Thời Không Lụi Tàn

Chương 97: Đánh giá




Chuyến bay đáp xuống Bay Dĩnh lúc nửa đêm.

Đây là một thành phố khang trang, hiện đại nhưng lúc nào cũng mịt mờ trong một làn khói bụi màu vàng đục. Đường phố lúc này nhìn từ trên cao vẫn rực sáng đèn. Tuy nhiên, rất ít người và phương tiện đi lại ở bên ngoài.

X ngồi bên cạnh Thao Láo ngáp dài một hơi, hỏi nhỏ:

“Đây là lần đầu tiên cậu tới Bay Dĩnh?”

“Đây là lần đầu tiên tôi tới Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Vành Đai Lửa.”

X nghe vậy thì chỉ đáp nhàn nhạt:

“Sống ở nơi này rất đơn giản. Chỉ cần chú ý hai điều thôi. Thứ nhất là đừng làm gì để bị họ đánh rớt địa vị xã hội của cậu. Thứ hai chính là đừng có nhắc gì tới người thân của Tổng Tài Praktiki Proksime Egale. Tên, tuổi, giới tính, ảnh chân dung, không gì cả. Nếu không họ sẽ chụp cho cậu một cái mũ gì đó rồi tống cậu vào tù 13, 14 năm như chơi.”

Thao Láo ngạc nhiên:

“Địa vị xã hội là cái gì?”

X cười cười:

“Cậu sống ở những nước văn minh, tất nhiên là không thể hiểu được người ở mấy cái quốc đảo này nghĩ gì rồi. Họ xếp ra một thang bậc để đánh giá địa vị xã hội của từng người theo mười một hạng từ cao tới thấp bao gồm Vô Cực, Thái Cực, Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng, Ngũ Hành, Lục Hợp, Thất Tinh, Bát Quái, Cửu Cung, Thập Phương. Dựa vào những hành động của dân chúng, họ sẽ xếp người dân vào từng địa vị xã hội khác nhau, cập nhật liên tục.”

“Chà tôi đoán, đó là lý do tỷ lệ tội phạm của quốc gia này mấy chục năm qua đều là 0%.”

“Tất nhiên rồi, một khi cậu bị rớt xuống hạng Thập Phương, họ sẽ bắn bỏ cậu ngay lập tức mà không cần xét xử. Cậu nói xem, ai mà dám phạm tội?”

Thuốc Nổ bật ra tiếng cười mỉa mai. Thao Láo nghe vậy thì cũng hơi hơi lạnh gáy, hỏi nhỏ:

“Không có cách nào nâng cao địa vị xã hội của mình à?”

X đáp lại:

“Chà cậu lo lắng vậy cũng đúng đấy. Người từ quốc gia nhỏ như cậu tới, họ sẽ mặc định thuộc về cấp Bát Quái, còn như tới từ Hoa Kỳ, hay bất cứ ai khác tới từ Nga, Trung Quốc những nước lớn thì họ sẽ đánh giá vào hạng Lục Hợp, thậm chí cấp chuyên gia có thể lên tới Tứ Tượng, Tam Tài. Còn về tăng hạng nhanh chóng thì cũng không phải là không có cách…”

“Ví như năm 2009, khi Praktiki được bầu làm Tổng Tài trọn đời với tỷ lệ ủng hộ tuyệt đối, vì một lý do nào đó, rất nhiều người đã đồng loạt nhảy từ hạng Cửu Cung lên hạng Thất Tinh, biến nó thành địa vị xã hội thấp nhất trong một thời gian dài…”

“Đồng thời tỷ lệ tử vong vì các bệnh tim mạch, hô hấp, tỷ lệ tự tử trong xã hội đột ngột dốc đứng lên, tăng từ 100% cho tới vài ngàn phần trăm. Đặc biệt là vô số ngôi làng đã được báo cáo mất tích toàn bộ chỉ trong một cơn áp thấp nhiệt đới quét qua quốc gia khi đó.”

Thao Láo nuốt nước bọt:

“Thế thôi cứ tranh thủ mà tích lên tới Vô Cực cho lành. Lỡ sau này bị đánh rớt địa vị thì cũng có không tới mức như thế.”

“Cậu mơ thì cũng đừng có mơ. Chỉ có mỗi Praktiki là có địa vị xã hội Vô Cực thôi. Đây cũng là hạng duy nhất không thể bị rớt hạng. Còn lại tất cả mọi người khác chỉ có hạng cao nhất là Thái Cực.”

Hai người nhanh chóng xuống sân bay, gặp thông dịch viên, rồi di chuyển về phía trung tâm vũ trụ hợp tác quốc tế nằm ở ngoại ô của Bay Dĩnh. Khoảng cách tính ra cũng không xa mấy. Trạm vũ trụ nằm về phía Nam của sân bay, hướng về phía khu vực Nam Thái Bình Dương và Nam Cực, những nơi vốn không có người ở để tránh lộ trình của máy bay cắt trúng vào không gian phóng của tên lửa vũ trụ.

Nơi này không có taxi mà chỉ có những chiếc xe kéo tay của con người được gọi là xe Ruhgyu, chẳng khác gì thời kỳ phong kiến. Thao Láo và X vốn không phải tạng người quá to, song họ đều luyện tập cơ thể rất rắn rỏi, lại thêm anh chàng thông dịch bởi thế nên trọng lượng chẳng hề nhẹ một chút nào. Người kéo xe chỉ kéo được khoảng hơn mười phút đã vã mồ hôi ra như tắm,

Thao Láo cảm thấy bất nhẫn, vội vàng hỏi:

“Sorry, can you translate this for me? I want to ask whether he is feeling ok or not.”

(Xin lỗi, anh có thể dịch giùm tôi câu này được không? Tôi muốn hỏi rằng liệu ông ấy có cảm thấy ổn không?)

Người thông dịch gật đầu, nói chuyện với người đàn ông kéo xe bằng tiếng của Pacific Rim Commonwealth. Người đàn ông kia trả lời một đoạn khá dài. Anh chàng thông dịch chỉ nói lại đơn giản:

“It is alright, he is fine.”

(Mọi chuyện đều ổn, anh ấy khỏe)

Thao Láo thấy tốc độ của cái xe càng lúc càng chậm. Lại yêu cầu anh chàng kia dịch lại, hỏi xem có nên để họ chia ra thuê vài cái xe khác nhau hay không. Chứ cứ như thế này thì tội người đàn ông kia quá.

Người thông dịch lại tiếp tục nói chuyện với người kéo xe một lúc, sau đó tiếp tục lặp lại một lần nữa.

“He said that it was a very generous offer. But again, he is fine.”

(Ông ấy nói rằng anh rất tốt bụng khi đề nghị điều đó. Tuy nhiên, một lần nữa, ông ấy ổn.)

Thao Láo còn đang nghi ngại thì X đã lên tiếng:

“Được rồi, cậu đừng có hỏi nữa, hỏi nữa cũng vô ích mà thôi.”

Người thông dịch viên nhíu mày. Có vẻ như anh ta không nói được tiếng Việt nên chẳng rõ hai người còn lại đang giao tiếp về vấn đề gì.

“Nói cho cậu nghe, ở lần thứ nhất, người đàn ông nói rằng ông ta rất ổn. Ông ta vốn là thành phần Cửu Cung ở trong xã hội. Bởi vậy, được kéo xe chở những người ở thành phần đẳng cấp xã hội cao hơn thế này chính là vinh hạnh lớn của ông ta.”

“Anh biết cả tiếng của Pacific Rim Commonwealth.”

X nhại giọng, tỏ vẻ như Thao Láo đang hỏi một câu vớ vẩn lắm:

“Vậy cậu nghĩ tôi lên làm trưởng dự án này chỉ vì cái mã bề ngoài?”

“Anh xấu trai như vậy, chắc là không phải.”

“Được rồi, dẻo miệng thế là tốt. Ở lần thứ hai, ông ta nói gia đình ông ta vốn là dân bản xứ của vùng Polynesia, bởi vậy sinh ra vốn đã được xếp hạng là Cửu Cung rồi, so với những sắc dân cao cấp lập nên quốc gia này. Mà nhà ai là Cửu Cung thì con cái của họ không được hưởng hệ thống giáo dục, cứ như thế vòng tuần hoàn sẽ vĩnh viễn chỉ quanh đi quẩn lại ở Cửu Cung mà thôi…”

“Bởi thế, ông ta rất biết ơn công việc này, có điều kiện để gia đình ông ta leo lên được địa vị Bát Quái. Dù không nhiều nhưng ít ra con cháu của ông ta sẽ được đi học ở những ngôi trường xếp hạng thấp nhất.”

Thao Láo nhăn mày:

“Như thế đâu có được? Thời đi học là giai đoạn phát triển quan trọng nhất của con người. Dù cho có là tài năng thiên phú đi nữa, nếu vào một môi trường chỉ toàn những kẻ ăn chơi, trốn học, hút thuốc lá thì lớn lên sau này sẽ thui chột tiềm năng đó hết. Hơn nữa, thời đại này cả tàu vũ trụ cũng đã có rồi, sao ông ta lại phải đi kéo xe như thế. Điều đó…”

X cắt lời:

“Được rồi, cậu đừng có lảm nhảm nữa. Hay là cậu cũng muốn bị đánh rớt xuống hạng Cửu Cung như ông ta?”

Thao Láo còn muốn nói gì đó thì X đã tiếp tục:

“Đây chính là cách xã hội vận hành.”

Thuốc Nổ ngẩn người, lại một lần nữa phải nhìn về phía X.

Trung tâm vũ trụ nằm ở một khu vực đang xây dựng nhộn nhịp, nhô ra thành hình bán đảo.

Thuốc Nổ bồi hồi. Nếu cứ đúng theo dòng thời gian của Liên Bang, những khu vực này sẽ bị hủy hoại hoàn toàn vì chất độc hóa học và phóng xạ tới từ Tinh Chiến trong vài thế kỷ nữa. Tất cả các công trình hoành tráng vĩ đại này rồi cũng sẽ trở thành những đống rác lai tạp nham nhở, là nhà của những loài sinh vật đột biến, cuối cùng bị lịch sử quên lãng.

Thao Láo được tiến hành một bài kiểm tra sức khỏe toàn diện bởi một nữ bác sĩ cá nhân vừa được chỉ định cho cậu tên là Anna, người bản địa của Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Vành Đai Lửa, công dân cấp Tứ Tượng. Cô ta nói giọng điệu trịch thượng:

“Được rồi, cậu bắt đầu tiến hành khám tổng quát, sau đó tiến hành một số bài tập thử. Cởi áo ra đi, nhanh lên, tôi không có thời gian đâu.”

Cô ta vừa sử dụng các thiết bị vừa chép miệng liên tục:

“Tệ hại, tệ hại thật, tại sao một kẻ Bát Quái như thế này lại có thể được chọn vào chương trình phi hành gia kia chứ.”

Thao Láo cảm thấy rất khó chịu và ức chế nhưng chỉ đành nhịn xuống, không muốn phàn nàn gì cho rắc rối. Lúc này, cậu vẫn để bụng đói, chưa được đi ăn sáng sau chuyến bay đêm rất dài mà tiếp tục được chỉ định hoàn thành một số nội dung huấn luyện thử.

Bài thứ nhất chính là một bài luyện tập với quả bóng Thera. Nội dung cũng hết sức đơn giản, đó là tìm cách ném một quả bóng vào trong vị trí cố định trong khi môi trường xung quanh liên tục được điều chỉnh xoay vòng khiến cho não bộ con người mất khả năng định vị về phương hướng.

Thoạt nghe thì có vẻ hết sức bình thường, tựa như người ta đi tuyển người kế nghiệp cho Lebron James (*) chứ không phải là tìm kiếm phi hành gia. Tuy nhiên, để hoàn thành được bài huấn luyện này một cách hoàn hảo chẳng dễ dàng chút nào.

Thao Láo đạt điểm số 87/100. Kể cả người đã tự mình thiết kế những cuộc tập huấn hà khắc nhất, địa ngục nhất cho Quân Đội Giải Phóng sao Hỏa như Thuốc Nổ cũng phải thấy tự hào về Thao Láo khi nó nhận được kết quả như thế này trong lần thử đầu tiên. Vậy mà cô bác sĩ kia chỉ chép chép miệng, tỏ vẻ như điều này quá sức bình thường khiến cho Thuốc Nổ cũng nổi bực.

Bài thứ hai là bài tập huấn phản xạ, thực hiện theo ba mươi động tác mẫu trong thời gian ngắn nhắt. Chúng không chỉ khó mà nhiều tư thế trong đó còn vô cùng kỳ cục khiến cho những người bên ngoài nhìn vào chỉ biết cười phì, không biết con người cần phải làm những động tác như thế trong trường hợp như thế nào nữa.

Lần này, kết quả của Thao Láo vẫn rất tốt, có thể hoàn thành trong thời gian chưa tới ba mươi giây thì đã xếp hạng vào người chuyên nghiệp. Anna trực tiếp lắc đầu:

“Quá tệ, người như cậu chẳng thể thành phi hành gia được đâu. Tôi khuyên cậu nên mau chóng trở về cái quốc gia thuộc thế giới thứ ba của cậu đi. Đừng ở đây làm gì cho mất mặt.”

Tới lúc này, Thao Láo cũng chẳng giữ nổi bình tĩnh được nữa:

“Cô có thể chỉ trích tôi, không sao, tôi chẳng có vấn đề gì. Nhưng cô nên biết chỉ trích Tổ Quốc của người khác như thế mà chẳng có lý do chính đáng gì chính là muốn gây nên khủng hoảng ngoại giao lớn trên trường quốc tế.”

Hành động này đã khiến cho không ít người xung quanh chú ý tới. Bởi vì họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt nên những nhân viên khác ở nơi này chẳng hiểu điều gì. Chỉ biết là cậu trai mới tới được đào tạo để tham gia vào dự án sao Hỏa đang tranh cãi gay gắt với cô bác sĩ cá nhân của cậu ta.

Anna cười ngặt nghẽo:

“Khủng hoảng ngoại giao? Bằng người như cậu á? Này tôi bảo cho cậu nghe này, một kẻ chỉ được xếp hạng Bát Quái như cậu nói đơn giản ra chính là rác của xã hội. Nếu cậu ở đất nước của chúng tôi, theo luật mới, cậu còn chẳng có quyền được sinh đẻ thế hệ sau nữa, chứ đừng nói tới tham gia những chương trình như thế này. Nếu không phải một kẻ có ảnh hưởng lớn như X thì không đời nào chúng tôi đồng ý cho cậu vào chương trình này.”

“Ở nước của tôi, con người chịu trách nhiệm với cuộc sống của chính bản thân mình, chẳng ai được quyền đánh giá địa vị của họ như những đứa học sinh tiểu học cả.”

“Chà, thế nên tôi mới nói. Đã được xếp vào Bát Quái rồi thì dù cho có đi quốc gia nào đi chăng nữa cũng chính là Bát Quái mà thôi. Tôi đoán cũng vì thế nên tỷ lệ tội phạm ở cái nước thuộc thế giới thứ ba đó của cậu cũng cao chót vót nhỉ? Xin trân trọng nhắc lại với cậu một lần nữa, Pacific Rim Commonwealth chính là xã hội lý tưởng của loài người. Ở nơi này, chúng tôi giàu có, và không có tội phạm. Đây chính là thiên đường trên mặt đất.”

Thao Láo bặm môi:

“Tôi muốn xin đổi bác sĩ cá nhân.”

“Đổi hay không, không phải do cậu quyết định. Dù thế nào chăng nữa, hôm nay cậu phải hoàn thành tất cả bài tập thì mới được ăn uống. Tôi nể mặt cậu vừa mới tới nên cho khối lượng nhẹ hơn bình thường, nhưng xem ra cậu không muốn được sung sướng mà muốn khổ có đúng không? Vậy thì được, hôm nay tăng gấp đôi cường độ luyện tập.”

“Cô không phải mẹ của tôi.”

“Cậu có chắc về điều đó không? Chưa bao giờ nghe câu nói Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái chăng? Nếu không có công ơn của những người đứng đầu đất nước này, liệu những kẻ Bát Quái như các người có thể có được cơm ăn áo mặc hay không? Liệu mấy cái hòn đảo nghèo rách nghèo rưới trên biển Thái Bình Dương này có thể có được ngày hôm nay?”

Thao Láo cười nhếch miệng:

“Cô học thuộc bài tới điên rồi à? Tôi còn chẳng phải là người nước cô.”

Anna hơi đỏ mặt nhưng liền chống chế:

“Nói chung, cậu có luyện tập nữa không? Nếu không luyện thì cũng không cần ở lại đây nữa. Ngày mai tôi sẽ rất vui lòng mà đặt chuyến bay sớm cho cậu trở về.”

Thao Láo đành phải tiếp tục những bài huấn luyện trong tâm trạng bực tức. Bài tiếp theo chính là bài tập làm quen với thiết bị RED (**). Cũng vì ức chế dồn nén nên Thao Láo không thể hoàn toàn tập trung vào bài tập. Kết quả là thành tích của cậu trong lần này kém hơn rất nhiều so với hai bài tập đầu tiên với quả bóng Thera và bài tập bắt chước động tác.

Vậy mà lần này, Anna lại tỏ vẻ nhẹ nhàng, hài lòng hơn rất nhiều, liệu có phải chăng là do những lời phàn nàn của cậu chàng đã được cô ta ghi nhận?

Sau rất nhiều bài tập khác với máy CEVIS (***) và TVIS (****), cuối cùng tới gần chập choạng tối, Thao Láo cũng đã được về nghỉ ngơi.

Thao Láo cũng chẳng còn sức để có thể lết đi ăn cơm tối được nữa. Cậu chàng càng chẳng cần biết ăn cơm tối ở đâu, đã lên thẳng giường của mình đi ngủ. May mà điều kiện phòng ốc ở nơi này chính là tốt nhất. Giường được làm bằng chất liệu cực tốt, vô cùng êm ái, gối có khả năng mát xa nhẹ phần đầu và điều hòa được tích hợp bơm khí oxy liên tục vào phòng.

Bởi thế, cậu chàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Thao Láo bị đánh thức dậy vào rất sớm sáng hôm sau cũng bởi chính Anna. Cô ta nở nụ cười thân thiện hiếm có với cậu, nói nhỏ:

“Cậu thay đồ đi, hôm nay chúng ta cũng đi chào hỏi một chút với giám đốc của trung tâm hợp tác quốc tế này. Chà đáng lý ra hôm qua X phải dẫn cậu đi tham quan trước mới phải, sao lại để cho người mới vừa ngày đầu tiên đã phải tập luyện vất vả như thế. Lỡ như…Chà tôi chỉ nói lỡ như thôi nhé, cậu không thể ở lại được đây lâu. Ít ra sau khi về nước, cậu có cái để mà nói với bạn bè người thân. À, ít ra ngày xưa tôi cũng từng được vào trung tâm vũ trụ, được sờ chỗ này một tí, nghịch chỗ kia một tí.”

Thao Láo nhíu mày, xem ra tính cách ác liệt của cô ta chẳng có chút nào đổi khác.

Hai người đi vòng quanh qua non quá nửa cái trạm vũ trụ, cuối cùng mới tới được văn phòng giám đốc nằm ở phía bên kia.

Trước văn phòng của ông giám đốc này đang treo một tấm poster lớn, bao gồm ảnh chụp của 24 đội bóng tham gia vòng chung kết Euro 2024 tại Đức. Trong đó còn có lịch thi đấu cụ thể của các trận đấu vòng bảng. Đây là một cái poster điện tử. Tất cả kết quả thi đấu cũng như các đội lọt vào vòng trong sẽ tự động được cập nhật mà không cần con người phải viết lên poster.

Điều buồn cười là trên vị trí các đội Anh, Pháp, Đức, Italia, tên của chúng đều đề là Pacific Rim Commonwealth chứ không phải là tên gốc của các quốc gia kia.

Thao Láo xem mà ấn tượng ban đầu đã vô cùng tệ. Người này tới đây là để làm việc hay là xem bóng đá? Hơn nữa, Pacific Rim Commonwealth tuy là một nước lớn và có nhiều người hâm mộ nhưng đội bóng của họ lại có thành tích vô cùng bết bát. Ông giám đốc này thể hiện ra đây để làm gì? Dằn mặt người Mỹ và các quốc gia Châu Âu khác, thể hiện rằng họ có chủ quyền với các nước Tây Âu chăng?

Ấn tượng của Thao Láo về ông giám đốc này còn có thể xấu hơn được nữa không?

Tất nhiên là có rồi.

Khi cánh cửa đó mở ra, ánh mắt của Thao Láo từ khinh bỉ đã nhanh chóng chuyển thành căm thù.

Ở bên trong phòng lúc này chỉ có hai người. Một người thanh niên trẻ cùng với một người đàn ông mập phì, mập tới nỗi mà không thể biết được bằng cách nào ông ta có thể đi bộ được mà ngồi vào trong cái ghế này nữa. Ông ta còn mập hơn rất nhiều so với lần đầu tiên Thao Láo gặp ông ta lúc còn nhỏ:

“Floro Printempo Brilanta!”

“Ồ, thật vinh hạnh cho ta quá. Cậu bé thần đồng năm xưa, cậu vẫn còn nhớ tới ta.”

Ông ta đưa cánh tay mập ú ra phía trước, ý định bắt tay, song nhìn vào chẳng khác nào một con heo đang chờ được người ta kéo ra khỏi chuồng và giết thịt. Thao Láo từ chối bắt tay với ông ta:

“Làm sao mà ông có thể leo lên được tới cái chức này?”

Anna cắt lời:

“Cậu Trần Trọng Nghĩa. Tôi đề nghị cậu dùng những kính ngữ tôn trọng với ngài Floro đây. Ngài Floro là một công dân vinh dự của Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung, một trong những người hiếm hoi leo lên được tới địa vị xã hội Lưỡng Nghi tại Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung này. Một kẻ Bát Quái như cậu thì nên xem xét cái gì nên nói và cái gì không nên nói.”

Thao Láo cười cợt:

“Được rồi, thế ngài Floro đây có điều gì chỉ bảo. Kẻ Bát Quái như tôi xin được dỏng tai lên mà lắng nghe dạy.”

Floro Printempo Brilanta ho sù sụ:

“Ôi, ôi, kể từ cái ngày ta bị thằng nhóc cậu chỉ ngón tay thối vào mặt, ta đã biết cậu chính là thành phần thấp kém trong xã hội rồi. Quả nhiên, những công nghệ đánh giá tân tiến nhất của chúng ta đều xếp loại cậu vào Bát Quái. Chà, chà, vậy mà ta đã từng hi vọng rằng được chọn vào sứ mệnh sao Hỏa này nghĩa là cậu đã khá hơn. Biết sao được, một khi đã là Bát Quái thì mãi chỉ là Bát Quái mà thôi.”

Thao Láo liếc mắt qua, nhìn thấy tên thanh niên đang mở cuốn sổ tay ra, ghi chép lại những lời Floro nói, tiện thể dịch chúng sang tiếng Pacific Rim Commonwealth. Floro Printempo Brilanta cũng chú ý tới điều này. Hắn ta mỉm cười, nhưng độ giãn của cơ mặt khiến cho hắn ta trông không khác gì đang mếu máo:

“Đấy, đấy, cậu xem, đây mới chính là điển hình của công dân gương mẫu, biết vươn lên trong xã hội kia chứ. Đứa bé này hiện giờ chỉ đang là địa vị Ngũ Hành thôi. Nhưng ta kỳ vọng sẽ được thấy nó tiến lên địa vị Tứ Tượng ở trong tương lai gần.”

Anna nói đầy tự hào:

“Cuộc sống của hai chị em cháu ngày hôm nay đều do ngài Tổng Tài Egale tôn kính mang lại. Cả gia đình đều vô cùng biết ơn.”

Người thanh niên kia cũng nói:

“Những lời nói của một công dân Lưỡng Nghi như ngài chính là chân lý. Nếu cháu không ghi lại thì làm sao có thể trở thành một công dân tốt trong một xã hội hoàn hảo và lý tưởng của loài người?”

“Đấy…Đấy cậu xem.”

Thao Láo đã mệt mỏi trước trò kẻ tung người hứng của đám người này. Cậu chàng hỏi thẳng:

“Floro, ông gọi tôi tới là muốn làm gì?”

Anna và người thanh niên gắt gỏng:

“Là ngài Floro tôn kính!”

Thao Láo không có ý định sửa lại lời của mình, vẫn nhìn chăm chăm vào Floro Printempo Brilanta. Ông ta vừa thở không ra hơi vừa cầm lấy tập hồ sơ trên bàn:

“Được rồi. Được rồi. Trần Trọng Nghĩa. Quốc Tịch: Việt Nam. Địa vị xã hội: Bát Quái.”

“Tôi nhắc lại, ở Tổ Quốc tôi, người ta không đánh giá con người bằng cách rẻ tiền như thế.”

“Chà, chuyện đó chả quan trọng. Ở trong hồ sơ kết quả kiểm tra y tế của cậu. Cậu là một người bị huyết áp cao, có tiền sử bị viêm phổi, chấn thương sọ não và suy dinh dưỡng.”

Thao Láo nhíu mày. Đúng là lúc rất nhỏ, cậu chàng có bị mắc viêm phổi và suy dinh dưỡng trầm trọng. Nhưng đó đã lâu lắm rồi. Còn chấn thương sọ não và huyết áp cao lại là thứ gì. Cậu cũng không bị những thứ này.

“Có phải máy móc của các ông bị vấn đề gì rồi không?”

Floro vờ như không nghe thấy, tự biên tự diễn:

“Kết quả các bài kiểm tra khác của cậu. Chà bài một và bài hai cậu thực hiện cũng được, song vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn của phi hành gia chuyên nghiệp. Các bài từ số ba trở đi chính là tệ hại tới rối tinh rối mù. Mà biết sao được, làm sao chúng tôi có thể kỳ vọng vào một kẻ địa vị Bát Quái như cậu làm nên thành tích gì tốt đẹp cho được…”

Floro nhìn qua người thanh niên đứng bên cạnh mỉm cười:

“Tôi nghĩ thế này, cậu về viết cho tôi một lá thư, ghi lại nguyện vọng của cậu là được rút ra khỏi sứ mệnh sao Hỏa lần này. Ký tên. Vậy là được, vui cả đôi đường. Tôi nghĩ rằng những thanh niên ưu tú được liệt vào địa vị Ngũ Hành của đất nước chúng tôi sẽ xứng đáng hơn nhiều có được một vị trí ở trong chương trình này hơn là những kẻ như cậu.”

Thao Láo tức giận đập bàn, không còn nể nang gì nữa:

“Nếu tôi không làm thì ông sẽ làm gì? Làm bố tôi bị liệt? Đặt bom nhà tôi? Đốt phá phòng thí nghiệm ở trường của mẹ tôi? Giống như cái cách mà ông đã từng làm trước đây?”

“Cậu nhóc…” – Floro nói.

“Bao nhiêu năm qua mà cậu vẫn không thể học được cách nói chuyện tử tế với một công dân Lưỡng Nghi nhỉ? Tôi không có nhiều thời gian giành cho cậu. Còn những chuyện vớ vẩn mà cậu nói, khi nào cậu tìm được bằng chứng, hãy đến cục an ninh của Pacific Rim Commonwealth mà cáo trạng, tôi không có thời gian đôi co với cậu. Giờ thì xin mời! Không tiễn.”

(*) Lebron James: Một cầu thủ bóng rổ nhà nghề Mỹ.

(**) RED – Resistive Exercise Device (Dịch thoát: Thiết bị luyện tập kháng chân không): Một loại máy luyện tập thể dục giành cho các phi hành gia trong điều kiện môi trường không trọng lực, giúp cho họ có thể rèn giũa cơ thể giống như trên Trái Đất.

(***) CEVIS – Cycle Ergometer with Vibration Isolation System (Máy đo cường độ hoạt động cơ thể theo chu kỳ tích hợp hệ thống rung động biệt lập): Một thiết bị có cấu tạo như một chiếc xe đạp được gắn cố định trên sàn, có bàn đạp có thể cố định vào giày của phi hành gia và thắt lưng riêng biệt. Nó được sử dụng để phi hành gia luyện tập và đo các chỉ số cơ thể tương ứng.

(****) TVIS – Treadmill Vibration Isolation System (Hệ thống máy chạy bộ rung động biệt lập): Một loại máy chạy bộ trong chân không cho phép người tập có thể đi bộ trong không trung thông qua một sợi dây nối vào thiết bị.

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc