Thời Kỳ Khát Vọng Của Thiếu Niên

Chương 26: Hắn gọi là hà tống




Phương Tử Cách đã nhận ra rằng mình không thích con gái từ rất sớm.

Mà nhận thức này cũng không tạo thành phiền toái gì cho cậu cả —— bất luận là nam hay nữ, ai cậu cũng sẽ không để ý, cậu sẽ một mình một người sống hết một đời, cuối cùng sẽ yên tĩnh chết trong viện dưỡng lão.

Nhưng mà, cố tình cậu lại gặp phải một người tên là Hà Tống.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, là trong trận thi đấu bóng rổ giữa hai lớp.

Năm nhất cao trung, mọi người đều là tiểu mao đầu mười năm, sáu tuổi, cố tình lại có mấy người nhìn giống như hạc đứng trong bầy gà, vừa cao, vừa dễ nhìn, lại phóng khoáng, cũng sẽ biết chơi bóng.

Tiểu mao đầu: ý chỉ thanh niên choai choai tuổi mới lớn.

Phương Tử Cách đối với hắn là nhất kiến chung tình sao? Chính cậu cũng không biết.

Chỉ là cảm thấy được nam sinh này thật là đẹp trai, không nhịn được luôn muốn nhìn thêm vài lần. Nhìn tới nhìn lui, thật giống như không thể dời mắt đi chỗ khác.

Nhưng mà Hà Tống lại là thẳng nam.

Nữ sinh bên cạnh hắn như hoa hồ điệp ngàn vạn tư thái, mỗi lần mang theo đều không giống nhau. Nhận được thư tình từ tiểu thái muội đến học bá, từ niên muội đến học tỷ.

Tiểu Thái Muội: Là từ Đài Loan dùng để chỉ những cô vũ công múa thoát y, sau là để chỉ những cô nữ sinh lưu manh, hay đánh người, học không giỏi và thích dùng nhan sắc để đi theo đại ca.

Mặc dù hắn đổi bạn gái so với thay quần áo còn nhanh hơn, những vẫn có một đống đứa con gái chầu chực nhào vào thân thể của hắn.

Bởi vì hắn đối với con gái rất tốt, nhưng cũng chỉ đối tốt với người đàn bà của mình.

Hà Tống cũng không chủ động thông đồng, muốn cùng hắn, cơ bản có chỉ một yêu cầu: Đẹp đẽ, nguyện ý ngủ.

Cậu theo tôi, tôi liền tốt với cậu

Cậu không theo tôi, vậy một đao cắt đứt, tuyệt không dây dưa dài dòng.

Tôi có thể đối với cậu rất ôn nhu, nhưng mà không đùa giỡn ám muội với cậu nói cẩn thận cũng được, chia ra thì chia, đi đừng trở về, hắn chưa bao giờ ăn lại.

Muốn nói hắn tra, hắn đúng là tra, chỉ là nhóm người được chơi đùa vui vẻ, cậu tình tôi nguyện, không người quan tâm, lúc chia ra cũng không nói có ai nói xấu hắn.

Vô luận là với ai, giao du chỉ đi thận, không đi tâm —— cùng nhau để ý để không động vào.

Hà Tống ngại phiền phức.

Chỉ là thanh xuân dâng trào, hormone như muốn từ lỗ chân lông trào ra ngoài, thích thì đánh nhau, thích thì bắn pháo, làm gì có cái thể loại “cậu yêu tôi tôi yêu cậu” chứ?

Đều mẹ nó ăn no rửng mỡ!

Nhưng như vậy, Phương Tử Cách vẫn vô cùng đố kị với những đứa con gái kia.

Bọn họ là nữ!

Bọn họ có cơ hội được đi bên cạnh Hà Tống, được trở thành bạn gái của hắn, được hắn cưng chiều, được hắn ôm vào người nhìn hắn cười.

Phương Tử Cách lại không có cơ hội như vậy.

Đừng nói là bạn gái, ngay cả bạn bè chỉ sợ cũng không làm được.

Nhưng mà từ khi Hà Tống xuất hiện ở trước mặt cậu, thì cậu lại không thể khống chế bản thân không được nghĩ, không được nhìn.

Cậu bắt đầu cố ý đi tìm khuyết điểm của Hà Tống, Hà Tống tất nhiên không hoàn mỹ, khuyết điểm lại có thật nhiều!

Tính tình nóng nảy, không thích học tập, hay tụ tập với những đám thanh niên hỗn loạn ngoài trường học, thường thường trốn tiết, đã từng đánh người vào bệnh viện, trái với nội quy của nhà trường mà lái môtô —— Phương Tử Cách nghĩ: Mình không muốn nói chuyện với người như vậy, cũng không muốn làm bạn bè với hắn.

Càng không muốn cùng hắn, nói chuyện yêu đương.

Phương Tử Cách lo lắng rất dư thừa, ngay cả sự tồn tại của cậu Hà Tống còn không biết.

Ban đầu gặp nhau, là bởi vì Phương Tử Cách bị người ta chận vào trong góc trường học muốn “vay tiền “.

Đây là chuyện thường xảy ra, trường học nào mà không có?

Chỉ là phát sinh trên người Phương Tử Cách tương đối nhiều, bởi vì cậu có tiền mà. Chẳng những có tiền, hơn nữa còn rất dễ cướp.

Không bạn bè, không ai làm chỗ dựa cho cậu, có người gặp được cũng lười đi mách giáo viên.

Nhưng mà Hà Tống sẽ không, Hà Tống đứng ở phía sau thoải mái xem trò.

Xem xong rồi, cười hì hì: “Bọn mày ‘mượn’ xong rồi? Vậy thì tao quản đứa đi “mượn” nha?”

Đám người đó còn tưởng rằng Phương Tử Cách là ví tiền chuyên dụng của Hà Tống. Uy danh Hà Tống truyền xa, không ai dám đụng vào, nhưng nếu trả tiền lại thì bọn họ cũng không còn mặt mũi nào, đang do dự, lại bị Hà Tống đánh một quyền lảo đảo thân mình.

“Đừng con mẹ nó chiếm chỗ hút thuốc của ông đây.” Hà Tống nói.

Phương Tử Cách cũng biết, cho dù có anh hùng cứu mỹ nhân, cũng sẽ không phát sinh trên người của mình.

Hà Tống lấy lại tiền đếm một chút, cười một cái, vê thành cái quạt vỗ vỗ lên mặt Phương Tử Cách: “Còn rất có tiền, sao vậy? Không dự định cảm ơn tôi một chút?”

Phương Tử Cách nhìn mũi chân của mình không nói lời nào.

Lần đầu tiên đối mặt với Hà Tống, cậu khẩn trương đến nỗi không thể nói ra được câu nào cả!

“Hừ, cho cậu sợ hãi.” Hà Tống cảm thấy thật vô vị, cầm tiền nhét vào trong túi đồng phục cho cậu: “Đi, mua cho tôi bao thuốc lá.”

Từ đâu đó lấy ra một hộp thuốc lá đầy nhăn nheo, lắc lắc một chút, nghe thanh âm cũng không còn được mấy điếu:

“Nhìn cho rõ, là hiệu này.”

Phương Tử Cách khống chế bàn tay đang run rẫy, chậm rãi duỗi ra: “… Hộp thuốc lá.”

Hà Tống một bên cười nhạo “Không hổ là trẻ ngoan ngay cả một nhãn hiệu thuốc lá cũng không nhớ được”, một bên rút ra một điếu ngậm trong miệng, còn dư lại thả vào lòng bàn tay của cậu: “Cầm.”

Phương Tử Cách thừa dịp nghỉ trưa, chạy đến một cửa hàng nhỏ nằm cách trường xa thật xa. Nói dối là mua thuốc lá cho ba ba, ra khỏi cửa hàng thì mở túi ra, nhét hết vào trong cặp sách của mình.

Thở hồng hộc chạy về báo cáo kết quả, Hà Tống đã hút xong điếu kia từ lâu, một mặt nhìn cậu đầy ghét bỏ.

“Cậu đi nam cực mua thuốc đấy à? Quá lâu!” Duỗi tay một cái: “Đưa ra!”

Phương Tử Cách từ trong cặp sách lôi ra một hộp thuốc lá, đôi mắt của Hà Tống trừng lớn: “Cậu mua mấy hộp đó?”

“Hai … Nhiều hơn nữa cặp sách không chứa nổi …”

Hà Tống ha ha ha cười to một trận, nắm lấy mặt của cậu: “Ôi trời ạ, cậu đây là đạt đến trình độ nào rồi!”

Phương Tử Cách cúi đầu còn muốn lấy hộp kia ra luôn, Hà Tống đã nhanh chóng đè tay cậu lại: “Được rồi, chớ lấy ra, tôi cất ở chỗ nào đây?” Nói xong lấy một gói, còn dư lại nói cậu nhét vào trong cặp.

“Để chỗ cậu, một tuần đến đây đưa cho tôi một gói.”

Phương Tử Cách cảm thấy, Hà Tống cũng không thật sự tin tưởng mỗi tuần cậu sẽ đến đưa thuốc lá đến cho hắn.

Hắn cứ nói như vậy, nếu như thật sự đưa đến thì nhận, còn không cho đưa thì thôi. Cho nên Hà Tống cũng không hỏi cậu ở ban nào, tên là gì, lấy được một gói thuốc lá, việc này coi như xong.

Thậm chí cho dù Phương Tử Cách không chạy đi mua thuốc cho hắn, Hà Tống cũng sẽ không truy cứu.

Nhưng mà Phương Tử Cách lại nghĩ: Mình không muốn nợ nhân tình của hắn.

Sau đó, cầm hộp thuốc lá mà Hà Tống đưa cho cậu kia cẩn thận cất kỹ.

Chỗ đó chậm rãi biến thành khu hút thuốc riêng của Hà Tống. Có đôi khi là một mình hắn, có đôi khi lại đi cùng đồng bạn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Phương Tử Cách đi vào trong đó, đám hồ bằng cẩu hữu của Hà Tống cảm thấy rất hiếu kỳ, liền đùa giỡn ngáng chân cậu một cái. Dưới chân mất thăng bằng, Phương Tử Cách ngã về phía Hà Tống.

Hà Tống đang dựa vào tường hút thuốc, cậu ngã về phía trước đập đầu vào ***g ngực của hắn. Phương Tử Cách từ trong ***g ngực của hắn nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu lên, Hà Tống còn cười “Khà khà khà” với cậu.

“Ôi, tôi đây là đang bị cậu “chận tường” đó hả?”

Hai tay Phương Tử Cách chống lên tường, đang định đứng dậy, vô tình vây Hà Tống vào giữa.

Xung quanh bạo phát một trận cười to.

Hà Tống vứt điếu thuốc lá trong tay xuống đất: “Tiểu khả ái, “chận tường” là như vậy.”

Phương Tử Cách bị hắn nắm vai lật 180 độ, ép lên trên tường, một tay chống lên gần đỉnh đầu cậu, xoa cằm để cậu ngẩng mặt lên.

Phương Tử Cách chưa từng đối diện với Hà Tống ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác như một giây sau đó hắn sẽ hôn lên môi vậy.

Đôi mắt của Hà Tống, thật là đẹp

Mũi Hà Tống, thật là đẹp

Miệng Hà Tống, thật…

“Xem ngốc rồi? Có phải là tôi quá đẹp trai không?”

Phương Tử Cách mãnh liệt đẩy hắn một cái, nhét thuốc vào trong tay hắn, quay đầu bỏ chạy. Một bên chạy một bên nghe thấy tiếng cười sau lưng: “Hà Tống cậu đùa giỡn thật lưu manh! Dọa người ta chạy mất rồi kìa!”

Từ đó về sau, Phương Tử Cách không bao giờ đi vào đó khi có người nữa.

Cậu giấu gói thuốc dưới gạch, dùng phấn vẽ một cái mũi tên. Ngược lại mọi người đều biết là cho Hà Tống, cũng không ai dám động.

Có khi đụng mặt Hà Tống, nhìn bộ dạng lén lén lút lút của cậu, liền nói: “Không muốn đến thì không cần đến, còn dư lại tôi cũng không cần.”

Phương Tử Cách không biết tại sao lại nỗi giận.

Ngày hôm sau cầm mấy gói còn lại vứt hết lên trên mặt đất, dùng gạch đè lên, vẽ một vòng tròn. Núp vào một góc muốm xem phản ứng của Hà Tống ra sao, nhìn hồi lâu, quay đầu lại thì phát hiện Hà Tống đang đứng phía sau mình.

Làm Phương Tử Cách kinh sợ mà nhảy dựng lên, Hà Tống cũng không nói gì, chỉ đi lại xem thử.

Nhìn cậu đứng đó chộn rộn nửa ngày, vui vẻ nói: “Tính tình cũng rất nóng nảy.”

Phương Tử Cách nín nhịn nửa ngày mới nói: “Tôi… Tôi không nợ ân tình.”

“Được, có cốt khí.” Hà Tống vỗ vỗ bả vai của cậu: “Đi thôi, nhân tình của tiểu khả ái đã trả xong.”

Phương Tử Cách xoay người rời đi, rốt cuộc không đi qua góc kia lần nào nữa.

Nếu như không có chuyện bất ngờ như vậy, Phương Tử Cách và Hà Tống, thật sự là không có cơ hội để gặp được nhau.