Thời Không Lụi Tàn

Chương 54: Tuyết giữa ngọn lửa




“Tàu tiếp tế, đây là đài chỉ huy trên chiến hạm Schrodinger của Quân Đoàn, yêu cầu chuyển đổi quỹ đạo bay, nếu không chúng tôi sẽ buộc phải bắn hạ.”

“Mặc kệ hắn, không cần trả lời làm gì!” – Thuốc Nổ nói.

Từ trên kênh giao tiếp của tàu bọn Thuốc Nổ tiếp tục vang lên những tiếng cảnh báo liên tục của chiến hạm Schrodinger. Ngoại trừ Thuốc Nổ và Izumi, ba người còn lại đều đã đổ mồ hôi hột trước sự liều mạng của Thuốc Nổ trong lần hành động này. Ban đầu khi cậu nói là có cách, họ cứ tưởng là cậu có lá bài tủ nào đó có thể đàm phán được với Quân Đoàn. Nào ngờ cách của cậu chính là xông bừa vào.

Thuốc Nổ nói với Rei:

“Chuẩn bị khởi động vỉ nướng năng lượng tối theo hiệu lệnh của tôi nhé.”

Bỗng nhiên, Thuốc Nổ tắt động cơ đẩy. Con tàu lập tức chuyển sang trạng thái vận tốc ổn định. Ngay phía trước tàu của họ, hai tia sáng laser phóng xẹt ngang qua. Họ theo bản năng mà đồng loạt nhắm mắt, để lại một đường thẳng nhức nhối còn in dấu trên võng mạc. Tới lúc này thì kẻ không sợ trời không sợ đất như Izumi cũng đã tím tái.

Thuốc Nổ tiếp tục bật lại tên lửa, con tàu lao băng băng về phía trước. Bình thường tàu không gian của Namuh làm gì hoạt động hết công suất như vậy. Phần lớn là dựa vào quán tính của một vận tốc nhỏ ban đầu để di chuyển, nhờ đó tiết kiệm năng lượng. Đối với Izumi hay Rei, đây chính là trải nghiệm lần đầu tiên trong đời.

Có điều trải nghiệm này cũng không khỏi quá kích thích đi. Thuốc Nổ hét với Izumi:

“Lúc này, khởi động vỉ nướng năng lượng tối ở xung quanh động cơ của tàu.”

Izumi giật mình, động tác trễ một nhịp. Họ cảm thấy con tàu hơi chấn động. Trên màn hình hiển thị động cơ của tàu bị bắn trúng nhưng không đủ để xuyên qua được lớp vỏ cứng chắc bên ngoài. Ngay ở phía tay trái phi thuyền đột ngột xuất hiện một đường tia laser chiếu song song với hướng di chuyển, rõ ràng là bị lớp màng chắn từ vỉ nướng năng lượng tối bẻ góc đi ra xa thay vì tiếp tục oanh lên vỏ động cơ.

Thuốc Nổ tặc lưỡi:

“Lần sau lúc tôi nói thì phải thực hiện ngay, may mà vừa rồi vỏ tàu tương đối chắc chắn. Nếu trễ một giây nữa thì họ đã làm tê liệt khả năng di chuyển chính của chúng ta rồi.”

Izumi định nói gì đó phản bác thì Rei đã chộp lấy vai cô, lắc lắc đầu:

“Đúng là vừa rồi là lỗi của tôi. Tôi sẽ tập trung hơn.”

Trên kênh giao tiếp của tàu liên tục vang lên những tiếng chửi mắng của tay liên lạc viên tàu Schrodinger, lời lẽ càng lúc càng khó nghe. Thuốc Nổ tiếp tục:

“Ngay lúc này! Vỉ nướng năng lượng tối bao quát toàn bộ tàu.”

Gần như không tốn tới một giây sau khi lớp màng bảo vệ được kích hoạt, năm người trên tàu liền thấy những luồng đạn pháo và tia laser bay tứ tung xung quanh. Phần lớn trong số chúng di chuyển theo quỹ tích song song con tàu rồi biến mất ở đằng xa. Thậm chí một số khác còn giội ngược lại về phía các chiến hạm.

Thuốc Nổ tiếp tục tăng tốc hết cỡ cho động cơ. Con tàu rung lắc cực kỳ dữ dội. Cậu liên tục lặp lại:

“Đúng rồi! Giữ vững như thế. Đừng dừng màng bảo vệ.”

Rei đã bắt đầu không còn bình tĩnh nổi nữa:

“Không được rồi, năng lượng của thiết bị này tụt xuống nhanh quá. Chỉ e với tốc độ hao hụt này không thể kịp áp sát được hành tinh Namuh.”

“Giữ vững” – Giọng Thuốc Nổ vẫn đều đặn như thôi miên người nghe.

Xẹt xẹt!

Ở trên đỉnh đầu của tàu có hai luồng sáng chiếu ngang qua, đâm thẳng sang bên kia tạo thành hai lỗ thủng nhỏ. Áp lực không khí trong tàu ngay lập tức tụt xuống. Ở chỗ đó phát ra những tiếng rít mãnh liệt khi không khí bị nén ở cường độ cao thoát ra ngoài không gian. Izumi la hét:

“Này, có được không vậy, màng bảo vệ của chúng ta sắp tiêu rồi kìa!”

Máy tính của tàu vang lên tiếng cảnh báo:

“Phát hiện tên lửa tầm nhiệt, chuẩn bị di tản khẩn cấp!”

Ở phía đuôi của tàu, các cửa của buồng thoát hiểm đều tự động bật ra. Lúc này xung quanh phi thuyền tiếp tế xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ kỳ quái. Khoảng hơn chục quả tên lửa tầm nhiệt đang liên tục bắn về phía tàu, sau đó bị đẩy chệch hướng ra, rồi lại bắn về phía tàu. Đây là một vòng lặp vô tận khi kết hợp hiệu ứng bẻ cong không gian của vỉ nướng năng lượng tối và khả năng đánh hơi vết nhiệt của tên lửa.

Rei mặt đỏ bừng bừng đang thở dốc không ra hơi:

“Thiết bị của tôi đã sắp hết năng lượng. Màng chắn sẽ vỡ sau ba…hai…một…”

Khoảng cách giữa họ và tinh cầu Namuh vẫn còn một đoạn lớn. Tuy nhiên, sau khi màng chắn vỡ mất thì tên lửa tầm nhiệt sẽ lập tức bắn rụi con tàu không còn một mảnh. Ngay khi tiếng đếm cuối cùng từ miệng của Rei phát ra, Thuốc Nổ đánh động cơ lệch ngang qua một góc 45 độ về phía dưới bên tay phải.

Quán tính cực lớn đều đẩy dồn mọi người về đằng trước, va chạm vào vách bên trái của con tàu. Cả đám nghiêng ngả lảo đảo. Izumi mở miệng ra quát lớn:

“Cậu làm cái quái gì vậy hả?”

Từ phía sau của con tàu chợt tối sầm lại rồi xuất hiện hai luồng lửa cực lớn phụt ra ở phía bên trên và bên dưới. Khi cả đám quay đầu nhìn lại thì thấy cái Hốc Trời còn tự do của con Không Gian Hỏa Thú đã đỡ thay cho họ tất cả lượng tên lửa kia. Sức công phá có thể hủy diệt tàu tiếp tế trong chớp mắt bắn vào chỉ đủ làm cho nó hơi trầy xước.

Sushan kích động lên tiếng:

“Anh điều khiển được con Không Gian Hỏa Thú đỡ đạn cho chúng ta à?”

Thuốc Nổ lại nở một nụ cười bí ấn. Rei từ tốn nhìn về phía cậu:

“Nó đánh vào cái bóng ảo ảnh của phi thuyền tạo ra bởi hiệu ứng bẻ cong không gian đúng không? Ai ngờ lại bị anh biến thành bia, để đỡ đạn từ đòn của các chiếm hạm phe ta kia chứ. Rốt cuộc trong não anh chứa thứ gì mà có thể tính toán tới mức đó? Anh là quái vật à?”

Lần này thì Thuốc Nổ cười ra một tiếng ha hả:

“Thế nào? Thú vị chứ? Tôi không thích dùng cơ bắp để đánh nhau. Nếu chuyện gì dùng não được thì chả việc gì phải tốn sức để làm cả. Mọi người đừng mừng vội, chúng ta chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu.”

Cậu nói tới đây thì lại đột ngột đánh lái thêm một vòng nữa. Từ phía đằng sau con tàu, họ có thể nhìn thấy ba cột lửa khổng lồ của con Không Gian Hỏa Thú đang phụt thẳng tít tắp ra ngoài vũ trụ, một chút nữa là đã bắn thủng thân phi thuyền.

Mọi người nhìn mà đầu óc choáng váng, bấn loạn. Con tàu ép sát theo Hốc Trời di chuyển, khiến cho con Không Gian Hỏa Thú không cách nào tấn công được bằng thứ vũ khí kinh khủng này. Khác với Hốc Trời ở trên mặt đất, bề mặt của Hốc Trời ngoài không gian, khi quan sát ở cự ly gần, đóng một lớp tinh thể trắng xóa, phản chiếu rực rỡ ánh sáng từ trên con tàu.

Cảnh tượng này đẹp tới siêu thực nhưng không ai ở trên phi thuyền có tâm trạng để nhìn ngắm cả.

Các cột lửa từ dưới đất phóng lên dày đặc như mưa bom bão đạn. Thuốc Nổ đánh tay lái liên tục mới giúp cho con tàu tránh thoát, vậy mà không khỏi khiến nhiều máy móc gắn ở thân tàu bị thiêu rụi. Tàu của bọn họ không khác gì phóng trên một lằn ranh mỏng, chỉ cần bước sai một bước thôi là sẽ dẫn tới vạn kiếp bất phục. Áp suất mất đi khiến nhịp thở của họ càng thêm khó khăn.

May mà khi họ tiến được vào tầng khí quyển của Không Gian Hỏa Thú thì tình hình mới trở nên khá hơn. Độ chính xác của các cột lửa giảm xuống chóng mặt, hẳn là do con Không Gian Hỏa Thú đã không còn có thể định vị vị trí của họ nằm ở đâu. Chỉ còn một số cột ngẫu nhiên bắn đúng hướng phi thuyền nhưng bị Thuốc Nổ dễ dàng tránh được.

Hỏa Giới vốn lúc ban đầu đã là một thế giới chết chóc không khác gì âm ti địa ngục, vậy mà lúc này từ trên con tàu trông xuống, nó nhìn càng kinh khủng hơn. Mặt đất nứt ra thành từng khe chằng chịt, có cái lớn kéo dài tới hàng chục, hàng trăm km. Những ngọn núi lửa mà trên bản đồ Namuh đánh dấu là an toàn ở Hỏa Giới thì nay đều đang phun trào dung nham liên tục.

Thỉnh thoảng, bên trên lại có thể nghe thấy tiếng ầm ầm của những vận động địa chất và động đất xảy ra liên tục. Các loài Hỏa Thú đều đang dáo dác khắp nơi tìm đường chạy trốn. Đối với bọn chúng, đây không khác gì tận thế của Hỏa Giới. Nhiệt độ Hỏa Giới lúc này đã nóng khủng khiếp, lại thêm bức xạ nhiệt bị hiệu ứng nhà kính từ khói bụi giữ lại làm nó càng kinh hoàng hơn.

Con tàu của bọn Thuốc Nổ gần như phóng theo một đường tiếp tuyến với Không Gian Hỏa Thú, vượt qua hết gần một phần ba cơ thể của nó mới tới được tinh cầu Namuh. Chỉ riêng sự đối lập về mặt thị giác giữa lửa nóng của Hỏa Giới và băng giá vĩnh cữu của Namuh cũng đã khiến cho cơ thế con người có cảm giác vô cùng khó chịu.

Sushan trông thấy đích đến ở trước mặt thì thở ra một hơi:

“Phù, cuối cùng chúng ta cũng an toàn vượt qua được nguy hiểm rồi.”

Thuốc Nổ nghe tới đây thì tim đánh rớt cái bộp, miệng của tên này tương đối xúi quẩy, ai mà biết sẽ có điều gì xảy ra. Cậu ngàn tính vạn tính cũng không tính ra được nó lại ứng nghiệm nhanh như vậy. Đèn hiệu của tàu sáng lên màu đỏ chót, tuy nhiên quá nhiều thiết bị đã hỏng nên Thuốc Nổ cũng chẳng biết điều gì đang sắp xảy ra.

Nhìn lại con Không Gian Hỏa Thú vẫn hết sức bình thường, nhưng Hốc Trời đang hút năng lượng Namuh của nó phát ra ánh sáng đỏ hừng hực. Thuốc Nổ choáng váng, theo bản năng ngắt động cơ tàu nhưng đã hoàn toàn không còn kịp nữa.

Từ đâu đó bên trong con Không Gian Hỏa Thú, một cú bắn xung điện từ khổng lồ lại tiếp tục lan ra xung quanh. Năm người ở trên tàu chỉ nghe một chuỗi âm thanh rẹt rẹt rẹt thành dòng cực kỳ vui tai, cứ như tiếng guitar điện, toàn bộ hệ thống điều khiển trên tàu từ máy chủ, màn hình quan sát, cần gạt, nút bấm cho tới đèn tín hiệu tất cả đều đồng loạt cháy rụi.

Tay Thuốc Nổ chạm vào nút ngắt động cơ đánh lên một tiếng nổ điện đau điếng người. Cậu cố gắng nhịn xuống cảm giác giật giật đang tràn qua tim, la lớn với bốn người kia:

“Tất cả vào trong buồng thoát hiểm. Izumi, nhập tọa độ đường hầm kia cho tôi!”

Động tác của mọi người còn nhanh hơn sóc. Có trang bị gì cảm giác hữu dụng trên tàu tiếp tế thì vơ đại một bó lớn mà mang theo.

Thuốc Nổ lê lết vào trong khoang, với tay bắt đầu chỉnh cần bắn. Cũng nhờ khi thiết kế tàu, người Namuh đã tính tới việc hệ thống điện có thể hỏng nên đã tạo buồng này cả cơ chế tự động và cơ chế cơ học bằng tay. Tốc độ con tàu càng lúc càng nhanh, họ đã rơi thấp hơn quá nhiều so với quỹ đạo địa tĩnh.

Tay Thuốc Nổ run lên mãnh liệt, não cậu đang không ngừng tính toán khoảng cách và tốc độ theo cảm giác lúc này. Vừa đúng khoảnh khắc đầu mũi con tàu bùng lên ánh lửa cháy xém, cũng là lúc Thuốc Nổ thả tay chiếc cần bắn ra. Ngay lập tức, buồng cứu hộ vang lên một âm thanh lạch cạch như có thứ gì đó bị gãy, rồi phóng thẳng ra khỏi phi thuyền.

Chỉ năm giây sau đó, đằng xa đã bùng lên ánh sáng chói lọi, con tàu tiếp tế va vào một trong những ngọn núi cao nhất ở bề mặt Tinh Cầu Namuh rồi vỡ tan ra thành từng mảnh. Bụng Margarida trào lên một tiếng ợ rồi cô bé xoay ngược người về phía góc của buồng cứu hộ nôn thốc nôn tháo.

Trọng lực của Tinh Cầu Namuh không hề lớn nhưng buồng cứu hộ vẫn rơi càng lúc càng nhanh, họ không sao kiểm soát được. Ở bên dưới, họ đã thấy được loáng thoáng mục tiêu. Đó là một cái màng trong suốt cực kỳ khổng lồ có bán kính phải tới vài dặm. Thuốc Nổ la lớn:

“Chuẩn bị va chạm! Tất cả nằm xuống sàn tàu”

Cái buồng đánh ra một tiếng ầm cực kỳ khủng bố. Cả đám đều lập tức cảm thấy một phản lực khiếp đảm từ sàn tàu giội ngược lên cơ thể. Sushan chỉ vì một phút không kịp nằm bẹp ra, đầu liền va vào trong sàn chảy máu lênh láng.

Ở bên ngoài quan sát, cả thân buồng cứu hộ đè lõm tấm màng trong suốt ở bên dưới một khoảng cực kỳ sâu. Cũng nhờ có tấm màng này mà động năng của nó mới dần dần bị triệt tiêu mất. Khi cả đám Thuốc Nổ nhận ra cái buồng đã dừng lại, còn chưa kịp thở ra một hơi thì con tàu lại bị búng văng khỏi màng, rơi phía đằng xa.

Lớp đệm khí xì ra bên ngoài đã làm va chạm lần này dễ chịu hơn rất nhiều. Mọi người đứng lên, lòng đều mang cảm giác sống sót sau tai nạn. Thuốc Nổ không khỏi cười khổ, giờ tàu vũ trụ cũng đã mất, thành ra bao nhiêu công sức của họ, không khác gì thêm người để góp vui cho trận chiến ở bên dưới thành phố Namuh trung tâm kia.

Izumi nói vọng vào trong áo trùm:

“Bọn cháu tới rồi, bác Kohei.”

Được một lúc thì khoang của họ chấn động, rồi được một thứ gì đó kéo đi, tạo ra những âm thanh va lệch xệch ở trên mặt đất. Thành khoang kêu lên răng rắc vì bị áp lực không khí ở bên trong tống ra phía ngoài chân không. Tới khi chúng biến mất thì Thuốc Nổ biết họ mới chính thức an toàn.

Cửa buồng bị phá mở ra. Một cơn gió mang theo cái lạnh căm căm tràn vào bên trong. Ba người Rei, Sushan và Margarida đều cất tiếng ho sù sụ. Ở ngoài nhìn vào đang là một lão già có khuôn mặt hơi hốc hác và cực kỳ góc cạnh. Lão trùm kín mít trong một cái áo dày cộm, không biết làm bằng vật liệu gì, trên đầu đeo kính chắn tuyết miệng đang ngậm phì phèo một điếu thuốc.

Izumi lên tiếng chào hỏi:

“Chào bác, bác Kohei.”

“Chào tiểu thư” – Lão vừa nói, vừa quăng một đống quần áo ấm cho đám người Thuốc Nổ.

Hai người kia kéo nhau ra một góc trò chuyện rôm rả. Đám Thuốc Nổ cũng rời khỏi buồng cứu hộ. Đây là một thế giới của băng tuyết, nhiệt độ bên ngoài lạnh tới mức kinh khủng. Nhìn xa xa ra tận chân trời chẳng còn gì khác ngoài một màu trắng xóa. Ngẩng đầu nhìn lên, từ vị trí này vẫn còn có thể nhìn thấy Hốc Trời của con Không Gian Hỏa Thú đang vung vẩy nhiệt tình.

Chỗ họ đứng giống như lối vào của một cái hầm mỏ cũ, không biết là khai thác thứ gì. Từ bên ngoài quan sát, nó được gia cố cực kỳ chắc chắn, đi thẳng sâu phía dưới đất. Vì không khí quá lạnh nên phần lớn các luồng gió đều chảy từ đây vào trong lòng hầm mỏ.

Tiếng đằng xa của hai người Izumi, Kohei vọng lại, Thuốc Nổ vẫn còn có thể loáng thoáng những câu như là:

“Tiểu thư không thể xuống đó được…”

“Gia tộc không đồng ý với điều này…”

“Bác không ngăn cản được cháu đâu, gia đình của bạn bè cháu…”

Được một lát thì Izumi dùng dằng bỏ đi. Cô kéo cả bọn đi vào hướng hầm ngầm, ngay lập tức lão Kohei đứng chắn phía trước, ngăn cản họ:

“Mọi người ở đây đi, bên dưới đó đã có Chấp Chính Giả lo rồi, không có chuyện của mọi người.”

“Bác Kohei, từ khi nào gia tộc Taniguchi lại phải sợ Chấp Chính Giả vậy?”

“Tôi chỉ lo cho sự an nguy của tiểu thư thôi.”

Đột ngột, lão Kohei rút ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào mọi người, đặc biệt là Rei. Lão biết Rei là người nóng lòng đi gặp ông nội của cô nhất, hơn nữa trí giả Adam có thể cho cô những thứ vũ khí kỳ quái, nên độ nguy hiểm của cô rất cao.

Lúc bình thường ngay cả Giám Sát Giả cũng không được phép sử dụng vũ khí nóng để tiết kiệm năng lượng. Vậy nên mới thấy, lão Kohei sở hữu một khẩu súng riêng thì vai vế của lão cao thế nào. Lão nói chậm rãi từng lời:

“Tiểu thư và các bạn của tiểu thư. Mọi người cứ thư thả ở lại đây đi. Tôi sẽ đi chuẩn bị một chút thức ăn và nước nóng để tắm rửa. Tôi sẽ không giam mọi người ở đây lâu. Đợi tình hình tốt lên thì mọi người thích đi đâu thì đi đấy, tôi tuyệt chẳng mảy may ngăn cản. Tuy nhiên, bây giờ thì không được.”

Izumi tức giận la lớn:

“Bác Kohei, gia tộc Taniguchi chính là người đã cưu mang bác lúc bác bị đuổi khỏi Quân Đoàn. Đây là cách mà bác trả ơn chúng cháu sao?”

“Tiểu thư, đây là lệnh trực tiếp của…”

Lão đang mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên trước mắt hoa lên một cái, cây súng trong tay đã không cánh mà bay. Lão còn chưa kịp hoảng vía thì đã có thứ gì lành lạnh gác lên gáy của mình. Bên tai vang lên một âm thanh khô khốc của Thuốc Nổ:

“Tôi thấy lão già rồi nên hơi dở người. Đến cả đánh giá ai trong đối phương là kẻ nguy hiểm nhất cũng không nhận ra được. Nếu tôi là chỉ huy Quân Đoàn thì dù lão chẳng làm sai gì tôi cũng đã sớm đuổi lão đi thôi. Lão nên trung thành với nhiệm vụ canh giữ cái xó âm u này của lão chứ không nên cản đường tôi.”

Đoạn cậu với tay giật lấy điếu thuốc cháy dở ở trong tay lão, đưa lên miệng rít một hơi. Một mùi thuốc lá nồng nặc cay xè tràn vào trong phổi. Cậu ho ra một ngụm khói đen đặc, miệng không ngần ngại mà mắng:

“Già rồi còn hít ba cái thứ chất độc thần kinh này vào làm gì, chả ra sao.”

Cậu vất điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm tắt ngấm rồi hất ra xa. Lão Kohei cứng họng, chẳng rõ cậu đang bực tức vì vấn đề gì, chỉ đành phối hợp. Thuốc Nổ chỉ huy mọi người đi vào trong đường hầm, không quên vẫy chào với lão Kohei một cái làm mặt lão tức tới tái nhợt.

Đường ngầm đi xuống thành phố Namuh trung tâm này, thực tế là một cái thang máy khổng lồ, làm Thuốc Nổ không khỏi nhớ tới Đại Vận Kiều ở Liên Bang. Tuy bán kính của nó không thể lớn bằng nhưng xét về chiều dài thì ăn đứt Đại Vận Kiều tới mấy con phố. Thang máy này là loại chuyên dụng, cần quyền hạn đặc biệt mới khởi động được, Izumi cũng được cấp phép.

Bên dưới thang máy là một cái lồng khung rất lớn chuyên để chở hàng hóa. Lúc này trong đó chẳng có thứ gì nên vận tốc của thang máy lướt đi cực kỳ nhanh. Chẳng bao lâu sau, năm người đã bắt đầu cảm thấy cơ thể nhẹ bổng cả lại - dấu hiệu trọng lực đặc trưng khi họ tới được thành phố Namuh trung tâm.

Cửa đầu kia của thang máy là một cái nhà kho khổng lồ, bên trong lúc này vắng tanh vắng ngắt không một bóng người, chỉ có hàng hóa nằm lung tung khắp nơi giống như có một đợt trộm cắp vừa càn quét qua.

Khi bọn họ bước ra khỏi cửa chính thì một cảnh tượng hãi hùng tới ngạt thở xuất hiện. Thành phố Namuh trung tâm lúc bình thường chỉ có ánh sáng le lói mờ ảo thì bây giờ đang bốc cháy hừng hực. Trên nền trời xa xa, ba con đại hình Hỏa Thú cao hơn 50m mà Thuốc Nổ đã gặp trước đây đang ra sức càn quét thành phố.

Sức mạnh của chúng tới cả doanh trại của Namuh trên Hỏa Giới còn không chịu nổi chứ đừng nói là thành phố chỉ toàn người dân. Chúng đi tới đâu là để lại những đống đổ nát, những tiếng xèo xèo, những âm thanh la hét gào khóc thảm thiết tới đấy. Khói và bụi bốc lên nồng nặc thay thế cho lượng oxy bị lửa sử dụng mất khiến cho chỉ hít thở thôi đã trở thành một cực hình.

Sushan vội vàng chỉ tay về một phía nói gấp:

“Nhà em ở rất gần đây.”

Cậu ta vội vàng chạy đằng trước, cả bọn đành đuổi theo. Tuy Rei cũng rất lo lắng nhưng thấy hướng di chuyển này không cách xa lắm với nhà của cô nên không nói lời nào. Họ chạy dọc theo bờ sông ngầm Xyts của thành phố Namuh trung tâm, nơi này chưa bị Hỏa Thú chạm tới nên vẫn tương đối an toàn.

Hiển nhiên điều đó không có nghĩa là không khí hoàn toàn bình thường. Từ trong khắp các mặt phố, ngõ hẻm, người dân đang chạy nháo nha nháo nhác, la hét ầm ĩ, tình cảnh cực kỳ lộn xộn nhưng chẳng có người nào của Chấp Chính Giả đứng ra ổn định lại. Sushan nhìn về phía một cây cầu đằng xa, la lạc cả giọng:

“Má ơi!”

Tầm mắt cực tốt của Thuốc Nổ đã nhanh chóng gặp cảnh tượng một người phụ nữ nằm ngã sấp ở trên lan can cầu, phía đằng sau là một con Pyrocelot tương đối lớn đang gầm gừ nhe nanh vuốt. Thuốc Nổ lập tức giương súng lên, chuẩn bị bắn một phát kết liễu con vật. Ở khoảng cách này, khả năng bắn trúng của cậu là cực kỳ cao.

Bỗng nhiên, đằng sau mẹ của Sushan có một cái bóng màu xanh lá cây xuất hiện. Thuốc Nổ chẳng hề thấy hắn ta làm bất kỳ một động tác nào mà con Pyrocelot đã chia làm hai nửa rồi phun ra một đống máu tươi be bét, chết tới không thể chết hơn được nữa.

Cậu nhẹ nhõm thở ra một hơi, thả chậm tốc độ lại. Sushan cũng đỡ bớt gánh nặng, tiếp tục chạy tới, miệng hô vang:

“Má ơi má…”

Mẹ của Sushan quay lại người kia, đang định làm một động tác gì giống như cảm ơn. Người đó cũng ngẩng mặt lên nhìn lại. Thuốc Nổ cảm giác như ánh mắt của hắn đang chiếu thẳng về phía người của cậu. Chưa mất tới một giây sau khi Thuốc Nổ nhìn thấy khuôn mặt kia, một cảm giác rùng mình đã dâng lên bên trong:

“Mikhail!”

Không ai khác chính là tên đã đi cùng với kẻ họ Hiểu để cướp công nghệ của người Lausiv. Hắn nở ra một nụ cười héo hắt, khó coi tới cực điểm. Rồi trước ánh nhìn bàng hoàng của tất cả mọi người, hắn rút thanh kiếm từ bên hông ra, xuyên một phát trên người của mẹ Sushan từ trước ra sau, ngay vị trí trái tim hiểm yếu nhất của con người.

Sushan hét lên một tiếng đau tới xé ruột xé gan. Thuốc Nổ cũng giương súng lên, chỉ thẳng về phía Mikhail. Cậu hoàn toàn chưa kịp nổ súng thì lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên, thân hình làm động tác giật lùi lại phía sau hết cỡ.

Thuốc Nổ ngửi thấy mùi cháy khét của thứ gì đó bị thiêu quá độ, mắt đảo về phía tay phải, trước mắt cậu đã xuất hiện một cô gái cực kỳ xinh đẹp, xinh đẹp tới kinh diễm. Cô mang trên người một thanh kiếm plasma, thủ thế tiêu chuẩn, hai con mắt long lên sòng sọc như muốn giết người nhìn về phía Thuốc Nổ. Điều duy nhất cậu có thể khẳng định là, cậu chưa gặp mặt người con gái này bao giờ.

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc