Thời Không Lụi Tàn

Chương 56: Giải cứu




Cô gái ngẩng đầu lên nhìn Thuốc Nổ, đôi mắt lóe ra một tia cực kỳ sắc bén. Thuốc Nổ quan sát xuyên qua mái tóc bù xù của cô, cảm xúc trào dâng trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại:

“Liễu tiểu thư, thì ra là cô.”

Đây không phải ai khác mà chính là Liễu Nhu đã lâu Thuốc Nổ chưa gặp. Thuốc Nổ cũng không biết, có phải do cậu đã quá nhớ Pearl Min Lee tới nỗi tạo thành ảo giác, hay tại đúng là Liễu Nhu nhìn ở một số góc cạnh cực kỳ giống với Pearl Min Lee nữa.

Liễu Nhu ngó lại cậu đăm đăm, hai tay đưa lên rồi lại hạ xuống như ngập ngừng điều gì đó. Đôi mắt cô rưng rưng ngấn lệ nhưng cô quyết mở to chúng hết cỡ, không để cho những giọt nước đó tràn ra. Thuốc Nổ đá tên mập mạp sang một bên, ngồi chồm hổm xuống, khẽ vuốt lại tóc cô cho thẳng, vỗ vỗ vai:

“Được rồi, Liễu tiểu thư, không sao đâu! Có tôi ở đây rồi.”

Thuốc Nổ cảm thấy thần kinh căng thẳng của Liễu Nhu dần dịu lại, hai vai cũng thả lỏng bớt. Từ đằng sau lại vang lên giọng trầm ấm của người đàn ông râu kẽm kia:

“Cậu thanh niên, người trinh nữ này đã được chọn để hiến tế cho Hỏa Giới bởi Mada vĩ đại. Cũng như cậu, lòng tôi rất đau khổ khi cô ấy phải chết đi. Nhưng tương lai của cô ấy sẽ được về với Mada vĩ đại, sống cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều. Nếu cậu hiểu được điều đó là tốt cho tất thảy mọi người thì hãy nén nỗi dằn vặt lại mà để cô ấy thanh thản. Hai người nói những lời cuối đi.”

Thuốc Nổ nhướng mày đáp:

“Nghi lễ gì đó các ngươi cứ tiếp tục. Ta sẽ mang cô ấy đi.”

Người đàn ông râu kẽm cứ như không tin được vào tai mình:

“Cậu dám nói ra những lời báng bổ thần thánh như thế? Nếu Mada vĩ đại buông xuống lời trách phạt cho Namuh, liệu cậu có gánh nổi hậu quả không?”

Những người mặc áo trắng xung quanh cũng bắt đầu buông những lời thóa mạ, dọa dẫm, thậm chí là lăng nhục hai người cậu. Sức mạnh của số đông luôn luôn là nguyên tắc tuyệt đối của thế giới, dù cho cậu có mười cái miệng cũng không thể cãi lại họ. Dù cho lời của cậu có lý cũng bị họ ngụy biện cho thành vô lý. Thuốc Nổ chỉ thản nhiên đáp lời:

“Ông cần trinh nữ đúng không? Vậy thì giải thích với Mada của ông như thế này…”

Thuốc Nổ cúi đầu, trực tiếp hôn vào môi của Liễu Nhu. Cô theo bản năng đưa tay đẩy cậu ra nhưng không thể xê dịch nổi những bắp tay rắn chắc của Thuốc Nổ. Trí não cô lúc này cực kỳ hỗn loạn. Cô chỉ chống cự yếu ớt rồi giống như mất hết sức lực mà để mặc cậu tự tung tự tác.

Thuốc Nổ khẽ cạy mở hàm răng của cô ra, luồn lưỡi của mình vào bên trong, nụ hôn của cậu lịch lãm mà bá đạo khiến cho cô trầm mê vào trong đó. Đầu óc cô mất đi sự tỉnh táo, lồng ngực phập phồng như muốn cố hít lấy từng hơi.

Khi Liễu Nhu đã chuẩn bị sẵn sàng phối hợp thì Thuốc Nổ lại tách cánh môi cô ra:

“…Như ông thấy, tôi là bạn trai cô ấy. Cô ấy không còn là trinh nữ nữa nên có thể dẹp mấy cái trò hiến tế này lại được rồi.”

Mặt Liễu Nhu nóng hổi, đỏ như máu, tim đập thình thịch liên hồi. Thuốc Nổ xoay người, cõng cô lên trên vai, đang định theo hướng ngược lại với đoàn diễu hành mà di chuyển, đột nhiên, năm người áo trắng vây ra trước mặt cậu. Hai trong số đó còn đang cầm súng chĩa thẳng vào người. Đằng xa vang tới giọng nói của tên Giáo Đế râu kẽm:

“Chuyện cô gái này có phải là trinh nữ hay không thì hãy để Mada vĩ đại phán xét. Cậu bây giờ không có quyền mang cô ấy đi.”

Ông ta còn chưa kịp nói xong hết câu thì đã thấy năm cái đầu người bay thẳng lên trời, ngay lập tức sau đó, một thanh kiếm sắc bén lao vù vù về phía ông ta. Trong đám áo trắng đang khiêng tấm sàn ở bên dưới đột ngột có một người tách ra khỏi đội hình, bật ngược lên tấm sàn. Ở trên không trung, động tác của hắn đã nhanh nhẹn, xoa vào quả cầu phép, đồng thời niệm chú:

“Tam cấp ma pháp, Frogcitem Cean!”

Thanh kiếm trên không trung lập tức bị kéo thẳng đứng xuống tấm sàn bên dưới, cắm xuyên vào, toàn thân vẫn còn rung lên bần bật. Thuốc Nổ lúc này đã chạy đà, bật chân trên các vách tường rồi nhảy lên mái của một nhà dân ở bên cạnh. Cậu giương súng trong tay nhắm về phía Giáo Đế nhưng thấy những gì xảy ra với thanh kiếm thì cậu lại kẹp nó trở lại thắt lưng, tặc lưỡi:

“Giáo Đế đại nhân, ông ngang nhiên bắt người của Học Viện đem đi hiến tế như vậy, e là chuyện này sẽ còn chưa xong đâu.”

Thuốc Nổ tất nhiên không ngại ngùng cáo mượn oai hùm một phen. Còn việc giết người thì cậu cũng chẳng quan tâm lắm, giết thì cũng đã giết rồi, Namuh nguy cấp tới nơi, Chấp Chính Giả cũng chẳng rảnh hơi lúc này đi kiếm cậu gây phiền toái. Thuốc Nổ tiếp tục theo phương hướng vừa nãy di chuyển, không khí im lặng đột ngột trở nên hơi lúng túng.

Bên thái dương cậu bỗng bị cốc vào ba cái, tai vang lên tiếng nói đay nghiến của Liễu Nhu:

“Khá lắm, dám lợi dụng tình huống nguy cấp để chiếm tiện nghi của tôi. Ngay từ khi gặp cậu trong Thủy Giới tôi đã thấy gan cậu to lắm rồi, không ngờ lại to bằng trời như vậy. Có phải còn muốn tôi cảm ơn cậu nữa không thì cậu mới hài lòng đây hả?”

Thuốc Nổ cười phá lên một tiếng:

“Cô thật là trinh nữ đấy à? Bao nhiêu tuổi đầu rồi còn có tư tưởng ngây thơ như vậy. Hôn một cái thì đã làm sao, cũng chỉ là trao đổi nhau ít nước bọt cùng vi khuẩn, về mặt sinh học chẳng ai có tác động gì lớn đối với đối phương cả. Cảm xúc dâng cao thì bạn bè lâu lâu hôn nhau một cái, chả vấn đề gì.”

Liễu Nhu bực dọc:

“Chưa từng thấy ai chiếm được tiện nghi còn dương dương tự đắc, lẽ thẳng khí hùng như cậu. Da mặt của cậu chắc cũng dày không kém Vách Tường đâu nhỉ. Nói như thế là cậu từng hôn rất nhiều cô gái trước đây rồi?”

Thuốc Nổ giả vờ làm động tác bấm đốt ngón tay:

“Nếu nói hôn kiểu bạn bè thì chắc không dưới một trăm đâu.”

Liễu Nhu lại cốc vào đầu cậu một cái, gạt đi:

“Đừng chọc cười tôi, tưởng tôi không biết Thủy Giới nơi cậu sinh ra như thế nào à? Cái gì mà tư tưởng cực kỳ cổ hủ, nếu không phải cưới nhau thì nam nữ ngay cả chạm tay một cái cũng bị nghiêm cấm. Làm gì có lắm thứ tình tiết cẩu huyết như cậu nói. Cũng đừng lừa tôi đi, cậu là trai tân chứ gì?”

Nói đoạn, Liễu Nhu bật cười ha hả, giống như là nghe được chuyện thú vị lắm, nào ngờ đâu những gì Thuốc Nổ nói trước đó đều là sự thật.

Thuốc Nổ bỗng nhiên nhận ra một ít vết tích để lại trên đường đi, chính là dấu giày của Sushan sau khi lội qua khu vực nào đó toàn bùn đất. Điểm đặc biệt của nó là vì trên giày của cậu ta dính một thứ gì đó có hình tròn tròn, nên họa tiết ở đáy giày không in đều lên trên mặt đất, mà tự nhiên để lại một khu vực trống có dạng cong cong chính giữa.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn không thể để ý nổi tới chi tiết nhỏ này, khi còn đang chạy băng băng ở trên các dãy mái nhà. Tuy nhiên, bao nhiêu năm trong quân ngũ đã rèn luyện ra những giác quan phi thường của Thuốc Nổ như vậy. Có thể cậu không có phong cách của một người lính vì phần lớn thời gian đều hoạt động độc lập, nhưng kỹ năng của một người lính thì cậu chẳng thiếu cái nào.

Thuốc Nổ búng người, chạy ngang trên thành các bức tường rồi dần dần lợi dụng một số vật thể xung quanh để tiếp đất, thay vì nhảy trực tiếp xuống. Tình huống vừa rồi hoàn toàn là nhờ quán tính rất lớn từ vận tốc của cậu và độ bám của đôi giày, mới khiến hai người họ không bị ngã.

Liễu Nhu thấy cậu không để ý tới lời nói của cô mà chỉ lo truy vết thì hơi bực bội, trong lòng chợt dâng lên một niềm ủy khuất không tên. Cô nghĩ nghĩ tới cái gì đó, bộ não chưa kịp ngăn cản thì lời nói đã bật ra khỏi miệng:

“Cậu đổ oan cho tôi. Tôi vẫn còn là trinh nữ, hơn nữa đó chính là nụ hôn đầu của tôi đấy.”

Lời của cô chỉ nghe rõ được mỗi chữ đầu tiên, những chữ sau lí nhí còn nhỏ hơn cả muỗi kêu. Thuốc Nổ nhăn trán:

“Liễu tiểu thư, đừng thổi vào tai tôi, nhột lắm. Tôi đang tập trung truy tìm tên Mikhail của cấp lớp bốn. Hắn ta có quan hệ mật thiết với vụ việc lần này Hỏa Giới đột nhiên tấn công Namuh. Không thể tha cho hắn được.”

Liễu Nhu chợt lên tiếng:

“Ý cậu là Mikhail của Quân Đoàn à? Mấy ngày trước, sau khi đăng xuất ra khỏi Tưởng Giới thì hắn đã tham dự sự kiện tốt nghiệp khóa này của Học Viện. Vốn bình thường người tốt nghiệp từ Học Viện ra cũng không có bao nhiêu. Nếu vào Quân Đoàn thì họ sẽ tự động được đặc cách lên làm cấp chỉ huy. Phần lớn bọn họ đều sẽ ngay lập tức trở thành người nổi tiếng ở Namuh. Cậu nói anh ta có liên hệ gì với sự việc lần này à?”

Thuốc Nổ nhàn nhạt đáp:

“Cái này là tôi tận mắt chứng kiến. Hắn cùng với một kẻ nữa đột nhập vào một con tàu của người ngoài hành tinh, để đánh cắp công nghệ điều khiển con Hỏa Thú – Hỏa Giới khổng lồ trên kia. Nếu nói hắn chẳng liên quan gì tới việc đem nó tới Namuh thì khó mà tin được. Chỉ e hắn vào Quân Đoàn cũng là vì mục đích nào đó.”

Liễu Nhu như đột nhiên nhớ ra điều gì:

“Liệu có phải hắn tới khu nhà máy dệt bỏ hoang ở phía Tây thành phố không? Nơi đó nhiệt độ và áp suất đột ngột bị tụt xuống mà không rõ nguyên nhân, có người còn đồn rằng là có ma. Mấy tháng trước, Quân Đoàn đã rào chỗ đó lại biến thành nơi nội bất xuất, ngoại bất nhập rồi. Nhiều người dân xung quanh đều than phiền Quân Đoàn hành động thần bí, gây tiếng ồn lớn vào ban đêm khiến họ không ngủ được. Việc này rùm beng lên một thời gian, tới giờ vẫn chưa dịu bớt.”

Thuốc Nổ áng chừng theo hướng Liễu Nhu chỉ, thấy con đường nãy giờ đi qua cũng không sai biệt mấy, vội vàng nói:

“Được rồi! Cô chỉ cho tôi con đường ngắn nhất tới đó đi.”

Liễu Nhu vội vàng miêu tả khái quát lộ trình với Thuốc Nổ. Lời còn chưa dứt hẳn, cậu đã phóng như bay về phía mục tiêu. Tới bây giờ thì Liễu Nhu mới biết được, nãy giờ Thuốc Nổ còn chưa chạy với một nửa tốc độ tối đa của cậu nữa.

Qua bốn chỗ quanh lớn thì hai người bọn họ đã tới được một khu đất trống rộng mênh mông, ở trên đó đang đứng đầy người dân của Namuh tụ tập chỉ trỏ. Phía trước, trên một ngọn đồi cao chính là nhà máy bỏ hoang mà Liễu Nhu đã nhắc tới. Đứng ở đó có một dãy tám chín người đàn ông mặc áo trùm màu xanh, chính giữa là Mikhail.

Mỗi tên trong số chúng đang giơ trên tay một cái đầu người, vẻ mặt cực kỳ đắc ý. Thuốc Nổ có thể thấy được cái đầu của mẹ Sushan đang bị Mikhail cầm, đưa lên cao nhất, không biết là bị hắn chặt ra từ lúc nào, trong khi Thuốc Nổ mải đánh nhau với Yukie.

Trên con đường dốc lên, Thuốc Nổ có thể thấy được kẻ đi đầu toàn thân thấm đẫm máu tươi, đang liên tục hét lên thảm thiết, chính là Sushan chứ không ai khác. Đạn ở bên trên bắn xuống chỉ dừng lại trước cậu ta hơn hai mét, đều bị một tấm màng vô hình cản lại. Cậu ta chỉ tập trung giao chiến với vô số người không mặc áo trùm đang chắn ngang trên đường, yểm hộ ở phía đằng sau là một lão già râu tóc bạc phơ.

Lão có dáng vẻ nhếch nhác, quần áo nhăn nhúm nhưng cả người hoàn toàn sạch sẽ, không nhiễm chút máu nào, khác hẳn với Sushan. Lão cầm một khẩu súng kỳ dị, khi quét tới đâu thì những kẻ cản đường đều thể hiện ra các triệu chứng nôn mửa, khó chịu, ôm bụng quằn quại tới đấy. Lão liên tục nói lớn, nhưng từ khoảng cách này, bọn Thuốc Nổ không nghe rõ được lời lão.

Chỉ quan sát chưa tới mười giây nhưng Thuốc Nố dễ dàng nhận ra được, nếu không có lão già này thì Sushan đã bị chém thành cái sàng từ lâu rồi. Không kể tới công sức hỗ trợ bằng súng, cái màng bọc kia cũng lấy lão già làm trung tâm mà lan ra.

Đằng sau bọn họ là bọn Margarida, Izumi và Rei, đáng ngạc nhiên là Thạch Hào cũng ở trong đám này, đang đi ở phía chót làm nhiệm vụ thủ vệ. Tên Mikhail phát biểu dõng dạc, giọng của hắn được phóng đại bằng cơ chế nào đó, hẳn là ma pháp:

“Bọn dân đen ngu ngốc bên dưới hãy nghe rõ đây. Bấy lâu nay, Quân Đoàn đã quá chán nản trước nền chính trị hủ bại của Namuh rồi. Namuh ngày nay đã đánh mất vinh quang của tổ tiên, mà suốt ngày lâm vào tranh đấu không hồi kết của phe thân Chấp Chính Giả và phe thân Học Viện. Các ngươi đã quên rằng ai mới là kẻ đổ máu ra tử chiến với bọn Quái Thú Vũ Trụ để cho các ngươi hòa bình, an nhàn ngày hôm nay.”

Hắn đằng hắng giọng một cái, hai tay vươn ra trước, mặt ngẩng cao:

“Tuy nhiên, thời kỳ phi thường cần lấy một chính sách phi thường. Từ giờ trở đi, Quân Đoàn quyết định sẽ tự mình tiếp quản trật tự xã hội của Namuh, đảm nhiệm luôn vai trò hành pháp và tư pháp, tiến hành thiết quân luật. Bất cứ ai cản trở Quân Đoàn hành động sẽ có số phận như những chiếc đầu người này.”

Không khí ở dưới cực kỳ hoang mang, hỗn loạn. Song, Quân Đoàn là những kẻ cầm vũ khí trong tay, chẳng có ai đủ can đảm để đứng ra phản đối Mikhail tới một câu. Phản ứng của đa số bọn họ là thăm dò tình hình từ phía Peaky. Cái ma pháp quản lý Namuh này vẫn trơ trơ không đáp lại.

Mikhail ra hiệu lệnh, một trong những kẻ đứng ở phía sau hắn vội vàng gạt ngay một cái cần gần đó. Nhà máy sau lưng bọn họ rung chuyển dữ dội. Vụn và bụi đất bay lả tả. Những vách đá ở phía trên đầu nhà máy chợt nứt toác rồi sụp xuống. Mọi người nhìn ra chỗ đó không phải là một khu trần bình thường của thành phố Namuh trung tâm, mà chôn dấu một con tàu vũ trụ cỡ nhỏ.

Dù là những người dân lâu năm nhất của khu vực này, cũng chẳng biết con tàu vũ trụ ấy ở đâu mọc ra, chỉ đành đứng há hốc mồm mà kinh ngạc. Bên trên nó thả xuống một ít cái thang làm bằng kim loại. Đám người Mikhail vừa đu vào thì chúng lập tức chuyển động thành vòng tròn giống như những cái thang cuốn, nâng họ lên không trung về phía phi thuyền hết cả.

Đám người mặc thường phục cũng nhanh chóng chạy lên theo. Thuốc Nổ nổ vài phát súng nhưng ở khoảng cách xa thế này, cậu cũng không thể gây ra được chút uy hiếp nào. Sushan ôm hết cả người vào trong một trong những cái thang. Tất nhiên nào có chuyện người ở trên sẽ kéo cho cậu ta đi lên.

Cậu ta chỉ còn cách vừa đu bám vừa trườn lên từng nấc như người ta leo dây thừng. Mảnh kim loại của cái thang chà xát vào thân người cậu ta rách ra từng vết máu, đau tới ứa gan ứa ruột, vậy mà cậu ta vẫn bất chấp mặc kệ, tiếp tục nghiến răng leo lên. Giọng Mikhail từ trên xuống mỉa mai:

“Chúng ta sẽ còn trở lại. Hi vọng tới lúc đó, các ngươi đều đã giác ngộ ra được thứ mình cần phải làm. Còn những tên cứng đầu chống đối tới cùng thì như ta đã nói, chỉ có một kết cục duy nhất mà thôi.”

Người đứng ở phía trên lấy nước sôi đổ xuống dưới, Sushan không còn cách nào khác buộc phải buông tay lăn ra khỏi vị trí ban đầu. Cả đám người trên tàu phát ra những tiếng cười chói tai, rồi lần lượt kéo hết tất cả dãy thang lên. Con tàu bật luôn bốn động cơ, theo một con đường lần đầu tiên rất nhiều người Namuh mới được biết tới, phóng thẳng đứng lên phía trên cao.

Ở bên dưới nhìn lên, những gì còn lại chỉ là một cái giếng trời hun hút.

Phải hơn mười phút sau đó, Thuốc Nổ mới hội họp được với đám người Sushan. Lúc cậu còn đứng ở cách tận mười mét, lão già đã giương cây súng kỳ quái kia lên chỉ vào cậu, miệng lải nhải:

“Ê nhóc, cậu là thằng nào. Bà nội nó chứ, sao đạo đức của lũ thanh niên Namuh càng ngày càng kém vậy. Mấy thằng nhóc khi nãy thì sống chết đòi lật đổ chính quyền. Thằng này thì ngay giữa đường giữa xá mà dám ôm ấp con gái nhà lành đi long nhong như vậy. Bỏ ngay tiểu thư kia xuống cho ta, dập đầu hai mươi cái xin lỗi cô ấy, rồi mua cho ta bảy ký thịt Feebmal phí bịt miệng, xem như ta bỏ qua cho.”

Rei vội vàng lay gọi lão già:

“Ông nội đừng nói bậy, đây chính là bạn của cháu, lúc nãy vướng vào một cuộc chiến khác nên bây giờ mới tới trễ.”

Ông già nhướng mày, giọng nói càng đanh lại:

“Trời đất, nó là bạn cháu? Bà nội nó chứ! Có phải thằng khốn này nó cũng từng ôm ấp cháu chạy nhong nhong như thế này không? Không được, dám sàm sỡ cháu gái ta, bảy ký thịt là quá rẻ cho tội ác của mi. Mau đưa ta gấp đôi, vị chi mười bốn ký thịt Feebmal. Nếu ta vui lòng thì sẽ tính tới chuyện gả con bé cho cậu, có điều, ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận cậu có thêm cô bé trên lưng kia. Hai người chỉ được chọn một thôi.”

Rei mặt đỏ bừng bừng như sắp khóc:

“Ông nội càng già càng không đứng đắn, đúng là chả ra sao. Ông cứ nói tầm bậy tầm bạ như vậy sao cháu còn mặt mũi mà gặp bạn bè nữa?”

Lão già cứng họng bối rối, tìm cách dỗ cháu gái. Izumi cười cười:

“Ông Adam nếu thèm thịt Feebmal như vậy thì cháu sẽ tặng cho ông miễn phí làm quà, cần gì phải chờ đợi cái tên tự cao tự đại kia. Hắn sẽ chẳng cho ông cái gì đâu.”

Lão già tỏ vẻ bực bội:

“Hoang đường! Muốn cưới cháu gái ta mà chút thành ý cũng không bỏ ra được, có phải là khinh thường…”

Lão chưa nói hết câu thì Rei đã bật khóc nức nở, miệng liên tục lẩm bẩm:

“Uổng công cháu lo cho ông như vậy”

Lão lại càng cuống cuồng hơn. Thuốc Nổ chẳng biết nên khóc hay nên cười, không ngờ được trí giả ở Namuh này lại là ông già vừa điên điên vừa tưng tửng, giống như mong có chắt bế tới phát rồ này. Khác xa hình ảnh trí giả Frielmanns sang trọng, lịch lãm trong bộ suit chỉn chu mà cậu nhớ khi còn ở Liên Bang.

Cậu chỉ chào hỏi ông ta lấy lệ một câu rồi quay sang những người khác. Tên Thạch Hào ở đằng sau thì hoàn toàn xem cậu như cùng một loại với không khí, chỉ quan tâm hỏi han Liễu Nhu như thế nào, có bị gì nghiêm trọng lắm không. Hóa ra tên này cùng bọn Sushan cũng không quen biết trước, chỉ là ngẫu nhiên nổi lòng trượng nghĩa mà giúp đỡ thôi. Thật sự làm Thuốc Nổ liên tưởng tới tên Phùng Lĩnh ở Thủy Giới ngày trước.

Nếu theo chu kỳ quay của Tưởng Giới thì toàn bộ những người cậu gặp ở Đại Việt trước đây, ngoại trừ tên Schwarznero Mavrosheise, bây giờ đều đã bị Tưởng Giới xóa sổ cả rồi. Có phải chăng, cuộc sống ở thế giới thực này của cậu cũng luôn mỏng manh, hư ảo tới như vậy, chỉ cần một chút ngoại lực tác động vào là toàn bộ thực tại sẽ bị xóa sổ?

Cậu không biết được, cũng chẳng có cách nào kiểm chứng, suy nghĩ về nó chỉ khiến đầu óc càng nặng nề mà thôi.

Thuốc Nổ biết lúc này không nên trò chuyện với Sushan, cần để cậu ta tĩnh tâm lại, nên chỉ đập vai cậu ta một cái, ra hiệu đứng lên đi tiếp. Chiến dịch giải cứu của bọn họ, dù là thành công hay thất bại thì cũng đã kết thúc rồi. Mẹ Sushan đã chết, ông nội của Rei đã tìm được, lại gặp thêm cả Thạch Hào và Liễu Nhu. Gia đình những người khác đều không có ở đây nên không cần tiếp tục đi loanh quanh làm gì.

Cả đoàn lên đường quay trở lại khu nhà kho của gia tộc Taniguchi. Thuốc Nổ vẫn cõng Liễu Nhu. Vì thể lực của cậu tốt nhất nên cũng chẳng ai nguyện ý gánh vác trách nhiệm này giùm cậu. Cô nàng vì quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi. Thạch Hào đi bên cạnh cậu vừa nhìn ngắm say sưa vừa nói khẽ:

“Cảm ơn cậu đã cứu cô ấy. Xem như tôi nợ cậu lần này vậy.”

“Không có gì, ai trong trường hợp đó cũng sẽ làm thế thôi.”

“Cái này đối với cậu là thế nhưng với tôi thì nhất định không giống được. Thôi, tôi phải đi giúp đỡ Chấp Chính Giả đánh nhau với bọn Hỏa Thú đây, sau này lại gặp.”

Thuốc Nổ thấy cậu ta rẽ ngoặt ở đoạn cầu đá hai bên đánh nhau mãnh liệt nhất thì đưa tay vẫy khẽ một cái:

“Ừ, bảo trọng, sau này lại gặp.”

Cả bọn rất nhanh sau đó đã lên thang máy trở lại khu mỏ bỏ hoang ở trên mặt đất.

Con đường đi lên có tốc độ chậm hơn nhiều so với đi xuống, vừa dài lại vừa bí bách và khó chịu. Thuốc Nổ đang mải ngẩn ngơ suy nghĩ về lời nói của Yukie thì đột ngột thang máy đánh rung một cái dữ dội, cứ như cả Tinh Cầu Namuh vừa phải chịu một trận động đất khủng khiếp vậy. Lần này, Margarida không kiềm giữ được nữa, tiếp tục nôn thốc nôn tháo.

Thuốc Nổ đoán cô bé đã vượt quá sức chịu đựng, khi phải di chuyển liên tục mấy ngày qua, rồi còn phải chịu cú shock khi thấy mẹ Sushan chết ngay trước mặt mình. May mà rất nhanh họ đã lên tới được mặt đất.

Lão Kohei già không biết đã đi đâu. Trên bầu trời cũng không còn thấy được Hốc Trời của con Không Gian Hỏa Thú ngoe nguẩy nữa. Thuốc Nổ là người đầu tiên chỉ về phía cảnh tượng nơi phương xa, gần sát với lại đường chân trời phía Bắc.

Ở đó, con Không Gian Hỏa Thú giống như đã chán chê với năng lượng hút được từ tinh cầu Namuh, mà đang quay sang hút trực tiếp năng lượng từ Mặt Trời của thế giới Namuh này. Thuốc Nổ chẳng lạ gì với cảnh tượng ấy. Ở Hỏa Giới, nó còn hút tới hai Mặt Trời một lúc nữa kìa. Cậu chỉ lẩm bẩm:

“Ánh sáng của Mặt Trời Namuh này vốn không có năng lượng, chẳng hiểu bản chất là tại sao. Vậy con Không Gian Hỏa Thú đưa Hốc Trời vào hút sẽ hút ra được cái gì đây?”

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc