Thời Không Lụi Tàn

Chương 8: Mặt trái của tấm huân chương




Ánh trăng chiếu rọi xuống, phủ lên bề mặt đất một tấm màn sáng mờ.

Đây là một vùng bình nguyên khô cằn, lặng gió. Thảm thực vật cực kỳ thưa thớt và nghèo nàn – vài cụm cỏ mọc rải rác, vài nhóm cây bụi xơ xác, tiêu điều. Âm thanh duy nhất mà người ta nghe được là tiếng dế kêu ngắt quãng, tô điểm cho bức tranh tối tranh sáng ảm đạm, cực kỳ thiếu sức sống ở xung quanh.

Cuối bình nguyên là một cái đồi nhỏ, bên trên hang hốc chằng chịt, trông như hậu quả của rất rất nhiều năm tháng chịu ảnh hưởng của xâm thực và ăn mòn. Lúc này, trên một trong các cửa hang xuất hiện hai bóng người. Người đi đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng đi vững chãi, đang nắm chặt đèn pin trong tay, miệng ngậm một điếu cà phê thỏi.

Đi theo ngay sau là một cô gái tóc vàng, mắt xanh. Thân hình của cô cao và thanh mảnh, đầu hơi cúi xuống, vừa đi vừa vân vê lọn tóc mai của mình. Cả người cô đang được bọc trong một cái màn nước mỏng chỉ có vài ly, đung đưa theo từng nhịp di chuyển.

Thấy được bầu trời đêm, người đàn ông khẽ phả ra một làn khói mỏng, tắt đèn đi, rồi quay đầu lại nói với cô gái:

“Ra khỏi đường hầm là gần tới rồi.”

Cô gái không đáp đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Cảm giác ngắm nhìn những vì sao từ mặt đất có cái gì đó rất khác. Nó không phải là một bầu trời thấp, bí bách và giăng đầy những mảng Sunano như Lầu Thấp. Nó càng không phải là cái cảm giác tưởng như đã tới rất gần nhưng dù vươn tay thế nào cũng không chạm tới được như ở Lầu Cao.

Nó là một cái gì đó lấp lánh, xa vời, chỉ có thể ngưỡng mộ mà không thể với lấy. Cô gái chợt nhớ đến một câu ngạn ngữ cổ xưa, xưa đến nỗi cũng chẳng biết ai nói đầu tiên nữa, rằng trong cuộc đời này thứ mà có cố gắng tới đâu cũng không bao giờ có được là thứ làm con người ta cảm thấy quý giá nhất.

“Lần đầu tiên cô ngắm sao từ dưới mặt đất à, Annie?” – Thuốc Nổ hỏi, giọng nhẹ nhàng

“Không thể không nói là rất đặc biệt thưa Ngài. Chỉ tiếc là Hỏa Tinh không phải là một ngôi sao.”

Thuốc Nổ hiểu ý Annie, khẽ đáp:

“Cũng không hẳn là như vậy. Giống như Mặt Trăng, sao Hỏa phản chiến ánh sáng từ Mặt Trời, bởi vậy nếu may mắn cô hoàn toàn có thể quan sát được nó từ trên Mẫu Tinh… Ừm để xem nào… Đấy cô nhìn thấy ở vị trí đó không? Là sao Hỏa đấy.”

Ngón tay của Thuốc Nổ đang chỉ vào một “ngôi sao” có ánh sáng mờ, nếu như quan sát kỹ thì sẽ hơi hơi thấy nó có màu đỏ nhạt. Annie ngắm nhìn nó ngẩn ngơ, tay hơi giơ cao lên vân vê trong không khí, miệng lẩm bẩm:

“Giá như mọi thứ cứ vĩnh viễn như ở trên Hỏa Tinh thì tốt biết mấy.”

Thuốc Nổ nhìn cô nhướng mày, thể hiện ý mình không nghe rõ lời cô nói. Annie chỉ quay qua cậu, nhưng cũng không lặp lại lời nói vừa rồi:

“Xin lỗi, đúng là tôi đã có dự định ban đầu là sẽ tiêm thứ thuốc đó cho Ngài. Tôi biết Ngài sẽ không đồng ý trở lại làm con rối cho Diệp gia sau khi khôi phục được trí nhớ. Tôi biết chứ. Nhưng tôi khó chịu lắm. Tôi không muốn Ngài rời đi. Tôi chỉ ước rằng Ngài vĩnh viễn chỉ là một thiếu gia bình thường của Trần thị, không có mớ thân phận phức tạp rắc rối này. Là tôi ích kỷ, xấu xa, tôi rất xin lỗi.”

“Nhưng cô đã do dự.”

“Chắc Ngài nghĩ tôi kém cỏi lắm. Thậm chí dám nghĩ nhưng lại không dám làm.”

“Nhiều khi tôi cũng chẳng biết việc mình làm đúng hay sai Annie ạ. Lúc tôi giết một người lần đầu tiên ở kiếp này, tôi đã nôn mửa liên tục suốt nửa ngày liền. Lúc tôi giết người lần thứ hai thì thậm chí tôi còn không dám nhìn vào thịt trên bàn ăn. Lần thứ ba là lúc tôi đã tình cờ mà may mắn thức tỉnh một bộ phận ký ức của các thân phận trước đó. Tôi đã giết một mạch bảy người… à nếu tính cả tên chính trị viên Mark lắm mồm kia nữa là tám chứ… nhưng không hề nháy mắt lấy một lần. Do dự ấy, có khi lại là việc tốt Annie ạ, điều đó cho thấy cô hành động vẫn còn biết suy xét, vẫn còn tính người.”

“Ngài đừng nói như vậy. Ngài cũng vẫn là con người đấy thôi. Chỉ là Ngài rất đặc biệt. Ngài vĩ đại hơn quá nhiều những con người bình thường. Chính vì vậy nên những lời Ngài nói, những việc Ngài làm, không thể dùng tiêu chuẩn của con người thông thường để mà phán xét.”

Thuốc Nổ theo thói quen vô thức mà xoa đầu cô gái:

“Tôi hiểu cô đang cố nói điều gì Annie. Tôi chẳng phải là anh hùng, tôi cũng có những mặt xấu xa cặn bã nhất. Có một ngày cô sẽ hiểu được tâm trạng lúc này chỉ là cảm xúc sùng bái đơn thuần chứ không phải là tình yêu. Một loại phản ứng của các Hormone sinh học đối với một người đã cứu giúp người thân trong gia đình mình khi khó khăn…”

Thuốc Nổ không thể hoàn thành nốt câu nói. Miệng của cậu bị khóa chặt lại bởi nụ hôn của Annie. Nụ hôn nồng nhiệt, ngây thơ nhưng bị ngắt quãng liên tục bởi màng nước đang bao quanh người Annie đang cố đẩy môi hai người ra. Thuốc Nổ là người dứt ra trước, trong lòng có một cảm giác tội lỗi không tên. Cậu hơi liếm liếm môi, trên đó còn đọng lại vị mặn của nước mắt con gái. Annie lên tiếng:

“Nam Trung, anh đừng đi! Về nhà với em đi.”

Lòng Thuốc Nổ mềm nhũn, nhớ tới cô gái nhỏ tóc vàng hay tới nhà cậu chơi trong mỗi dịp hè. Lúc đó cậu còn đang mất ký ức, giống như một đứa trẻ hoàn toàn không có bất cứ khái niệm gì về thế giới này.

Là cô kiên nhẫn dạy cậu nhận mặt từng chữ cái, gọi tên từng đồ vật, mở ra lại từng mảng tri thức về thế giới quan đã bị vùi sâu đâu đó trong tiềm thức vì hợp chất M. Cô là một phần của cái xiềng xích nô lệ kinh tởm mà Hỏa Tinh đã trói buộc lên con người cậu nhưng lại là phần đẹp đẽ nhất ở trong đó.

“Anh xin lỗi”

“Tại vì Lee tiểu thư ư?”

“Không phải vì Pearlie, không phải vì em, cũng chẳng phải vì ai cả. Đây là số mệnh của anh. Là lời nguyền của anh.”

“Nhưng anh đâu cần phải chạy trốn. Anh hoàn toàn có thể chống lại nhà họ Diệp mà. Những lão tướng có tầm ảnh hưởng nhất trong quân đội đều từng trung thành với anh. Người dân đều xem anh như anh hùng. Anh chỉ cần để câu chuyện của mình chạm tới trái tim họ thôi. Em sẽ về nói với cha. Chúng ta sẽ có cả giới quý tộc ủng hộ. Chúng ta nhất định sẽ thành công mà…”

“Được rồi Annie” – Thuốc Nổ ngắt lời.

“Anh mệt mỏi rồi.”

Chỉ bốn chữ thôi nhưng nó bao gồm tất cả những gánh nặng hai thế kỷ rưỡi qua trên đôi vai của cậu. Đúng vậy, trong thế giới này cậu chỉ là một người cô đơn. Không ai có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, không ai có thể làm bạn với cậu. Đối với những người đi ngang qua đời cậu, thực tại của họ chỉ là thực tại mà thôi, chẳng hề có bất kỳ một hàm nghĩa thứ hai.

Còn cậu sống trong quá nhiều giấc mơ, nhiều đến nỗi cậu xem dòng thời gian hiện tại chỉ giống như một phần trong tất cả những giấc mơ đó. Ở đó cậu có thể là anh hùng, có thể là kẻ diệt chủng, có thể là hoàng đế, cũng có thể chỉ là dân thường. Cậu là tất cả nhưng chẳng là một ai.

“Anh chỉ muốn một câu trả lời, Annie ạ. Ở Hỏa Tinh không có câu trả lời đó.” – Thuốc Nổ bình tĩnh nói

“Em đi với anh” – Giọng Annie kiên quyết

“Về Centauri Montes đi, đó mới là nhà của em. Em còn có gia đình, còn có các mối quan hệ xã hội. Đó mới là thế giới em nên sống, là thực tại của em.”

“Nhưng còn cô ấy? Cô ấy đối với anh quan trọng tới mức như vậy sao?”

“Anh cũng sẽ không dẫn cô ấy theo, mà đúng hơn là sẽ chẳng dẫn ai theo cả. Pearlie cũng rất quan trọng với anh vậy. Cô ấy như một dòng nước trong lành gột rửa tâm hồn anh. Là một cái gì đó nằm ngoài tất cả những âm mưu, tranh đấu, lừa gạt, nhỏ nhen mà anh phải đối mặt hàng ngày. Ở cạnh cô ấy, anh cảm thấy yên bình.”

“Đó cũng đâu phải là tình yêu?”

“Ừ, số phận vốn dĩ là nên như vậy.”

Được một lúc thì Annie mới nhận ra cái ý tứ chua xót trong câu nói của Thuốc Nổ. Không biết cậu đang luyến tiếc người kia hay luyến tiếc cái cảm giác yên bình khi ở bên người kia nữa. Thuốc Nổ quay bước đi, vai cậu đã không còn thẳng tắp như lúc nãy. Bóng của cậu và Annie đổ dài trên mặt đất, nền trời xa xa vẫn còn trông thấy ba tầng Lầu khổng lồ của Quận Greater Oceania. Thuốc Nổ hoàn toàn không muốn dây dưa ở cái đề tài nguy hiểm này nữa, cậu chuyển chủ đề:

“Em có biết không, đường hầm ngầm vừa rồi đã được xây dựng trong Tinh Chiến bởi quân đội của Thuộc Địa Tinh Europa và Enceladus. Nó được tạo ra như một chỗ trú ẩn tạm thời cho binh lính bọn anh trong lúc các tinh hạm dội vũ khí hóa học xuống khu vực này.”

Annie chỉ quay qua nhìn Thuốc Nổ. Cậu làm như không thấy hành động này tiếp tục nói:

“Mỗi mét đất ở đây đều là máu của từng trung đội Europa hoặc Enceladus đổ xuống mà đào ra được. Ban ngày thì họ chiến đấu với quân đội Mẫu Tinh, ban đêm thì chia ca ra mà đào. Tiếng cuốc xẻng bom rơi liên tục, hầu như không ai có thể ngủ đủ giấc, lương thực thiếu thốn lâu ngày nên ai nấy cũng gầy trơ xương. Những ai trụ vững qua được vài tháng thì đều chịu ảnh hưởng của vũ khí hóa học. Người nhẹ thì mưng mủ, mụn nhọt, nổi mẩn đỏ, da thịt thừa, người nặng thì cơ thể thối rữa, dị dạng, thậm chí đột tử ngay trên chiến trường.”

“Em có biết nơi này 90 năm trước từng là biển cả không?” – Thuốc Nổ bỗng hỏi.

Annie lắc đầu.

“Nơi này từng là Nam Thái Bình Dương, một phần trong đại dương lớn nhất của Mẫu Tinh thời đó. Thậm chí, vì sự tương đồng của tỷ lệ nguyên tố và đồng vị, rất nhiều người còn cho rằng, Mặt Trăng vốn là một mảnh vỡ lớn bị bong ra khỏi Mẫu Tinh và ngưng tụ lại, sau khi Mẫu Tinh va chạm với một thiên thạch khổng lồ. Trong thời đại Tinh Chiến, học thuyết này càng được truyền bá rộng rãi hơn như một cách để thể hiện sự ưu việt của Mẫu Tinh so với các Thuộc Địa Tinh. Mà mảnh vỡ tạo nên Mặt Trăng ấy được cho chính là vỡ ra từ Thái Bình Dương đó.”

Annie hoàn toàn không thể tưởng tượng được nơi này lúc trước toàn là biển cả thì có bộ dáng khác biệt như thế nào. Ở đây không có cảm giác ẩm ướt, không có vị mặn mòi của biển, lại càng không thể nhìn thấy những hóa thạch hay xác của các loài sinh vật thủy sinh từng sống. Nam Thái Bình Dương trù phú xưa kia đã chết hoàn toàn vì nước bốc hơi, ô nhiễm phóng xạ và ô nhiễm vũ khí sinh học do hậu quả của chiến tranh. Chết đã tám mươi năm rồi!

Annie rờ rờ lên màng nước mỏng đang bao quanh cơ thể mình, trên đó còn vương lấy một chút nhiệt độ và hơi ấm. Cô tự hỏi đã qua thời gian lâu như thế rồi, mình có còn cần nhất thiết phải mặc bộ đồ bảo hộ phóng xạ Thuốc Nổ yêu cầu này không. Tám mươi năm nói dài thì không quá dài nhưng nói ngắn thì chắc chắn là không ngắn. Phần lớn những người tham gia Tinh Chiến ngày đó đều đã bước một chân vào quan tài nhưng những hậu quả để lại thì vẫn còn được thấy ở đó đây.

Hai người càng đi ra xa thì thềm lục địa càng dốc xuống. Những vách đá nhô ra thụt vào hoàn toàn không theo bất kỳ một quy luật nào cả, thậm chí đôi khi các trụ đá đâm thẳng lên phía trên giống như người ta cắm những cây giáo khổng lồ vào mặt đất. Thể lực của Annie vốn cũng không được tốt, tâm trạng lại không vui nên đuối sức rất nhanh, họ vừa đi vừa nghỉ tới quá nửa đêm thì mới tới được đích đến.

Đó là một bãi rác khổng lồ kéo dài tới tận đường chân trời tít tắp ở phía xa. Rác chất đống thành từng núi lớn, cao cũng phải bằng sáu bảy người lớn đứng chồng lên vai nhau, cái mùi khó ngửi đặc trưng đã có thể nghe ra được từ cách đó cả cây số. Cách qua một lớp màng nước, Annie vẫn còn cảm giác hơi muốn nôn ọe.

Ở đây không chỉ có rác của thời kỳ hiện đại như những tấm pin năng lượng mặt trời, các khối kiến trúc xây dựng của Lầu Trung và Lầu Cao, xe ô tô tự hành, các mảng Sunano, buồng kết nối Alterealm, kính lập thể đủ các thể loại. Ở đây còn nhìn thấy không ít những thứ sản phẩm của thời đại công nghệ tiền Liên Bang như túi nhựa, chai nhựa, ống hút, thìa nĩa, ly xốp vân vân đã mục nát nhưng vẫn còn có thể nhận ra được hình dáng.

Hai người định bước vào phía trong thì từ những đống rác lớn nhất bên tay phải vang lên tiếng sột soạt. Từ đó bước ra hai sinh vật đang di chuyển trên tứ chi có vẻ ngoài cực kỳ gớm ghiếc. Cơ thể chúng không có lông, da đen nhẻm, một số chỗ da bị trầy ra lòi ra những mảng miếng có màu xanh xanh tím tím. Kích thước chúng cỡ một con chó Shiba tương đối to, trên chi trước và mặt nổi lên những cục u quái dị.

Chính diện nhìn vào có thể lờ mờ nhìn ra được đôi mắt và miệng của loài sinh vật này còn các cơ quan khác trên mặt thì khó lòng mà nhận ra được. Chúng nó dừng lại trước Thuốc Nổ và Annie tầm ba mét, phát ra những âm thanh gừ gừ cảnh cáo. Thuốc Nổ quay lại nói với Annie đang trốn sau lưng mình:

“Đừng sợ, chúng là con người.”

“Cái gì cơ” – Lần này đến lượt Annie ngạc nhiên sốc nặng.

Cô quan sát kỹ hai sinh vật đó. Bây giờ sau khi nghe Thuốc Nổ nói thì đúng là trông chúng có một số nét đặc trưng của con người, hai chi trước dài và duỗi thẳng hẳn ra so với hai chi sau, lưng hơi cong lên lộ ra vết hằn của cột sống, lông mọc ra lưa thưa ở những vị trí trên nách và đỉnh đầu. Nếu dùng kích thước để đoán độ tuổi thì chúng nó chỉ tương đương với trẻ con của loài người.

“Tại sao lại như vậy” – Annie che miệng thốt lên

“Chúng được sinh ra do kết quả của những vụ cưỡng hiếp mà lính Thuộc Địa Tinh đã thực hiện đối với phụ nữ Mẫu Tinh. Sau khi chiến tranh kết thúc, dù Mẫu Tinh thua trận nhưng phái bảo thủ của họ vẫn còn rất mạnh, họ từ chối xem những đứa con lai này là công dân chính thức của Mẫu Tinh và đuổi chúng ra khỏi các thành thị. Tiếng nói phản đối cũng có nhưng rất yếu ớt, thất bại đã làm chủ nghĩa dân tộc cực đoan lên cao và nhấn chìm mọi tư tưởng khác.”

“Vậy còn Hỏa Tinh chúng ta thì sao. Chính phủ chúng ta nhất định sẽ đón nhận chúng mà? Nhất định là phía Mẫu Tinh cản trở phải không?”

“Ngược lại Annie ạ, Đích thân Thống Đốc lúc đó là Diệp Quảng Thành đã đứng ra đại diện cho Liên Minh tứ Thuộc Địa Tinh phủ nhận tất cả các cáo buộc về tội ác chiến tranh mà quân đội gây ra ở trên Mẫu Tinh. Đã thắng trận rồi thì muốn nói cái gì mà chả được. Ông ta đơn giản là không thể nhận lại những đứa trẻ này, điều đó chả khác gì ông ta tự vả vào miệng chính mình. Thời gian trôi qua, chúng trở thành những điều cấm kỵ của cả hai bên mà họ ăn ý không nhắc đến để Hòa Ước Zurich – Mare Cognitum được diễn ra trôi chảy. Dưới nhiều thế hệ sống trong phóng xạ hạt nhân, chất độc hóa học và điều kiện sống tăm tối thì đây là những gì sẽ đến.”

“Một thế hệ bị lãng quên” – Thuốc Nổ kết luận.

Mắt Annie đã ươn ướt, trái tim cô thắt lại. Thuốc Nổ lại lấy ra một thanh cà phê thỏi rít một hơi nói tiếp bằng giọng nhàn nhạt:

“Chúng ta không thể làm gì được cho chúng đâu. Thế giới này có cách vận hành của riêng nó. Chiến tranh không có đúng hoặc sai, cũng không có những lời buồn cười như là vì chính nghĩa. Có chiến tranh thì sẽ có tội ác, chỉ là ai giỏi tuyên truyền những tội ác của đối phương ra hơn mà thôi.”

“Bấy lâu nay anh đã biết nhưng không hề làm gì sao?”

“Đó là định mệnh của họ Annie ạ. Giống như định mệnh của anh là phải trải qua bao năm nô lệ. Có đôi khi vô tri chính là một loại hạnh phúc.”

“Loại hạnh phúc gì mà có thể tới trong cái điều kiện sống phi nhân tính này chứ? Em không hiểu được. Anh tìm kiếm điều gì từ cái thái độ thờ ơ với mọi chuyện đó?”

“Tự do, Annie ạ, là tự do”

“Tự do trên máu của đồng bào ư?”

“Nhân loại lớn lên trong những lời dối trá của các học thuyết tư tưởng. Chúng thu hẹp tầm nhìn của chúng ta, làm chúng ta hài lòng với thực tại. Như Tuyên Ngôn Nhân Quyền và Dân Quyền của cách mạng Pháp đã nói Tự do là Quyền tự nhiên và bất khả xâm phạm của con người. Sai! Sai rồi! Con người sinh ra vốn đã không hề có tự do, làm sao có thể mặc định Tự Nhiên đã ban cho ta cái quyền đó. Linh hồn chúng ta bị bó buộc trong cơ thể, cách nhìn thế giới của chúng ta bị bó buộc trong năm giác quan, tri thức hiểu biết của chúng ta bị bó buộc bởi thời đại. Trẻ con loài người được dạy về quyền tự do bằng những quyển sách mà giới cầm quyền in ra cho chúng đọc. Chúng ta chẳng là gì ngoài một đám sinh vật bậc thấp bấu víu vào các mô hình tổ chức xã hội và cái thứ tự do trong khuôn khổ cho phép để mà sinh tồn cả. Dù là do tự nhiên, chính quyền hay cái gọi là số đông trong xã hội, khuôn khổ vô hình đó vẫn luôn tồn tại. Như Fernando chẳng hạn, anh ta có thể chĩa súng vào anh hôm nay nhưng nếu cũng là con người đó, linh hồn đó nhưng được sinh ra vào 80 năm trước anh ta có lẽ đã tôn sùng anh như người hùng. Rồi cũng con người đó, linh hồn đó nhưng được sinh ra ở Europa, ở Enceladus thì anh ta sẽ coi anh không khác gì người dưng nước lã. Vậy đó là tự do ý chí của anh ta hay anh ta chỉ đang là con rối làm theo những gì số mệnh và đám đông áp đặt lên mình?”

“Nhận thức của anh lệch lạc mất rồi. Không có dân tộc, Tổ Quốc thì không có anh ngày nay. Anh đang chối bỏ quá khứ của chính mình.”

“Mỗi đứa trẻ sinh ra nên tự do làm điều mình muốn thay vì cầm súng và bắn nhau vì những lá cờ mà chúng không hề được chọn lúc sinh ra.”

“Anh thay đổi rồi” – Annie gắt

“Anh chỉ mở mắt ra thôi” – Thuốc Nổ thở dài

Hai người quay mặt khỏi nhau không ai nói câu gì, không khí bỗng trở nên có một chút lúng túng. Thuốc Nổ lại rít một hơi cà phê thỏi, trong lòng lúc này mới hơi bình tĩnh lại. Cậu mở miệng nói trước

“Xin lỗi, anh kích động quá.”

“Em cũng có lỗi”

Thuốc Nổ nhìn hai sinh vật, đáng lẽ ra phải là con người ở phía trước nhẹ nói:

“Nhiều lúc anh cũng không hiểu những suy nghĩ của anh là do chính anh hay là do ý chí của những thân phận trước của anh ảnh hưởng. Anh đã đi quá nhiều nơi, chứng kiến quá nhiều chuyện. Anh đã hoàn toàn mất niềm tin vào cách tổ chức xã hội của con người. Đó là nguyên nhân cho mọi bất công và tội lỗi”

Annie gật đầu tỏ ý không muốn tranh cãi về vấn đề này nữa. Thuốc Nổ và Annie cố ý đi vòng qua hai “con người” kia, được tầm hơn một trăm mét thì chúng nó hoàn toàn từ bỏ, không định đuổi theo nữa, chứng tỏ chúng có ý thức về lãnh địa rất rõ ràng. Chỉ thấy Thuốc Nổ rút từ trong túi áo ra một cái máy định vị màu đỏ, hình hộp chữ nhật, giơ ngang dọc về tứ phía.

Annie biết đó là cái máy của Đại Tá Vincent vì từng thấy ông ta lôi ra ngắm nghía một lần trên con đường tới quán The Fur nhưng cô không biết là Thuốc Nổ đã lấy nó ra khỏi người Vincent từ lúc nào.

Khi chiếc máy được đưa về phía hướng Nam thì nó phát ra tiếng kêu rè rè, đồng thời trên màn hình xuất hiện một cái chấm màu xanh dương chớp sáng. Hai người lần theo chỉ dẫn, trên đường đi còn tiếp tục phải vòng qua một vài “con người” bị biến dạng như hai thực thể lúc trước nữa. Rất nhanh, họ đã tới được vị trí đánh dấu trên bản đồ.

Đó là một cái núi rác khổng lồ, có khi lớn gấp bốn tới năm lần những cái núi rác xung quanh đó. Phía bên trên, rác thải đủ thứ loại chất dồn thành đống chặt khít đến nổi có cảm tưởng chỉ cần rút ra một thứ gì đó bất kỳ ở bên dưới thì cả tòa núi này sẽ sụp đổ ngay lập tức vậy.

Thuốc Nổ đi tới một bên đống rác, bắt đầu cào bới ra, có trọng lực giúp sức nên tốc độ xử lý của cậu rất nhanh. Chẳng bao lâu, ở trước mặt hai người đã xuất hiện một miếng hợp kim rất lớn, dựng thẳng đứng, chỉ nhìn thoáng qua thì cũng không thể đánh giá được thành phần của nó bao gồm các kim loại gì. Thuốc Nổ đi tới, gõ lên đó đều theo một nhịp điệu, Annie nghe một lúc thì mới nhận ra hình như đây là bài Tinh Ca chính thức của Hỏa Tinh, được sáng tác từ trước cả thời Tinh Chiến.

Được một lúc thì miếng hợp kim kia bắt đầu theo bản lề nằm ở gần sát mặt đất mà mở ra phía ngoài. Annie cuối cùng cũng biết được đây là cái gì rồi.

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc