24.
Ngày tháng dần trôi, thời gian trôi đi với ta không còn ý nghĩa gì nữa.
Người hầu hạ bên người thay hết người này đến người khác, ta không thèm để tâm.
Xuân hoa, thu trăng, đông tuyết, hạ mưa, lòng ta không gợn sóng.
Sáng tối trong trời đất ở trong mắt ta cũng chỉ là ngày rạng đêm trăng, bốn mùa thay đổi.
Mục đích tồn tại duy nhất của ta là để bảo vệ thây cốt của Hạ Tây Châu.
Ta đã hại chết chàng, không thể hại chàng không còn thi cốt, trở thành cô hồn lang thang giữa đất trời.
Không biết là bắt đầu từ hôm nào, Định Viễn Hầu phủ bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Nghe bọn hạ nhân nói, Tiêu Vân Khởi sắp đón dâu.
Người cưới lần này là Nhị tiểu thư tứ phòng của Thôi gia, hôn sự định vào ngày bảy tháng chín.
Ta không thèm để ý mà lấy mồi câu cho cá ăn, lòng nghĩ thời gian trôi nhanh thật.
Mới chớp mắt mà con cá nhỏ bằng ngón tay đã lớn, dài bằng thước ngọc chặn giấy trên bàn.
Ban đêm, Tiêu Vân Khởi lâu chưa xuất hiện lại bước vào Thuỳ Hương Tạ.
Hắn chỉ nói hai câu.
“Nàng muốn thây cốt của Hạ Tây Châu sao?”
“Gả cho ta, ta sẽ trả nó cho nàng.”
Tiêu Vân Khởi là một tay thợ săn lão luyện, biết được làm sao để một kích trí mạng.
Hạ Tây Châu giống như mũi tên hữu dụng, bất kể là b ắn ra từ tay ai, bất kể là từ góc độ nào, đều sẽ trúng vào tử huyệt của ta.
Ở trước mặt hắn, tất cả điểm mấu chốt đều không còn là điểm mấu chốt.
Lúc đưa ta vào Thôi phủ, Tiêu Vân Khởi ghé vào tai ta:
“Tương Tư, nếu vì họ Hạ không chê thân phận nàng, hứa hẹn cưới hỏi nàng đàng hoàng mà nàng đem lòng ái mộ hắn, vậy thì hãy nhìn cho kỹ, ta cũng làm được. Nhị phu nhân của Định Viễn Hầu phủ ta, dù thế nào cũng đáng giá hơn nương tử của tên bần cùng nhà tranh vách đất đó.”
“Lời nói cưới nàng làm vợ khi ta say rượu kia, bây giờ ta sẽ thực hiện. Tương Tư, quên hắn đi, sau này chúng ta sẽ hạnh phúc cùng nhau.”
Ta cụp mi xuống, che đi vẻ khinh thường trong mắt.
Tri phủ tiền triều quản không được huyện lệnh đương thời.
Lời hứa quá kỳ, dù có thực hiện, cũng mất đi hiệu lực.
…
Thôi gia bán trà lập nghiệp, là thương nhân nổi tiếng Kim Lăng.
Vùng Giang Nam, thương gia buôn trà giàu có không ít, tuy gia nghiệp Thôi gia không nhỏ, nhưng cũng không tính là kiệt xuất.
Có điều, khoảng thời gian trước, Thôi gia bất ngờ đánh bại một nhóm buôn trà, giành được mối cung cấp trà cho triều đình, trở thành thương nhân hoàng thành.
Cùng lúc đó, tứ phòng Thôi gia ngấm ngầm có thêm một vị Nhị tiểu thư tĩnh dưỡng tại nhà ngoại ở đất Thục trở về.
Theo gia phả Thôi gia ghi lại, tên là Lệnh Nghi.
Cứ như vậy, ta từ kỹ nữ Tương Tư biến thành đích tiểu thư tứ phòng Thôi gia, Thôi Lệnh Nghi.
Ít ngày nữa sẽ đội mũ phượng đeo khăn quàng vai gả vào Định Viễn Hầu phủ, trở thành tục huyền của Tiêu Vân Khởi.
Trên dưới Thôi gia xem ta như khách quý không thể đắc tội, dành cả một tiểu viện riêng cho ta ở.
Còn đặc biệt chọn mua mấy nha hoàn, tuỳ ta sai sử.
Trong đó có một người tên Vân Đậu, tay chân rất nhanh nhẹn, lại còn thông minh, được ta giữ lại bên cạnh.
Có một ngày ta quên mang khăn, Vân Đậu vội vàng lấy một chiếc khăn mới tinh trong ngực ra đưa cho ta.
Ta liếc mắt một cái, không khỏi ngẩn ra.
Trên góc khăn thêu ba hạt đậu đỏ.
Trước nay trên khăn toàn thêu hoa lan cành trúc, không thì uyên ương liền cánh.
Ít có ai thêu đậu đỏ.
Vật hiếm thường là quý, còn đậu đỏ lại rất rẻ.
Mười mấy văn tiền là có thể mua một túi, ngay cả nhà nghèo khổ cũng có thể ăn được mấy chén, quả thực chẳng dám khoe ra.
Nhưng mẹ thích thêu nó.
Khi còn nhỏ, mỗi một chiếc khăn, mỗi một bộ đồ của ta đều có ba hạt đậu đỏ.
Mẹ nói, một hạt là ta, một hạt là cha, một hạt là bà ấy.
Đậu đỏ gửi tương tư.
Ngụ ý vừa hay, vừa có thể no bụng, là vật tốt hiếm thấy.
Ta nhìn chằm chằm chiếc khăn, đột nhiên ngước mắt cười:
“Vân Đậu, trước kia ngươi nói… Trong nhà ngươi có mấy người?”
Vân Đậu là tự bán mình vào phủ.
Tiền bán thân nàng ấy không giữ lại một đồng, đưa hết về nhà.
Nàng ấy nói khi còn nhỏ bị bệnh nặng, bị cha mẹ ruột vứt ở ven đường chờ chết.
Chó hoang cứ vây quanh nàng ấy, nàng ấy cho rằng mình chết chắc rồi.
Ai ngờ trời cao rủ lòng thương, có một đôi phu thê tình cờ đi ngang qua, cứu nàng ấy về, còn dùng tiền tiết kiệm chữa bệnh cho nàng ấy.
Nàng ấy sau khi khỏi bệnh thì đã đổi tên.
“Vì sao lại gọi là Vân Đậu?”
Nàng ấy cười: “Trước kia mẹ ta có một cô con gái tên Hồng Đậu, về sau không biết vì sao mà tách ra, mẹ rất nhớ nàng, ban đêm thường hay tỉnh lại khóc. Từ nhỏ đến lớn, trên khăn và quần áo làm cho ta đều thêu đậu đỏ.”
“Mẹ cho ta một sinh mạng, ta rất muốn làm chút gì đó cho bà ấy. Ta tự biết không thể thay thế được Hồng Đậu kia, nên ta lấy một cái tên tương tự, có thể giải một nửa ưu tư của bà ấy cũng tốt. Lục Đậu thì khó nghe quá, nên gọi là Vân Đậu.”
Ta vuốt v e chiếc khăn, im lặng một lúc lâu:
“Nếu bà ấy đối xử với ngươi tốt, vậy sao ngươi lại bán mình vào phủ?”
Vân Đậu cười khổ: “Hồi đầu xuân cha đổ bệnh nặng, không đi làm được. Ngày nào cũng nướng tiếng cho tiệm thuốc, tiền tích cóp trong nhà chẳng mấy mà cạn, tiền thuốc toàn cho một thân mẹ ta cáng đáng.”
“Ban ngày mẹ ta giặt quần áo cho người ta, ban đêm chong đèn thêu hoa, hai mắt sắp hỏng đến nơi rồi. Ta chưa từng đọc sách, nhưng cũng biết đạo lý tri ân báo đáp, cha mẹ nuôi ta lớn như vậy, đối với với ta như con gái ruột, bây giờ trong nhà có việc khó, ta không thể không làm gì được. Nghĩ tới nghĩ lui, bán thân là có nhiều tiền nhất.”
“Vừa hay Thôi phủ chọn mua nha hoàn, nên ta tới. Cũng do ta may mắn, gặp được chủ tử tốt bụng như cô nương.”
Ta trầm ngâm: “Cha ngươi… Đối xử với bà ấy tốt không?”
“Bà ấy? Cô nương nói mẹ ta sao?”
Trên mặt Vân Đậu đầy niềm vui: “Tốt chứ! Trước khi cha ta đổ bệnh đối xử với mẹ ta rất tốt, trong nhà có việc gì cũng tranh làm. Lúc mẹ nhớ Hồng Đậu mà đau lòng, cha ở một bên nghĩ cách chọc cho bà ấy vui, sau khi tan làm thì tiện đường mua đồ ăn mà mẹ thích. Mẹ hay trách cứ cha tiêu tiền linh tinh, cha lại nó ông ấy kiếm tiền chính là để mẹ được sống những ngày tháng tốt đẹp.”
“Không sợ cô nương chê cười, ta hay nghĩ, sau này ta có tìm lang quân, không cần có nhiều tiền, cũng không cần quá đẹp, chỉ cần thật lòng đối đãi với ta là được, chỉ cần săn sóc bằng một nửa cha ta đối với mẹ thôi, chỉ vậy với ta là đủ.”
“Nhưng mà người như tiên tử giống cô nương, tất nhiên không giống chúng ta, muốn tìm phải tìm người hoàn hảo về mọi mặt.”
“Nghe nói cô nương sắp gả cho công tử Định Viễn Hầu anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ tài cao, là nhân vật hàng đầu trong thành Kim Lăng chúng ta. Cũng phải là người như vậy mới không uổng dung mạo của cô nương.”
Ta ồ một tiếng, gấp chiếc khăn ba lần, cẩn thận cất đi.
…
Ta lấy được khế ước bán thân của Vân Đậu từ tay Thái thái tứ phòng của Thôi gia, đưa nàng ấy ra khỏi phủ.
Lúc xuống xe ngựa, ta đưa cho nàng ấy thêm một túi hạt dưa vàng.
Vân Đậu quỳ thụp xuống đất, lạy ta ba cái:
“Đại ân đại đức của cô nương, Vân Đậu nhớ mãi trong lòng, ngày sau sẽ lập một bài vị trường sinh trong nhà cho cô nương, khẩn xin trời cao phù hộ cô nương phúc thọ song toàn.”
Ta cười nhạt: “Bài vị trường sinh thì không cần, trường thọ với ta chưa chắc đã là chuyện tốt.”
“Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, vậy hãy thay ta vào chùa thắp một ngọn đèn trường minh đi.”
“Cô nương muốn tế bái ai sao?”
“Một người cũ. Bây giờ ta không tiện đi chùa, nếu ngươi có tâm thì thay ta đi một chuyến, tên của chàng… Ta để trong túi kia.”
“Cô nương yến tâm! Ngày mai ta sẽ đi ngay.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng chó sủa, ta ngước mắt nhìn lên, lặng yên không một tiếng động mà lùi về xe ngựa:
“Mau về đi thôi, mẹ ngươi tới đón ngươi rồi.”
Vân Đậu a một tiếng, đứng dậy khỏi mặt đất, chạy về phía người kia.
Ta hé mở mành xe ngựa.
Mẹ giang hai cánh tay, ôm Vân Đậu vừa vỗ vừa đánh, vừa khóc vừa cười.
Bà ấy già dặn hơn rất nhiều.
Bên mai đã điểm tóc bạc, khoé mắt cũng có dấu vết của năm tháng.
Nhưng năm tháng cũng không thể mang đi một vài thứ.
Tỷ như khi cười rộ lên, đôi mắt bà ấy vẫn sẽ cong lên thành vầng trăng lưỡi liềm.
Lại tỷ như bà ấy vẫn thích mặc quần hoa màu lam.
Có lẽ Vân Đậu đã nói gì đó với bà ấy, bà ấy nhìn lại đây, hình như muốn đi đến đích thân nói lời cảm ơn.
Ta yên lặng buông mành xe: “Đi thôi, về phủ.”
Khi còn nhỏ không hiểu, một lòng oán hận bà ấy bỏ rơi ta.
Trưởng thành rồi dần hiểu ra…
Một tiếng xưng hô mẹ này đã trói buộc hai người với nhau.
Trước khi bà ấy là mẹ ta, bà ấy phải là chính mình đã.
Không ai phải hy sinh tất cả vì ai, mặc dù là mẹ, cũng có quyền chọn bảo vệ quyền lợi của mình.
Trong đầm lầy có hai người, không ai có thể cứu được người kia.
Nếu cứ lôi kéo không chịu buông tay thì chỉ có nước táng thân trong vũng lầy.
Chi bằng, thoát được người nào hay người nấy.
Huống chi, tương lai bất định như vậy, không ai biết điều gì đang chờ ở phía trước.
Có lẽ là một tia hy vọng, cũng có lẽ là lối chết hoàn toàn.
Bà ấy nguyện chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, chứ không dám áp đặt lên tính mạng của ta.
Ta vuốt v e chiếc khăn trong tay.
Ba hạt đậu đỏ được chế tác tỉ mỉ, đặc biệt chọn loại tơ đỏ tốt nhất.
… Để giống với màu nguyên bản của đậu đỏ nhất.
Sợi tơ này hẳn là món xa xỉ đối với một gia đình nghèo khổ.
Nhưng bà ấy vẫn mua bất chấp giá cả, nam nhân bà ấy chọn cũng dung túng cho bà ấy.
Bất kể là xuất phát từ áy náy hay tưởng niệm, hoặc là cả hai.
Với ta mà nói, như vậy là đủ rồi.
Ta từng để trái tim rơi vào địa ngục Vô Gián, thấy xung quanh đều là ác quỷ Tu La.
Ăn thịt khát máu, đầy rẫy mưu mô, không chút do dự.
Ai ngờ trong đêm gió tuyết, một thoáng kinh hồng, chợt gặp được Phật Đà chốn nhân gian.
Từ đây sinh ra máu thịt, nảy nở tâm can.
Học được cách cảm nhận nỗi đau, cũng hiểu được cách tha thứ.
Bánh xe lăn về phía trước, ta xốc mành lên.
Thôn trang phía trước chỉ còn hai bóng người nho nhỏ, không thấy rõ mặt.
Ta phất tay.
Nói lời tạm biệt đầu tiên, cũng là lần cuối cùng với bà ấy.
Từ đây đường xa cách biệt, tự mình bảo trọng.
Không cần nhớ mong nữa.
25.
Ngày bảy tháng chín, là thời điểm tốt nhất để gả cưới.
Nhị công tử Định Viễn Hầu phủ rước tiểu thư Thôi gia.
Người ngựa nối hàng, thập lý hồng trang, khiến nửa thành vây xem.
Lúc bái đường, Tiêu Vân Khởi ghé tai ta cười khẽ:
“Tương Tư, nàng có hài lòng với cảnh tượng hôm nay không? Đừng nói là kỹ nữ, dù có là quý nữ cao môn cũng chỉ phô trương đến thế này thôi.”
“Vì nàng ta phải hao tâm tổn sức rất nhiều, sau này không cho nàng nhớ đến người khác nữa.”
Dưới tấm khăn voan đỏ tươi, ta im lặng cụp mắt, quơ quơ dây hồng trong tay, xem như đáp lại.
Ta được hỉ nương đưa vào tân phòng.
Thu Ngô Viện vì Thẩm Tĩnh Đàn chết, bị Hầu phu nhân coi là điềm xấu nên đã phong bế.
Cúc Tuyết Các cách đó không xa được xem là chính viện.
Gió đêm thổi qua, rừng trúc xào xạc.
Tân phòng to như vậy, lại chìm trong yên tĩnh.
Trên bàn là nến hỉ long phượng đang cháy, bánh cưới ngũ sắc được bày trên đ ĩa mạ vàng.
Còn có một bình rượu hợp cẩn và một cặp chén ngọc nhỏ.
Tiêu Vân Khởi dùng gậy hỉ vén khăn trùm đầu lên, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc, vài phần hoài niệm.
“Tương Tư, năm đó gặp mặt lần đầu ở Xuân Phong Lâu, ta đã nhận định nàng là người của ta. Cô nương cả lâu đều cầu xin ta rủ lòng để được lọt vào mắt xanh, chỉ có nàng là cao cao tại thượng không hề để ý. Ta có nói với nàng chưa, trong mắt nàng có vẻ hoang dã, kiêu ngạo khó thuần, làm người ta nhớ tới chim ưng Mạc Bắc.”
“Mà ta, vừa hay thích thuần phục. Thật ra ngày đó sau khi đánh nàng ta đã hối hận, trời chưa sáng ta đã thúc ngựa chạy về Xuân Phong Lâu, nhưng không thấy nàng đâu nữa.”
“Mấy ngày trời giá rét, ta không ngủ không nghỉ, phóng ngựa chạy khắp thành Kim Lăng, lại không thấy bóng dáng nàng đâu.”
“Lúc ấy ta mới ý thức được tầm quan trọng của nàng trong lòng ta. Ta từng cho rằng nàng đã chết, nản lòng thoái chí, cả ngày lấy rượu làm bạn. Cứ chán nản sống qua ngày, cho đến khi có người nói với ta là thấy một người giống nàng ở một quán hoành thánh phía nam thành.”
“Tuy rằng ta chắc chắn người nọ tuyệt đối không thể là nàng, nhưng vẫn nhịn không được mà chuẩn bị ngựa đến phía nam thành. Ở nơi đó, ta thấy nàng, khác hoàn toàn với nàng của trước kia.”
“Nàng đang cười một cách chân thành với những người mà trước kia nàng chẳng thèm nhìn lấy một cái, giống như một cô nương bình thường chưa từng trải. Tương Tư, sự hoang dã trong mắt nàng đã mất hết. Chú chim ưng bé nhỏ của ta không còn nữa. Hết thảy điều ấy đều là vì tên nam nhân bên cạnh nàng kia.”
Sóng mắt ta run rẩy.
Chính là ở nơi đó, Tiêu Vân Khởi nổi lên sát ý với Hạ Tây Châu.
“Ta muốn trực tiếp mang nàng đi, nhưng ta hiểu nàng, không ngừng nhớ về nàng, dù ta có mang nàng về thì cũng chỉ là cái thể xác không thú vị. Tương Tư, ta muốn nàng.”
“Một nàng hoàn chỉnh, chứ không phải một cái túi da đẹp mắt. Nhiều năm như vậy, nàng cho rằng bên cạnh ta chưa từng có nữ nhân nào đẹp hơn nàng sao? Tương Tư, lòng thành của ta đối với nàng, nàng có hiểu không?”
Môi hắn dán lên làn da sau tai ta, hôn thật khẽ.
Hơi thở phun lên cổ ta, khiến ta rùng mình.
Ta đột nhiên giơ chuỷ thủ trong tay áo lên, một tia sáng sắc lạnh nhắm thẳng vào cổ hắn.
Trước kia từng nghe người ta nói trên cổ có mấy chỗ yếu huyệt, một khi đâm trúng, tuyệt đối không thể cứu được.
Nhưng dẫu sau Tiêu Vân Khởi cũng là người học võ, dù là lúc đ ộng tình, thì vẫn nhanh nhạy trước cảm giác nguy hiểm.
Vào thời khắc mấu chốt, đầu hắn nghiêng sang một bên.
Chuỷ thủ đâm vào hư không.
Tiêu Vân Khởi nhíu mày, trong mắt hiện lên sự tức giận.
Hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay ta, chỉ cần vặn nhẹ, con dao găm trong tay ta đã kêu lên một tiếng rơi xuống đất.
Mặt ta tái nhợt vì đau đớn, cơ thể run nhè nhẹ.
Tiêu Vân Khởi tóm lấy ta, kìm nén lửa giận trong mắt:
"Ta hứa với nàng vị trí chính thê, hứa cho nàng thân phận mới, hứa cho nàng quyền lực tài phú không thể tưởng nổi, rốt cuộc nàng còn không hài lòng cái gì nữa? Vậy mà lại vì tên thư sinh kia, gàn bướng hồ đồ, một lòng muốn giết ta! Tương Tư, ngươi còn có trái tim không?"
Tôi nhổ vào hắn.
Thấy hắn càng tức giận hơn, ta nhịn không được mà cười khanh khách:
“Bớt làm ra vẻ đáng thương si tâm bị phụ đó đi, chỉ khiến người ta cười nhạo mà thôi. Ngươi cho rằng công tử Hầu môn sẵn lòng hạ mình cưới một kỹ như như ta thì ta nên mang ơn đội nghĩa, từ đây cúi đầu nghe theo sao?”
"Phì, Tiêu Vân Khởi ngươi nguyện cưới, nhưng ta còn chưa muốn gả đâu! Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì đều sẽ tìm mọi cách giết ngươi."
Tiêu Vân Khởi nghiến răng ken két, nắm tay ta ngày càng chặt hơn, gần như bóp nát cổ tay ta.
"Được, được, được, có khí phách! Nếu nàng đã nói như vậy, vậy Tương Tư kia cũng không cần sống nữa!"
Hắn đột nhiên nắm lấy cằm ta, cưỡng ép đổ rượu hợp cẩn trên bàn vào miệng ta.
Rượu trong suốt chảy xuống khóe miệng không khép lại được của ta, ta chưa kịp nuốt, bị sặc chảy cả nước mắt.
Tiêu Vân Khởi vẫn không dao động.
Mặt hắn như kết một lớp sương giá, rót cả bình rượu vào miệng ta.