Thời Không Lụi Tàn

Chương 64: Kẻ mộng mơ




Đây là một vùng không gian tối tăm, ảm đạm, cảnh vật vốn đã không rõ ràng đường nét, lại còn xếp chồng lên nhau thành những hình khối, tạo ra vẻ hoang đường, siêu thực. Nguồn sáng duy nhất chỉ là một cái lỗ xoáy tròn, đang không ngừng phát ra ánh sáng màu trắng, đồng thời tỏa lượng nhiệt cực kỳ lớn.

Thuốc Nổ ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay chắp lại, mắt nhắm hờ, cả người thả lỏng.

Đứng bên cạnh cậu là cô nhóc Kng Rthr, cả người cứng nhắc, đang ngần ngừ muốn đổi tư thế nhưng sợ sẽ phát ra tiếng động làm tên quái vật bên cạnh tỉnh giấc.

Trước mặt cậu đang quỳ bốn người bọn Tjn Zlm, thân hình run lẩy bẩy, nhìn vào trong đống vụn vỡ không còn ra bất kỳ hình dáng nào của người đã từng là bạn họ, miệng lẩm nhẩm như tụng kinh:

“Thần…Thần linh… Thần linh.”

Những gì Thuốc Nổ có thể làm được trong không gian năm chiều đã dọa họ sợ vỡ cả mật. Cậu chỉ cần chỉ tay một cái, kim loại lập tức nghe lệnh cậu mà nhảy múa, người Latem bọn họ cũng không giành lại quyền chỉ huy được. Chỉ tay cái thứ hai, năng lực trời sinh của người Latem ngay lập tức bị tước mất đi, cái này nghe trong truyền thuyết cũng chưa bao giờ nghe tới.

Tất nhiên, nhờ có mỗi ma pháp cấp thấp là không thể làm được điều này, khả năng nhìn vào bản chất thế giới của Tổ Nhãn người Lausiv mới là thứ cốt lõi tạo nên hiệu quả đấy.

Tuy nhiên, đám người Tjn Zlm làm gì hiểu được. Khi Thuốc Nổ sử dụng ma pháp cấp năm Tehatoh lên bọn họ, yêu cầu bọn họ trung thành với mình, chẳng biết tên đồng bọn của Tjn Zlm nghĩ phản nghịch gì trong đầu, mà lập tức bị ma pháp này đánh thành từng mảnh vụn, chết tới không thể chết hơn được nữa.

Thuốc Nổ có thể thấy rõ ràng, cậu ta bị một thứ gì đó nấp trong không gian tầng sâu hơn oanh kích, gọi là chiều thứ 6, thứ 7 hay thứ 10 gì cũng được, chỉ biết nó rung động dữ dội. Có điều, màng không thời gian ở nơi này mở ra tới năm chiều là hết, những chiều còn lại đều bị vặn xoắn nên Thuốc Nổ cũng chịu, không nhìn thấy thủ phạm gây ra.

Cậu vốn định thí nghiệm tác động của ma pháp Tehatoh này, để về sau còn có phương pháp phòng bị, nào ngờ lại chứng kiến chuyện còn quái đản hơn. Thuốc Nổ nghĩ mãi, chỉ sợ trong này cũng có ẩn chứa bí mật không nhỏ, cậu mở mắt, quay đầu lại nhìn Kng Rthr hỏi:

“Này nhóc, cái hồ này có vẻ đặc biệt hơn không gian bậc cao bình thường nhỉ?”

Kng Rthr không được tập trung lắm. Tjn Zlm đã cướp lời:

“Thưa ngài, người Latem chúng tôi gọi nó là Hồ Luân Hồi. Nó có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt đối với Latem, không chỉ là về tâm linh mà thực sự là một phần của dân tộc này. Khi người Latem chết đi, thân xác của họ sẽ được ném xuống dưới Hồ Luân Hồi. Nguồn sáng ở phía xa kia ngài thấy, chính là kết nối với nửa hành tinh luôn được sao chủ chiếu sáng. Nếu may mắn, họ sẽ được tái sinh trở lại Latem dưới hình hài của những cơn mưa sắt.”

Thuốc Nổ nghiền ngẫm:

“Vậy đó là cách người Latem sinh ra trở lại à? Cô đặc trong những cơn mưa sắt?”

“Đúng vậy thưa ngài, trên mái vòm của thành phố có những nơi đặc biệt mà giọt mưa có thể rơi xuyên qua được. Khi chúng tập hợp lại đầy đủ, một người Latem mới sẽ sinh ra.”

“Vậy là các cậu không có cha mẹ?”

“Tôi chỉ hiểu khái niệm ngài nói tới ở mức chung chung. Mỗi người Latem là một phần của dân tộc này, được sinh ra và chết đi dưới một thể thống nhất. Nghe nói, đúng là hoàng gia Latem có khả năng sinh sản ra thế hệ sau nhưng cũng chỉ là lời đồn, người dân thường chúng tôi không được biết.”

Có tiếng kẽo kẹt vang lên.

Thuốc Nổ nhìn về phía Kng Rthr cười cười:

“Sao thể nhóc? Có vẻ không tập trung?”

“Cháu… Ngài…”

“Xưng tôi và anh cũng được mà.”

“Anh… Tôi muốn nói riêng với anh chuyện này.”

Đoạn cô đưa mắt nhìn về phía đám người Tjn Zlm ở bên dưới, ý tứ đuổi khách hiện rõ ra trên mặt. Thuốc Nổ không mặn không nhạt đứng lên, nhảy ùm xuống dưới hồ nước, trở lại với thành phố bên kia. Cậu chờ mọi người tới, từ tốn nói với Kng Rthr:

“Tôi không thích nghe chuyện giật gân, úp úp mở mở. Nếu nhóc muốn nói thì cứ đường đường chính chính nói ra ngay tại đây. Còn nếu không thì thực sự không cần nói ra cũng được. Dù sao cũng không phải chuyện của tôi, bớt việc, càng khỏe người.”

Kng Rthr chần chừ một lát, nhìn về phía đám người Tjn Zlm nói:

“Anh đã có thể tước đoạt được năng lực của người Latem, liệu có khả năng ban ngược lại cho người Latem năng lực?”

Thuốc Nổ chưa kịp bình luận một câu gì, Tjn Zlm ở phía đối diện đã kinh ngạc hỏi:

“Không phải chứ, người mới? Cô… Cô là một Akatsa?”

Thuốc Nổ nhíu nhíu mày:

“Akatsa là thứ gì?”

Kng Rthr có vẻ bẽn lẽn một lúc lâu, Tjn Zlm mới lên tiếng giúp:

“Akatsa là cụm từ để chỉ những người Latem không có năng lực điều khiển kim loại. Ở Latem, họ không khác gì phế phẩm trong phế phẩm, là tầng lớp đứng chót cùng trong xã hội. Chính là rác…”

Hắn nói tới đây thì không khỏi dừng lại nhìn ngắm Kng Rthr một lúc, tỏ vẻ ngại ngần. Cô nhóc thở ra một hơi:

“Chính là rác rưởi trong rác rưởi, đây cũng không ai xa lạ mà là lời của đương kim bệ hạ Vương Quốc Latem.”

Thì ra là vậy, hèn gì lúc bọn người Latem nào bị Thuốc Nổ tước năng lực tạm thời bằng nhiệt độ Curie cũng có vẻ mặt vô cùng đặc sắc, hóa ra là sợ bị biến thành Akatsa, người người khinh bỉ.

Thuốc Nổ không khỏi dâng lên lòng hiếu kỳ, không hiểu làm sao một người Latem lại có thể mắc phải tình trạng kỳ cục đó trong tự nhiên. Cậu không tự tin có thể bốc thuốc chữa bệnh cho giống loài khác, nhưng chẩn đoán tình hình thì Tổ Nhãn của người Lausiv không phải để trang trí. Khi Thuốc Nổ quay lại, Kng Rthr đang đưa một ánh mắt kiên quyết hiếm thấy nhìn về phía cậu.

Bởi khuôn mặt của người Latem làm bằng sắt và alumin nên cảm xúc rất ít có thể biểu lộ rõ ràng ra ngoài. Tuy nhiên, trường hợp bấy giờ thậm chí có thể xem là ngoại lệ hiếm hoi. Thuốc Nổ gật gật đầu với cô nhóc, quay sang Tjn Zlm:

“Được rồi, cũng không có chuyện gì nữa. Ngươi từ đâu thì cứ trở lại nơi đấy đi. Tuyệt đối đừng tiết lộ chuyện này ra với một ai khác.”

Tjn Zlm vâng vâng dạ dạ một hồi, lòng thầm nhủ có cho hắn mười thỏi bạch kim để ăn, hắn cũng không dám nói ra nửa chữ. Tay đồng bạn của hắn trong nhóm giang hồ ở khu vực này cũng thuộc dạng có máu mặt, nào ngờ đến một giây cũng kiên trì không qua nổi thứ ma pháp quỷ quái kia, chết quá sức thê thảm.

Khi đám người Tjn Zlm đã đi xa, Thuốc Nổ mới nói:

“Được rồi, người Latem của nhóc học điều khiển kim loại như thế nào? Thể hiện một chút cho tôi xem.”

Kng Rthr lẩm bẩm:

“Mỗi người Latem đều gồm kim loại. Nhưng cốt lõi nhất trong số đó chính là các hạt bản nguyên của kim loại. Khi sắp xếp chúng thành một dòng chảy xuyên qua cơ thể, cánh tay nối dài của người Latem sẽ xuất hiện, điều khiển kim loại ngoài môi trường như chính một phần của cơ thể ta vậy.”

Cô nhóc không chỉ đọc khan khan mà còn vận dụng chính nó vào trong cơ thể của mình để thực hành. Khi cô bé kết thúc, tay lập tức chỉ về phía sắt ở trên mặt đất. Thay vì bị hút và điều khiển bởi cô bé, những kim loại kia lại nhanh chóng hóa thành từng phần rỉ sét kinh khiếp, nhanh chóng mục rữa và vỡ giòn ra thành từng lớp vảy.

Kng Rthr buồn tủi:

“Từ khi em sinh ra đã là một Akatsa rồi. Nhưng đây chính là dạng Akatsa tồi tệ nhất. Kim loại nào bị em chạm phải đều sẽ bị nguyền rủa rồi mục nát đi. Thứ sức mạnh này còn tệ hại hơn cả dị giáo, chính là tử địch của tất cả mọi người Latem.”

Cô nhóc ngồi thụp xuống, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên nhìn Thuốc Nổ. Cậu đã đứng hình trong giây lát, hoàn toàn không thể tưởng tượng được những gì Tổ Nhãn của Lausiv đang nhìn thấy.

“Cái này… Tài năng kinh khủng này…”

Trong cái nhìn của cậu, khi những người Latem điều khiển kim loại, họ vận chuyển dòng electron định hướng ở trong người mình để chúng tạo thành một cục nam châm tạm thời, nhờ đó có thể tương tác được với kim loại bên ngoài môi trường.

Kng Rthr không thể điều khiển được kim loại là tất nhiên!

Bởi vì dòng hạt chạy trong người cô nhóc không phải là electron...

Mà chính là Marvé – hạt của ma pháp.

Hiệu ứng rỉ sét mà cô bé gây ra, hẳn là hệ quả trực tiếp của một ma pháp không biết tên nào đó, mà Thuốc Nổ mới gặp lần đầu. Thuốc Nổ còn chưa thấy ai có tài năng thiên phú ma pháp kinh khủng như thế này.

Người Latem về cơ bản không thể sử dụng ma pháp kể cả khi có quả cầu phép; người Namuh phải thông qua quả cầu phép mới được. Bản thân cậu cũng phải nhờ có những loài vi sinh vật năm chiều làm trung gian. Còn tài năng này của Kng Rthr chính là dạng giác quan nào đó có thể tương tác trực tiếp với Marvé.

Nó không liên quan tới chủng tộc, không liên quan tới trạng thái vật chất cấu thành mà chỉ có một dạng đột biến phi thường của tự nhiên mới sinh ra được mà thôi. Những người Latem khác lại cho rằng đây là một dạng nguyền rủa gì đấy, rõ là hết sức vớ vẩn, lãng phí tài năng thiên bẩm của cô nhóc. Quả là không gì đáng sợ bằng vô tri.

Thuốc Nổ khẽ liên tưởng tới cách vận hành của ma pháp bậc ba Frogcitem Cean, khẽ đưa ngón trỏ lướt trên người cô nhóc:

“Nhóc thử khi cho dòng hạt trong cơ thể chạy tới điểm này, bẻ ngược lên trên một góc 90 độ. Di chuyển chúng thêm một gang tay nữa rồi hướng về sau lưng tạo một góc 120 độ xem sao?”

Kng Rthr khẽ làm theo rồi chỉ vào trong kim loại dưới mặt đất. Lần này kết quả khác biệt rõ ràng. Chúng không bị rỉ sét nữa mà vang lên những tiếng đập lạch cà lạch cạch trên mặt đất. Kết quả bước đầu thê thảm tới không chịu nổi, nhưng đã xuất hiện những dấu hiệu đầu tiên của sự thành công.

Kng Rthr đứng bần thần cả người. Không ngờ cách điều khiển hạt mà người Latem sử dụng bấy lâu nay, lại không thể áp dụng lên cô nhóc, trong khi người trước mặt chỉ cần hướng dẫn một lần là đã có hiệu quả. Cô nhóc không biết được rằng, lộ tuyến ấy chỉ là một nửa lộ tuyến chính xác của Frogcitem Cean.

Thuốc Nổ ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:

“Nếu nhóc có thể thoát khỏi số phận của một Akatsa, nhóc sẽ làm gì?”

Kng Rthr ngạc nhiên mừng rỡ tới nỗi lắp bắp:

“Anh… Anh… Anh thật sự có thể trao tặng cho tôi quyền năng điều khiển kim loại?”

Thuốc Nổ nhìn chằm chặp vào cô nhóc, không có ý định trả lời. Cô nhóc đành đứng lên vẫy tay ra hiệu cậu đi theo.

Họ đi vòng qua phía bên kia mặt hồ, khoảng cách theo Thuốc Nổ đoán cũng vào khoảng gần hai mươi km. Giữa đường, cô nhóc còn cẩn thận nhắc nhở:

“Chuyện này tuyệt đối anh không được nói cho người thứ ba nào khác biết đấy. Nếu không… Nếu không tôi sẽ giận, cực kỳ giận anh luôn.”

Cô nhóc lúc đầu có vẻ muốn đe dọa, nhưng nghĩ lại những thứ mà Thuốc Nổ thể hiện trong không gian năm chiều lại không muốn làm căng quá. Hơn nữa, kết quả sau lần hướng dẫn ban nãy của Thuốc Nổ khiến lòng cô nhóc dâng lên một niềm tin tưởng không tên.

Cuối cùng, họ đến được một vị trí nằm sát ngoài rìa của thành phố, gần với lớp vòm thủy tinh bao quanh. Tại đây, dù qua phần cách nhiệt, Thuốc Nổ vẫn cảm nhận không khí oi nóng hừng hực phả ra từ thế giới chết chóc phía bên ngoài mái vòm.

Đối với người Latem, thế giới bên ngoài bị nguyền rủa không khác gì những Akatsa. Tại đó, không chỉ cơ thể của họ bị nóng chảy ra thành chất lỏng, ngay cả năng lực chủng tộc của họ cũng không hoạt động được.

Kng Rthr dẫn cậu tới một khu đất bí ẩn, tương đối bằng phẳng. Cô nhóc quan sát xung quanh một lượt, khi đã chắc chắn không có ai mới bắt đầu sục sạo một hồi dưới mặt đất, mở bật lên một cánh cửa nhỏ vuông vức. Cô bé với giọng nhỏ xíu:

“Cũng vì khu đất này mà tôi mới phải tranh giành với đám người Tjn Zlm kia. Nếu không nơi này rộng lớn như thế, ai làm phần nấy, chẳng đụng chạm gì với nhau, làm sao mà xảy ra mâu thuẫn được.”

Thuốc Nổ cảm thấy ở bên dưới mặt đất, không khí đã trở nên trong lành và dễ chịu hơn khá nhiều. Họ leo xuống một cái thang đứng, từng bậc của nó có hình chữ U được đóng chết vào trong vách tường. Phía xung quanh được gia cố thêm một dàn sắt lưới chắc chắn, để tránh áp lực đất làm sập và bít kín đường ống.

Khi Thuốc Nổ đặt bước chân xuống tới dưới cùng, Kng Rthr đã giang rộng đôi tay nói với cậu bằng giọng hớn hở:

“Chào mừng anh là người thứ ba đến với căn cứ du hành vũ trụ bí mật KR của nhà Kng.”

Thuốc Nổ đưa mắt nhìn xung quanh. Ở đây đang được chiếu sáng lập lòe từ vài cái bóng đèn dây tóc treo trên trần tường. Nó là một khoảng không gian rộng lớn, ngang với tòa nhà năm tới sáu tầng, trên sàn nằm la liệt vô số thiết bị máy móc. Ở chính giữa gian hầm là một cây cột cao ngất ngưỡng, được phủ lên bằng vải trùm ngoại cỡ.

Thuốc Nổ quét mắt một lượt, hỏi han:

“Một mình nhóc làm ra hết tất cả chỗ này sao?”

“Thế nào? Ngầu quá chứ. Đây chính là do tôi cùng ông ngoại tạo ra, bởi thế mới nói anh là người thứ ba đặt chân tới nơi này.”

Rồi cô nhóc nhại lại giọng của Thuốc Nổ:

“Xem như là nể mặt anh đã cứu tôi hôm nay và giúp cho năng lực người Latem trong tôi thức tỉnh một phần.”

Nhịp độ và cách lên xuống giống y như đúc, nhưng âm vực của cô nhóc thì khác hẳn, nghe như một con robot đang cố nhại lại cậu vậy. Thuốc Nổ mỉm cười, đi dạo một vòng xung quanh căn cứ bí mật này. Cô nhóc tự hào giới thiệu từng thứ một trong đó:

“Đây là một cái máy cái, chỉ cần đưa đủ nguyên liệu cần thiết vào đó, nó có thể sản xuất được đủ thứ loại bộ phận thay thế khác nhau của tên lửa.”

“Ồ đây không phải là AMF (*) sao?” – Thuốc Nổ ngạc nhiên nghĩ

“Còn cái máy này chuyên dùng để nghiên cứu và thí nghiệm lên các sinh vật sống khác nhau trong môi trường không trọng lực.”

“Nó là ABRS! (**)”

“Còn đây là một cái máy dùng trong phân tích đất đá của các hành tinh ở xung quanh Nori-V”

“Là thiết bị Hermes (***)!”



Thuốc Nổ lúc ban đầu còn tưởng đây chỉ là trò chơi của Kng Rthr, không ngờ, càng đi sâu vào trong nhìn ngắm, Thuốc Nổ càng nhận ra đây là một cơ sở nghiên cứu khoa học vũ trụ chuyên nghiệp và có độ nghiêm túc rất cao đối với thực tiễn. Chẳng dám tin nó lại được tạo ra bởi một con nhóc nhỏ thó ốm yếu, chỉ là Akatsa ở tinh cầu Nori-V.

Tuy tất cả máy móc ở đây đều là dạng cực kỳ thô sơ ban đầu, rất nhiều lỗi cơ bản trong số đó có thể dễ dàng bắt gặp ở những nhà thiết kế chưa bao giờ có điều kiện một lần đặt chân ra vũ trụ thật sự, lượng công việc đồ sộ nơi đây hẳn là không dễ dàng gì có thể được hoàn thành. Với những hiểu biết của Thuốc Nổ về con nhóc, khả năng là phần lớn những thiết bị này là do ông ngoại của nó tạo ra.

Sau khi đi một vòng quanh mọi chỗ, con nhóc mới hào hứng chạy lại cột trụ cao chính giữa, lật giở tấm bạt che xuống, để lộ ra một quả tên lửa cỡ nhỏ được thiết kế cực kỳ tỉ mỉ và chi tiết. Nhóc đang hào hứng nói:

“Anh thấy được không? Cái này chính là tên lửa đấy. Không chỉ có thể bắn lên trên vũ trụ, sau này còn có thể đưa cả người Latem lên trên đó, trực tiếp ngắm nhìn những vì sao.”

Thuốc Nổ nhìn vào ánh mắt long lanh của con bé, hỏi nhỏ:

“Tại sao?”

“Anh hỏi tại sao tôi lại đam mê tới mức tạo ra KR à?”

“Không phải người Latem của nhóc sống ở trên tận bảy hành tinh khác nhau sao? Nếu như vậy hẳn là phải có một cơ quan chịu trách nhiệm về du hành không gian. Nhóc chỉ việc đăng ký vào đó thôi. Hay là do nhóc là một Akatsa nên người ta không chịu nhận?”

Kng Rthr bật cười khanh khách:

“Anh nghĩ nhiều rồi. Vốn cũng chẳng có một cơ quan nào như thế cả. Sở dĩ người Latem sống ở trên bảy hành tinh khác nhau được, đó là do tất cả chúng vốn đều chỉ là một hành tinh duy nhất, được kết nối lại với nhau trong không gian năm chiều. Chúng tôi chưa bao giờ thật sự đặt chân ra vũ trụ cả. Thật buồn cười cho một chủng tộc bậc bốn phải không?”

Thuốc Nổ lắc lắc đầu:

“Ai cũng phải có một điểm xuất phát cả. Dù bắt đầu sớm hay muộn, chỉ cần bước đi, chính là chúng ta sẽ tiến về phía trước.”

“Nhưng tôi cũng không ngờ anh có hiểu biết không nhỏ về mấy cái máy này đấy. À đúng rồi, để tôi cho anh xem một số thứ rất thú vị nhé.”

Con nhóc chạy tới cái máy thu sóng tín hiệu cỡ lớn được đặt im lặng trong góc phòng. Nó vừa thích thú cười vừa mở lên một đoạn hình ảnh:

“Đây là thông điệp mà ông ngoại tôi đã nhận được từ một nền văn minh dưới cấp một ở trong một thiên hà xa xôi, nằm cách chúng ta không biết bao nhiêu Megaparsec nữa. Đối với họ mà nói, vũ trụ này hoàn toàn không có nền văn minh ngoài hành tinh nào khác tồn tại. Bởi vậy, họ tìm cách gửi những tín hiệu ra vô tận không gian, mong muốn có ai đó bắt được và trả lời họ.”

“Nhiều khi tôi suy nghĩ, liệu Latem chúng tôi có ngày nào đó thay đổi suy nghĩ cố hữu, gắn chặt với tinh cầu chết chóc này, tìm cách vươn trí tò mò của mình ra ngoài vũ trụ hay không nữa. Ngay cả một kẻ bé nhỏ trong vũ trụ cũng cố gắng tới thế kia cơ mà?”

Thuốc Nổ ngẩng đầu lên, cảm giác có thể nhìn xuyên qua trần phòng, hướng tới vô tận bầu trời trên kia. Người Latem từ bỏ cũng không phải là không có lý của họ. Những cơn mưa sắt kinh khủng và từ trường vô cùng vô tận của hành tinh này giống như một nhà tù giam hãm tất cả cư dân của nó ở trên mặt đất, không làm cách nào thoát ra được. Ngay cả hạm đội xâm lược hùng mạnh của Orcim cũng sợ hãi nó.

Kng Rthr bật màn hình. Tông màu xuất hiện hết sức nhợt nhạt nhưng vẫn để cho Thuốc Nổ nhìn rõ. Hình ảnh đầu tiên trên đó chỉ là một hình tròn không hơn không kém. Hình ảnh thứ hai bất ngờ lại ghi một số thuật ngữ toán học bằng tiếng Anh. Hình ảnh thứ ba là lát cắt giải phẫu hoàn chỉnh của con người. Thuốc Nổ run run:

“Cái này… Cái này là đĩa vàng Voyager!”

Thuốc Nổ nhìn tới ngẩn ngơ, chưa bao giờ cảm thấy Liên Bang lại gần mình tới như thế. Đây chắc chắn không phải là chiếc đĩa gốc được gửi đi bằng tàu vũ trụ Voyage 1 và Voyage 2, nhưng hẳn là một bản copy, được ai đó sử dụng mã hóa dưới dạng sóng điện từ để bắn đi vào không gian. Kng Rthr quan sát biểu hiện của Thuốc Nổ nói:

“Tôi cho anh xem thứ này cũng bởi những sứ giả Eguh các anh và những người của nền văn minh xa xôi kia nhìn bề ngoài thực sự rất giống nhau. Liệu có mối quan hệ nào chăng?”

Thuốc Nổ ngẩn ngơ không đáp. Cậu đang nghe từng câu nói bằng những ngôn ngữ quen thuộc phát ra trên màn hình:

“Hello from the children of planet Earth”

“Bonjour tout le monde”

“Hola y saludos a todos”

“Gèwèi dōu hǎo ba? Wǒmen dōu hěn xiǎngniàn nǐmen, yǒu kòng qǐng dào zhèr lái wán”



“Chân thành gửi tới các bạn lời chào thân hữu”

Những âm thanh sau đó chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là những tiếng đất đá, tiếng gió mưa, tiếng lò rèn, tiếng ngựa hí, tinh tinh kêu, nhưng Thuốc Nổ chợt cảm thấy thân quen tới lạ thường. Chúng đã từng là một phần trong cuộc sống của cậu, một phần tưởng như không hề trọng yếu nhưng khi nhìn lại, tất cả chúng đều in dấu ấn để tạo nên một nhân loại hoàn chỉnh của Liên Bang.

Ở phía cuối đoạn băng, những dãy hình ảnh khác lại xuất hiện, chúng là một tập hợp những thông tin về đặc điểm địa lý của Mẫu Tinh cho tới lịch sử phát triển của nhân loại. Những Thuộc Địa Tinh không xuất hiện ở đây, chắc là thông điệp được gửi đi trước khi Liên Bang hình thành rất lâu.

Cậu có thể thấy trên đó những kim tự tháp cổ kính, hình ảnh của nông nghiệp lúa nước, kiến trúc đặc trưng của vùng Lưỡng Hà – cái nôi của văn minh nhân loại. Cậu thấy được những cái bóng vĩ ngạn in trên nền trời. Một quân vương chắp tay đứng trên bức trường thành dài vạn lý. Một người đàn ông ngủ gật dưới gốc cây bị táo rơi lên đầu. Một kẻ chinh phục vĩ đại đứng ngẩn ngơ trên tuyết rơi trắng xóa trước thành phố bốc cháy.

Những hình ảnh cuối cùng đã rõ ràng hơn rất nhiều, được tạo ra bằng công nghệ hiện đại sắc nét. Chúng rất hạn chế kể về chiến tranh, mà chỉ thể hiện cuộc sống thường nhật của người dân trong khoảng thế kỷ XIX tới thế kỷ XXI. Kết thúc của nó là hình ảnh các quan chức đứng chụp ảnh cùng tổng thống ở trong Bunker, phía sau treo lá cờ sọc hoa và logo của cơ quan hàng không vũ trụ Mỹ NASA.

Thông điệp tới đây hoàn toàn kết thúc. Kng Rthr bỗng như phát hiện ra một thứ gì thú vị lắm, chỉ tay lên màn hình, đúng ngay chỗ một người đàn ông đang đứng chéo phía dưới, cách Tổng thống Mỹ một hàng và một người:

“Ồ! Anh lại mà xem. Người đàn ông trong hình ảnh này...”

“…Không phải chính là anh à?”

(*) AMF: Additive Manufacturing Facility – Thiết bị sản xuất bổ sung: Một loại thiết bị chuyên dùng để chế tạo tại chỗ các bộ phận bị hư hỏng trên trạm vũ trụ

(**) ABRS: Advanced Biological Research System – Hệ thống nghiên cứu sinh học cải tiến: Vì ngoài môi trường vũ trụ không có không khí nên nhiều thí nghiệm sinh học trong môi trường này cho kết quả khác so với trên Trái Đất. Hệ thống này được dùng trong vũ trụ phục vụ cho những nghiên cứu như thế.

(***) Hermes Facility – Thiết bị Hermes: Một chiếc máy chuyên dụng để phân tích cấu tạo của đất Regolith và sau này là nhiều loại đất đá khác ở các hành tinh trong Thái Dương Hệ.

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc