Hạ Nhân nhíu chặt mi, cố gắng đè nén tâm tình xuống đáy lòng.
Hạ Dĩnh lại giống như phát hiện thấy một tân đại lục, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:
- Bao lâu, đã bao lâu chị không thấy loại biểu lộ này trên mặt em, không nghĩ tới, lại bởi vì một kẻ ngoại nhân mới quen không lâu.
Câu nói sau cùng, Hạ Dĩnh cơ hồ là cắn răng nghiến lợi mới nói ra được. Hạ Nhân biết thủ đoạn của nàng, lạnh lùng nói:
- Không cho phép chị động vào nàng.
Hạ Dĩnh nhún vai một cái, giống như là nghe được một cái gì đó vô cùng buồn cười:
- Thế nào? Em đây là cầu xin chị sao?
Hạ Nhân hít một hơi thật sau, lông mi dài chớp động:
- Phải
- Oh . . . . . . .
Một tiếng nhẹ xuy, không biết mang theo bao nhiêu tức giận cùng chua xót trong lòng, Hạ Dĩnh nhìn ngoài cửa sổ:
- Hôm nay là sinh nhật lão đầu tử, em sẽ không phải chơi đến điên rồi quên mất chứ?
Hạ Nhân nhắm hai mắt lại, tựa vào chỗ dựa phí sau, không nói một lời, giống như Hạ Dĩnh không hề tồn tại vậy.
Hạ Dĩnh tay nắm chặt thành nắm đấm, nàng hé mắt, cả người tản ra lãnh khí kinh người.
* * * * *
Mãi cho đến mười giờ tối, Hạ Nhân mới được A Anh lảo đảo dìu về nhà.
Trầm Thước Hi ra mở cửa, nhìn thấy Hạ Nhân dáng vẻ cùng mùi rượu đầy người thì nhíu mày một cái. A Anh có chút ngượng ngùng:
- Hôm nay là gia yến, Nhân Nhân vui vẻ nên uống nhiều mấy chén.
Gia yến? Trầm Thước Hi không lên tiếng, đưa tay ra đỡ lấy Hạ Nhân
- Là cô đưa nàng trở về sao?
- Là đại tiểu thư gọi điện cho tôi tới đón cậu ấy.
A Anh thuận miệng đáp. Trầm Thước Hi bước chân bỗng dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn A Anh:
- Sao?
A Anh tránh né ánh mắt, đỡ lấy Hạ Nhân.
- Đi phòng ngủ trước đi.
Trầm Thước Hi không nói gì nữa, một mực đem Hạ Nhân đỡ đến trên giường. Trầm Thước Hi đơn giản giúp nàng cởi bớt trang phục, lau rửa mặt mũi, lại vừa dỗ vừa dụ vừa uy nàng uống xong một chén nước mật ong. Trầm Thước Hi lúc bấy giờ mới bưng một chén trà, cùng A Anh ngồi trong phòng khách.
A Anh vốn cho là Trầm Thước Hi sẽ hỏi cái gì, nhưng nữ nhân này lại cứ lẳng lặng ngồi đó, bưng ly trà, không nói một lời, khóe mắt trong trẻo lại toát ra tia lạnh lùng.
- Ân..........gia đình Nhân Nhân tương đối phức tạp.
A Anh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng. Trầm Thước Hi xoay người sang nhìn nàng.
- Trong thời điểm nàng đang học trung học đệ nhị cấp (THCS) thì mẹ nàng qua đời. Bây giờ trong nhà.........ân, không phải mẹ ruột của nàng.
A Anh chậm rãi nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trầm Thước Hi. Trầm Thước Hi gật đầu một cái, nàng vẫn như cũ không nhúc nhích, giống như là bức điêu khắc bằng ngọc vậy.
A Anh kinh ngạc hỏi:
- Cô cũng biết?
Trầm Thước Hi mân mân môi, hàm hồ trả lời:
- Có thể hình dung ra.
Đúng rồi, A Anh rất nhanh phản ứng kịp. Trầm Thước Hi sở dĩ nổi danh như vậy ở trong giới nhất định là có nguyên nhân. Tìm hiểu về gia đình Hạ Nhân từ trước, Hạ Dĩnh người này chắc chắn nàng cũng có biết.
Trầm Thước Hi lẳng lặng nhìn A Anh, hồi lâu sau mới nhẹ giọng hỏi:
- A Anh, cô đã biết Hạ Nhân bao lâu rồi?
- Vì sao lại hỏi như thế?
A Anh cảnh giác nhìn nàng, đột nhiên thay đổi giọng nói, âm điệu trở nên có chút chói tai. Trầm Thước Hi cười nhạt. A Anh cảm giác được mình phản ứng khác thường, nàng lúng túng sờ sờ ghế ngồi:
- Từ khi nàng du học trở về, tôi vẫn luôn ở bên người nàng.
- Trước đây thì sao?
Trầm Thước Hi câu hỏi tựa như chưa có đạt tới mục đích, thực ra lại làm cho A Anh phải âm thầm lau mồ hôi. Trầm Thước Hi nhìn bộ dạng quẫn bách của nàng, cười cười:
- Đi về nghỉ ngơi đi, cũng khuya lắm rồi.
- Hảo, Nhân Nhân liền nhờ cậy vào cô.
A Anh nghe vậy liền nói rồi vội vàng rời đi. Trầm Thước Hi bất động thanh sắc gật đầu một cái. Vừa ra đến trước cửa, A Anh không yên lòng còn ngoái lại dăn dò:
- Nếu như là có chuyện gì, bác sĩ Trầm xin cứ gọi điện thoại cho tôi ngay.
Trầm Thước Hi lẳng lặng chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng:
- Hạ Nhân có người bằng hữu như cô, vô luận thế nào, cũng là phúc của nàng.
Lời này khiến lỗ mũi của A Anh có chút cay cay, nội tâm áy náy chỉ trực trào ra, nàng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Xuống dưới lầu, A Anh ngồi trong xe, từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, gọi đi.
- Đại tiểu thư, yêu cầu của cô, chỉ sợ tôi không thể đáp ứng được.
. . . . . .
* * * * *
Sáng ngày hôm sau, lúc ăn sáng, Hạ Nhân không yên, ngồi dầm dầm đâm đâm bát cháo đên vữa ra. Trầm Thước Hi liếc nhìn báo tài chính – kinh tế, không nói một lời.
Hạ Nhân lén liếc nàng một cái, ho khan một tiếng.
Trầm Thước Hi tiếp tục lật tờ báo.
Hạ Nhân: . . . . . .
Rốt cục là không nhịn được, Hạ Nhân nhỏ giọng nói:
- Đêm qua, có vẻ như tôi là ngủ thiếp đi.
Trầm Thước Hi để tờ báo xuống, mặt vô biểu tình nhìn nàng nói:
- Hình như là vậy.
Ngủ thiếp đi sao? Trầm Thước Hi bất quá là lười phơi bày kỹ năng diễn xuất nghèo nàn của nàng thôi.
Hạ Nhân: . . . . . .
Lời này ngược lại đem Hạ Nhân nói không ra lời. Trước kia nàng quá say mê cuộc sống vàng kim, cho tới bây giờ vẫn không có cảm thấy cái gì không đúng. Nhưng bởi vì Trầm Thước Hi, nội tâm của nàng cư nhân sinh ra một tia bất an cùng áy náy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, Hạ Nhân cũng không muốn đi suy nghĩ nhiều.
- Tôi hôm nay phải đi công ty sớm một chút, A Anh bên kia có việc gấp muốn tranh thủ xin nghỉ ngơi một trận.
Hạ Nhân là điển hình của một loại nói nhiều. Trầm Thước Hi tròng mắt thoáng qua một tia ánh sáng, ngay sau đó gật đầu một cái.
- Ngày hôm nay..........cô có sắp xếp gì không?
Hạ Nhân thử dò xét tính hỏi thăm. Trầm Thước Hi nhìn nàng:
- Thế nào?
Hạ Nhân có chút bất an
- Thật ra thì cô không cần mỗi ngày..........mỗi ngày như vậy ở bên cạnh cùng tôi. Tôi nghe A Anh nói cô trước kia công việc vô cùng bận rộn
Trầm Thước Hi nghe Hạ Nhân nói như vậy liền cười
- Thế nào, có phải hay không cảm thấy tôi giống như cô vợ trẻ, mỗi ngày phải ở nhà chờ đợi người chồng tan làm trở về mà nội tâm liền không đành lòng sao?
- Cô nói nhăng cái gì đó..........
Hạ Nhân thiếu chút nữa cắn vào lưỡi, cái tên bác sĩ chết bầm này lại nổi điên cái gì? Cô vợ trẻ? Người chồng?
Trầm Thước Hi đột nhiên nhoẻn lên một nụ cười, lạnh như băng nói:
- Đã biết là tôi không dễ dàng gì, có thể sẽ tiết kiệm cho tôi được chút tâm.
Hạ Nhân: . . . . . .
Một bữa sáng âm thầm kết thúc, Hạ Nhân đi ra đến trước cửa mà Trầm Thước Hi cũng không cho nàng được cái sắc mặt tốt. Hạ Nhân cũng biết mình đuối lý, thoa đôi môi màu hồng, mặc một thân màu hồng tây trang đi làm.
Trầm Thước Hi đơn giản là thu thập căn phòng một chút, nàng tự rót cho mình chén trà, cầm trong tay một quyển sách, lẳng lặng ngồi ở trong phòng khách.
Giống như là đang dưỡng thần..........
Lại càng giống như là đang chờ đợi người nào đó.
Một canh giờ sau, chuông cửa bị nhấn. Trầm Thước Hi để sách trên tay xuống, nàng ngoắc ngoắc môi, đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Hạ Dĩnh một thân quần áo màu đen, lạnh buốt như băng, trên mặt trang điểm nhẹ, ánh mắt lạnh buốt nhìn Trầm Thước Hi.
Trầm Thước Hi cười nhạt, nghiêng người nhường đường:
- Hạ tiểu thư, mời vào.
Nghe Trầm Thước Hi gọi, Hạ Dĩnh có chút kinh ngạc, nàng không lên tiếng, bất động thanh sắc đi vào phòng.
- Bác sĩ Trầm quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hạ Dĩnh ngồi trên ghế salon, nhìn Trầm Thước Hi nói tựa như có điều vừa lòng. Ánh mắt nàng luôn luôn rất cao, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có Hạ Nhân có thể lọt vào mắt nàng. Mà nếu nói Hạ Nhân giống như là hỏa diệm sơn cháy rực như hoa tươi nở rộ, rực rỡ chói mắt, thì Trầm Thước Hi lại như cành mai dưới tuyệt địa đáy cốc, không cần quá nhiều sức phô trương, rất hợp với đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng, cao lạnh để người ta không dám nhìn thẳng.
Trầm Thước Hi nhàn nhạt cười, đối với lời của Hạ Dĩnh, nàng từ chối cho ý kiến.
Hạ Dĩnh quan sát nàng, hỏi:
- Nhìn thái độ của bác sĩ Trầm, cô biết là tôi sẽ tới.
Trầm Thước Hi đưa mắt rơi vào trên người Hạ Dĩnh, khô khốc nói:
- A Anh đột nhiên rời đi như vậy chắc đã kinh động đến Hạ tiểu thư.
Hạ Dĩnh lạnh lùng cười một tiếng, trong mắt thoáng qua môt tia bất mãn:
- Cái này sử dụng người ngoài là luôn không được, cứng cánh liền muốn bay đi, nuôi không quen.
Vừa nói nàng chợt nhìn về phía Trầm Thước Hi
- Bác sĩ Trầm, cô là thế nào biết được?
Trầm Thước Hi uống một hớp trà xanh, không mặn không nhạt trả lời:
- Bất quá chỉ là suy đoán.
Thật ra thì trước nàng cũng chỉ là suy đoán, bất quá ngày hôm qua đi cắm trại, Hạ Dĩnh lại có thể như vậy nhanh chóng biết được tin tức, lại đến tận nơi đem Hạ Nhân đi càng làm chắc thêm suy đoán của Trầm Thước Hi. Khó lòng phòng bị nhất cũng thường bị nhắm vào nhất chính là người thân cận nhất bên người. Mà A Anh mỗi lần cũng nàng nói luôn là có chút tránh né cùng với lần đầu tiên gặp mặt Hạ Nhân, thái độ ẩn núp đến đau lòng đều như khẳng định cho suy đoán của nàng.
Hạ Dĩnh nhíu mày một cái, ánh mắt trở nên bén nhọn:
- Không có việc gì tất không làm phiền.
Nàng biết Trầm Thước Hi không cần thiết cùng nàng nói láo, nhất định là A Anh bị kích mấy câu liền không nhẫn nại được nảy ra suy nghĩ trốn tránh.
- Đã như vậy, bác sĩ Trầm đối với bối cảnh của tôi cũng có hiểu biết đi.
Hạ Dĩnh chậm lại giọng nói, ánh mắt rơi vào trên người Trầm Thước Hi. Trầm Thước Hi tự tiếu phi tiếu nhìn nàng:
- Bối cảnh? Tôi cho là không có mấy người dám cùng tôi nói về bối cảnh.
Hạ Dĩnh thông minh như thế, cái này hung tợn khí phách xem lần tố khổ là ăn sâu trong lòng nàng, nàng dùng ánh mắt giống như mắt chim ưng đang săn mồi mà nhìn Trầm Thước Hi
- Tôi cũng nghĩ không thông, giống như bác sĩ Trầm như vậy ánh hào quang lòe lòe làm tôi cũng không dám nhìn thẳng, cư nhiên lại cam tâm tình nguyện đi làm một bác sĩ tâm lý, lắng nghe người khác rác rưởi cùng oán trách sao? Lại nói, nếu không phỉ do cơ duyên xảo hợp, tôi còn thật không thể tra ra được bác sĩ Trầm lại có thân phận địa vị sâu khó lường như vậy.
Trầm Thước Hi không nói lòi nào, chẳng qua là ánh sáng trong con ngươi trở nên âm trầm.
Hạ Dĩnh đạt được mục đích, nàng cười khinh bỉ:
- Sống cùng một khu nhà, cùng học sơ trung đệ nhị cấp (THCS), cùng đi du học Anh trở về, bác sĩ Trầm, cô và muội muội tôi thật đúng là hữu duyên đấy.
Trầm Thước Hi lẳng lặng vuốt ve cái ly, không lên tiếng.
Nhìn nàng bình tĩnh Hạ Dĩnh càng thêm bị chọc giận.
- Đây coi như là ông trời tác hợp hay đây là do có người cố ý an bài đây?
Trầm Thước Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía Hạ Dĩnh. Ánh mắt bắn tới khiến toàn thân đông cứng vì khiếp sợ, Hạ Dĩnh ngẩn ra, nụ cười giễu cợt đông cứng ở khóe miệng.
Trầm Thước Hi đột nhiên cười, nụ cười có tia lạnh lùng, có tia cuồng ngạo
- Hạ tổng, nếu cô đối với bối cảnh của tôi đã hiểu rõ như vậy, cô cũng nhất định đã đoán ra được tình cảm của tôi đối với Hạ Nhân.
Vừa nói, Trầm Thước Hi vừa đứng dậy, đi tới bên cạnh Hạ Dĩnh, nàng từ trên cáo nhìn xuống, một đôi con ngươi vừa đen vừa sắc tràn đầy cảm giác áp bách. Hạ Dĩnh thường ngày là cường thế, chỉ có nàng áp chế người khác chứ chưa bao giờ bị người khác khống chế, mà hôm nay, Trầm Thước Hi ánh mắt giống như là huyền hắc bảo thạch, chấn nhiếp nàng khiến nàng nói không ra lời.
Trầm Thước Hi nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hạ Dĩnh, ánh mắt của nàng chớp chớp, mang theo vẻ hung ác hoàn toàn không tương xứng với khí chất vốn có của nàng.
- Đã biết như thế, cô như thế nào còn dám động vào nàng?