Thời Không Lụi Tàn

Chương 51: Đáy đại dương




“Anh nói thật không? Ở Thủy Giới, nước chiếm tới 70% bề mặt của hành tinh?”

Ánh mắt Sushan sáng ngời, không nhận ra giọng của mình đã bất tri bất giác mà trở nên lớn hơn bình thường. Đối với những người sinh ra ở Namuh mà nói, đại dương là một cái gì đó quá đỗi xa vời. Thứ họ quen thuộc nhất là cuộc sống tối tăm trong lòng đất và sự âm u, lạnh giá phía bên trên. Thuốc Nổ mỉm cười:

“Đại dương rất kỳ diệu. Nó điều hòa khí hậu của cả thế giới, là nguồn gốc của sự sống, là nhà của vô số loài sinh vật thủy sinh. Nó không chỉ đem lại thực phẩm dồi dào mà còn là nguồn nước rất lớn phục vụ cho đủ thứ nhu cầu khác nhau của nhân loại.”

Lúc này, họ đang thong thả đi bộ dưới đáy của đại dương trên hành tinh bí ẩn kia. Bao quanh chính là lớp màng bọc hình cầu có từ trường của người Lausiv, vẫn hay được họ dùng khi trước. Bên trong mở ra hết cỡ cũng tương đối rộng rãi, nên chứa một lúc cả ba người đi song song cũng không có vấn đề gì.

Quãng đường bọn Thuốc Nổ di chuyển đã được một khoảng cách tương đối xa. Từ đây nhìn về phía đằng sau, ánh đèn pha khổng lồ của phi thuyền chỉ còn là một dải sáng le lói, lờ mờ. Đáy biển hiện tại dốc gần như thẳng đứng, dưới chân chẳng có thứ gì khác mà chỉ toàn là đá và đá. Sushan đánh cái ngáp dài, tỏ vẻ hết sức mệt mỏi. Thuốc Nổ trấn an:

“Không sao đâu, điều này quá đỗi bình thường đối với những người phải di chuyển lâu ở trong môi trường tĩnh lặng dưới này. Một đoạn nữa rồi chúng ta sẽ nghỉ ngơi đôi chút.”

Phía trước chẳng có gì khác ngoài một màu tối đen như mực. Thành phần nước nơi đây không phải nguyên chất, mà cực kỳ đậm đặc các loại muối khoáng pha lẫn bên trong. Thuốc Nổ ngay từ đầu đã nghi ngờ, nước của hành tinh này cứ bị hút đi lên bầu trời như thế, hẳn đã phải sớm cạn kiệt rồi mới phải.

Tạp chất trong nước đã xác nhận phỏng đoán của cậu, có một cơ chế nào đó dưới đáy biển này, liên tục tổng hợp ra nước, để bù lại số lượng rất lớn đã mất đi. Muối và Ion chính là sản phẩm tặng kèm từ các phản ứng hóa học đó.

Khi họ đi thêm nửa tiếng nữa thì ánh đèn pha đã khuất hoàn toàn sau những rặng đá lởm chởm của khu vực. Đèn pin của họ vốn không phải là loại chuyên dụng để sử dụng trong môi trường nước, chỉ chiếu xa được khoảng hơn mười mét, rọi ra hình ảnh biển vẩn đục, lờ mờ. Khác hoàn toàn với mặt biến kinh khủng phía trên cao kia, bên dưới chỉ rặt là một màu u ám, giống như một thế giới dừng lại vĩnh hằng.

Ba người Thuốc Nổ chọn một khu vực tương đối bằng phẳng rồi dừng lại cắm trại. Họ đốt lên một đống lửa lớn ở ngay chính giữa. Từ những miếng hợp kim của màng bảo hộ liên tục xịt ra khí oxy đồng thời hút đám khói bụi là kết quả của sự cháy vào. Thuốc Nổ có thể thấy chúng được xử lý kỹ càng ở bên trong rồi thải ra ngoài biển xung quanh.

Sushan lôi từ trong túi áo ra một cái gói con con, được bọc giấy rất cẩn thận. Bên trong là ít thịt tươi sống lạ lẫm mà Thuốc Nổ chưa thấy bao giờ. Cậu ta bắt đầu vừa nướng vừa giới thiệu:

“Chắc anh chưa được thử món này, đây là thịt của loài Feebmal, đặc sản của Namuh đấy, em phải hối lộ cho Giám Sát Giả mới đem được một ít vào trong này. Vốn ban đầu là định làm quen với anh em ở trong doanh trại trên Hỏa Giới, cuối cùng lại tiện nghi cho hai người. Ở đây không có gia vị để ướp, đành phải ăn không như vậy thôi. Có điều ngon hơn thức ăn tổng hợp nhiều.”

Dù trong Tưởng Giới không cần phải ăn uống nhưng vẫn có không ít người đem một chút thức ăn vào trong đây. Hoặc nếu có điều kiện tự kiếm được thức ăn tại chỗ như Thủy Giới thì càng tốt. Đối với họ, ăn uống không còn là vì nhu cầu của cơ thể nữa, mà thực sự là một hình thức giải trí. Không phải ai cũng như Thuốc Nổ, thần kinh đã chai lỳ với cảm giác đi trên bờ vực giữa sự sống và cái chết.

Thuốc Nổ chỉ khó hiểu với một điều:

“Cậu giữ nó bên người lâu như thế mà không hư à?”

Sushan lắc đầu cười cười:

“Làm sao mà hư được, đây có phải là đồ ăn ở trong Tưởng Giới đâu mà là bên ngoài mang vào. Nếu con người đã không già đi thì đồ ăn làm sao có thể biến tính được.”

Thuốc Nổ nghe thế thì cũng hơi ớn lạnh, chẳng rõ là nên ăn hay không ăn thứ này đây. Margarida nói chen vào:

“Cậu mua ở đâu thế? Tớ đã đặt hàng hơn một năm mà đến cái nhãn dán bên ngoài cũng chưa rờ được tới.”

“À, nhà tớ có tí quen biết ấy mà.”

Thuốc Nổ cũng chẳng rành lắm Feebmal là con gì nhưng nghe chừng cũng rất quý giá, dễ gì có được. Namuh trong cách nhìn của Thuốc Nổ khó lòng lãng phí tài nguyên năng lượng hiếm hoi, để chăn nuôi một loại sản phẩm thay thế cho thức ăn tổng hợp như thế này. Cậu không muốn phụ lòng Sushan, cũng dùng tay mà nếm thử.

Thứ này có mùi vị lai căng giữa thịt bò và thịt cừu, tuy hơi hăng một chút vì không có gia vị át bớt nhưng thật lòng mà nói cũng tương đối ngon. Hèn gì đối với người Namuh, một khi đã thử qua, thức ăn tổng hợp đều trở thành cao su dai nhách, nhạt nhẽo. Sushan có vẻ hơi bẽn lẽn:

“Ăn được không vậy anh?”

Thuốc Nổ cũng không phải là người kén cá chọn canh trong ăn uống, nói chung đối với cậu ăn no là được. Có điều cậu cũng không ngại mà cho Sushan một lời khen ngợi:

“Được đấy, lần này chính là nhờ phúc của cậu em rồi.”

Mặt Sushan đang cười hớn hở, định bụng nướng thêm vài miếng nữa thì Thuốc Nổ nghiêm lại:

“Tắt lửa đi!”

Đoạn, không chờ Sushan kịp phản ứng, cậu đã giẫm mạnh chân lên các thanh chất đốt Namuh ở bên dưới. Ngọn lửa ngay lập tức biến mất. Sushan đứng hình tại chỗ, trên tay cậu ta vẫn còn đang cầm miếng thịt Feebmal đỏ hỏn, nửa muốn thu lại, nửa muốn tiếp tục nướng, hết sức đáng thương. Thuốc Nổ ra dấu cho họ im lặng, tập trung nhìn về một phía của đáy biển.

Hai người kia không phải chờ đợi lâu, thứ Thuốc Nổ cảnh báo đã xuất hiện. Chúng là một đàn cá có hình dáng hết sức kỳ quái, đầu rất lớn so với thân mình. Gần như chiếm trọn hết một nửa đầu là hàm răng sắc nhọn lởm chởm, lúc nào cũng nhe ra ngoài. Mỗi con chỉ lớn khoảng gấp rưỡi cái nắm tay nhưng số lượng của chúng cực kỳ đông đảo, ít nhất trong tầm nhìn của họ cũng phải có vài trăm con.

Bọn cá nhiều khả năng là bị thu hút bởi ánh lửa, nên khi tiến tới gần, chúng không tụ lại về một mục tiêu mà cứ bơi vòng vòng xung quanh. Kha khá con trong số đó đụng vào trong đệm từ trường, tạo thành những vết lõm khí mắt thường nhìn thấy được, sau đó bị bắn ra ngoài.

Chúng điên tiết cắn loạn vào mấy miếng hợp kim tạo ra những âm thanh cà rốp cà rốp. Nỗ lực của chúng chỉ vô ích, đệm từ trường vốn không phải là vật chất rắn, trong khi hợp kim làm nên trang bị bảo hộ này của người Lausiv cực kỳ cứng. Bọn cá cắn tới bay cả răng ra ngoài nhưng không để lại nổi một vết trầy. Tuy vậy, nó cũng cho thấy lực cắn mạnh tới mức nào.

Sushan cười khẩy:

“Cho chừa nhé. Chút động vật nho nhỏ cũng học đòi đấu với thứ chuyên dụng trong môi trường không gian.”

Lũ cá tập trung lại càng lúc càng nhiều. Tuy chúng không đâm xuyên qua được nhưng bám vào với số lượng lớn, cực kỳ kinh tởm và bất tiện. Bây giờ ba người bọn họ tiếp tục tiến lên trước cũng sẽ gặp khó khăn vì mất tầm nhìn.

Thuốc Nổ nhăn mày, cậu đang quan sát cấu tạo của mấy con cá này, dự cảm xấu đã xuất hiện. Thứ này đã cứu cậu rất nhiều lần, là một loại bản năng của người lính, rất khó mà sai sót. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên những tiếng nổ bôm bốp không ngừng nghỉ. Lúc đầu còn rất nhỏ nhưng sau đó ầm ầm cứ như pháo dây ở sát ngay bên tai.

Nước ở xung quanh màng bảo hộ sủi bọt sùng sục và bắn chan chát về phía bên trong. Lũ cá ở phía trước nằm chết la liệt nhưng những con phía sau tiếp tục xông lên. Không ngừng cắn xé lớp màng. Đệm từ trường vẫn đứng vững nhưng mấy miếng hợp kim ở trước mặt Thuốc Nổ đã bắt đầu bị ăn mòn.

Sushan và Margarida đều sợ tái mét cả mặt trước độ hung hãn này, áp sát lưng vào nhau nhìn chằm chằm vào lũ cá. Sushan bắt đầu la hét:

“Ôi cái vận đen đủi này. Gặp sinh vật nào không gặp, lại gặp đúng thứ điên đánh bom cảm tử. Lời ban nãy không tính, chỉ là nói giỡn… nói giỡn thôi. Tôi đây cũng chưa muốn chết dưới đáy biển này đâu.”

Thuốc Nổ bực bội đá cậu ta một cái. Cậu chợt phát hiện ra gần đây cậu có sở thích mới là đá tên nhát chết này. Nếu lâu lâu mà không đá thì đúng là không chịu được:

“Mè nheo cái gì, không phải cá nổ đâu, là do tuyến nước bọt của chúng đấy.”

Đoạn cậu chỉ vào trong những con đang ở sát đệm từ trường nói:

“Nếu cậu quan sát kỹ phía dưới răng của chúng sẽ thấy những cái túi được tạo ra từ polymer Carbon và Fluoride. Trong đó, loài cá quái quỷ này dự trữ một loại siêu acid hợp thành từ Hydro, Fluoride và Antimon. Những vụ nổ kinh dị là do thứ siêu acid này phản ứng mãnh liệt trong nước. Hợp kim của màng bảo hộ cũng là bị nó ăn mòn.”

“Anh không có cách nào ngăn chúng lại à?” – Sushan nghe nửa hiểu nửa không, hệ thống hóa học của Namuh cũng không phải là giống hoàn toàn với cách gọi của Liên Bang.

“Không tôi cũng như cô cậu thôi, làm gì có cách gì?” – Thuốc Nổ mỉm cười thần bí.

Hai người kia thấy Thuốc Nổ bình chân như vại thì cũng an tâm hơn. Quả nhiên, sau khi ăn mòn được hết một phần ba đám hợp kim thì lũ cá kia cũng chết hết. Sushan thở phào nhẹ nhõm:

“Anh đã lường trước được tình huống này rồi?”

Thuốc Nổ vác khẩu FLSR -24 lên vai, không đáp mà nói:

“Đi tiếp thôi, dưới đáy biển này có vẻ như cũng chẳng an toàn hơn trên kia đâu.”

Trải qua một lần dọa hú vía thì cơn mệt mỏi buồn ngủ của họ cũng tan mất. Cả ba lại tiếp tục hướng về phía bóng tối mà đi. Càng xuống sâu bên dưới, họ càng bắt gặp nhiều loài động vật thiên kỳ bách quái. Phần lớn chúng đều trốn tới đáy biển, để tránh bị trọng lực của ba thiên thể khổng lồ trên bầu trời kia hút đi mất.

Khoảng năm tiếng đồng hồ sau, họ đã tới được ngoài rìa thành phố ngầm. Đây là một thế giới của những thứ dựng thẳng đứng. Không chỉ tàn tích kiến trúc ở xung quanh mà tất cả các loại tảo biển đều vươn lên như những cột trụ, khi màng bảo hộ va chạm vào chúng thì chúng chỉ hơi lệch sang một bên rồi nhanh chóng trở lại tư thế ban đầu.

Ở điểm cuối phía xa, ngay giữa trung tâm thành phố chính là kim tự tháp mục tiêu.

Họ hết sức chậm rãi băng qua đống phế tích, lòng luôn tự nhủ rằng càng gần tới đích của cuộc hành trình, họ có thể gặp một thứ kỳ quặc nào đó mà họ không biết được trước. Dù sao nhiệm vụ thế giới của Thổ Giới đã chết không biết bao nhiêu người, nhiệm vụ thế giới của Hỏa Giới cũng chẳng thể an toàn hơn là bao.

Vậy mà đến tột cùng, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Nhóm ba người đã tới được tường rào bên ngoài của kim tự tháp. Thuốc Nổ nhíu mày:

“Không biết ở bên trong là thứ gì nhưng màng không-thời gian càng bị kéo dãn nghiêm trọng hơn nữa. E là hành trình của chúng ta sẽ càng bị thu ngắn lại nữa.”

Margarida hỏi cậu:

“Vậy có thể ở đây bao lâu nữa ạ?”

Thuốc Nổ đưa tay trái của cậu ra trước ánh sáng của chiếc đèn pin, trên đó được gắn một thiết bị nhỏ, kết nối trực tiếp với máy chủ trên chiến hạm của Lausiv. Bọn họ đều không hiểu được cách quy đổi đo lường của Lausiv nên Thuốc Nổ phải giải thích:

“Khoảng chừng sáu tiếng đồng hồ nữa. Càng vào sâu trong thì sẽ càng rút lại, phải tới điểm cụ thể mới biết chúng ta còn bao nhiêu thời gian.”

Khi họ vừa đặt chân qua khỏi tường rào tiến vào trong khuôn viên kim tự tháp thì một chuyện không ai ngờ tới xảy ra. Hệ thống đèn của cả kim tự tháp đột ngột sáng bừng lên. Kể cả có đang sở hữu Tổ Nhãn của người Lausiv, Thuốc Nổ cũng không tìm ra được nguyên nhân của sự việc này. Họ còn đang đứng ngần ngại phía trước sân thì từ trong mặt cát đối diện, tự nhiên nứt ra một cái khe.

Gọi là đường nứt nhưng thật sự giống như mặt đất ở đây đột ngột tách ra khỏi nhau ở tốc độ cao vậy. Cát bụi ở chỗ đó bay mù mịt.

Lúc họ định thần nhìn lại cũng là vừa khi một con mắt to lớn từ dưới mặt đất đang nhìn họ. Con mắt này đen nháy, hoàn toàn không có phần lòng trắng của kết mạc. Nó di chuyển rất lờ đờ nhưng rõ ràng là tiêu cự đang hướng về phía ba vị khách không mời ở nơi đây. Thuốc Nổ la lớn:

“Chạy đi!”

Đoạn cậu quay đầu lao về phía ngược lại, tránh khỏi cái kim tự tháp này. Sushan và Margarida không kịp phản ứng liền bị văng ra tới rìa màng bảo hộ, nghiễm nhiên được lớp đệm từ trường kéo cả thân người di chuyển theo.

Ba người nghe một tiếng rít chói tai ở phía đằng sau, quay đầu lại nhìn thì thứ kia đã lộ hoàn toàn ra khỏi mặt đất. Đó là một sinh vật có cấu tạo quen thuộc nhất với Thuốc Nổ từ khi tới hành tinh này cho đến giờ. Trừ bỏ việc thân thể của nó dài tới gần 40m, mắt có mí rõ ràng và không nhận ra vảy nằm ở đâu hết thì nó trông không khác gì một con cá mập khổng lồ.

Nó bơi xung quanh kim tự tháp hai vòng như đánh dấu lãnh thổ, tốc độ trong nước nhanh tới đáng nể, bọn Thuốc Nổ đi trên đôi chân chẳng thể nào sánh kịp. Đoạn nó lao thẳng về phía họ, động tác tràn đầy sát ý. Thuốc Nổ lúc này đã chạy được tới tàn tích gần nhất. Cậu làm một cú giậm nhảy phi thường, cả thân người vút về phía bức tường đổ nát trước mặt.

Thuốc Nổ cũng mặc kệ vật cản phía trước, xoay người 180 độ ở trên không trung, đầu súng FLSR – 24 nhắm thẳng về phía con cá. Động tác này hết sức liều lĩnh, nếu là bình thường thì cậu đã va mạnh vào tường rồi dính đa chấn thương rồi. Có điều, bức tường này vốn chẳng thể xuyên qua được màng bảo hộ của người Lausiv. Thay vì tiếp tục đi tới, cả màng bảo hộ bị bắn ngược lại như một quả bóng cao su.

Gần như chỉ đúng hai giây sau khi màng bảo hộ rời khỏi vị trí đó thì một hàm răng kinh khủng sắc nhọn đã tớp ngang qua. Trong một trận chiến như thế này, khoảnh khắc quyết định tất cả. Con cá đã lỡ trớn, còn Thuốc Nổ đang giương thẳng súng về phía con ngươi của nó rồi bóp cò.

Viên đạn xuyên thẳng qua lớp đệm từ trường của Lausiv giống như không có gì ở đó rồi lao đi vào trong bề mặt nước. Xung quanh viên đạn bùng ra một lớp bọt bong bóng khí khiến cho vận tốc của nó không hề bị ảnh hưởng bởi lực cản bên trong nước. Thuốc Nổ chỉ mua đúng ba viên loại đa môi trường này trước khi vào Hỏa Giới.

Sushan ở bên cạnh cũng đang không ngừng nổ súng nhưng phần lớn đạn của cậu ta đều bị rơi xuống đáy biển khi vừa ra khỏi màng bảo hộ chưa tới 2m. Tiếng súng của cậu ta ù đặc. Thuốc Nổ cảm giác như thời gian trôi chậm lại. Viên đạn chưa kịp chạm tới mắt con thú thì mí mắt nó đã hạ xuống.

Ở chỗ tiếp xúc có một luồng nhiệt hỏa đi theo phương vuông góc đâm thẳng vào. Mí mắt con cá chẳng hề bị xuyên qua mà lại phát ra âm thành leng keng, như hàng loạt mảnh kim loại va chạm vào nhau. Ba người Thuốc Nổ chỉ thấy một cái bóng lóe lên, đuôi của nó đã đánh văng màng bảo hộ một cú ra xa tít tắp.

Ba người ở bên trong lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, tám miếng hợp kim xoay tứ tung rối hết cả mắt. Con cá lại tiếp tục lao lên vừa đẩy vừa cắn xé dữ dội. Thuốc Nổ lắp một viên đạn nữa vào nòng, bắn trực diện lên thân người nó. Hiệu quả lần này còn thê thảm hơn. Viên đạn va trúng lớp da rồi bật ra theo một góc hoàn toàn đúng với nguyên tắc phản xạ, một vết xước cũng không để lại.

Thuốc Nổ tháo tung cây FLSR – 24 rồi lần nữa ghép lại, tốc độ cực kỳ nhanh, nó đã chuyển sang một thứ vũ khí xịt có dạng cây đuốc. Cuối cùng cậu đã phải xài tới con bài tẩy của cây súng này lần thứ hai, đó là vũ khí sinh hóa. Cậu đưa hẳn đầu nòng ra ngoài, vẩy trực tiếp vào trong nước trước mặt con vật.

Cả một khu vực biển trở thành màu đen. Các loài tảo xung quanh nhanh chóng nổi lên từng vết lốm đốm rồi héo quắt lại, chứng tỏ sự đáng sợ của thứ vũ khí này, kể cả không ở trong không khí. Vậy mà con cá lớn kia tới một chút dấu hiệu suy yếu cũng chẳng có, ngang nhiên tiếp tục hành hạ bọn Thuốc Nổ.

Cậu quan sát trên bề mặt da của nó, thấy bao nhiêu chất độc cùng virus bám được vào, đều bị một chất dịch từ trong da tiết ra hòa tan hết cả. Cho tới lúc này, Thuốc Nổ vẫn không từ bỏ, cậu nói với Margarida:

“Mau sao chép một ít da thịt của bọn anh đi”

Margarida kỳ quái trước yêu cầu của Thuốc Nổ nhưng cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Chấn động liên tục khiến cho việc này tương đối khó khăn, song cuối cùng Margarida cũng xoay xở ra được. Cô bé còn chưa kịp vui mừng thì ở bên ngoài, con cá đã đánh văng được một trong tám miếng hợp kim của màng bảo hộ ra xa. Nó rơi xuống mặt cát, không còn dấu hiệu cử động lại nữa.

Ba người lập tức cảm nhận được một loại áp lực không tên. Một số tia nước nho nhỏ đã bắt đầu xì vào bên trong màng bảo hộ

Thuốc Nổ giật lấy mấy miếng thịt trên tay của Margarida, mặc kệ khuôn mặt nhăn nhó vì kinh tởm của Sushan, vội vàng xé toạc ra rồi ném chúng rời khỏi màng bảo hộ. Máu tươi hòa lẫn trong nước thành một màu đỏ nhàn nhạt. Hung tính con vật lúc này mới coi như được mở ra hoàn toàn. Nó làm động tác quẫy giật cực kỳ mạnh ở trong nước rồi lao tới cắn xé mấy miếng thịt kia.

Thuốc Nổ lẩm bẩm:

“Có hi vọng rồi!”

Đoạn cậu dặn dò hai người:

“Lát nữa một khi tôi ra hiệu chạy thì lấy hết sức bình sinh, ba chân bốn cẳng mà chạy nghe chưa? Tôi không muốn phải kéo theo hai người như lúc nãy đâu.”

Sushan và Margarida gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Con quái cũng không vì việc này mà dừng lại. Mấy miếng thịt kia còn chẳng đủ nhét kẽ răng của nó. Nó tiếp tục tấn công màng bảo hộ bên ngoài.

Khi một miếng hợp kim nữa bị gỡ xuống, lớp đệm từ trường xung quanh đã yếu lắm rồi. Hai người đồng hành với cậu đã sắp tới giới hạn chịu đựng, Thuốc Nổ bỗng quay phắt đầu về phương xa, nói dồn dập:

“Được lắm, mảnh ghép còn thiếu ở đây rồi.”

Đang lặn ở bên trong nước, chính là một trong những con drone của Thuốc Nổ, làm nhiệm vụ giám sát và cảnh giới gần con tàu. Thông qua thiết bị gắn nơi tay, cậu không thể quan sát được hình ảnh từ camera của chúng nhưng ít ra điều khiển thì không có vấn đề gì.

Thuốc Nổ đưa nó vào bên trong màng bảo hộ, bắt đầu lặp lại như hồi nãy, xé thịt tưới máu lên trên con drone. Các cánh quạt bay của nó rít lên một tiếng, chuyển thành dạng chân vịt phóng vụt đi ở trong nước. Điều này ngay lập tức thu hút được sự chú ý của sinh vật kia, khiến nó lao theo.

Thuốc Nổ hét:

“Chạy về hướng kim tự tháp.”

Cả ba người đều vắt giò lên cổ mà chạy. Trong ba người thì thể lực của Thuốc Nổ là tốt nhất, tiếp theo là Sushan, cuối cùng mới tới Margarida. Bởi vậy, gần như toàn bộ động lượng của cái màng bảo hộ này là do cậu và Sushan gánh lấy.

Vì con drone kia chỉ còn là vật hi sinh nên cậu đã tăng cường công suất đèn của nó lên mức tối đa. Trạng thái này chắc chắn chẳng duy trì được bao lâu nhưng Thuốc Nổ không quan tâm mấy. Từ nơi của họ trông sang, chiếc drone đã bị con cá khổng lồ bắt kịp, chuẩn bị há miệng đớp lấy. Sushan vừa thở hồng hộc vừa la:

“Không được rồi, làm sao mà kịp chứ!”

Thuốc Nổ cười một cái đầy ẩn ý:

“Sai rồi, nó đã câu cho chúng ta đủ thời gian. Nhanh chân lên, tiếp tục chạy đi!”

Sushan còn chưa kịp hiểu Thuốc Nổ nói vậy là có ý gì thì con cá đã rít lên một tiếng gào chói tai, cực kỳ giận dữ. Đuôi của nó bị nhấc bổng lên trời, cả thân hình quẫy đạp vô cùng dữ dội. Sóng biển rung lên từng cơn, không khác gì lúc đang có động đất ngầm. Con cá muốn quay về bảo vệ lãnh địa của nó trước nguy cơ từ đám Thuốc Nổ, nhưng nó không làm sao dứt ra được.

Nếu có người quan sát khung cảnh từ phía bên trên đại dương, họ sẽ nhận ra rằng vị trí con cá đang ở, chính là ngay bên dưới một cái “thác trời” nơi mà dòng nước bị cuốn theo đường chéo về phía ngôi sao lùn đen ở trên cao.

Khi con cá thoát ra được khỏi lực hút kinh khủng đó thì bọn Thuốc Nổ cũng đã hoàn thành được chặng đường và đứng ngay trước lối vào kim tự tháp. Sushan đưa cho con cá một ký hiệu ngón tay thối, sau đó cười ha hả rồi đâm đầu chạy vô sâu trong.

Kim tự tháp có kết cấu đơn giản tới mức không thể tưởng tượng được, chỉ có mỗi một cái hành lang thẳng đuột từ phía cửa ra vào, không nhánh, không lối rẽ. Bờ tường hai bên viết chi chít nghuệch ngoạc những chữ, số, công thức, hình vẽ, theo một thứ tiếng xa lạ mà Thuốc Nổ chưa trông thấy bao giờ. Cậu không biết Namuh có lưu ngôn ngữ của người Ángelos trong máy dịch thuật không nên chẳng dám đoán mò.

Thuốc Nổ nhìn thiết bị trên tay trái, miệng đếm:

“5 ngày 20 giờ 12 phút”

“3 ngày 12 giờ 40 phút”

“Gần 1 ngày rưỡi.”

“Xuống chỉ còn 10 tiếng rồi!”

Khi cậu tới được phòng trung tâm thì thiết bị đã rơi tới đáy - 10 phút đồng hồ, may mà không còn dấu hiệu tiếp tục tụt. Thuốc Nổ mỉm cười:

“Chúng ta còn 10 phút. Chinh phục nhiệm vụ này thôi.”

Sushan và Margarida đều khẽ gật đầu.

Đoạn cậu đưa hai tay đẩy cửa, một ánh sáng chói lòa phát ra.



Khi Thuốc Nổ lấy lại nhận thức thì cậu đang ở trong buồng dinh dưỡng của Namuh ở trên Tưởng Giới trạm. Đồng hồ gắn liền với nó ghi rằng chuyến lặn của cậu đã kéo dài 19 ngày 20 giờ. Nếu đúng theo lộ trình 200 năm của chu kỳ thì con số này phải xấp xỉ 20 ngày mới đúng. Thuốc Nổ cảm nhận một nỗi giận không tên, điên cuồng bật thốt ra đầu chót lưỡi:

“Peaky, tại sao lại đăng xuất ta ra sớm hơn? Ngươi biết là ta đang làm nhiệm vụ thế giới mà?”

“Peaky, trả lời đi?”

Tất cả những gì cậu nhận được chỉ là sự im lặng. Đột nhiên, khoang dinh dưỡng của Thuốc Nổ chấn động ầm ầm. Cậu nhận ra chúng không đến từ bản thân cái khoang mà hệt như cả Tưởng Giới Trạm đang run rẩy dữ dội vậy

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc