Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi

Chương 28: Cách làm hiện đại phươg thức cổ đại




Tôi chuẩn bị một ít đồ đơn giản, chủ yếu là quần áo ấm. Trước khi tôi rời khỏi, Lưu Vân có đến tìm tôi để giao lệnh bài cùng dặn dò một số điều

- Hoàng thượng, thần cần một người giúp đỡ thần trong việc này. Thần cũng không có am hiểu kỹ về tuyết lở cho lắm

- Ngươi nghĩ bây giờ trẫm có thể tìm cho ngươi một người như thế sao?

Tôi ôm đầu. Chậc, quả thực đúng là hơi khó tìm mà, nếu không hắn đã chẳng cử tôi đi

- Hải Đường

Hắn gọi tên tôi, nắm chặt lấy tay tôi

- Chú ý thân thể, đừng để nhiễm phong hàn. Đi đường bảo trọng

Gì thế này, sao lại sướt mướt giống như sắp chia ly tới nơi, lại còn như kiểu phim thần tượng Hàn Quốc sến sẩm chứ. Tôi cười khan hai tiếng

- Hoàng thượng, thần là ai chứ? Hải Đường, Đỗ Hải Đường. Hơn nữa còn có Đại ca đi cùng, đám nam nhân đó chắc chắn không để nữ nhân như thần chịu thiệt đâu

Tôi nhanh chóng chạy biến tới khu đại nội. Xe ngựa dành cho tôi chuẩn bị sẵn. Tôi thét lớn

- Chúng ta đi cứu tế nạn dân, sao có thể ngồi xe ngựa? Để tăng tốc độ, tất cả sẽ cưỡi ngựa. Ta phân công làm hai tổ. Tổ thứ nhất do ta đứng đầu, Toàn bộ thái y và một nửa đội quân cưỡi ngựa tới chỗ nạn dân, tổ thứ hai do Trương tướng quân đứng đầu, chở lương thực cùng ngân lượng đi sau. Nhanh chóng về vị trí, nửa canh giờ nữa xuất phát

Để thoải mái cho vận động, toàn bộ quần áo của tôi là dành cho nam, hơn nữa cũng không mang trang sức quá nhiều

Đại ca đến chỗ tôi, bày bộ dạng lo lắng

- Tiểu Thục, muội là nữ nhi. Chỉ huy một đám nam nhân như vậy chỉ e rất nguy hiểm. Có huynh đi cùng bảo vệ muội thì còn đỡ lo, bây giờ muội để huynh đi sau, như vậy vạn phần nguy hiểm. Hơn nữa nạn dân có thể sẽ không nghe lời muội

- Đại ca yên tâm, Tiểu Thục đâu phải là nữ nhi yếu đuối. Hơn nữa nếu muội không đi trước,muội đi sau cũng không an toàn. Nếu đã như thế thì thà đi trước. Đường đi nếu không có trở ngại, cuối ngày sẽ tới nơi. Huynh an tâm

Tôi vỗ vai Đại ca hét lớn

- Chuẩn bị lương khô đầy đủ, chúng ta mau chóng xuất phát

Điều trở ngại lớn nhất của tôi đến thời điểm hiện tại là tôi không biết cưỡi ngựa. Mặc dù to mồm nói phải cưỡi ngựa nhưng nói xong lại bị chính lời nói của mình chọc ngược lại rồi

- Trương thượng thư không biết cưỡi ngựa sao?

Một vị nam tử hiền lành từ trên ngựa nhìn xuống tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy người này có chút quen mắt

- Huynh là…

- Thần là hài tử của Đinh Tiễn, hiện đang là trù nghệ trong cung. Thần tên Đinh Hùng

Hoá ra là con trai của Chú Đinh, thảo nào cảm thấy quen thế

- Trương thượng thư cùng cưỡi ngựa với thần, sẽ nhanh hơn đấy

Tôi gật đầu, đưa tay nắm lấy tay của Đinh Hùng. Chàng trai trẻ chỉ dùng một lực, kéo một phát tôi lên lưng ngựa. Tôi sau khi an bài bắt đầu hét lớn

- Xuất phát

Đinh Hùng thúc dây cương, ngựa hí vang rồi phi với tốc độ cực đại

Tôi ngồi trên lưng ngựa, nheo mắt nhìn về phía trước, cảm giác như được trở về hiện đại, phóng con xe phân khối lớn, đi dọc khắp các ngõ ngách trong thành phố. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất tôi sử dụng nó. Đơn giản vì nó không phải là xe của tôi mà là xe của một người bạn. Hơn nữa về sau anh chàng cũng bán cái xe đó đi và tôi chẳng còn cơ hội lái nó thêm lần nữa

- Thượng thư có khó chịu không?

Tiếng hét lớn của Tiểu Hùng hoà cùng với tiếng xé gió khiến tôi giật mình tỉnh mộng. Tôi quay đầu hét lớn

- Không khó chịu gì cả, ngươi cứ đi đi

Tiểu Hùng không nói gì, nhanh chóng phi ngựa. Đương nhiên phi ngựa so với mô tô phân khối lớn đương nhiên cảm giác thu về là khác nhau, nhưng tôi cũng không ngại ngồi tận hưởng một lúc nữa

Đơn giản, Tiểu Hùng đang một tay ôm trọn lấy tôi, một tay phi ngựa. Hơn nữa vòng tay và lồng ngực của cậu nhóc này vô cùng rắn chắc và ấm áp, khiến tôi ngay lập tức muốn ngủ gục luôn. Chậc, chắc là do hiệu ứng gió lạnh cho nên tôi mới có cảm giác vậy thôi. Phải bình tĩnh, tỉnh táo một chút

Qua bốn năm tiếng ròng rã phi ngựa, ai cũng thấm mệt thì cuối cùng cũng đến trạm tiếp tế đầu tiên, Huyện Kim An.

Chi phủ của huyện mặc dù đã nửa đêm nhưng vẫn niềm nỡ đón tiếp chúng tôi

Tôi xuống ngựa, vươn vai một cái. Đại Hùng dắt ngựa theo sau cười cười

- Thượng thư ấy thế mà không ngủ gật nha

Tôi bảo trì gương mặt tỉnh táo, Nhìn gương mặt tươi rói của Tiểu Hùng. Tôi vỗ má cho tỉnh táo. Phải duy trì sự tỉnh táo khi đang ở trong vòng tay ấm áp kia quả thực là một điều vô cùng khó khăn

- Thượng thư

Tôi quay ra, Tiểu Hùng lại cười cười

- Đây là hướng ra chuồng ngựa, phủ chi huyện ở lối kia

Tôi gượng cười, che đi sự xấu hổ bằng cách chạy thật nhanh về hướng ngược lại

Chết thật, sao lại có cảm giác muốn làm dâu của Đinh đại thúc thế nhỉ

Thôi dẹp dẹp dẹp, người ta là tuổi vị thành niên đấy, cấm hại đời con trẻ nghe chưa

Quan Chi Phủ sắp xếp chỗ ngủ cho tôi cùng đám quân lính. Vì chỉ là một huyện nghèo nên phủ của chi huyện không được to, cho nên tôi được sắp xếp ngủ chung với một đám nam nhân. Tôi dù sao đối với chuyện này cũng quen rồi

Đám quân lính nhìn tôi, bộ dạng cũng không mấy ưa tôi lắm. Làm nữ nhi mà không biết an phận, còn chạy đông chạy tây, ngựa không biết cưỡi còn không chịu ngồi xe ngựa. Chậc, nếu tôi mà đồng ý ngồi xe ngựa, liệu chúng tôi có tới nơi nhanh như vậy không?

Tôi ngồi ngoài hiên thở dài. Cuộc sống của tôi ở nơi này sắp tới có đôi chút khó khăn đây

- Thượng thư có chuyện sầu muộn à?

Lại là Tiểu Hùng. Từ lúc xuất phát tới giờ cũng chỉ có cậu nhóc này chịu nói chuyện với tôi

- Không có, chỉ là có chút mệt thôi. Với lại, đừng gọi ta là thượng thư, gọi là Thục Nhi được rồi

- Vậy, Thục Nhi sao không vào trong kia nghỉ ngơi. Chẳng lẽ ngại đám nam nhân sao?

- Không có. Đã làm lên tới chức thượng thư rồi, ta cũng phải có điểm khác người chứ

Tiểu Hùng cười cười nhìn tôi. Mỗi làn thằng bé cười, tôi lại có cảm giác muốn phạm tội thế này

- Tiểu Hùng này, đã thầm thương cô nương nào chưa

Mặt thằng bé đỏ như gấc chín, len lén nhìn tôi, tôi vỗ vai

- Không phải coi ta là nữ nhi, coi như một vị huynh đệ. Nói ta nghe xem nào

Tiểu Hùng nhìn tôi, rồi đỏ mặt chạy đi, tôi cũng hết cách. Thanh thiếu niên thời này da mặt đúng mỏng tanh. Đụng một tý là lại ngại

Tôi đi tất cả các phòng, chỉnh lại chăn cho đám quân lính, cuối cùng mới về phòng mình

- Thục Nhi giờ mới ngủ à?

Tiếng khe khẽ của tiểu Hùng.

- Ừ, ngủ đi, mai là một ngày mệt mỏi đấy

Thằng bé thở nhẹ, một lúc sau tiếng thở đều dần. Tôi đoán là nó đã ngủ rồi

Tôi vận quần áo của nam tóc búi lên cao, tập thể dục vài đường cơ bản. Hôm nay sẽ là ngày mệt mỏi đây

Đám quân lính cũng rủ nhau dậu rất đúng giờ, xếp hàng cùng quân trang rất chỉnh tề.

Tôi mượn giấy bút viết khẩu dụ rồi đem dán ở bảng tin, sai quân lính mang bàn cùng ghế ra đó

- Chi huyện, ở đây ngài là quan phụ mẫu, thân với con dân. Ta ở đây không tiện. Nạn dân nào đến báo có người mất tích, ngài phải hỏi thật chi tiết xem người mất tích có những đặc điểm gì đặc trưng như vết bớt, sẹo, hay mụn ruồi không. Ghi rõ xem nơi người bị nạn muốn đi tới. Chỉ cần có một người thôi, ngài cũng có thể điều binh đi tìm kiếm. Sau đó thống kê xem gia đình nào bị mất nhà đến báo tình hình, nhờ các nhà sư trong chùa bố trí chỗ ở cho họ.Mạng người quan trọng, giao cả cho ngài

- Vâng thượng thư, thần sẽ cố gắng hết sức

Tôi gật đầu rồi dặn binh lính

- Việc tìm kiếm nạn dân giao cho các ngươi. Mạng người quan trọng, khi di chuyển nạn dân, chú ý một chút, đừng để bị thương. Thái y trong thái y viện, mấy phòng ở của chúng ta sẽ là nơi chữa trị cho nạn dân. Lương y như từ mẫu, dù thế nào thì chúng ta cũng phải cố gắng cứu chữa cho nạn dân

Mọi người đều hô to, sau đó ai làm việc nấy

Tôi cùng Tiểu Hùng đi khảo sát tình hình khu vực bị tuyết lở. Kiến thức chuyên môn của tôi về lĩnh vực này không sâu, chủ yếu là nhìn xem thấy chỗ nào có nguy cơ bị lở tuyết thì đặt cảnh báo nguy hiểm thôi

- Tiểu Hùng, về nhờ chi huyện điều động nam nhân có sức khoẻ, cuốc xẻng tới đào tuyết ở khu vực đường đi và đặt cảnh báo tuyết lở. Đường trơn, nguy cơ lở tuyết cũng cao, nhắc nhở mọi người cẩn thận chút

- Thượng thư, một mình đi tiếp liệu có nguy hiểm gì không

- Không chết được, không phải lo

Tôi vỗ vai thằng bé. Nó gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi. Tôi đặt biển cảnh báo ở đây. Khi nào tuyết tan, sang mùa hè rồi có lẽ phải đi khảo sát thực địa xem xét tình hình cùng nguy cơ sạt lở để đặt biển cảnh báo giúp người dân tránh được rủi ro. Chậc, lúc đấy phải tìm người có chuyên môn cùng đi, chứ cái vấn đề này không nằm trong phạm vi não tôi có thể xử lý được. Nhưng mà không biết lúc đấy liệu Lưu Vân đã tìm được người như thế cho tôi chưa

Một tảng tuyết lớn ở vách núi sắp lở ra. Tôi leo vội lên trên đỉnh núi xem có nhà ở hay hộ dân nào đang sinh sống không.

Giữa một rừng cây rộng lớn, căn nhà coi cút, một bà lão già nua đang lụi hụi trong bếp

- Bà ơi, tuyết sắp lở rồi, cùng con xuống núi thôi

- Hả, không có khoai bở đâu. Đi đi

- Tuyết, sắp lở, cùng con, xuống núi

Bà lão cố gắng lắng nghe, tôi lặp lại nhiều lần những từ ngữ đơn giản, cố gắng lặp đi lặp lại. Nội tôi cũng bị lãng tai và tôi đã phải làm như vậy đến mấy chục năm nay rồi

- Ấy chà, không sao đâu. Lão ở đây đến mấy chục năm rồi, chưa bao giờ bị như thế cả. Lão không đi, không đi đâu

- Xuống núi. Tuyết, sắp lở, mau xuống núi

- Không đi, già không đi đâu hết

Tôi từ bé đến lớn, cái gì cũng không giỏi, chỉ có kiên nhẫn là giỏi. Kiên nhẫn đợi một người mặc dù biết là lại bị leo cây, kiên nhẫn thuyết phục khách hàng dù họ đã đem nước bẩn hắt lên người. Kiên nhẫn nói về ước mơ của bản thân. Tất cả, tất cả những điều đó còn chưa làm tôi gục ngã, huống chi lại là chuyện cỏn con này

- Mau. Tuyết, sắp lở. Mau

Tôi lặp đi lặp lại, bà cụ cũng chẳng buồn muốn nghe. Tôi cũng nói hết nước hết cái, chỉ còn nước quỳ xuống dưới chân bà cụ thì rầm một cái

Một mảng tuyết lớn chắn ngay con đường lên núi. Tôi thở dài

- Cháu, có việc. Bảo lão, lão không đi. Giờ cháu, bị kẹt rồi

Bà lão cố gắng lắng nghe rồi nói

- Đường vòng qua núi, già dẫn cháu đi

Tôi vui mừng gật mạnh đầu, hoá ra bà ấy không đi là vì còn đường khác

Đường khá khó đi nhưng bà ấy đi nhanh thoăn thoắt. Có lẽ con đường này bà đã đi lại mấy năm nay rồi

Bà ấy cuối cùng cũng đưa được tôi xuống chân núi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, hét lớn

- Nội một mình, nguy hiểm, đi theo cháu. Được không?

Bà gật gật đầu

- Tiểu Hồng đấy à? Tiểu Hồng về đón nội lên kinh à. Đi, nội đi với cháu

Tôi nhìn bà lão đang nắm chặt lấy tay mình, miệng mấp máy

- Cháu là Hải Đường, Tiểu Đường Tử, là cục đường ngọt ngào nhất trái đất đây

Bà lão không nghe thấy gì, chỉ gật gật, tay vỗ vỗ nhẹ tay tôi

Tôi đưa bà lão về chỗ chi huyện, được chi huyện sắp xếp chỗ ở ngay trong nhà

- Tiểu Hồng, đây là phủ chi huyện, không được đâu

- Yên tâm. Tiểu Hồng, quen

Bà lão nghe vậy thì gật đầu, theo quan chi huyện vào trong, tiện bề sắp xếp chỗ ở