Thời Kỳ Khát Vọng Của Thiếu Niên

Chương 8: Vận động trước khi ngủ chính là làm tình (2)




Hà Tống dứt khoát ôm eo cậu cuồng làm một trận, rốt cục cũng ở bên trong hậu huyệt của cậu mà bắn ra một phát.

Cái mông đang cong lên của Phương Tử Cách run rẫy, *** huyệt bị đâm mở rộng theo đường phân thân rút ra mà chảy một lượng lớn dịch thể sền sệt.

Cậu nằm vật ở trên giường, lúc này chỗ nào còn nhớ được có phải là giường của cha me hay không chứ. Hà Tống theo như thường lệ ngồi trước mặt cậu, để cho cậu liếm khô làm sạch cho hắn, lúc này mới nhớ đến cởi trói cổ tay ra.

Cho dù đã khôi phục tự do, Phương Tử Cách cũng không muốn cử động. Hai lần cao trào làm cho cậu vui sướng cũng mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng mà Hà Tống lại ôm lấy cơ thể cậu mày mò, ngón tay đào móc dịch thể từ trong *** huyệt ra, còn xoa bóp điềm G.

“Lão công… Mệt mỏi quá… Không muốn…”

“Mệt? Rõ ràng đã ăn của lão công, hiện tại lại không muốn phía dưới của lão công nữa?” Hà Tống nhéo mông thịt của cậu: “Cưng đây là muốn qua cầu rút ván?”

“Không… Không phải…”

Hà Tống cùng cậu đối thoại nhàm chán một lúc, Phương Tử Cách liền cảm giác được cái côn th*t kia lại có dấu hiệu cứng lên.

“Thật sự… Không, không được…!”

Hà Tống làm gì quản cậu có được hay không, bản thân mình chưa sảng khoái thì nhất định phải làm cho đủ. Túm lấy Phương Tử Cách ngồi trong ***g ngực của mình, côn th*t lần thứ ba muốn đâm vào hậu huyệt của cậu.

Phương Tử Cách muốn chạy trốn, mông còn chưa nhếch lên, đã bị Hà Tống ấn một cái đè ngồi xuống trở lại.

“A a a a a a ——————!”

dương v*t thô to nghiêm chỉnh đâm xuyên vào bụng, trong nháy mắt khoái cảm cơ hồ che mất lý trí Phương Tử Cách. Tuy rằng cậu cảm thấy rất đáng sợ, nhưng mà cái mông lại không tự chủ được hút lấy đối phương.

“Cưng muốn đi đâu, lão công mang cưng đi.”

Hà Tống ôm lấy eo cậu đứng lên, bước một bước.

“Ưm a a a a ————!!! Không muốn ——!!!”

Phương Tử Cách cả người treo móc ở trên người hắn, nếu như Hà Tống không ôm lấy cậu liền muốn ngã xuống. Cậu dùng cân nặng của bản thân để làm nơi kết hợp của hai người càng thêm sâu sắc, cố tình Hà Tống còn đi một lại còn nâng mông cậu thả xuống, quả thực là muốn mệnh của cậu.

“Lão công…! Không muốn nhếch lên…! Không muốn nhếch lên…! Cái mông không được!”

Hà Tống nâng eo cậu, để tay trống quay lại đánh mông cậu một cái: “Cái mông không được? Cái mông vẫn còn rất tốt đây này!”

Phương Tử Cách khóc lóc lắc đầu, liều mạng ôm bả vai của hắn, chỉ lo ngã xuống: “Lão công! Chớ đi, chớ đi!”

“Cưng lúc thì muốn đi, lúc lại không cần đi, rốt cuộc muốn lão công làm thế nào?”

“Không đi! Không đi! Lão công mau đâm đi…! Không cần đi nữa…!”

Lúc nói ra lời này, Hà Tống đã đi đươc nửa vòng rồi, tìm một cái ghế salon đặt cậu lên lưng tựa để chống đỡ thân thể, cái mông vẫn treo ở giữa không trung như cũ, hai chân treo trên eo Hà Tống.

Hà Tống cúi người dùng hàm răng ngậm lấy một bên đầu nhũ của cậu, hạ thân không ngừng phát lực làm làm, làm cho Phương Tử Cách dựa vào ghế salon nhỏ khóc mãi không ngừng.

Xung quanh phân thân sưng tấy kia, bởi vì phân thân nhanh chóng đâm rút mà nỗi lên những bọt biển be bé. Cái mông bị đụng đến đỏ lên, hai chân từ lâu đã không còn khí lực.

Hạ thể không ngừng xung kích truyền tới khoái cảm biến thành mãnh thú đáng sợ, cắn nuốt lý trí Phương Tử Cách.

“A… A… A…! Lão… Lão công…! A… A…!”

Cậu phảng phất như biến thành một thân thể *** loạn không có ý thức, xuất phát từ bản năng kẹp chặt đối phương, đáp lại đối phương.

Khi cậu lần thứ ba bắn ra dịch thể đã nhạt màu, đâm xuyên ở thân dưới vẫn chưa dừng lại.

Hà Tống đem cậu đặt lên bàn trang điểm trước gương, vặn bung cánh mông của cậu ra.

“… Ưm… Ưm…”

Một bên chậm rãi thâm nhập, một bên nghe Phương Tử Cách bởi vì bị côn th*t đè ép đường ruột, mà phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ cùng thở dốc.

Hiện tại Phương Tử Cách dựa vào bản năng vô ý thức mà có thể chống đỡ thân thể của mình không cho mặt đánh lên gương.

Hà Tống bắt đầu động.

côn th*t ở bên trong hậu huyệt tới tới lui lui, ma sát đường ruột mẫn cảm cùng với điểm G mang lại khoái cảm vô thượng, từ thân dưới không ngừng khuếch tán ra khắp toàn thân, hắn giống như đang bay trên mây, đắm chìm trong thế giới cực lạc đầy đáng sợ.

Làm sao Hà Tống không muốn được chứ. Đừng nói cây côn th*t này nhìn thấy Phương Tử Cách liền muốn làm, cho dù hiện tại đã nằm trong thân thể của cậu, vẫn là làm không đủ.

Ai bảo cái mông của cậu lại tiêu hồn thế kia cơ chứ? Dâm huyệt kia quả thực như có sinh mệnh, làm bao nhiêu lần đều có thể chảy bấy nhiêu nước cho hắn.

“Tiên sư nó, cái mông đàn ông sao có thể *** đãng như vậy!”

Hắn đâm càng ác hơn, đẩy đến sâu bên trong tận cùng của Phương Tử Cách.

“A…! A…! Lão… Công…! Thoải mái chết được… Muốn chết…!”

Phương Tử Cách không thể không để đầu vững trên gương để san sẻ chút áp lực.

Hai người bọn họ ở đây sảng khoái, đem mỹ phẩm trang điểm của mẹ cậu trên bàn hất ngã toàn bộ, các loại chai lọ, hộp theo động tác của bọn họ mà phát ra tiếng va chạm ầm ỉ.

“Chết? Tôi thấy nơi này của cưng muốn đem lão công ra giết chết trước thì có!”

Phương Tử Cách cúi đầu nhìn thấy phân thân mềm nhũn rũ xuống của mình, bên trong âm mao dính theo dịch thể mà kết thành từng đám, đáng thương lắc qua lắc lại.

Hà Tống duỗi tay nắm chặt cặp vú của cậu, chèn ép núm vú sưng tấy, dùng sức lôi kéo.

“Lão công… Núm vú… Đau…! Lão công…!”

Thật là đáng sợ, cái đau này, vì sao vẫn mang theo cảm giác sảng khoái?

Bụng dưới trướng lên làm cho cậu có dự cảm không tốt, miễn cưỡng hồi phục một chút lý trí nhìn Phương Tử Cách cầu xin:

“Lão công… Lão công… Tôi muốn đi… Nhà vệ sinh… Muốn… Muốn tiểu…”

Hà Tống dừng lại, Phương Tử Cách khờ dại cho là hắn đã đáp ứng.

Kết quả đối phương ôm lấy cậu đặt mông lên trên thành bàn trang điểm, hai tay giữ chặt đùi của cậu, làm cho hai chân cậu mở rộng ra.

“Tiểu đi.”

“Không muốn…! Không muốn…! Van lão công! Đừng cắm! Thật sự muốn… Muốn… A!”

“Muốn làm phải kìm nén, muốn làm phải tiểu cho lão công nhìn.”

Hà Tống có cảm giác như muốn bắn, mới không quản cậu tiểu hay không tiểu, tự nhiên hướng *** huyệt của cậu mà đâm vào.

Vì để cho *** huyệt của cậu rút lại càng chặt hơn, nắm lấy phân thân của cậu, bao tinh hoàn bị đau, bóp Phương Tử Cách oa oa khóc lớn

“Đau quá…! Đau quá! Lão công… Lão công tha em…! A a a a a!”

Dâm huyệt lại kẹp chặt khiến Hà Tống cực kỳ thoải mái, một bên hắn hưởng thụ cảm giác co bóp chặt chẽ này, một bên nghe Phương Tử Cách khóc lóc bắn tinh.

Cảm giác dịch thể vọt vào trong cơ thể, côn th*t liền nảy lên mấy lần rốt cục cũng yên tĩnh lại.

Thân thể vừa buông lỏng, Phương Tử Cách không khống chế được, tiểu ra ngoài.

Ý thức cũng đồng thời lâm vào hắc ám.