Cuộc chiến của tên chiến binh Latem và Thuốc Nổ đã diễn ra gần nửa tiếng.
Thay vì nói nó là một trận đấu tay đôi đúng nghĩa, nó giống một trò rượt bắt của hai bên hơn. Cuối cùng, khi những âm thanh hô vang tên ma pháp xung quanh dần dần lắng xuống, Thuốc Nổ cũng đã bị hắn tóm được, quăng ra phía đằng xa. Cậu nằm dài trên mặt đất, miệng phun ra từng đám màu bầm lớn, chân trái không biết đã bị bẻ gãy từ lúc nào.
Mọi người Namuh khác đã lần lượt kết thúc cuộc chiến của mình, được phân vào trong các doanh trại phù hợp với khả năng. Cho tới cuối, không có bất kỳ một ai có thể chiến thắng được người Latem cả, đều chấm dứt bằng cách đầu hàng, chỉ là ai kéo dài lâu hơn mà thôi. Thuốc Nổ cũng không quá bất ngờ với kết quả này. Nhóm đi chung với cậu chẳng ai là thực sự mạnh mẽ.
Tên Chấp Chính Giả áo trùm vàng kia là người trụ lại tới cuối cùng. Hắn mỉm cười, vẫy tay chào Thuốc Nổ, vốn đang nằm bẹp dí dưới đất, trước khi rời khỏi.
Đau đớn!
Đó là cảm giác duy nhất đang tồn tại trong người cậu lúc này. Thuốc Nổ quệt môi, nhìn màu sắc của máu nơi khóe miệng, biểu cảm méo xệch:
“Chà chà, phổi tổn thương nghiêm trọng quá rồi. Có thể dạ dày cũng bị dập nát. Trụ vững qua một sinh vật từ nền văn minh cấp bốn quả là chẳng dễ dàng gì.”
Tên chiến binh Latem nhìn máu bầm cậu phun ra trên mặt đất, giọng cứng ngắc:
“Ta có thể ngửi thấy mùi sắt nhàn nhạt trong thứ chất dịch lỏng ngươi phun ra, hỡi ma pháp sư vô dụng. Có một thứ gì khác chống đối khiến cho ta không thể điều khiển chúng. Thật là chiêu trò rẻ tiền. Đúng như mong đợi từ một sinh vật thấp hèn, chẳng có bao nhiêu kim loại trong cơ thể.”
Thuốc Nổ cười cười:
“Đúng như mong đợi từ một tên đầu kim loại. Nếu ngươi có thể hút được sắt trong máu ta, ra khỏi Haemoglobin và tấm màng nước hình thành nên máu, ngươi đã chẳng phải là một cục nam châm ngu ngốc, mà đã trở thành một vị thần rồi. Cái này ấy à? Chính là khoa học.”
Tên chiến binh đáp lại:
“Đây là lời ngớ ngẩn nhất mà ta từng nghe thấy. Ma pháp sư nào lại đi tin vào khoa học?”
Thuốc Nổ bật ra một hơi giễu cợt. Chiến binh Latem từ từ lại gần, vung tay phải hắn lên thành một lưỡi gươm thép bén nhọn, ra đòn kết liễu. Đồng tử của cậu nở ra, tiêu cự trong đôi mắt biến mất.
Đầu óc Thuốc Nổ choáng váng do thiếu máu lên não. Nhịp thở của cậu đã trở nên hồng hộc gấp gáp. Không gian xung quanh cậu lờ mờ. Ở chính giữa trán, Tổ Nhãn của người Lausiv nở ra ngày càng lớn, đã chiếm hết một nửa vầng trán.
Đoạn hình ảnh trở về một chiếc xe bus Liên Bang, Phạm Quang ngồi bên cạnh cậu đang uống Pina Colada ngon lành. Khuôn mặt xấu xí của tên chiến binh Latem biến thành khuôn mặt hiền hòa từ ái của lão Hiệu Trưởng đại học Greater Oceania, Kurt Hooper. Lão đang trả lời phỏng vấn từ tay phóng viên chiến trường Daniel Finch trên truyền hình với một giọng đều đều:
“…Marvé đúng như cái tên của nó là một hạt cơ bản kỳ diệu. Đặc tính không tuân theo các định luật nhân quả của nó khiến cho việc nghiên cứu và xác nhận sự tồn tại của hạt này là cực kỳ khó khăn…”
Thuốc Nổ lẩm bẩm một mình:
“Nhân quả là luật thép của thế giới. Mọi thứ hiểu biết của con người đều dựa trên khái niệm nhân quả. Ngươi sút trái bóng, nó phải bay đi, đó là luật nhân quả. Ngươi thả quả táo, nó phải rơi xuống, đó cũng là luật nhân quả. Những thứ nằm ngoài luật nhân quả, loài người gọi chúng là điều bất thường, là kỳ dị, hay hệ thống hóa hơn, chính là ma pháp. Ma pháp… Marvé… Marvé… Ma pháp.”
Hình ảnh lại chuyển qua một cánh đồng trống mênh mông hiu quạnh nào đó, trên nền trời Quận Greater Oceania phía xa. Trước mặt Thuốc Nổ là một Annie đang cạn khô nước mắt. Miệng cậu nói trong vô thức:
“…Như Tuyên Ngôn Nhân Quyền và Dân Quyền của cách mạng Pháp đã nói, Tự do là Quyền tự nhiên và bất khả xâm phạm của con người. Sai! Sai rồi! Con người sinh ra vốn đã không hề có tự do, làm sao có thể mặc định Tự Nhiên đã ban cho ta cái quyền đó. Linh hồn chúng ta bị bó buộc trong cơ thể, cách nhìn thế giới của chúng ta bị bó buộc trong năm giác quan, tri thức hiểu biết của chúng ta bị bó buộc bởi thời đại…”
Thuốc Nổ lắc đầu, ảo giác tan đi, cậu lẩm bẩm:
“Hóa ra là vậy! Tổ nhãn của người Lausiv không đem tới tự do cho ta. Nó khiến ta nhìn thấy tầng sâu hơn vào bản chất của thế giới, nhưng nó không thể khiến ta tương tác với chúng. Thay vì mang tới tự do, nó khiến ta càng cảm thấy tù túng, càng khao khát thoát ly ra khỏi năm giác quan yếu đuối của loài người, để thật sự được một lần chạm vào vũ trụ này.”
Ở xung quanh Thuốc Nổ, dưới sóng não và ý chí của cậu, những loài vi sinh vật ngập tràn trong thế giới năm chiều, đang lấy cậu làm trung tâm, mà nhảy múa theo một vũ điệu kỳ diệu không diễn tả được thành lời. Chúng như tuân theo lệnh của Thuốc Nổ, tương tác và vận hành các hạt Marvé chung quanh theo đúng tư duy của cậu.
Thanh gươm của tên chiến binh Latem dừng lại ngay trước sống mũi cậu:
“Tại sao ngươi khóc? Một chiến binh thì không bao giờ khóc vì nỗi đau thể xác. Nếu làm thế, ngươi sẽ không thể đầu thai, trở lại trong vòng tuần hoàn của những cơn mưa sắt kia đâu.”
Thuốc Nổ quệt quệt tay lên đáy mắt nhưng chúng khô khốc chẳng có gì. Khi tay cậu đưa cao hơn thì mới phát hiện dòng nước mắt ấy chảy ra từ Tổ Nhãn của người Lausiv. Cậu đáp lời:
“Ta không khóc vì đau đớn. Ta khóc vì lần đầu tiên trong cuộc đời, ta được thật sự một lần dùng trí não của ta mà chạm vào thế giới.”
Tên chiến binh Latem móc xỉa:
“À ta hiểu rồi. Tới cuối cùng, ngươi lại phủ nhận chính xuất thân thấp kém của mình. Bấy lâu nay, ngươi vẫn luôn phủ nhận mình không phải là loài người. Bởi vì nếu điều đó là đúng, ngươi sẽ không bao giờ có được tự do mà ngươi tìm kiếm.”
Thuốc Nổ lặng im không đáp. Tên chiến binh Latem lại tiếp tục:
“Này!”
“Chuyện gì?”
“Nụ cười chết tiệt của ngươi bây giờ còn khó coi hơn cả lúc ngươi khóc đấy.”
Dòng thời gian như chảy xuôi lại bình thường. Thanh gươm của chiến binh Latem vẫn cứ chém xuống dưới, giống như tất cả những gì nãy giờ trôi qua chỉ là ảo giác, mộng mị, họ chưa bao giờ trò chuyện với nhau. Thuốc Nổ hô vang:
“Stiingprioeon!”
Cơ thể cậu biến mất ngay trước mặt chiến binh người Latem, rồi xuất hiện trở lại ở cách đó hơn mười mét.
“Gotflani!”
Cơ thể cậu không ngã xuống đất mà giống như trôi lơ lửng ở giữa không gian.
Nếu có những người Namuh ở đây, họ sẽ trố mắt lên ngạc nhiên vì Thuốc Nổ không cần dùng bất cứ một quả cầu phép nào, nhưng lại vẫn có thể tái lập được chính xác những ma pháp, mà họ đã từng sử dụng để chống lại người Latem ban nãy. Điều này vượt quá hoàn toàn khả năng nhận thức, kể cả của những nhà khoa học hàng đầu Namuh như trí giả Adam.
Tên chiến binh Latem đá mặt đất vang lên những tiếng kêu leng cheng, lạo xạo, nói lớn:
“Khá lắm, như thế này mới đáng để ta chiến đấu chứ. Không còn muốn làm kẻ hèn nhát bỏ chạy loanh quanh nữa rồi à?”
Thuốc Nổ lắc lắc đầu chỉ vào chân của mình:
“Ovyercre!”
Chân tay cậu trở nên liền lại như trạng thái ban đầu, cơ quan nội tạng về bị trí cũ, giống như chưa bao giờ bị thương vậy. Chiến binh Latem nhảy thốc lên cao, biến thành một chiếc cưa máy lớn lao về phía cậu.
“Cethiap!” - Ở dưới chân cậu xuất hiện một dải băng trôi lơ lửng trong không khí. Thuốc Nổ trượt ngang trên mặt băng, thân người đã lách qua được đòn tấn công hiểm ác của chiến binh Latem. Hắn cười khục khặc:
“Để lộ toàn bộ bốn ma pháp mình có thể sử dụng một lúc không phải là ý kiến hay đâu, ma pháp sư ạ. Tuy nhiên, ta cũng rất thông cảm với ngươi. Toàn là những ma pháp phụ trợ vô dụng. Không có lấy một thứ ma pháp tấn công thì trước sau gì ngươi cũng sẽ thất bại thôi. Để xem trò hề của ngươi còn kéo dài được bao lâu.”
“Vậy sao?” – Thuốc Nổ cười đầy ẩn ý.
“Frogcitem Cean!”
Kim loại ở trên mặt đất bị cậu hút lên trên tay rồi tập hợp lại, biến thành một chiếc mặt nạ. Nó có hình đầu lâu cực kỳ dữ tợn, phía trên được cách điệu một chiếc lưỡi liềm như vết sẹo chạy cắt ngang qua. Thuốc Nổ nhẹ nhàng đeo lên mặt.
Tới lúc này, trong lòng của tên chiến binh Latem đã bắt đầu dâng lên sự sợ hãi:
“Cái… Cái quái gì thế? Ngươi có thể sử dụng cùng một lúc tới năm ma pháp? Ngươi… Ngươi là thứ gì?”
Thuốc Nổ mở miệng đáp lời. Giọng của cậu khác hẳn với ban nãy mà trở nên trầm, khô khốc và không chút cảm xúc:
“Con người hay những sinh vật có trí khôn đều như vậy. Sợ hãi trước những thứ mình không thể hiểu được. Đó chính là điểm yếu của vô tri, thứ mà ta yêu thích nhất. Khi ta gặp ngươi bằng khuôn mặt thật, ngươi chỉ nhìn ta bằng một đôi mắt khinh bỉ. Nhưng khi ta đeo lớp mặt nạ này lên, chờ đợi ngươi chỉ còn là cái chết kinh hãi tận cùng. Bắt đầu cuộc đi săn nào!”
Tên chiến binh Latem hét lên một tiếng gầm thét, cả cơ thể chuyển đổi trạng thái.
“Hetsmunrd Rot!”
Một tia sét dài loằng ngoằng từ tay Thuốc Nổ đánh trực diện vào trong cơ thể của người chiến binh. Hắn đổ sập xuống một tiếng, trạng thái biến đổi lập tức bị cắt đứt. Từ xung quanh, kim loại trên mặt đất tập trung dính chặt vào người hắn càng lúc càng nhiều, chưa bao lâu đã biến thành một tòa núi nhỏ. Hắn cố gắng nâng người đứng lên nhưng trọng lượng đè lên quá lớn, cảm giác vô lực vây phủ.
Thuốc Nổ cười khinh bỉ:
“Thứ cuồng ngôn vô tri não sắt. Có vẻ ngươi không biết nhỉ? Nếu tia sét đánh trúng vào kim loại đúng cách thì tất cả electron trong cơ thể ngươi sẽ bị định hướng. Nói một cách dễ hiểu hơn là ngươi sẽ trở thành một cái nam châm vĩnh cửu, hút sắt xung quanh cho tới khi không hút nổi nữa thì thôi. Buồn cười thật. Khả năng ngươi tự hào, ta có thể đánh phế chỉ bằng một cái ma pháp cấp một.”
Tên chiến binh Latem giận dữ điên người. Hắn lăn tròn trở thành một quả cầu kim loại khổng lồ lao về phía Thuốc Nổ. Cậu giữ chặt chiếc mặt nạ đang kêu lập bà lập bập do bị hút, miệng tiếp tục nói:
“Vậy thế này thì sao nhỉ? Defiomorde!”
Cơ thể của tên chiến binh Latem bị nung nóng lên đỏ rực. Hắn chỉ lăn thêm được một đoạn ngắn rồi ngã sấp mặt xuống nền đất, toàn bộ lượng kim loại trên thân đều đổ ra lổm nhổm xung quanh. Hắn giận dữ đứng dậy, liên tục chỉ về phía sắt trên mặt đất nhưng chúng nằm im không nhúc nhích, chẳng chịu nghe lời người chiến binh Latem như trước đây nữa.
Thuốc Nổ che miệng ho khù khụ:
“Được rồi, được rồi. Ngươi có hút mấy chúng cũng không lên được đâu. Chỉ cần một chút nhiệt độ vào những điểm quan trọng nhất trên cơ thể ngươi, ta có thể dễ dàng đẩy được chúng lên tới điểm nhiệt độ Curie. Tại đó, khả năng từ tính của chúng đều sẽ biến mất. Mà tại sao ta lại phải giải thích với ngươi nhỉ? Trông ngươi không có vẻ gì là học sinh ham học cả.”
Đáy mắt của tên chiến binh Latem chẳng còn gì ngoài sự kinh khủng tột độ. Hắn ngã quỵ, miệng không ngừng lẩm bẩm như có vấn đề thần kinh. Có vẻ như việc mất khả năng đặc trưng của chủng tộc là cú shock quá lớn với hắn. Thuốc Nổ đáp xuống mặt đất, chậm rãi bước tới gần. Từng bước đi như giẫm lên trên trái tim không tồn tại của hắn. Cậu dùng chân xoa xoa đầu tên chiến binh, miệng lên tiếng:
“Thật là, có gì đáng tự hào đâu chứ? Các ngươi cũng chỉ là những con rùa nấp trong lớp vỏ bằng Alumin. Cách điện tốt, cách nhiệt tốt, không bị oxy hóa, nóng chảy ở gần 2.300 độ. Ngươi nghĩ chỉ nhờ cái xác bền chắc này ngươi có thể thoát khỏi vận mệnh của mình? Ngươi nghĩ người Namuh không đánh bại được ngươi thì ta cũng vậy chứ gì?”
Tên chiến binh Latem lắc đầu nguầy nguậy:
“Xin…Tôi xin lỗi…Đừng tới đây…Không…”
Thuốc Nổ dồn kim loại trên mặt đất thành hai đống lớn. Đoạn cậu lần lượt chỉ vào chúng hô:
“Ianergoz!”
Một trong số đó bị tách ra, chỉ còn lại một loại kim loại có màu trắng bạc ánh kim mờ. Một bên còn lại cũng bị tách ra, nhưng thứ còn lại là rỉ sắt, vốn cũng chẳng hiếm lạ gì trên tinh cầu Nori-V này. Thuốc Nổ chép miệng than:
“Mấy thứ ma pháp này thật tiện lợi. Nếu trong Tinh Chiến cũng có chúng thì tốt quá.”
Đoạn, cậu lấy hai thứ trộn lại rồi rải đều lên người của tên chiến binh Latem. Cậu chẳng hề cấm đoán hành động của hắn nhưng hắn cũng chẳng phản kháng gì. Hắn vẫn đang lải nhải điều gì đó mà Thuốc Nổ chỉ lờ mờ nghe được:
“…đầu hàng…tôi…trả lại đi…”
Thuốc Nổ nhìn vào hắn lần cuối, miệng hô lên:
“Defiomorde”
Lớp bột cậu rải lên người hắn bị đốt nóng thì đỏ lên. Sau khoảng năm giây thì từ đó bùng ra một ngọn lửa lớn cháy mãnh liệt. Bản thân ma pháp nhị cấp Defiomorde này chỉ tạo ra ngọn lửa nóng bình thường, nhưng phản ứng nhiệt nhôm từ lớp bột cậu rải lên thì khác hẳn.
Tên chiến binh Latem giờ mới giống như lấy lại ý thức, la hét quằn quại trong đau đớn. Bên trên người hắn, từng lớp, từng lớp Alumin và các loại kim loại khác đều đang chảy ra thành dòng chất lỏng. Cái chết kiểu này thê thảm hơn cái chết của người bình thường rất nhiều, nhưng thật lòng, Thuốc Nổ cũng chẳng có bao nhiêu cách để giết được người Latem cả.
Thuốc Nổ nghe từng tiếng hét của hắn, trong tai như có âm thanh của mật ngọt, cảm giác thư sướng, dễ chịu tới bất ngờ.
Phải hơn nửa tiếng sau, quá trình này mới hoàn toàn chấm dứt. Trên mặt đất chỉ còn lại một vũng nước đọng hỗn hợp của nhiều loại kim loại khác nhau đang dần khô lại. Trôi lềnh bềnh trên đó là mảnh vụn của một vài loại kim loại có nhiệt độ nóng chảy cao tới mức kể cả phản ứng nhiệt nhôm cũng không đốt cháy được như Wolfram, Rheni. Bên dưới đáy của nó còn có một ít Osmi vì quá nặng nên bị chìm xuống.
Peaky vang lên tiếng xác nhận:
[Tên nhiệm vụ: Chiến binh Latem tinh nhuệ. Được giao bởi: Tjn Prw. Phân loại nhiệm vụ: Nhiệm vụ đơn cấp C-, đã xác nhận. Hệ số độ khó: 0,4. Tình trạng tiến hành: 100%. Mức thưởng: 36 Tưởng Tệ]
Thuốc Nổ nhìn vào vũng chất lỏng cười hục hặc:
“Vậy thì, cầu chúc ngươi sau khi chết đi, được đầu thai trở lại trong vòng tuần hoàn của những cơn mưa sắt…Ồ!”
Từ trong mũi của cậu chảy ra hai dòng máu tươi. Thuốc Nổ cảm thấy đôi tai ù ù, liếm môi, tự nói với mình:
“Sử dụng ma pháp bậc thấp thôi đã là gánh nặng kinh khủng với sóng não như vậy. May mà ta cũng tạm thời không biết cách sử dụng ma pháp cấp 6 trở lên. Nếu không vừa nãy lỡ tay táy máy thì bây giờ đã toi mạng rồi. Chậc chậc… đã lâu không có cảm giác thoải mái như vậy.”
“Thật đáng tiếc! Hẹn gặp lại anh bạn của ta. Hi vọng trong tương lai, giấc mơ khám phá vĩ đại của ngươi sẽ đưa cả hai tới những còn thú vị hơn nữa. Đừng tìm cách bỏ ta lại một mình mà vô ích. Ta chính là con thú trong lòng ngươi. Khi ngươi đạt được tự do của mình, không còn những khuôn khổ ràng buộc nữa, ta sẽ luôn luôn ở đó chờ. Mãi mãi chờ…Hahaha”
Thuốc Nổ gỡ bung chiếc mặt nạ ra khỏi khuôn mặt, vất xuống đất, đưa chân đạp một cái. Chiếc mặt nạ, vốn được tạo yếu ớt bằng từ trường, lập tức vỡ bung ra thành từng mảnh nhỏ. Thuốc Nổ cắn cắn môi:
“Lưỡi Liềm Đỏ!”
Trong một khoảnh khắc khi sức mạnh đột phá gông xiềng giới hạn tự nhiên, trí não của cậu đã bị xâm chiếm bởi ký ức của tên đồ tể chiến tranh năm ấy. Đối với cậu mà nói, ba chữ đó luôn mang lại cảm xúc đặc biệt chẳng hề kém gì ba chữ Diệp Quảng Thành của Diệp Gia. Thuốc Nổ quệt quệt vết máu, nhìn ra xung quanh.
Xuất hiện trong tầm mắt cậu lúc này là những tên chiến binh Latem khác, được dẫn đầu bởi một kẻ có hai hình cầu kim loại ghép vào nhau, giống như một con lật đật. Thuốc Nổ khẽ đánh giá một lúc rồi mới mở miệng:
“Mọi người ở đây, tôi đã vượt qua thử thách của chiến binh Latem rồi. Xin vui lòng phân cho tôi tới quân doanh mà các vị thấy phù hợp nhất.”
Tên cầm đầu nhìn không chớp mắt vào vũng kim loại lỏng trên mặt đất, câu hỏi đầu tiên thốt ra lại chẳng liên quan gì:
“Lúc nãy cậu đã sử dụng bao nhiêu ma pháp trong trận chiến?”
“Bốn cái!” – Thuốc Nổ dứt khoát nói ngay.
“Cậu vẫn không chịu thừa nhận à? Chỉ nhìn vết tích chiến đấu ở đây, có ít nhất là sáu cái ma pháp khác nhau đã được sử dụng. Mà nên nhớ, người Latem chúng tôi không thể dùng được ma pháp.”
“Sân bãi có vết tích nào thì phải hỏi các ông, sao lại hỏi tôi được?”
“Quả cầu phép của cậu đâu?”
“Hỏng rồi.”
“Vậy những mảnh còn lại đâu?”
“Bị thiêu rụi hết cả rồi.”
“Tới lúc này mà cậu vẫn còn dám già mồm nói láo?”
“Stiingprioeon!”
Thuốc Nổ lập tức biến mất khỏi vị trí đang đứng rồi xuất hiện ở cách chỗ đó hơn hai mươi mét. Từ bên dưới mặt đất, những cây cột trụ sắt khổng lồ dài tới 4 – 5 mét nhô ra lởm chởm, đâm xiên xẹo qua nơi cậu vừa rời đi. Thuốc Nổ chưa kịp lên tiếng thì đã bị tên cầm đầu kia cướp lời. Thân người hắn đang run lên bần bật.
“Dị giáo!... Ngươi là kẻ dị giáo! Những kẻ không cần quả cầu phép vẫn có thể sử dụng ma pháp… chính là kẻ thù của Latem! Ngươi có quan hệ gì với bàn tay hắc ám đứng sau người Orcim?”
Thuốc Nổ nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu, không nói nửa chữ. Hắn liền ra lệnh:
“Cũng không cần thiết. Giết! Nhất định phải giết hắn! Hắn là gián điệp của người Orcim cử tới đây.”
Cả trại huấn luyện của người Latem rung lên bần bật giống như bên ngoài đang có động đất. Đằng xa lên tục vang trở lại những tiếng kêu chói tai bằng kim loại. Thuốc Nổ vội vàng la lên:
“Orpeatolitten!”
Một ánh sáng lóe qua trước mắt. Thuốc Nổ đã rời khỏi doanh trại, ngã ngồi ở trên mặt đất sình lầy, ẩm ướt. Đây là một ma pháp chuyển dời cậu đã từng được hưởng lợi từ Vương Mẫn ở Đại Việt khi trước. May mà ở đây, một tên Quân Đoàn cũng dùng bị cậu bắt gặp được, nên sao chép thành của riêng. Nếu không có nó, chẳng dễ gì để thoát ra được tầng tầng lớp lớp phòng ngự bên trong trại của người Latem.
Cậu nhìn chăm chăm vào khối Tesseract ở phía xa trên nền trời màu xám. Những hình khối kim loại trên đó đang nhanh chóng chuyển động, đội lên đầu nhau, cuối cùng hình thành nên một bức tượng của Thuốc Nổ bằng sắt khổng lồ, ngay phía trên trại huấn luyện. Bên trong vang ra tiếng hô ầm ầm sóng dậy:
“Báo động đỏ về lỗ hổng an ninh. Kẻ thù đã xâm nhập sâu vào trong trại huấn luyện trên cao điểm Niatnuom. Bất kỳ ai có thông tin về hắn có nghĩa vụ ngay lập tức khai báo cho cấp chỉ huy gần nhất. Đây không phải là tình huống diễn tập. Xin nhắc lại. Đây không phải là tình huống diễn tập.”
Thuốc Nổ quệt vết máu đang chảy dài ra từ mũi, khuôn mặt héo quắt. Cậu biết rõ quy tắc trong quân đội ở trường hợp này chính là thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Bởi vậy, cậu không thèm giải thích mà bỏ chạy ngay tức thì.
“Frogcitem Cean!”
Thuốc Nổ cố gắng bao bọc cơ thể của mình trong một lớp kim loại xung quanh, cho giống với màu xám xỉn của môi trường. Việc tìm kiếm cậu của quân đội Latem không có nghĩa là chiến tranh bên ngoài dừng lại. Trên đầu cậu, tiếng động cơ phản lực của máy bay vang lên vù vù. Từng hàng bom rơi đạn lạc vẫn giăng kín xung quanh.
Thuốc Nổ cố gắng chọn những con đường vắng mà đi, nên khả năng xui xẻo dính phải vũ khí là khá thấp. Trong nhiều trường hợp, cậu quan sát nếu những thứ bom kia là loại bom kết cấu ba chiều, cậu chỉ việc nhảy sang chiều thứ tư ở ngay bên cạnh là không bị ảnh hưởng bởi sức nổ.
Tuy nhiên, một số trường hợp vũ khí bốn chiều, cậu phải căng sức ra dùng các loại ma pháp và vốn hiểu biết khoa học kết hợp với Tổ Nhãn Lausiv mà chống lại. Tình hình của cậu ngày càng tệ. Máu bây giờ đã không chỉ chảy qua mũi mà còn tràn ra cả khóe miệng, tai của cậu thì hoàn toàn điếc đặc, hậu quả của việc liên tục dùng ma pháp thông qua vi sinh vật năm chiều.
Phải đi thêm tới gần hai tiếng, cậu mới thấy được một vũng nước nhỏ, nơi màng không thời gian đang co thắt lại ở phía đầu bên kia. Cậu cũng mặc kệ thứ gì đang chờ đón, nhảy ùm người vào trong vũng nước.
Những vi sinh vật năm chiều không thể cùng cậu trở lại vùng không-thời gian chỉ có bốn chiều của Tinh cầu Nori-V được. Chúng quẫy đạp mạnh mẽ, nhưng cả thân người dần dần bị bóc tách ra, cuối cùng chỉ trở thành từng cái bóng đen sì in lên trên cơ thể của Thuốc Nổ. Những cái bóng này ngọ nguậy liên tục nhưng không thể tương tác gì với Thuốc Nổ nữa, đều dần co nhỏ lại rồi biến mất.
Thuốc Nổ ngã nằm ra mặt đất. Cảm giác ấm nóng phản xạ lại từ bên dưới khiến cho cơ thể cậu dễ chịu và đầu óc tỉnh táo lại phần nào. Ở bên cạnh cậu phía tay phải là một cái bình con con. Trong đó, có một sinh vật đang đội hé hé nắp bình, đưa cặp mắt sáng quắc mà nhìn về phía Thuốc Nổ không dứt.
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc