc này cơ bản đã nằm trong tay Hạo Phong, Long thiếu muốn ngồi mát ăn bát vàng đương nhiên không được lòng người. Bây giờ Long lão gia vì con trai của mình, không màng đến đạo nghĩa, ông ta muốn giở thủ đoạn đen ăn đen làm cho mâu thuẫn của nội bộ hết sức căng thẳng. Những người cầm đầu của hội Cửu Long náo loạn, nhất định khiến cho tên lang sói Vũ Diên An cũng muốn mang thêm phiền phức.

Vũ Diên An ngoài miệng nói trung lập, nhưng ngầm nghĩ ai sẽ thắng cuộc? Trong lòng Hạo Phong rõ ràng, chỉ cần người nào mở đường buôn lậu vũ khí trước thì hắn biết ai sẽ giành chiến thắng. Vả lại chính Hạo Phong cũng có ý này, hắn chỉ e ngại lão già tuổi càng lớn lá gan càng nhỏ, không dám đụng chạm vào việc lớn như vậy.

Hạo Phong vẫn còn trẻ, năm nay mới 29 tuổi, lá gan rất lớn, thủ đoạn của hắn cũng khốc liệt còn hơn cả những người có tuổi như Long lão gia và Vũ Diên An, ở Tuyệt Long, hắn mới là nhân vật được cảnh sát chú ý nhất. Kỳ thật nếu chỉ nói về thành tích, từ lâu Hạo Phong đã có thể sóng vai với Vũ Diên An, người đã lăn lộn giang hồ hơn 40 năm, nhưng nếu bàn về tiếng tăm, hắn đành phải đứng thứ hai. Nhưng hiện giờ, mồi lửa đã đốt cháy tới phần cuối cùng, tờ giấy đã bị chọc thủng, cảm tình cũng không còn. Đối với hắn mà nói, giang sơn đổi chủ chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.

Mùa hè năm 2003, trong thành phố Tuyệt Long huyên náo xôn xao, nói là có thương nhân người Đức muốn đầu tư chuẩn bị xây dựng khách sạn cao cấp —— Thiên Hà, trên thực tế là do thao tác của hai người Trung Quốc, một người là Vũ Diên An, người còn lại chính là Hạo Phong. Tin tức này tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng không thể nghi ngờ nó ám chỉ Hạo Phong bây giờ và trước kia hoàn toàn khác nhau.

Ngay sau đó chưa đến 40 ngày, vào lúc Hạo Phong triển khai hoạt động, tội buôn lậu thuốc phiện của Văn Tắc không có đầy đủ bằng chứng, gộp lại những chuyện khác chỉ phán bốn năm tù. Bốn năm mà thôi, Dư Chiếu Thiên không phục nên chống án lần nữa, nhưng bởi vì không có chứng cứ quan trọng nên bị bác bỏ.

Tại toà án Văn Tắc nhìn thấy Hạo Phong, hắn thâm trầm ngồi một chỗ, không chút để mắt đến cảnh sát ở xung quanh. Chỉ có lúc phán tội, Hạo Phong mới gật đầu với Văn Tắc. Văn Tắc biết, hắn muốn nói với anh, tình nghĩa anh em vẫn còn đó.

Tháng 7 năm 2003, Văn Tắc ngồi tù được một tháng, Hạo Phong đã ngồi trên ghế đứng đầu hội Cửu Long.

Văn Tắc theo Hạo Phong từ năm 19 tuổi, bây giờ đã được sáu năm, ngồi tù bốn năm, nhưng mà bốn năm sau gặp lại, ai vẫn còn là chính mình như lúc ban đầu?

Nhưng mà câu chuyện của bọn họ, bờ vực sống chết của đời người, mới thật sự bắt đầu từ đây…..

Thành phố Tuyệt Long là một thành phố miền núi, đồng thời cũng là thành phố hiện đại nằm ở khu Hoa Trung(bao gồm vùng Hồ Bắc, Hồ Nam ở trung du Trường Giang, Trung Quốc), có sông Tương chảy ngang qua, phân biệt khu vực rõ ràng. Ở phía nam sông Tương là Hoành Dương, nơi phát triển thương mại, là chỗ tụ tập của các loại giao dịch, văn phòng cấp cao, trung tâm mua sắm lớn, và khách sạn cấp cao. Phía đông sông Tương là Cố Dương, là khu vực có đời sống văn hoá điển hình, khuôn viên chính của trường đại học là ở đây, bởi vậy Cố Dương được gọi là thành phố đại học.

Cố Dương tiếp giáp với một vùng ngoại ô gọi là Long Dương, chủ yếu là khu công nghiệp sản xuất, là cơ sở sản xuất nguyên liệu xây dựng của rất nhiều công ty lớn và phòng thí nghiệm sinh học riêng biệt. Môi trường ở Long Dương không tốt, chất lượng môi trường kém, thời tiết xấu, giao thông cũng không thuận tiện. Cuộc sống ở Long Dương đa số là những người làm công từ vùng khác đi vào Tuyệt Long kiếm sống. Ngoài ra, Long Dương có hai nhà giam lớn nổi tiếng nhất —— nhà giam nam và nhà giam nữ. Kích thước nhà giam tại Long Dương xếp hàng thứ hai trong nước, thế nhưng ngoại trừ diện tích rộng lớn, thì chỉ có hoàn cảnh khắc nghiệt, quản lý lỏng lẻo, nhốt ở trong này đa số là những người phạm tội trong các vụ án lớn, cảnh sát cũng không quản được những trận đánh nhau của bọn đầu trâu mặt ngựa ở đây. Vì vậy nhà giam Long Dương thường được gọi là khu vực chết.

Văn Tắc nhốt tại phòng số 1008, mỗi buổi sáng anh đều bị sự rung động mạnh mẽ ở giường trên làm tỉnh giấc.

Hôm nay cũng như vậy, anh mở to mắt nhìn chằm chằm vào tấm ván gỗ ở phía trên, mặt trên là tên côn đồ đang tập quyền. Theo lệ thường, chưa đến ba phút sau hắn ta sẽ kết thúc, Văn Tắc nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên bàn. Quả nhiên trong chốc lát có một cái đầu bóng loáng ló ra, hắn ta cười gian với anh nói, “Ha ha, người anh em, xin lỗi nhé, lại đánh thức cậu! Tôi còn phải làm lần nữa, nếu không cậu rời giường trước đi, dù sao cũng sắp đến giờ lên lớp rồi!” Nói xong hắn ta rụt đầu lại rồi tiếp tục tập luyện.

Văn Tắc bật cười, anh đứng dậy lấy khăn để rửa mặt. Vừa rửa xong, Vũ Lạp ở giường trên đã trèo xuống, đứng ở cửa ngáp thật to. Phòng này giam giữ bốn phạm nhân, nghe nói là phân phối cụ thể có liên quan đến mức độ phạm tội. Văn Tắc thấy còn nhiều thời gian anh liền ngồi cạnh giường sửa chữa đồng hồ đeo tay.

Vũ Lạp lười nhác tựa vào song sắt, mài móng tay mình ở trên đó rồi thổi một hơi, hắn ta cảm thấy vô cùng nhàm chán liền quay đầu lại nói với Văn Tắc, “Qua 12 giờ hôm nay, quản chế đặc biệt của Vạn Diệc Hoàn đã xong, mẹ nó những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta đã hết. Chẳng qua là tôi còn nghe nói, buổi tối sẽ có người mới vào đây, ha ha, mẹ nó thằng nhãi này thật là xui xẻo, lại đụng phải tên súc sinh kia!”

Vũ Lạp vẫn lải nhải, hắn ta thấy Văn Tắc không phản ứng thì gượng cười tiếp tục nói, “Người anh em, tôi nói này, cậu đã vào đây hơn một tháng, đối với người khác luôn có khoảng cách, tôi cũng không quan tâm chuyện đó nữa! Bộ dạng của cậu da mịn thịt mềm, mà nhiều người ở đây lại rất ranh ma. Cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút, nhưng cũng đừng để bị lôi kéo gây ra chuyện hại thân mình.”

Văn Tắc còn đang sửa đồng hồ, anh khẽ nhướng lông mày, cười như không cười.

Vũ Lạp hết sức tò mò, đặt mông ngồi cạnh Văn Tắc, “À! Từ lâu tôi đã muốn hỏi, cậu rốt cuộc là phạm tội gì mà vào tù? Mẹ kiếp, từ lâu đã nghe nói người có bộ dạng càng tốt thì làm chuyện càng lớn!”

Văn Tắc sửa xong đồng hồ mới thuận miệng trả lời, “Tội hình sự gây chấn thương!” Sau đó, không biết anh nghĩ đến cái gì lại nghiêng đầu nhìn kỹ Vũ Lạp, hỏi, “Anh thì sao?”

Vũ Lạp động tay động chân, từ dưới cạnh bàn tìm ra một đầu mẩu thuốc lá, hắn ta cắn trong miệng kẽo kẹt nửa ngày, rồi mới mở miệng mơ hồ trả lời, “Không có gì, chẳng phải là cưỡng hiếp, mẹ nó còn chưa thoả mãn, ông đây thiếu chút nữa bị con điếm kia đẩy làm mất thăng bằng, kết quả vẫn bị bỏ tù, mẹ kiếp!”

“Phốc!” Văn Tắc cư nhiên mỉm cười, anh đưa tay cất đồng hồ vào trong túi quần, rồi đứng lên, “Sắp đến giờ lên lớp rồi!”

Vũ Lạp nghe vậy, hắn ta không bỏ đầu mẩu thuốc lá mà nhét lại dưới cạnh bàn rồi đi theo sau Văn Tắc, hắn ta vô cùng chán nản thì thầm, “Hôm nay lại là giờ học tiếng Anh, cái con đàn bà giáo viên kia hay đặt ra câu hỏi bất ngờ, mẹ nó thật muốn giết ả! Nếu chịu đi học thì ông đây còn có thể ngồi tù sao? Mẹ kiếp!”

Ngồi tù cũng phải học tập, xem ra bồi dưỡng văn hoá đạo đức trước sau vẫn là trụ cột quan trọng của cái gọi là xã hội hài hoà.

Văn Tắc và Vũ Lạp ngồi ở phía cuối của phòng học, hai người khi ngồi tù đã được kiểm tra sức khoẻ, thị lực rất tốt, họ cũng rất cao, cho dù ngồi ở phía sau vẫn có thể thấy rõ phía trước. Giáo viên dạy tiếng Anh là một cô gái trẻ tuổi, mỗi khi lên lớp cô đều mặc bộ đồng phục màu trắng, cô rất thích cười, đeo cặp mắt kính gọng vàng, tóc xoắn nhẹ, xoã hai bên vai. Âm thanh của cô cũng rất êm tai, lúc đọc từ tiếng Anh “So…” đặc biệt mê người. Văn Tắc có thiện cảm với cô, tên của cô là Thanh Thanh. Lần đầu lên lớp, cô tự giới thiệu, tôi là Thanh Thanh, họ Thanh, gọi là Thanh, tên tiếng Anh là Gigi. Tôi là giáo viên tự nguyện đến đây dạy học mà không lấy một chút tiền thù lao, cho nên tôi hy vọng các anh có thể hiểu rõ, tôi cung cấp kiến thức miễn phí cho các anh, các anh có thể lựa chọn không cần, nhưng không thể miệt thị hay nhạo báng, việc đó đại diện cho những người không có lý trí và không tỉnh ngộ. Tôi nghĩ đối với những người muốn ra khỏi tù, nhất định phải có tâm trí tỉnh táo!

Cô nói xong những lời này thì phía dưới liền vang lên tiếng cười, những lời trêu chọc đê tiện và chửi rủa không dứt bên tai, ngay cả Văn Tắc lúc ấy cũng khẽ mỉm cười, anh cảm thấy cô nàng này thật quá đơn thuần. Thế nhưng lúc anh ngẩng đầu lên nhìn cô, anh thấy cô chẳng những không lộ ra một chút xấu hổ hay là có cái nhìn khinh thường, ngược lại vô cùng bình tĩnh, cô chờ bọn họ im lặng rồi mới nói, “Chúng ta bắt đầu vào học nhé!”

Đây là ấn tượng đầu tiên về cô của Văn Tắc, tựa như yếu ớt, tựa như đơn độc thuần khiết. Khác với những người phụ nữ anh đã từng gặp.

Nhưng mà Văn Tắc lại cho Thanh Thanh ấn tượng gì?

Có lẽ bản thân Văn Tắc không biết, chỉ cần đi vào phòng học, Thanh Thanh luôn nhìn thấy Văn Tắc giữa sự hỗn độn của lớp học, bởi vì anh rất im lặng, sự im lặng khiến người khác chú ý. Nhưng không biết tại sao, Thanh Thanh luôn cảm thấy anh có một bí mật không ai biết được, thỉnh thoảng anh lại ngẩng đầu nhìn cô, chỉ mỉm cười, đối xử với cô như một đứa trẻ.

Giờ học hôm nay rất đơn giản, Thanh Thanh biết bất luận mình có bao nhiêu tâm tư, đa số những phạm nhân này đều học không vô, cho nên cô cũng không muốn miễn cưỡng, bình thường chỉ hướng dẫn cho những người thật sự nghiêm túc muốn học. Đến lúc tan học, cô chỉnh sửa lại quần áo, đi đến hàng ghế cuối cùng. Văn Tắc đang ngủ, có vài sợi tóc vàng phủ trên cánh tay, nhưng khi cô tới gần anh liền ngẩng đầu lên.

“Giờ học của tôi được không? Anh ngủ ngon như vậy.” Thanh Thanh cười nói.

Văn Tắc theo thói quen nhướng lông mày, anh suy nghĩ một chút, lấy đồng hồ đưa cho cô, “Trả lại cho cô, đã sửa rồi!”

Thanh Thanh ngạc nhiên nhận lấy đồng hồ, cô nhìn trái phải chiếc đồng hồ, nghe được tiếng kim đồng hồ chạy mới trả lời, “Tôi thật không muốn cám ơn anh, bởi vì đây là do anh đạp hỏng.”

“A Tắc, cậu còn có lời gì hay ho với cô giáo này nữa, đi nhanh đi!” Vũ Lạp ở bên cạnh đặc biệt chán ghét Thanh Thanh, hắn ta thấy cô đến đây lập tức muốn đi, lúc đứng dậy hắn ta còn cố ý đụng mạnh vào cô một cái.

May mắn Văn Tắc thuận tay kéo cô lại, Thanh Thanh gặp nguy hiểm nhưng không té ngã, Văn Tắc nhìn thấy tất chân của Thanh Thanh từ mắt cá chân đến trên đùi đã bị rách, anh cảm thấy rất buồn cười, vì thế nói khẽ với cô, “Thực ra tôi vẫn muốn cho cô một lời khuyên…”

Thanh Thanh nắm lấy quần áo tù nhân của Văn Tắc, theo bản năng hỏi, “Lời khuyên gì?”

Văn Tắc nói, “Sau này đến nhà giam, mặc kệ cô làm gì, tốt nhất đừng ăn mặc như vậy, không cần váy, không cần màu trắng, không cần giày cao gót, hiểu chưa?”

Thanh Thanh không hiểu, “Bộ đồng phục này là do cấp trên gởi xuống.”

Văn Tắc đỡ cô đứng lên, sau đó cầm lấy quyển tập ở trên bàn kẹp dưới cánh tay, anh vừa đi ra vừa trả lời, “Nhưng cấp trên của cô không biết ở đây có thể xảy ra chuyện gì.”

Thanh Thanh đỏ mặt, rồi đột nhiên hiểu được, cô sững sờ đứng tại chỗ.

Lúc hai giờ chiều, Văn Tắc có người đến thăm, người đến là bạn gái của anh, đây cũng là lần đầu tiên họ gặp mặt kể từ khi Văn Tắc ngồi tù. Nhưng Văn Tắc đối với cô ta không có cảm giác gì, anh ngồi sau song cửa kính, lạnh lùng nhìn cô gái đang khóc sướt mướt ở trước mắt.

“Có thuốc lá không?” Văn Tắc đột nhiên hỏi.

“Có, có.” Cô gái trả lời, vội vàng lấy thuốc lá ở trong bao, châm lửa, rồi đưa qua song cửa cho Văn Tắc. Văn Tắc hút một ngụm, nói ngắn gọn, “Vậy cô rốt cuộc muốn tôi làm sao?”

Cô gái ngừng khóc, vừa thút thít vừa trả lời, “Anh Văn, coi như là em có lỗi với anh, nhưng anh đã ngồi tù, em không thể vẫn chờ đợi như vậy. Bây giờ khó khăn lắm em mới có cơ hội tìm được một gia đình tốt, nhưng anh Phong lại cho người chuyển lời nói, nếu em dám kết hôn, anh ấy sẽ giết cả nhà em!” Cô gái nói xong dừng một chút, “Anh Văn, xem như em van xin anh, anh hãy nói lại với anh Phong, nói rằng anh không cần em, không muốn em, dù sao khi anh ra ngoài sẽ có rất nhiều người phụ nữ khác sẵn sàng đi theo anh. Cần gì phải để em theo cả đời chứ? Tục ngữ nói, nhất nhật phu thê bách nhật ân(một ngày vợ chồng, trăm năm tình nghĩa), trước đây, em và anh đã từng có ngày tháng vui vẻ không phải sao? Là em có lỗi với anh, van xin anh hãy thả em đi!”

Văn Tắc nghe thấy thật sự buồn cười, trong lòng không nói rõ có cảm xúc gì. Người đàn bà này chính là đồ chơi mà Hạo Phong đưa cho anh, bây giờ anh vừa vào tù, đồ chơi này lại muốn tự mình chạy trốn, hỏi làm sao Hạo Phong bỏ qua được? Trên giang hồ lang bạt nhiều năm như vậy, anh có lúc nào luyến tiếc ai chứ? Miệng nói bảo anh thả cô ta, nghĩ đến càng cảm thấy ù tai, anh liền nghiêng đầu lười nhác nhìn cô ta.

Khi Văn Tắc nghiêng đầu thì trông thấy Thanh Thanh, anh ngạc nhiên, miệng ngậm điếu thuốc rơi trên mặt đất. Thanh Thanh ngồi ở phía trên cô gái kia, bên cạnh cô là vài người mặc quần áo luật sư. Có lẽ tiếng khóc của cô gái kia quá lớn, lại gằn từng tiếng khiến cho Thanh Thanh nghe rất rõ ràng, Thanh Thanh lúng túng vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt cô luôn lướt qua người Văn Tắc. Anh thấy cô rất hiểu chuyện đã thay đổi bộ đồ tây màu đen lỗi thời, trong nháy mắt anh cảm thấy tâm tình tốt hơn, anh khom người nhặt điếu thuốc lên, ánh mắt nhìn Thanh Thanh, nhưng ngoài miệng nói với cô gái kia, “Cô trở về nói với Hạo Phong, người phụ nữ mà Văn Tắc coi trọng sẽ không rơi nước mắt trước mặt người khác! Cho nên, mẹ nó, cô gả cho chó mèo hay hoà thượng cũng không dính dáng đến chuyện của tôi!”

Cô gái sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn, cô ta liên tục nói xin lỗi, sau đó ôm túi xách bước đi. Văn Tắc không quan tâm chút nào, anh ngồi thẳng trên ghế sắt, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Thanh Thanh ở bên kia cửa kính. Thanh Thanh rất không tự nhiên, cô liên tục xảy ra sai sót trong khi phiên dịch khiến nữ luật sư bên cạnh nhíu mày. Thanh Thanh vội vàng nói không ngừng, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Văn Tắc cười một tiếng, giống như đang chế giễu cô, rồi anh đứng dậy bước đi tới cửa, lại bị cảnh vệ đẩy người, “Còn hút gì nữa, cư xử đàng hoàng một chút!”

Đợi đến khi Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn lần nữa thì phòng thăm viếng sát vách đã trống rỗng, chỉ còn mẩu thuốc lá đã dập tắt nằm trên mặt đất, toả ra một làm khói trắng cuối cùng.

Kỳ thật, Thanh Thanh rất sợ Văn Tắc. Cô làm giảng viên tình nguyện trong nhà giam đã ba năm, gặp qua đủ loại phạm nhân. Có một số người ác độc từ trong xương cốt, không có thuốc nào cứu được; có một số người thì tình cờ phạm sai lầm, đi sai lối hay nghe lời người khác; còn số khác chẳng qua chỉ là những người ngây thơ đi gánh tội thay. Thanh Thanh cũng nghe nói qua Văn Tắc gánh tội thay cho một lão đại xã hội đen. Nhưng mỗi lần cô gặp anh, cô luôn cảm thấy anh có một loại mê hoặc nói không nên lời. Văn Tắc không giống như một người xã hội đen, tuy rằng anh thường xuyên nói lời tục tĩu, trên cánh tay còn xăm mấy hình rồng nhìn thấy ghê người, tài liệu cũng viết anh 25 tuổi vẫn thất nghiệp, nhưng Thanh Thanh cứ cảm thấy anh là người trong sạch, hơn nữa là người có lời nói u buồn. Những đặc điểm khác biệt cùng phối hợp với nhau ở trên người anh khiến cho Thanh Thanh nghĩ rằng anh rất đáng sợ.

Nó như là một cảm giác sắp rơi vỡ, áp bức và đau buồn.

Sau khi giờ thăm viếng của Văn Tắc kết thúc, anh còn đến phòng y tế làm kiểm tra theo quy định rồi làm công việc được phân công. Đến khi anh trở lại phòng giam thì đã ba giờ chiều. Anh vừa vào cửa thì thấy khuôn mặt Vũ Lạp sưng phù, hắn ta đang ngồi ở trên giường mát xa cho Vạn Diệc Hoàn. Văn Tắc không chào hỏi, chỉ là chỉnh lại bộ đồ tù nhân vừa bị cảnh sát lôi kéo loạn xạ, anh tựa vào cạnh tường, động tác tay không làm như hút thuốc, anh cần bù lại một chút hưng phấn của nicotine mà vừa rồi chưa có thoả mãn, sau đó anh ngẩng đầu nhìn đèn báo động ở trên trần phòng giam, nó vẫn còn phát ra ánh sáng màu đỏ.

Vạn Diệc Hoàn thấy anh đi vào thì ngồi dậy, hắn ta cởi trần, bộ đồ tù nhân ném sang một bên, cơ thể cường tráng rõ ràng đã từng qua nhiều năm huấn luyện mà thành. Văn Tắc cao 1 mét 83, nhưng Vạn Diệc Hoàn cũng ít nhất là 1 mét 9, hắn ta vừa đi tới thì đã che đi ánh sáng trên đầu của Văn Tắc.

“Tiểu tử, nghe nói mày là người của Hạo Phong?” Vạn Diệc Hoàn thình lình hỏi.

Văn Tắc đút hai tay vào trong túi quần, cúi đầu nói, “Mặc kệ là ai, chỉ cần vào đây sẽ có một thời gian không ra được.”

Vạn Diệc Hoàn đột nhiên kéo khung cửa sắt lại, “Thằng nhãi ranh!” Nói xong hai ngón tay hắn ta bóp mặt Văn Tắc, “Hạo Phong làm Long gia biến mất, Long gia có ơn với tao, mày lại là người của Hạo Phong, mày nói xem tao phải làm sao mới coi như là có đạo nghĩa hả?”

Văn Tắc còn chưa nói, phòng giam đối diện đã bắt đầu cổ vũ ồn ào. Họ đều nói Vạn Diệc Hoàn đã trở lại, mặt trắng nhỏ(tiểu bạch kiểm: ở đây có ý là người đàn ông có bộ dạng thư sinh) sẽ phải chổng mông mà chết thôi, bọn người gây rối nhạo báng rất nhộn nhịp, lời nói như từng đợt sóng ngày càng cao không dứt bên tai.

Gương mặt Văn Tắc trái lại không chút thay đổi, anh chỉ nói với Vạn Diệc Hoàn, “Mày muốn như thế nào? Giết tao? Chẳng qua tao chỉ là người gánh tội thay.”

Vạn Diệc Hoàn đánh một quyền trên mặt Văn Tắc, cái gáy của anh va chạm thật mạnh vào song sắt, sau khi hoàn hồn anh chỉ cảm thấy cái mũi nóng lên, máu từ bên trong chảy ra không ngừng, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất. Văn Tắc cảm thấy ý thức của mình lờ mờ, anh mơ hồ trông thấy Vạn Diệc Hoàn nhấc chân hắn ta lên nhưng anh tránh không kịp, liền bị hung hăng đạp một cước vào bụng. Tiếng động lần này rất lớn, cảnh vệ mới theo tiếng động mà đến, anh ta cầm cây côn gõ vào cửa, “Làm gì? Làm gì đó hả? Vạn Diệc Hoàn, anh muốn ngồi tù cả đời phải không? Mới kết thúc quản chế thì đã gây rối rồi!”

Vạn Diệc Hoàn mím môi, hắn ta tức giận liếc nhìn người cảnh vệ, hắn ta nói với Văn Tắc, người đang té ngã trên mặt đất, “Coi như mày gặp may!”

Văn Tắc đứng lên, ho ra hai ngụm máu, một chiếc răng bị rơi ra.

Người cảnh vệ lại gõ cửa, “Này! Anh có sao không, có vấn đề gì không hả?”

Văn Tắc không nói lời nào mà trở lại bên giường ngồi xuống, dùng bộ đồ tù nhân lau máu mũi liên tục. Cảnh vệ thấy anh không lên tiếng thì quở mắng Vạn Diệc Hoàn một chút rồi nghênh ngang rời khỏi. Vạn Diệc Hoàn nằm ở trên giường cười nham hiểm, “Mày chờ đó, sớm muộn gì tao cũng giết mày!”

Văn Tắc tựa trên giường, không nói gì cả, máu mũi cuối cùng ngừng chảy, nhưng thỉnh thoảng vẫn chảy ra một ít, Văn Tắc thờ ơ không thèm lau, máu này liền nhuộm một đường màu đỏ trên người anh, như là ranh giới của một dòng sông, nửa trái nửa phải phân biệt rõ ràng.

Vũ Lạp sợ đắc tội với Vạn Diệc Hoàn nên vẫn trốn ở góc phòng, khi Vạn Diệc Hoàn đã ngủ, hắn ta mới lặng lẽ đến chỗ Văn Tắc, lấm la lấm lét thầm nói, “Tiểu tử cậu không phải phạm tội hình sự gây chấn thương à? Tại sao lại không đánh trả?”

Văn Tắc không muốn để ý, anh mới vừa cúi đầu xuống thì máu mũi lại chảy ra.

Vũ Lạp đến gần nói, “Này cậu thật sự là người của Hạo Phong ở Cửu Long sao? Vào đây lâu như vậy mà tôi còn chưa biết đấy!”

Văn Tắc ngẩng đầu lên, nhìn tấm ván gỗ ở phía trên, anh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, anh quay đầu nhìn Vũ Lạp hỏi, “Này, làm anh em kiếp này, chắc không có kiếp sau đâu nhỉ?”

Vũ Lạp nghe vậy thì im lặng, hắn ta thu lại khuôn mặt chó săn tin mà ngồi ở bên cạnh anh ngẩn người.

Văn Tắc cảm thấy mệt mỏi, bản thân mình là ai, tại sao lại ở chỗ này, vì ai mà có ngày hôm nay, đối với những vấn đề như vậy, anh đã mệt mỏi. Giống như trước mặt có một ngọn núi, anh luôn nhìn về nó nhưng mãi không đi đến điểm cuối cùng, anh vẫn có thể nhìn thấy điểm gì đó như gần như xa. Mà ngọn núi kia luôn luôn đứng sừng sững, cao cao tại thượng. Nó gọi là trời mênh mông, tang thương man mác.

Anh đã chán nản sự lạm dụng vô tận và điên cuồng, con dao sắt bén cùng với cái nhìn cuối cùng của người sắp chết, anh đã chán ghét thuốc phiện ghê tởm và những cô em xinh đẹp, mỗi ngày du đãng khắp nơi không có mục đích. Khi mặt trời toả sáng trên khuôn mặt, rượu bia lạnh lẽo dao động ở trong bụng. Đối với tất cả thứ này, anh vô cùng căm ghét. Văn Tắc tựa đầu vào tường, anh nhìn lên tấm ván gỗ ở trên thật im lặng, không biết lúc nào thì Vũ Lạp đã leo lên, không có bắn súng, không có lải nhải, không có khóc thầm.

Văn Tắc cứ như vậy tựa trên giường thật lâu, cuối cùng anh nhắm mắt ngủ.

Bình thường phạm nhân trong nhà giam đều phải làm việc, một số làm dây chuyền lắp ráp, còn số khác thì làm thủ công. Tuy rằng bọn họ không có hai ngày nghỉ, nhưng vào cuối tuần họ có thể lựa chọn tham gia học phụ đạo. Còn hơn là làm việc, bọn họ đương nhiên sẽ chọn đi học, dù sao cũng không có kiểm tra, không chấm điểm, chỉ cần trùm đầu đi ngủ là được.

Giờ học tiếng Anh của Thanh Thanh được xếp vào mỗi chủ nhật.

Thanh Thanh thật không ngờ chỉ qua một tuần, lúc gặp lại Văn Tắc, ánh mắt của anh quả thật lạnh như băng đến đáng sợ. Anh ảm đạm ngồi vào chỗ mình, không chú ý ai. Cả giờ học đều không ngẩng đầu lên. Thanh Thanh nhìn thấy anh viết nguệch ngoạc trên giấy. Râu mọc đầy cằm, tóc cũng thật dài, trông anh có vẻ lôi thôi hơn so với lần trước. Cho đến khi tan học, anh cũng không liếc nhìn cô một cái.

Thanh Thanh thấy anh đứng dậy muốn đi, cô vô ý thức lại muốn gọi anh.

“Anh Văn, chờ em một chút!” Nhưng có người bên cạnh lập tức đuổi kịp anh, là một chàng trai gầy gò, tuổi không lớn, nhìn qua khoảng 18, 19 tuổi. Trên mặt chàng trai lộ ra vết thương sưng phù tím bầm, chỗ khoé mắt còn dán thuốc cao, cậu ta thấp hơn Văn Tắc một chút, “Anh Văn, em không sao, thực sự không có việc gì mà, anh đừng đưa ra vẻ mặt phớt lờ em.”

Anh lộ ra vẻ chán chường, bỗng nhiên dừng lại, chàng trai đó liền đứng ở bên cạnh, mặt cậu ta sưng phù nhưng vẫn tươi cười. Văn Tắc không biết phải đối mặt với thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này như thế nào, anh nhướng lông mày, lại nhìn qua Thanh Thanh đang chăm chú nhìn mình. Văn Tắc đi thẳng qua, nói với Thanh Thanh, “Cô có thể đến nói chuyện với tôi không?”

Tuy rằng không đầu không đuôi, nhưng Thanh Thanh hiểu ý của anh, cô thoáng do dự một chút rồi gật đầu.

“Phải không? Cảm ơn!” Văn Tắc cười, xoay người rời đi.

Câu chuyện về một người đàn ông và một người phụ nữ luôn luôn có khởi đầu thực sự, mà nó có lẽ bắt đầu không rõ ràng, có thể chỉ là một khoảnh khắc lơ đãng, khoan dung, vì thế đã bắt đầu.

Tựa như Văn Tắc và Thanh Thanh.

Cách nhau bởi song cửa kính lạnh như băng, Văn Tắc ngồi ở bên trong, Thanh Thanh ngồi ở bên ngoài, thường thường Văn Tắc trầm lặng một lát, sau đó anh mới hỏi, “Có thuốc lá không?” Thanh Thanh liền đưa cho anh, “Blackstar.”

“Ừm!” Văn Tắc lên tiếng, bộ dáng hút thuốc của anh lúc nào cũng nghiêm túc. Tuy rằng những người làm chung trong nhà giam chỉ cho Thanh Thanh thời gian 15 phút để thăm viếng, nhưng đối với Văn Tắc mà nói thì không sao cả, anh chỉ muốn nói chuyện mà thôi. Đối tượng không thể là phạm nhân trong nhà giam, càng không thể là cảnh sát, vì thế anh chọn Thanh Thanh, điều bất ngờ là cô cũng không hề từ chối.

“Cô có nghe qua cụm từ đen ăn đen chưa?”

Thanh Thanh gật đầu, chờ đợi câu sau.

Văn Tắc cắn điếu thuốc trong miệng buồn cười, sau đó anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương ở hai bên, đây là thói quen đặc biệt của anh.

“Sói ăn thịt, nai ăn cỏ, đen ăn đen, ngả về hai phía! Thanh Thanh, cô có biết hay không, xã hội chính là xã hội, không có xã hội đen xã hội trắng. Giống như trong nhà giam này, người phạm tội đều như nhau.” Nói xong, anh lại hút điếu thuốc, “Cô đã thấy thằng nhóc đi bên cạnh tôi ngày hôm đó!”

Thanh Thanh gật đầu, “Cậu ta rất trẻ.”

“Mười chín tuổi!” Văn Tắc nói, “Mười chín tuổi thôi, đi theo Hạo Phong đã bốn năm, trong lòng rất sùng bái Hạo Phong.”

“Sùng bái?”

“Đúng vậy, con người chia thành hai loại phức tạp và đơn giản, cô đừng nói là không có ai đơn giản, theo tôi thấy, có rất nhiều người vì sùng bái người nào liền đi theo người đó.”

“Vậy…… Anh thì sao?” Thanh Thanh suy nghĩ trong chốc lát, nhịn không được mà hỏi.

“Tôi?” Văn Tắc nhướng lông mày cười, “Cô nghĩ sao?”

“Tôi cho rằng anh hẳn là loại người đầu tiên!”

“Vì sao?”

“Nếu không anh làm sao vì bạn bè mà đồng ý gánh tội thay? Ngồi tù cũng không sao.” Thanh Thanh nói xong, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, “Tôi rất tò mò, cuối cùng là loại cảm tình gì khiến anh làm việc này?”

Văn Tắc trầm mặc một chút, trong lúc tự hỏi anh thay đổi tư thế ngồi, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng anh không nhìn ánh mắt của Thanh Thanh mà nói, “Hạo Phong là người rất sảng khoái. Kỳ thật ra khỏi thế giới hỗn độn chưa chắc ai cũng có đạo nghĩa, nhưng anh ấy không như vậy, đối với người với mình rất rành mạch. Anh ấy đối xử tốt với cô, không cần cô làm gì để báo đáp. Cô đối xử tốt với anh ấy, anh ấy sẽ nhớ cả đời không quên. Nhưng mà, nếu cô hại anh ấy, dù chỉ là trong ý nghĩ, anh ấy cũng sẽ làm cô biến mất trên đời này, nếu không anh ấy sẽ chẳng ngủ yên.”

Thanh Thanh nghe xong, không khỏi lắc đầu, “Thật đáng sợ!”

“Đáng sợ?” Văn Tắc lại cười, “Có lẽ vậy! Nhưng mà tiếp xúc với người như thế rất thú vị, giống như cô cầm một bả đao nổi tiếng, nếu thật sự có bản lĩnh, cô có thể đùa giỡn rất vui, ngược lại thì sẽ tổn thương chính mình. Loại cảm giác này rất kích thích, thật giống như dùng đầu ngón chân đi men theo lưỡi dao, thả lỏng một chút nó liền cắt đứt da thịt của cô. Cô nhìn thằng nhóc kia, thực ra là do Hạo Phong sắp xếp vào đây, anh ấy cho cậu ta phạm tội một cách lộ liễu để bị bắt giữ, sau đó ngồi tù!”

Thanh Thanh nghe thế bỗng nhiên hiểu được, “Cậu ta đến là để bảo vệ anh sao?”

Văn Tắc hút thuốc không nói lời nào.

Thanh Thanh đưa tay đặt trên cửa kính, “Vậy, Hạo Phong đối xử rất tốt với anh.”

Văn Tắc cười lạnh lùng, “Cho nên anh ấy phái một thằng nhóc ngốc nhất vào đây, không để ý sống chết bám sát tôi, thấy tôi không được tự nhiên thì cậu ta sẽ không theo sát, ngay cả người như Vạn Diệc Hoàn cũng không để vào mắt, cô đã nhìn thấy vết thương trên người cậu ta, là do Vạn Diệc Hoàn làm.”

Thanh Thanh muốn nhìn vẻ mặt của anh, nhưng mà anh hút thuốc liên tục khiến sương khói lượn lờ, Thanh Thanh làm sao cũng không thấy rõ, “Chẳng lẽ anh không hề vui vẻ khi Hạo Phong đối xử như vậy với anh à? Trong lòng anh lại lo lắng cho đứa nhỏ kia sao?”

Văn Tắc không nói gì, Thanh Thanh đứng lên, hai tay cô vịn vào cửa kính, cố gắng đến gần anh, cô muốn nhìn vẻ mặt của anh một chút, nhưng lúc nào cũng không thấy rõ, “Tôi nghĩ, anh thật ra là người tốt.” Cô nói.

Văn Tắc hướng về phía trước nghiêng người, khoé miệng anh nở nụ cười, “Là người ai cũng có lương tâm. Chỉ là nhiều hay ít mà thôi!”

Thanh Thanh không thể đáp lại những lời này, hai tay cô buông xuống, không biết trong lòng mình có cảm xúc gì. Nhưng đột nhiên, Thanh Thanh cảm thấy trên tay nóng lên, cô cúi đầu nhìn thấy hai tay của Văn Tắc đã duỗi ra từ song cửa, nắm chặt tay cô.

“Tay cô rất lạnh.” Văn Tắc nói. “Nghe nói phụ nữ tay lạnh, trái tim cũng lạnh, tại sao cô lại không giống như vậy?”

Thanh Thanh nhìn ánh mắt của anh, nói nhiều thế này, ánh mắt của Văn Tắc trở nên trong veo rõ ràng, ở đó trông thấy được sự dịu dàng chân chính. Thanh Thanh hiểu được bản thân mình không thể bỏ mặc anh, thật sự không thể.