Ánh mắt Trầm Thước Hi tựa như cây ghim, ghim chặt vào vết thương trên bả vai Hạ Nhân, ánh mắt cơ hồ muốn đem nàng đốt cháy. Hạ Nhân mím môi, khô khốc nói:
- Đây là tôi không cẩn thận gây nên
Thật ra trong lòng nàng biết rõ, trả lời như vậy căn bản không thể lừa được Trầm Thước Hi. Ánh mắt của nàng không dám nhìn về phía Trầm Thước Hi, tràn đầy thống khổ cũng bất đắc dĩ. Không nên hỏi.........không nên hỏi..........
Trầm Thước Hi nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng trong chốc lát, nhàn nhạt nói:
- Như thế nào lại không cẩn thận như vậy? Tới đây, tôi lấy rượu thuốc thoa cho cô
- Nga? . . . . . nga~
Hạ Nhân không nghĩ tới Trầm Thước Hi sẽ nói như vậy. Nàng đi tới bên người Trầm Thước Hi. Trầm Thước Hi xoay người lấy từ trong túi xách ra chai rượu thuốc. Nàng dùng dùng nước suối rửa tay một cái, sau đó đổ chút rượu thuốc ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa lên bả vai Hạ Nhân.
Hạ Nhân cau mày, cắn môi dưới nhịn đau. Trầm Thước Hi nhìn thấy, động tác trên tay cũng trở nên nhu hòa hơn, ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng giống như hàn băng.
Vốn là không khí đang vô cùng tốt lại trở nên trầm thấp. Hạ Nhân liếc nhìn sắc mặt Trầm Thước Hi, nhỏ giọng hỏi:
- Cô vì sao lại tùy thân mang theo rượu thuốc?
Trầm Thước Hi lạnh lùng nói:
- Trị được bách bệnh
Hạ Nhân: . . . . .
Nàng coi như là đã nhìn ra, Trầm Thước Hi mặc dù không hỏi, nhưng không có nghĩa là nàng không tức giận. Nhưng cảm nhận được lửa giận của Trầm Thước Hi, Hạ Nhân lại nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng, băng tuyết tích tụ trong lòng từ rất lâu cũng có chút xíu hòa tan.
- Cô cười cái gì?
Trầm Thước Hi buồn buồn không vui nhìn Hạ Nhân. Nàng còn có tâm tình cười sao?
Hạ Nhân cười quyến rũ, nàng nhu nhu mày nhìn Trầm Thước Hi, khúc kha khúc khích nói
- Tôi cười cô ngay cả làm mặt tức giận cũng xinh đẹp như vậy, lạnh như băng, thật làm cho người khác sinh lòng ái mộ.
- Sinh lòng ái mộ?
Trầm Thước Hi hừ lạnh một tiếng:
- Cô ái mộ sao?
Hạ Nhân: . . . . . .
Người này, nàng cũng biết sẽ không thể thốt ra được câu gì tốt đẹp mà. Nhưng câu hỏi này lại khiến trong lòng Hạ Nhân chợt giật mình, trong nháy mắt, không nói ra lời, hốt hoảng.
Bôi thuốc xong, Trầm Thước Hi rửa tay một cái, liền nằm ở trong lều, đầu gối lên hai tay.
Hạ Nhân biết nàng có chút không được tự nhiên, cười cười, cũng nằm xuống ở bên người nàng.
Xem lẫn giữa mùi rượu thuốc còn có hương hoa đào, xông vào mũi, có chút thoải mái, có chút chua xót trong lòng. Trầm Thước Hi xoay người nhìn Hạ Nhân, Hạ Nhân mỉm cười nhìn nàng,thời gian tựa hồ như ngừng lại vào thời khắc này.
Đối với ánh mắt chăm chú như vậy, Hạ Nhân đã gặp không phải là một lần. Nhưng chỉ có ánh mắt Trầm Thước Hi là như thế sạch sẽ, mà ánh mắt của nàng lại là như thế thương hại, giống như mình là bảo bối trong tay nàng.........
Đến cuối cùng, Trầm Thước Hi lại là người xoay người trước, nàng nhìn lên nóc lều, khẽ mỉm cười:
- Sao lộ ra rồi.
Hạ Nhân theo lời của nàng nhìn ra phía ngoài, đúng là, Trầm Thước Hi quả là rất có kinh nghiệm. Sau cơn mưa bầu trời rất nhẹ nhàng khoan khoái, sao từng ngôi từng ngôi giống như là trân châu tỏa sáng trên cao, chợt lóe chợt lóe như trấn an lòng người.
Trầm Thước Hi thái độ từ từ hòa hoãn, nàng nhẹ giọng nói
- Mắt thường có thể nhìn thấy hơn bảy ngàn ngôi sao, trong đó, tổng cộng có 88 ngôi sao thuộc các chòm sao. Của cô là Thiên Yết, ở chỗ này.
Trầm Thước Hi đưa tay ra chỉ, Hạ Nhân vui mừng nhìn sang
- Thật sao?
Nàng nháy mắt một cái:
- Đẹp đấy chứ ! !
Trầm Thước Hi nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Trêu cô thôi, lừa gạt trẻ con.
- TRẦM THƯỚC HI . . . . .
Hạ Nhân cơ hồ là cắn răng nghiến lợi gọi tên nàng. Trầm Thước Hi buồn cười nhìn nàng:
- Cô nói một chút a~ nói là Hạ tổng của chúng ta quá đơn thuần đi. Rõ ràng làm việc trong môi trường mà kẻ nào cũng gian xảo so với ai khác cũng phải thành thạo hơn. Nhưng hết lần này tới lần khác lại nói cái gì cũng tin.
Hạ Nhân bĩu môi:
- Tôi cũng không phải là người nào nói cũng tin
- Nga~? Nói như vậy tôi là nên đối với tín nhiệm của Hạ tổng cần phải cảm thấy thật vinh dự sao?
- Cô người này thật đáng ghét !
- Hạ tổng, cô biết từ góc độ tâm lý mà nói, một nữ nhân bình thường ở dưới tình huống nào sẽ nói hai chữ "đáng ghét" này?
- Tôi không muốn nghe . . . . . .
Hạ Nhân bị Trầm Thước Hi làm cho mặt hơi phiếm hồng. Trầm Thước Hi nhìn nàng cười cười, lấy chăn ra trùm lên trên người nàng:
- Ngủ đi, ban đêm trong núi rất lạnh.
Hạ Nhân kéo cái chăn, nhìn sang nàng:
- Còn cô?
Trầm Thước Hi bả vai run lên:
- Tôi da dày, không bằng Hạ tổng thân thể vàng ngọc.
Hạ Nhân cau mày, nàng nhất định là chỉ mang theo một cái chăn mà giờ lại nhường cho mình. Nàng đưa ta đem chăn phủ lên cả hai người:
- Như vậy là tốt rồi.
Trầm Thước Hi cúi đầu, dáng vẻ nghiêm túc lại hơi cười cười nhìn Hạ Nhân. Hạ Nhân nhắm lại hai mắt, không dám nhìn Trầm Thước Hi. Cái chăn kia toàn bộ đều là mùi hương độc hữu của Trầm Thước Hi. Nếu là trước kia, Hạ Nhân tuyệt đối sẽ không cùng người khác đắp chăn. Nhưng là, Trầm Thước Hi mang lại cho nàng cảm giác không chỉ là sạch sẽ mà còn nhiều hơn là ấm áp.
- Hôm nay liền cứ như vậy sao?
Hạ Nhân nghiêng đầu nhìn Trầm Thước Hi. Trầm Thước Hi nhàn nhạt cười:
- Thế nào, cô cho rằng tôi sẽ thôi miên ngươi sao?
Hạ Nhân gật đầu một cái, nói thật:
- Tôi muốn nhìn thấy năng lực thật sự của bác sĩ Trầm. Còn không phải mượn cớ nhìn sao, đếm sao thôi miên tôi sao?
Trầm Thước Hi nghiêng nghiêng đầu, nhìn nàng:
- Hạ tổng cũng có thể đoán ra được phương pháp này, cô nghĩ tôi như thế nào sẽ dùng nó?
Hạ Nhân: . . . . .
Một trận im lặng ngắn ngủi, hai người rơi vào trầm mặc.
Hạ Nhân như là bị lạnh, cả thân thể cuộn thành một đoàn, nhìn giống như con tôm bị nấu chín cong lại. Trầm Thước Hi cảm nhận được, nàng đưa hai cánh tay ra, đem cái người đang chìm trong bất an này ôm vào trong ngực:
- Tốt lắm, để tôi cho cô biết hôm nay tôi dùng liệu pháp gì, đừng có đoán mò, cứ an tâm ngủ.
Hạ Nhân mạnh miệng:
- Ai cùng cô hiếm lạ chứ !
Trầm Thước Hi đối với lời này của nàng vờ lơ đễnh, nhẹ giọng nói:
- Hôm nay sẽ dùng phương pháp điều trị truyền thống nhất, liệu pháp ôm.
...........
Hạ Nhân trong bóng tối mặt lập tức đỏ lên, nàng đưa chân ra muốn đá cho cái tên da mặt dày này một cái. Ai dè, bất thành, Trầm Thước Hi so với nàng phản ứng nhanh hơn nhiều lắm. Chân dài đưa sang, kẹp lấy chân của nàng, đè ở dưới người.
Lần này, khuôn mặt Hạ Nhân đơn giản là bị đốt chín.
Trầm Thước Hi cảm giác người trong ngực không buồn cựa quậy nữa, nàng cười cười, an tâm nhắm mắt lại.
Hạ Nhân cơ hồ là bị Trầm Thước Hi bao lại, ôm vào trong lòng, lẳng lặng nằm nghe tiếng tim nàng đập.
Một cái, một cái, một cái. Cứ như vậy vang vang hữu lực.
Đã từng thử qua phương pháp đếm cừu nhưng thất bại, hôm nay bắt đầu liệu pháp mới nhất từ trước đến nay, đếm Trầm Thước Hi nhịp tim.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, Hạ Nhân chớp chớp thật dài lông mi, mở mắt.
Trước mắt vẫn là Trầm Thước Hi, thân thể vẫn như cũ duy trì tư thế áp chế nàng bá đạo, chẳng qua là khóe miệng mang theo một nụ cười.
Hạ Nhân ngơ ngác nhìn, ánh mắt nhẹ nhàng chớp động, mang trong mắt một tia mê mang.
- Tôi đẹp mắt không?
Không biết đã qua bao lâu, kèm theo một thân nhàn nhạt mùi thơm, Trầm Thước Hi mở mắt.
Hạ Nhân cả kinh, thân thể đột nhiên co rút lại lùi về phía sau. Trầm Thước Hi nhìn biểu hiện khác thường của nàng, không tự giác nhíu mày một cái.
- Cô . . . . .cô đã tỉnh?
Hạ Nhân có chút không dám nhìn Trầm Thước Hi. Trầm Thước Hi cười cười:
- Đúng vậy, không dậy thì lấy ai đi làm điểm tâm cho cô? Muốn ăn cái gì?
- Tùy tiện đi.
Hạ Nhân tùy ý đáp. Trầm Thước Hi cau cau mày:
- Tùy tiện là cái gì?
. . . . . .
Chờ Hạ Nhân rửa mặt mặc quần áo xong, sạch sẽ sáng sủa bước ra ngoài, nàng kinh ngạc nhìn ba người.
- Đang làm cái gì?
Không phải chỉ là một đống lửa nhỏ, nhìn dáng dấp khí thể cũng không nhỏ. Trong không khí còn bay mùi thơm ngọt ngào. Trầm Thước Hi trong tay cầm một cái nồi sắt nhỏ, ở trong còn đang hòa tan các loại đường.
Phương Du nhìn thấy Hạ Nhân đi ra, cười phất tay:
- Mau tới a~ Nhân Nhân, hôm nay chúng ta lây hơi của cưng, cư nhiên có thể ăn kẹo mút bác sĩ Trầm tự tay làm.
- Kẹo mút?
Hạ Nhân nhìn Trầm Thước Hi một cái. Chẳng lẽ vỏ kẹo mút trong nhà bị nàng phát hiện? Trầm Thước Hi không lên tiếng, chuyên chú ngào đường.
Hạ Nhân ngồi nhìn đường từ từ tan ra, lại từ từ cứng lại thành hình, khóe mắt đều là ý cười.
Văn Hoa lẳng lặng nhìn hai người, không nói một lời, trên mặt cũng không biểu lộ cái gì.
Chờ đường làm xong, Trầm Thước Hi trước đưa cho Phương Du và Văn Hoa mỗi người một cái. Ngay sau đó, nàng cầm một cái thuần trăng kẹo mút đưa cho Hạ Nhân
- Này, cái này cô thích ăn, vị sữa tươi.
- Làm sao cô biết?
Hạ Nhân vui mừng nhận lấy. Trầm Thước Hi cười cười:
- Chớ tham ăn ngọt, một hồi ăn chút mì rồi chúng ta xuống núi.
- Cái này thì sao?
Hạ Nhân liếm liếm cái kẹo mút, Trầm Thước Hi nhìn nàng, tự tiếu phi tiếu:
- Thế nào? Không bỏ được sao?
- Hanh! Mới không phải.
Mấy người đang cười nói vui vẻ, điện thoại Hạ Nhân chợt vang lên. Nàng nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, mày chợt nhíu lại.
Tắt. Điện thoại di động lại tiếp tục vang lên giống như chưa từ bỏ ý định làm phiền. Hạ Nhân nhìn Trầm Thước Hi một cái, đứng dậy, đi tới địa phương không người nghe điện thoại.
Trầm Thước Hi lẳng lặng đứng mút kẹo, không nói một lời. Qua rất lâu, Hạ Nhân từ bên kia đi trở về, tâm tình không cao nói:
- Tôi phải về nhà một chuyến, trong nhà có một chút chuyện
- Hảo, tôi đưa cô về.
Trầm Thước Hi gật đầu, không hỏi nhiều. Hạ Nhân lại lắc lắc đầu, suy yếu cười một tiếng:
- Không có sao. Một hồi có người tới đón tôi.
Trầm Thước Hi nhíu mày một cái, không lên tiếng. Phương Du cùng Văn Hoa nhìn hai người như vậy cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ một chốc sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ liền dừng ở cách mấy người không xa.
Người trên xe không có xuống xe, Hạ Nhân nhìn một chút Trầm Thước Hi.
- Tôi . . . . . .
- Đi đi
Trầm Thước Hi âm thanh không nghe ra tâm tình. Hạ Nhân gật đầu một cái, hướng Phương Du và Văn Hoa gật đầu một cái, bước tới xe thể thao.
Phương Du nhìn xe đi xa, hắn nhíu nhíu mi:
- Thước Hi, đây là xảy ra chuyện gì?
Trầm Thước Hi cũng ngẩng đầu lên, trong mắt hàm chứa tịch mịch
- Đừng hỏi.
Trong xe thể thao, Hạ Nhân trong tay siết thật chặt kẹo mút Trầm Thước Hi làm cho nàng, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ.
Tại chỗ phó lái, Hạ Dĩnh xuyên qua kính chiếu hậu của xe nhìn Hạ Nhân
- Chị nghe em kết giao bạn mới cái gì, ai ngờ lại là lũ người nghèo này. Em là từ khu ổ chuột nào nhặt được lũ nghèo rớt mùng tơi như vậy?
- CHỊ CÂM MIỆNG ! ! ! ! !
Ngoài Hạ Dĩnh dự liệu, Hạ Nhân vừa mở miệng chính là cực kỳ tức giận, cả mặt đỏ gay.
Hạ Dĩnh ngớ người, ngay sau đó nhếch miệng lên:
- Chị nghe nói A Anh giới thiệu cho em được một vị bác sĩ tâm lý mới rất tốt. Nghe nói vóc dáng người đó vô cùng tốt, khí chất cũng là đỉnh của đỉnh. Hảo muội muội của ta, em cảm giác như thế nào? Nếu như được, tỷ tỷ cũng muốn được gặp nàng đây.