Izumi đang che miệng thì thào:
“Có ai còn trông thấy hạm đội tinh vệ của Namuh ở đâu không?”
Giọng nói hốt hoảng của Izumi như một hòn đá rơi vào trong nước, đánh lên từng đợt sóng lớn, trào dâng trong tâm hồn của những người đứng xung quanh. Thuốc Nổ cũng ngưng nhìn đăm đăm con Không Gian Hỏa Thú, mà lia mắt quét tới những vị trí khác ở trên bầu trời.
Vỡ vụn!
Đúng vậy, chỉ có thể gọi là vỡ vụn ra thành từng mảng. Điều này không nói tới bầu trời ảm đạm, đen tối, không có khí quyển của Tinh Cầu Namuh mà là nói tới hàng đàn hàng lũ mảnh vỡ kim loại trôi rải rác ở trên quỹ đạo của nó. Tuy họ không thể bao quát hết toàn bộ vũ trụ không góc chết xung quanh Namuh khi đứng ở đây, vậy nhưng trong tầm nhìn của họ, không có một con tàu lành lặn còn hoạt động nào cả.
Ở trên mặt đất, cách họ khoảng năm, sáu km, một con khoang cứu hộ tiêu chuẩn của Namuh đang nằm chỏng chơ giữa cánh đồng tuyết trắng trên hành tinh này. Thuốc Nổ có thể lờ mờ trông ra được cánh cửa gãy làm đôi của nó, cùng với vài xác người Namuh bị đóng băng nằm chết ở bên trong.
Số phận của nó giống như đại diện cho số phận của cả một dân tộc Namuh lúc này vậy, vừa thê thảm, vừa đau xót, vừa tiêu điều tới lạ lùng. Dù cho những người lính kia đã may mắn thoát ra được khỏi chiến hạm bốc cháy, còn gì khác đây đang chờ đợi họ ngoài cái lạnh không độ tuyệt đối, có thể hủy diệt mọi sự sống trên bề mặt hành tinh?
Nói cho cùng, không phải ai cũng có thể bắn được khoang cứu hộ đi chính xác vị trí cần thiết, từ một khoảng cách phi thường như Thuốc Nổ đã làm.
Thuốc Nổ ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời ảm đạm, theo tiềm thức không muốn quan sát biểu cảm của những con người Namuh trong tình cảnh này. Sau tất cả, họ là một dân tộc kiên cường có phải không? Họ đã trụ vững qua Đại Diệt Đa Chủng – cơn tận thế kinh khủng nhất của vũ trụ, đã sống sót hàng ngàn năm bên trong nhà tù Vách Tường này, đã tồn tại cùng sự thiếu thốn năng lượng tưởng chừng như vô tận.
Liệu thảm họa ngay đây, một thảm họa chắc chắn không thể đổ lỗi cho các yếu tố tự nhiên được nữa, có thể đánh gục được trái tim dũng cảm của con người?
Một cơn gió lạnh lẽo thổi ngang qua…
Thuốc Nổ đưa tay vuốt lấy một giọt nước nóng hổi vương trên má.
Khi cậu quay đầu nhìn sang, Margarida đang đỏ au đôi mắt, lặng lẽ cầu nguyện cho linh hồn của những người lính Namuh đã hi sinh trong cuộc chiến vô nghĩa này. Cô ấy gửi những lời đó tới Mada? Hay là những vị thần Nogard của màu sắc? Hay chỉ đơn giản là một đức tin chung chung mang tên Thượng Đế? Cậu có lẽ sẽ không bao giờ biết được.
Thuốc Nổ không tin vào kiếp sau, cậu cũng chẳng buồn nghĩ tới luân hồi. Những gì cậu thấy được trong đáy mắt… chỉ có thực tại. Thực tại đó là con quái vật khủng khiếp trên cao kia đang dần dần nuốt lấy những tia hi vọng cuối cùng của thế giới trên bờ vực cái chết này.
Rei lẩm bẩm:
“Liệu chúng ta sẽ còn phải chịu đựng tới bao giờ nữa?”
Câu nói của cô lơ lửng, không sử dụng tân ngữ ở phía sau, không rõ là đang nói tới con Không Gian Hỏa Thú, hay là bản thân cuộc sống đầy khổ đau này. Lão trí giả Adam ho khục khặc:
“Bà nội nó chứ! Thứ trên kia điên rồi, dám đụng tới Mặt Trời của Namuh. Mấy nhóc chuẩn bị xem nó diễn trò xiếc khỉ cho mọi người thưởng thức nhé.”
Lời của lão chẳng hề hợp với bầu không khí. Thuốc Nổ không nhịn được bật ra một hơi, chẳng nói được là tiếng cười hay là tiếng gắt lão nữa:
“Xiếc khỉ cái gì! Mặt Trời của Namuh có gì đó khác thường lắm hay sao mà lão tự tin thế?”
Trí giả Adam khịt khịt mũi:
“Cậu nhóc chẳng tôn trọng lão gì cả thì làm sao mà lão dám an tâm giao cháu gái bảo bối vào trong tay cậu được. Để lão đây khai sáng cho mà biết. Mặt Trời của Namuh không phải là một tồn tại bình thường. Nó là một quý bà kiêu kỳ đỏng đảnh nhất của xứ sở Namuh này. Bề ngoài xinh đẹp và rực rỡ nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo, không thể cảm nhận chút hơi ấm nào.”
“Cái đó thì không cần lão nói, tôi cũng biết” – Thuốc Nổ đáp.
“Biết á? Biết cái gì? Cậu chả biết cái gì cả. Không chỉ không ấm áp, cậu còn không thể tiếp cận được quý bà ấy, chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn thôi. Người Namuh cũng tò mò giống như bao giống loài khác chứ. Cậu nghĩ một cái Mặt Trời hoàn toàn khác biệt với những gì miêu tả trong sách cổ Namuh về những vì sao như thế, mà chúng tôi lại không tìm cách gì nghiên cứu hay sao?”
“Đi vào trọng điểm đi lão già”
“Chậc, thằng nhóc láo quá! Nói cho cậu biết, hàng ngàn năm qua, biết bao nhiêu nhà khoa học Namuh đã tìm cách tiếp cận thứ treo trên đó. Đúng vậy! Rất kỳ diệu! Dù cho có tới gần bao nhiêu đi nữa, nó cũng không hề nóng một chút nào. Tuy nhiên, càng đi tới, một lực đẩy vô hình càng lúc càng mạnh xuất hiện, ngăn cản chúng ta. Ban đầu, chúng ta chỉ nghĩ là với động cơ của tàu Namuh, vượt quá nó là điều đơn giản thôi…”
“…Nhưng, bà nội nó chứ! Chúng ta đã lầm. Chưa đi được nửa chặng đường, lực đẩy quá khủng khiếp kia đã phá hoại kết cấu tàu, chúng ta buộc lòng phải quay đầu trở lại.”
Rei ngạc nhiên:
“Ông chưa bao giờ kể cháu nghe về điều này cả.”
Lão Adam gãi gãi mũi một cái:
“Thứ này có gì hay ho mà kể, càng nghe chỉ càng thấy quái đản thêm thôi. Ta cũng vì nghĩ cho cháu còn gì.”
Rei lập tức nói móc:
“Ông nghĩ cho cháu thì thôi suốt ngày réo gọi bà nội của cháu đi. Bà mất cũng đã bao nhiêu năm rồi, ông còn không để cho bà được yên nghỉ nữa.”
Lão Adam hoàn toàn đứng hình trước tình huống cua cực kỳ gắt của câu chuyện. Rei bật ra một nụ cười rạng rỡ. Bầu không khí cũng trở nên bớt căng thẳng đi phần nào. Lão Adam tỏ vẻ hể hả:
“Thôi tóm lại cũng chẳng có chi li kỳ, chuyện chính là như vậy. Sau này chúng ta thậm chí còn thử nghiệm bắn các hạt Gluon vào trong Mặt Trời kia. Cháu cũng biết hạt Gluon không có khối lượng tĩnh, tốc độ bay của nó gần bằng vận tốc ánh sáng, vậy mà cũng bị Mặt Trời dội ngược trở về. Từ đó chúng ta biết được không có cách gì chạm được vào Mặt Trời của Namuh.”
Thuốc Nổ chợt nhíu mày. Mô tả của lão Adam làm cậu nhớ tới một thứ gì đó rất quen thuộc, nhưng não cậu lúc này lại không thể gọi nó ra ngay được. Ở phía xa xa kia, đúng như lão Adam kể, tốc độ con Không Gian Hỏa Thú tiến về Mặt Trời của Namuh càng ngày càng chậm lại. Mặc kệ cho bao nhiêu lửa phát ra từ cái hố địa ngục của nó, cơ thể nó chẳng nhích lên được chút nào.
Hai cái Hốc Trời có khối lượng nhẹ hơn rất nhiều nhưng cũng vô lực tiến thêm. Lão Adam vừa cười cợt vừa bảo:
“Không biết sau khi nó nhận ra, không cách nào hút được năng lượng từ Mặt Trời của Namuh, thì nó sẽ dở chứng gì nữa. Tốt nhất là bây giờ ta sẽ đi nói chuyện với tổng chỉ huy Quân Đoàn Marvelrick Spacehopper. Ta còn một số công nghệ tối tân khác, hi vọng sẽ có ích trong việc xử lý con quái thú này.”
Thuốc Nổ nheo mắt nhìn thật kỹ những gì đang xảy ra trên bầu trời. Ánh sáng không làm mắt cậu đau nhưng khiến cho khả năng quan sát của cậu giảm đáng kể. Cậu đã vô tình nhìn ra một điểm kỳ lạ chí mạng, một điểm mà rất khó có thể quan sát được, trừ phi người đứng bên ngoài nhìn một vật cực kỳ lớn và cực kỳ khỏe như con Không Gian Hỏa Thú, tiếp cận Mặt Trời kia.
Thời gian của con Không Gian Hỏa Thú đang tăng tốc.
Đúng vậy! Chính là thời gian của nó. Không lầm lẫn gì cả!
Thuốc Nổ nhìn thấy rõ hai Hốc Trời của nó vung vẩy qua lại với một tốc độ chóng mặt. Dù cho bình thường chúng đã rất nhanh rồi, nhưng cái “nhanh” mà Thuốc Nổ đang chứng kiến là một cái “nhanh” vượt ra ngoài những quy tắc vật lý thông thường và cảm quan của loài người.
Tuy tốc độ như vậy nhưng nó chẳng rờ được vào nổi Mặt Trời kia.
Mà không… Làm sao có thể gọi thứ đó là Mặt Trời được?
Thuốc Nổ gần như vô thức kêu bật ra một tiếng khỏi miệng mình:
“Nó là… Lỗ Trắng!”
Nó chỉ có thể là Lỗ Trắng. Vậy thì mọi thứ mới có thể chắp nối một cách hợp lý lại với nhau. Tại sao Mặt Trời của hành tinh này không hề ấm áp, tại sao ánh sáng của nó không hề gây đau nhức mắt, tại sao khi tiến tới gần nó lại có một lực cản vô cùng lớn đẩy mọi vật thể ra xa. Bởi vì nó là lỗ trắng, và cũng chỉ cần nó là lỗ trắng thôi thì những điều kia chẳng còn gì kỳ lạ cả.
Lão già Adam ngạc nhiên:
“Lỗ Trắng là cái gì cơ?”
Thuốc Nổ hoàn toàn không thấy lạ khi một nhà khoa học như Adam lại hỏi câu hỏi này. Lỗ Trắng chỉ là một thứ trên lý thuyết được Liên Bang đề ra dựa trên những quan sát của loài người về Lỗ Đen. Sự tồn tại của chúng chưa bao giờ được xác nhận trong thực tế, nên không khó hiểu nếu Adam cũng không biết.
Thuốc Nổ sắp xếp lại từ ngữ nói:
“Lỗ Trắng chính là một tồn tại nghịch đảo của Lỗ Đen. Nếu không có vật chất nào có thể thoát ra khỏi lực hút của Lỗ Đen thì không có vật chất nào có thể vượt qua được lực đẩy của Lỗ Trắng và tiến vào bên trong nó.”
Adam ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp lời:
“Thằng nhóc này đầu óc tưởng tượng cũng khá quá chứ! Cậu nói như thế, kể ra cũng là một giả thuyết đáng xem xét đấy. Có điều một thứ trái với các quy luật vật lý vậy làm sao mà tồn tại được, trừ phi là vật chất có khối lượng âm cực kỳ lớn sụp đổ mới khiến cho nó tạo thành.”
Thuốc Nổ vội hỏi:
“Lúc nãy ông nói đã bắn được các hạt Gluon vào trong Mặt Trời, vậy không tìm hiểu bản chất của các hạt ánh sáng mà cái Mặt Trời kia phát ra à?”
Adam khoát khoát tay:
“Làm thì tất nhiên đã làm rồi. Chúng ta cũng so sánh chúng với miêu tả của con người về hạt Photon ở trước Đại Diệt Đa Chủng. Có điều, miêu tả thì vẫn chỉ là miêu tả, lại cực kỳ kém chi tiết. Chẳng có cách nào chúng ta xác nhận được ánh sáng này khác với ánh sáng phát ra từ các ngôi sao của vũ trụ khi xưa như thế nào.”
Thuốc Nổ nghe xong mới thấy câu hỏi của mình thực sự hơi ngốc. Dù sao cậu cũng không phải xuất thân từ nhà khoa học bài bản như Adam. Cậu quên mất một chuyện là bất cứ nghiên cứu khoa học nào ở Namuh cũng chỉ có thể giới hạn trong Vách Tường này. Làm gì có nhiều mẫu thí nghiệm khác nhau mà so sánh, đối chiếu kia chứ. Bởi vậy biết bao lâu nay, người Namuh vẫn nghĩ thứ ở trên cao kia là một Mặt Trời như bao ngôi sao khác.
Họ lại càng không được may mắn như Liên Bang, đã có người đề xuất ra lý thuyết về Lỗ Trắng. Chủ yếu nhất vẫn là, tại cái nơi tới lương thực hàng ngày cũng thiếu thốn như ở đây, nghiên cứu khoa học chỉ là một thứ gì đó xa vời và viển vông. Namuh hoàn toàn sống ăn bám trên những thành tựu khoa học mà tổ tiên để lại chứ chẳng tìm ra thứ gì mới cả.
Khi nghĩ tới việc Mặt Trời của Namuh có thể là một cái Lỗ Trắng, Thuốc Nổ còn chợt nghĩ tới một giả thuyết còn kinh khủng hơn nữa về bản chất của không gian bên trong Vách Tường Namuh này. Chỉ là cậu còn chưa có đủ bằng chứng xác thực nên chưa dám vội vã vọng động mà nhảy tới kết luận.
Bỗng nhiên, một tiếng bùm rất lớn vang lên bên tai họ giống như bom nổ. Nó phát ra từ phía con Hỏa Thú và Mặt Trời của Namuh. Ngay cả trong điều kiện chân không, chẳng ai hiểu được tại sao âm thanh ở đó lại có thể truyền được tới tận nơi này. Đằng xa, con Hỏa Thú không hề từ bỏ, cuối cùng đã giống như chọc được vào một lớp mảng mỏng nào đó, chắn ngay trước Mặt Trời của Namuh, khiến cho Hốc Trời nhích được thêm một chút.
Cả đám người Thuốc Nổ bỗng nhiên cùng một lúc hét lên đau đớn, hai tay ôm chụm lấy mắt. Từ trên con ngươi của người nhìn chằm chặp nhất vào tình huống nãy giờ là Thuốc Nổ, chảy ra hai dòng máu tươi. Động tác giật người quá mạnh của Thuốc Nổ đã khiến cho Liễu Nhu ở trên vai cậu tỉnh giấc:
“Mọi người làm sao thế?”
Thuốc Nổ la lên với Liễu Nhu:
“Đừng nhìn vào Mặt Trời!”
Nhưng có vẻ như lời nói của cậu đã quá muộn. Liễu Nhu trên vai cậu đang hít một ngụm khí lạnh. Có điều cô cũng không có phản ứng tiêu cực gì cả mà đang tròn mắt ngạc nhiên:
“Mọi người xem, con quái vật kia hình như đang bị thứ gì đó tấn công, cực kỳ đau đớn!”
Thuốc Nổ ráng quẹt bớt những vệt máu ở trên khóe mắt, quay đầu nhìn lên. Tầm mắt của cậu chỉ có một màu đỏ rực, thế giới xung quanh được nhuộm lên một vẻ cực kỳ ma mị và yêu dị. Con Không Gian Hỏa Thú, đúng như lời Liễu Nhu nói, đang quằn quại đau đớn tới tột cùng.
Cái Hốc Trời vừa mới va vào gần Mặt Trời của Namuh kia bây giờ chỉ còn cụt lại một nửa. Ở trên đó, nó đang không ngừng biến mất đi, giống như bốc hơi ra khỏi thế gian vậy. Con Hỏa Thú sợ tới khiếp đảm hồn vía, vội vàng bỏ chạy càng xa ra khỏi Mặt Trời của Namuh càng tốt. Có điều hiệu ứng này hoàn toàn không có vẻ gì sẽ tha cho nó.
Sau khi Hốc Trời bị ăn mòn hoàn toàn thì tới lượt cơ thể của con Hỏa Thú ở bên dưới. Đoạn những chỗ tiếp xúc Hốc Trời, đất đá, cây cối, Hỏa Thú nhỏ bên trên, bầu khí quyển, tất cả mọi thứ đều bốc hơi mất, chẳng để lại bất cứ thứ gì, giống như ai đó lấy một cục tẩy quẹt ngang con Hỏa Thú ra khỏi bầu trời của Tinh Cầu Namuh vậy.
Adam lẩm bẩm:
“Cái này… Là phản Photon gây ra à?”
Thuốc Nổ gạt đi:
“Lão già rồi nên lẩm cẩm à, photon làm gì có phản hạt!”
Adam tiếp tục lên tiếng:
“Vậy là một cặp hạt đối xứng? Là loại đối xứng gì? Tính chất của nó với hạt gốc lại cách biệt xa như vậy?”
Thuốc Nổ im lặng không đáp lời. Adam giống như tự nói với bản thân mình vậy:
“Chuyện này quá lớn! Có khi còn lớn hơn cả chuyện Không Gian Hỏa Thú tấn công Namuh nữa. Ta nhất định phải bàn với mấy lão bạn già của ta trong hội đồng khoa học.”
Thuốc Nổ gật gật đầu:
“Tốt nhất là như vậy.”
Rei lựa được đúng thời điểm liền chen vào:
“Ông nội, anh Trần, hai người đang nói cái gì thế, bọn cháu chẳng hiểu gì cả.”
Lão Adam xua xua tay:
“Ôi, cháu gái bảo bối, tiểu tổ tông, bà cố nội của ông, vấn đề này rất, rất nghiêm trọng đấy, không có đùa được đâu. Cháu đừng có xen vào chuyện này, hãy để người lớn bọn ta giải quyết.”
Rei phồng phồng má giận dỗi. Izumi cầm tay cô bạn, nói chuyện với lão Adam nhưng lại trừng mắt với Thuốc Nổ:
“Ông không nói thì thôi. Làm gì có chuyện nào còn quan trọng hơn việc Namuh bị thứ kia xâm lược kia chứ. Rõ là hai người giả thần giả quỳ để lừa gạt bọn ta. Đích thị già hư đốn, trẻ còn hư đốn hơn.”
Adam đang định nói gì đó thì Thuốc Nổ đã chặn lại:
“Thực ra cũng chẳng có chi. Tôi với lão già chỉ lo sợ cái Lỗ Trắng kia tiếp tục phun ra quá nhiều vật chất thì có một ngày nó sẽ làm đầy không gian ở Namuh này. Sau đó không có chỗ thoát ra ngoài thì chúng sẽ tiếp tục làm vỡ các Vách Tường. Lúc đó với Namuh chính là thảm họa tận thế.”
Izumi giật mình một cái:
“Thật như thế à? Nguy hiểm quá! Liệu còn bao lâu điều đó sẽ xảy ra?”
Thuốc Nổ điềm đạm:
“Cái này cũng khó nói. Cần phải nghiên cứu rõ ràng, nhưng ít ra trong thế hệ của cô cũng không phải lo về chuyện đó đâu.”
Izumi thở phào nhẹ nhõm, miệng tiếp tục lầm bầm chửi Thuốc Nổ và lão Adam vài câu, nào có bộ dáng kính trọng người cao tuổi lúc họ chưa gặp lão Adam kia chứ. Lão quệt quệt mồ hôi, bí mật giơ ngón tay cái với Thuốc Nổ, khen cậu nhanh trí lấp liếm. Có điều khi nhìn thấy ánh mắt giết người của Rei quét qua thì lão lại hơi hơi chột dạ.
Ở trên cao, con Không Gian Hỏa Thú đã bị bốc hơi hết một nửa. Nó quằn quại thảm thiết, có vẻ như đã hấp hối gần chết. Dù cho cơ thể to lớn như thế nhưng một lúc đột ngột bị biến mất một nửa thì từ xưa tới nay, Thuốc Nổ chưa từng thấy sinh vật nào có thể sống sót được cả. Vậy mà hiệu ứng kia vẫn cứ tiếp tục.
Tuy trong lòng mọi người ở đây đều có cùng một suy nghĩ, con Không Gian Hỏa Thú kia tiêu chắc rồi. Dù vậy, chẳng ai rời đi mà đều muốn nán lại, xem điều đó tới mức tận cùng, xác nhận hẳn hoi, rồi mới có thể an tâm. Tốc độ biến mất lúc này cũng đã chậm chậm dần.
Phải hơn hai giờ sau, quá trình kinh khủng này mới chấm dứt. Con Không Gian Hỏa Thú không bị ăn sạch hoàn toàn mà vẫn còn có một phần Hốc Trời phía bên đối diện của nó còn tồn tại, vỡ ra thành rất nhiều mảnh đá nhỏ trôi lơ lửng trong không gian.
Thuốc Nổ đã hoàn toàn cạn lời trước sự kỳ quái của Hiến Quốc Namuh này. Một thế giới tận thế bị nhốt bên trong Vách Tường cứng chắc đến nỗi thứ Quái Thú Vũ Trụ, hủy diệt hoàn toàn các nền văn minh bậc cao, cũng không thể xuyên qua.
Bên trong chỉ có ba cái thiên thể lớn, thì một cái là não của một sinh vật không tên nào đó, đủ sức mạnh để giam cầm cả một vị thần. Chính giữa là một tinh cầu chết đã bay hơi mất bầu khí quyển, mặt đất xuống tới độ không tuyệt đối, nhưng vẫn có cư dân sinh sống.
Bây giờ đến ngay cả cái Mặt Trời, tưởng như không có gì đáng chú ý ngoài việc nó không có tí hơi ấm nào, lại đột nhiên trở thành Lỗ Trắng – vật thể mà, đối với người Liên Bang, chỉ có lý thuyết toán học chứ chưa có hiện tượng vật lý tự nhiên nào tạo ra được nó.
Mỗi cái trong số đó đứng một mình đã đủ tạo thành một kỳ quan của vũ trụ rồi, vậy mà tất cả đều cùng xuất hiện ở đây. Rút cuộc Hiến Quốc Namuh là thứ gì? Có thực sự là do Mada tạo ra bằng một ma pháp cấp 11 hay không? Tại sao cứ nhất định phải thiết kế ra một nơi rắc rối như thế.
Thuốc Nổ phát hiện, Namuh ngày càng thu hút sự chú ý của cậu. Cậu có cảm giác mãnh liệt rằng, nếu ở đâu đó có một câu trả lời cậu đang tìm kiếm thì đó chính là ở nơi đây. Nó là một loại trực giác không giải thích được, một mối dây liên kết thần bí giữa chính bản thân cậu và Namuh này. Định mệnh đã sắp xếp cho cậu tới được đây, còn giải được câu đố này tới đâu, chính cậu sẽ phải tự thực hiện.
Tuy cuộc chiến trên bầu trời đã kết thúc nhưng cuộc chiến dưới lòng đất vẫn còn tiếp tục hết sức ác liệt. Có điều, quân đội Hỏa Thú dưới thành phố Namuh trung tâm đã cạn kiệt hoàn toàn nguồn tiếp viện của chúng từ trên Hỏa Giới. Quân Chấp Chính Giả lại được sự hỗ trợ cực lớn từ người của Học Viện và Quân Đoàn ngoài không gian trở về.
Bởi vậy, chiều hướng cuộc chiến nhanh chóng xoay chuyển. Quân đội Namuh đẩy lùi Hỏa Thú ra khỏi cây cầu đá và sau đó hướng tới việc kiểm soát trở lại toàn bộ thành phố Namuh trung tâm. Cuộc chiến lúc này đã thật sự trở thành một cuộc tàn sát một phía.
Quân Namuh tổ chức thành từng cụm nhóm từ năm tới mười người, bắt đầu rải ra càn quét. Họ là những tổ đội hình hoàn thiện, được kết hợp từ những người có khả năng tấn công, phòng thủ và các loại hỗ trợ. Mỗi nhóm có khả năng tác chiến độc lập, độ cơ động cao và phối hợp che chắn cho nhau hết sức hợp lý.
Hỏa Thú chiến đấu không có chiến thuật nào khác ngoài biển người, nhanh chóng bị càn quét và tận diệt. Tuy nhiên, với những con Đại Hình Hỏa Thú cao hơn 50m kia, họ mới gặp phải trở ngại thật sự. Họ không thể sử dụng vũ khí hủy diệt cường độ cao ở thành phố Namuh trung tâm được, vì chúng sẽ gây sập toàn bộ kết cấu của không gian này.
Cuối cùng, khi đám người Marvelrick Spacehopper, Tưởng Viễn Hà, phu nhân Tereshkova, tên Vlare ngái ngủ của Giám Sát Giả cùng nhiều quan chức cấp cao khác của Namuh trở về, nắm giữ lại quyền điều khiển, quyết sách đối phó mới được ấn định.
Thuốc Nổ tới đó mới được biết rằng Namuh đã điều động một đội tinh nhuệ, với mục tiêu xâm nhập sâu vào bên trong con Hỏa Thú Không Gian, tiêu diệt những bộ phận và cơ quan quan trọng nhất để nó vận hành. Chỉ là họ chưa hoàn thành nhiệm vụ đề ra, con quái thú đã bị Mặt Trời của Namuh thiêu đốt ra tro bụi.
Người ta tìm cách dụ bọn Đại Hình Hỏa Thú về phía khoang đáp phi thuyền của Namuh, nơi mà ban đầu, bọn chúng đã vào đây thông qua Hốc Trời của con Không Gian Hỏa Thú. Tại đó, một chiếc chiến hạm của Quân Đoàn Namuh đã chờ sẵn, sử dụng vũ khí đặc biệt, tiêu diệt bọn Đại Hình Hỏa Thú.
Phải đến nửa tháng sau, người ta mới có thể gần như tiễu trừ được hết Pyropossum và Pyrobin phân tán hỗn loạn trong thành phố. Tuy nhiên, sau đó, vẫn thỉnh thoảng có thể xuất hiện vài con ở những khu vực kín đáo, ngẫu nhiên.
Tới đây thì sự kiện đại kích thích của Hỏa Giới mới chính thức chấm dứt. Song, việc khắc phục hậu quả nó gây ra sẽ chẳng dễ dàng.
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc