Thời Không Lụi Tàn

Chương 47: Hình chiếu




Thuốc Nổ đi cẩn thận từng bước trên boong. Sàn tàu thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh kẽo kẹt. Sải bước của cậu ngắn và từ tốn, các giác quan đều được đẩy lên mức độ tập trung cao nhất.

Cậu không thể không làm như vậy. Thứ sinh vật kia lai vô ảnh, khứ vô hình, kể cả lúc nó bắt mất Sushan và Margarida, cậu hoàn toàn chẳng cảm nhận được dấu hiệu nào cả. Hai người kia thì ngay cả đến một tiếng kêu cứu cũng không thốt lên được.

Đáng sợ! Quá đáng sợ!

Nhờ vậy cậu mới thấy được thực lực của một tên cấp lớp 4 là ghê gớm nhường nào. Mikhail và tên họ Hiểu kia lúc trước cũng lang thang trong đây một khoảng thời gian chỉ e không hề ngắn, vậy mà bọn kia chút xíu căng thẳng cũng chẳng xuất hiện.

Thuốc Nổ chỉ còn cách buồng ngủ đông của người Lausiv khoảng hơn hai mươi mét. Cậu hít một hơi thật sâu, đưa đèn pin soi rọi về hướng đó. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, bên tai Thuốc Nổ nghe tiếng gió rít thoáng qua, lông tơ trên người dựng đứng cả lên cảnh báo. Não bộ của cậu thậm chí chưa kịp phản xạ thì tay phải đã giương khẩu súng laser lên bắn quét một đường.

Từ phía bên trái cậu vang lên một tiếng xèo xèo của thứ gì đó bị cháy. Thuốc Nổ cảm nhận được một xung lực khổng lồ đánh thẳng vào lồng ngực cậu ở chính diện, hất cậu lộn một vòng trên không rồi đập mạnh vào vách tàu đằng sau.

Cậu lồm cồm bò dậy, đèn pin đã văng ra khỏi tay từ lúc nào rồi nhanh chóng biến đi mất hút. Cảnh vật chung quanh chìm vào bóng tối. Xa xa chỉ còn nghe thấy âm thanh khục khặc, khục khặc đều đều như tiếng cười mỉa mai của ai đó.

Một tay Thuốc Nổ vẫn cầm khẩu súng laser, tay kia đã rút luôn là một thanh hợp kim kiếm thủ thế. Cậu đứng vững trong gần nửa phút, thấy đối phương không tiếp tục tấn công thì rút tiếp ra một cây pháo sáng ném về phía trước. Đây là cây cuối cùng trên người cậu.

Ánh sáng màu lam lại lóe lên, hành lang yên tĩnh như chết, chẳng có sinh vật nào ở trên đó cả. Thuốc Nổ ỷ có ánh sáng, tiếp cận sát vào chỗ buồng ngủ đông. Khu vực ngoài cùng là hai cái buồng mà Sushan và Margarida đang nằm co cuộn lại ở trong đó. Bên trên chúng lần lượt đề hai hàng chữ:

“Hạm đội trưởng Ztein Vtis”

Và “Phó Hạm đội trưởng Zlara Vtis”

Hai người bọn Sushan vẫn còn thở nhưng rất yếu, chân tay họ đều bị gập lại thì mới có thể xếp gọn gàng bên trong. Thuốc Nổ không cứu người ngay mà đi dọc theo dãy buồng ngủ. Mỗi cái đều có đánh tên của từng người riêng biệt trên đó:

“Sĩ quan cấp Z1 Zaost Vein”

“Sĩ quan cấp Z4 Zing Veux Voir”

“Tân binh Zick Vaer”

Bên trong nằm la liệt những sinh vật kỳ dị giống thứ đã tấn công cậu nãy giờ. Có điều, phần lớn trong số đó có màu sắc bên ngoài là đen chứ không phải trắng xám, Thuốc Nổ cũng không rõ điều này có liên quan tới giới tính hay không.

Nếu bọn họ đúng là người Lausiv thì cách hành xử quả là kém văn minh tới đáng sợ, hoàn toàn không giống như tưởng tượng của Thuốc Nổ về một chủng tộc hào hoa, lịch thiệp và quý phái, tương xứng với danh xưng nền văn minh cấp 7. Cậu thử mở thiết bị dịch thuật lên, bắt đầu tiến hành giao tiếp bằng tiếng Lausiv.

Cậu nói chậm, to và rõ ràng, giới thiệu nguồn gốc và mục đích tới đây, cố gắng thể hiện rằng mình không hề có ác ý. Đáp lại cậu vẫn chỉ là sự im lặng và im lặng. Thuốc Nổ đành tiếp tục đi xung quanh thăm dò. Ở phía sau cùng của dãy buồng ngủ, cậu phát hiện một đống tròn phập phồng trông giống như những quả trứng sinh vật sống.

Ngoài chúng ra thì nơi này đã chẳng còn lại thứ gì khác đáng chú ý. Thuốc Nổ mím môi, đành phải thực hiện biện pháp cuối cùng đó là tìm kiếm và tiêu diệt hoàn toàn con quái vật kia. Cậu cũng không muốn cứ suốt ngày phải nơm nớp lo sợ, tự nhiên nó nhảy ra từ một góc hành lang nào đó rồi tấn công.

Cậu thong thả rời khỏi phòng ngủ đông, đi ngược về phía con tàu ban đầu mà họ đã dùng để tới đây. Qua hai lần rẽ, cậu đã tới được chỗ hai cái cửa roăng ngăn cách tàu. Cậu cũng không bỏ trốn một mình mà nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng chính giữa hành lang, kiên nhẫn chờ đợi.

Nếu đã không thể biết chính xác đối phương ở đâu thì cách tốt nhất là dẫn dụ đối phương tự lao đầu tới. Đây đích thị lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến. Là một quân nhân, Thuốc Nổ đã quá quen thuộc với việc này.

Mười phút trôi qua…

Nửa tiếng trôi qua…

Một tiếng trôi qua…

Con mồi vẫn không hề có động tĩnh.

Thuốc Nổ lại chẳng biết được rằng bức vách tàu đằng sau lưng cậu đang nở ra một con mắt to tròn, chảy tong tong chất dịch màu đỏ thẫm, lạnh lùng nhìn hình bóng của cậu. Nó chớp chớp hai cái rồi đóng lại như chưa bao giờ có mặt ở đó từ đầu.

Một tiếng rưỡi trôi qua…

Hai tiếng trôi qua…

Ba tiếng trôi qua…

Nhịp đập tim Thuốc Nổ hoàn toàn bình ổn. Cậu như một người thợ săn kiên nhẫn mà lạnh lùng, hoàn toàn không có ý định bỏ dở kế hoạch, quyết dồn con mồi tới chỗ chết.

Thuốc Nổ cuối cùng nở nụ cười đắc thắng.

Trong không khí vang lên một tiếng xé gió, tiếp theo là một tiếng va chạm đánh cái cheng. Tay trái của cậu cầm thanh hợp kim kiếm mà run lên bần bật, cả người bay trên không trung. Tay phải Thuốc Nổ cầm súng laser tăng hết công suất, quét một đường vòng cung ra phía đằng sau đầu. Cú bắn này không cần quan sát nhưng lại chính xác tới cực điểm.

Các mối nối giữa hai con tàu lập tức gãy ngang, bộ đệm bên ngoài cũng bị xuyên thủng. Phi thuyền ban đầu của bọn Thuốc Nổ gần như ngay sau đó liền bị kéo lệch sang phải do tác động của trọng lực từ thiên thạch kia, để hở ra một khoảng trống mênh mông của không gian vũ trụ.

Thuốc Nổ cảm thấy luồng không khí lưu động bên trong tàu chảy tràn ra bên ngoài. Chỉ mới giây trước còn nhẹ nhàng từ tốn thì giây sau đã trở thành tiếng ào ào chiếm trọn màng nhĩ. Phổi cậu vận động hết công suất để hít vào, cố chống lại sự thoát khí của các phế nang. Hai tay gồng sức bám chặt lên vách tàu.

“Chịu đựng! Nhất định phải chịu đựng qua khoảnh khắc quyết định này.”

Thuốc Nổ đánh cược trong vài giây ngắn ngủi trước khi hệ thống máy tính điều khiển con tàu này nhận ra tình trạng rò rỉ và sập cửa khẩn cấp xuống, cậu có thể tống loài sinh vật kia ra ngoài vũ trụ. Điều này chỉ thành công nếu loài sinh vật đó không còn đủ trí thông minh để phán đoán tình hình. Đối với cậu, nó giống như là trực giác hơn là một kết luận hiển nhiên.

Nó đã thật sự sập bẫy!

Thuốc Nổ chỉ thấy một cái bóng trắng vụt qua trước mắt, đối thủ đáng sợ đã hành hạ cậu từ đầu tới giờ liền bị hút ra khỏi hành lang về phía vô tận bóng tối. Thuốc Nổ quay đầu lại, nhìn, thấy nó đang bám lủng lẳng vào một trong các mối nối còn nhô ra của tàu, cố gắng tìm cách bò vào lại phía bên trong.

Ở khoảng cách này, Thuốc Nổ càng cảm nhận rõ con mắt của sinh vật hằn lên những tia giận dữ và oán độc khủng khiếp. Nó hét lên từng tiếng ngắt quãng, không rõ ý nghĩa nhưng chắc chắn không phải tiếng Lausiv vì thiết bị dịch thuật của cậu không có phản ứng gì.

Thuốc Nổ giương súng laser lên, khoang miệng mở lớn, đầu súng hướng thẳng về phía sinh vật bên dưới kia. Chiến thắng chỉ còn cách cậu đúng một cái bóp cò nữa thôi.

Hay là chính cậu đã tưởng tượng ra vậy nhỉ?

Từ đầu phía bên kia của hành lang xuất hiện một con sinh vật giống y hệt với thứ mà cậu đã sắp đẩy ra được khỏi tàu. Thuốc Nổ ngay lập tức rơi vào tình thế trước mặt sau lưng đầu thọ địch. Con quái vừa mới xuất hiện nhìn về phía Thuốc Nổ gầm gừ một tiếng. Ở chỗ vách tường cậu đang bám vào đột ngột hiện ra một con mắt quỷ dị.

Cậu hoàn toàn không có cơ hội phản xạ lấy một lần, con mắt kia đã chớp một cái. Cây súng laser từng cứu cậu qua không biết bao nhiêu hoàn cảnh hiểm nghèo từ lúc vào Hỏa Giới tới giờ lập tức gãy làm đôi. Phần đầu liền bị cuốn phăng ra ngoài vũ trụ.

Sinh vật kia phát ra một tiếng khẹt khẹt, đây mới đúng là tiếng cười mỉa mai mà Thuốc Nổ đã nghe từ đầu tới giờ. Cậu cắn chặt răng, dù sao cũng không thể để thành quả bấy lâu bị lãng phí. Cậu đưa tay lên thắt lưng, vơ lấy lựu đạn, dùng miệng rút chốt.

Cậu không lập tức ném ngay mà đếm đúng một giây. Với tốc độ khí lưu và khoảng cách như thế này, chỉ cần cậu canh thời gian chuẩn thì thứ quái quỷ sau lưng kia sẽ bị bắn bay ra không gian mà không có cơ hội phản ứng. Đây là một kèo đấu chiến thắng khó thoát khỏi tay Thuốc Nổ. Cậu sẽ chỉ còn cần giải quyết một con nữa thôi.

“Đúng vậy! Chỉ một con nữa thôi mà. Nhưng nó đang làm gì thế kia?”

Sinh vật còn lại đang cạy mở vách tường hành lang ngay ở phía đối diện. Từ trong đó để lộ ra một hệ thống máy móc và dây nhợ hết sức lạ lẫm. Thuốc Nổ mặc kệ nó, quăng thẳng lựu đạn về phía sau, mắt nhìn theo chăm chú.

Ngay khi quả lựu đạn rời tay thì cậu biết mình thành công rồi. Vụ nổ sẽ diễn ra ngay trước mặt sinh vật kia nhưng lại ngoài tầm với của nó. Tất cả đều hoàn hảo.

Đều hoàn hảo cho tới khi Thuốc Nổ cảm giác một trận thiên địa toàn chuyển, cả cơ thể của cậu như kéo dài ra vô tận. Lực hút lúc này thay vì kéo cậu văng ra ngoài vũ trụ thì lại đưa cậu trở ngược vào lại trong phi thuyền. Đi kèm theo đó là cả con quái thú và trái lựu đạn kia. Thuốc Nổ gào lên điên tiết, giọng pha lẫn đôi chút thất lạc:

“Alcubierre!”

Chính nó, thứ được giấu kín ở trong vách tường tàu mà con số hai kia đã cạy mở ra. Lại lần nữa, chỉ trong cùng một ngày mà Thuốc Nổ bị cùng một thứ quấy rối kế hoạch. Con số hai chắc chắn là có trí thông minh hơn con thứ nhất rất nhiều.

Vì con thứ nhất đã nằm quá xa nên dù cho có đóng cửa sập của tàu cũng không thể cứu được đồng bọn. Bởi vậy con số hai đã dùng động cơ Alcubierre để gấp không gian cái hành lang lại khiến cho điểm đầu và điểm cuối cái hành lang chồng chập với nhau.

Hiệu ứng gấp không gian này là một hiệu ứng tức thời, nghĩa là theo thuyết tương đối nó lan truyền với tốc độ gần 300000 km/s trên màng không thời gian. Trong khi đó, vận tốc di chuyển của không khí để cân bằng áp suất trong tàu còn xa mới đạt được tới mức ngang vận tốc ánh sáng. Bởi vậy, có một đoạn thời gian ngắn, luồng khí lưu trong tàu mới di chuyển đảo ngược lại.

Lực bị nghịch chiều khiến Thuốc Nổ bị kéo khỏi vách tường rồi lao về phía sinh vật thứ hai. Trong khi đó, sinh vật thứ nhất cũng bắn thẳng vào phía sau lưng của cậu. Miêu tả thì dài dòng nhưng khoảng thời gian này xảy ra rất nhanh chóng. Thuốc Nổ chỉ còn lựa chọn duy nhất là cận chiến. Cậu hét lớn:

“Tới đây!”

Đoạn, cậu vung lên cả hai thanh hợp kim kiếm, lợi dụng mặt sàn tàu làm điểm tựa để xoay một vòng lớn rồi tung người chém vào đối phương.

Rẹt! Rẹt!

Ngay sau đó, hai tiếng răng rắc nữa phát lên. Thuốc Nổ đau đớn như cả hai cánh tay vừa cùng bị trật khớp. Trước mắt cậu, hai thanh hợp kim kiếm cũng đồng thời bị đối phương dùng cơ thể đánh cho gãy lìa ra khỏi tay cầm.

Thuốc Nổ khom người lại, tung một cú đá móc vô vọng vào trên hộp xương hình nón của đối phương. Thân hình nó cứng như sắt thép, đầu mũi chân cậu giật ngược ra lại mà nó chẳng hề suy suyển chút nào.

Đằng sau lưng cậu, con quái vật thứ nhất cũng đã tới, múa lên vuốt sắc, chuẩn bị rạch cậu một đường làm đôi. Thuốc Nổ nhắm tịt mắt lại, tay nắm trái lựu đạn cuối cùng ở bên hông. Không ngờ, kết thúc hành trình của mình lại ở trên con tàu không gian chết chóc vô vị này.

Khoảnh khắc dừng lại như tại nơi vĩnh hằng. Trong đầu Thuốc Nổ có rất nhiều hình ảnh xoẹt qua như tia chớp nhưng không có cái nào thực sự chờ đợi cậu cả. Điểm cuối của chúng là giây phút cậu trao chiếc nhẫn cũ vào ngón tay trỏ của Pearl Min Lee, giọng lẩm bẩm:

“Anh tới rồi.”

“Chưa phải lúc đâu anh.”

“Là ai đấy?”

Thuốc Nổ giật đánh thót mình, tiếng nói ấy xa xôi như ở trong ảo giác của cậu. Bên tai vang lên một tiếng cạch, tiếp theo là tiếng nổ của quả lựu đạn ban đầu. Thuốc Nổ chỉ kịp nhận ra nó phát xuất ngay từ phía trong của chiếc động cơ Alcubierre kia thì đằng sau đã chịu cảm giác của một đường rạch đau nhức tận xương tủy.

Không gian trước mắt cậu một lần nữa kéo dài ra vô hạn. Hai con quái thú đều biến mất trong khoảng cách ấy, chiếc phi thuyền cũng biến mất, thiên thạch cũng biến mất, tất cả đều biến mất. Trước mắt cậu không còn gì khác ngoài một màu trắng xóa.

Chẳng biết trải qua bao lâu, có thể là mười năm, trăm năm hay hàng triệu triệu năm, cũng có thể chỉ mới có vài phút, ở nơi đó, không có khái niệm về thời gian tồn tại, Thuốc Nổ cuối cùng mới thoát ra được hiệu ứng gấp không gian. Cậu ngồi xuống thở hồng hộc, trái tim vẫn chưa bình tĩnh lại từ giây phút chiến đấu cuối cùng với hai sinh vật kia.

Nơi cậu đang ngồi là một cánh đồng hoa xinh đẹp ở một thế giới tràn đầy ánh sáng, chim chóc bay lượn tưng bừng, mùi thơm ngọt ngào tươi mát. Trên đỉnh bầu trời là một khung lồng kính cao vô tận tới thiên không, từ bên dưới nhìn ra là hằng hà sa số những vì sao tươi đẹp của vũ trụ.

Chiếm trọn góc bên trái bầu trời lúc này là một hành tinh khổng lồ đang quay tròn với tốc độ mắt thường có thể nhận biết được. Xung quanh hành tinh là một đám thiên thạch màu trắng xóa xoay đều, ở bên dưới này nhìn lên tổng thể trông không khác gì một con mắt khổng lồ đang ngắm nhìn từ phía trên bầu trời.

Thuốc Nổ quay đầu lại, chỉ thấy đằng sau lưng của mình có một chuỗi tập hợp các hình bóng mờ mờ của chính mình, xếp thành một hàng kéo dài tới tận đường chân trời, không biết kết thúc là nơi nào. Cậu quay lại, vung tay, những hình bóng ấy như hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ khẽ rung động gợn sóng nhưng không để lại trên tay cậu bất cứ một cảm giác gì.

Thuốc Nổ kiểm tra một hồi, chẳng thấy những vết thương của mình ở đâu cả. Cậu ngẩn ngơ đi lại xung quanh. Cánh đồng hoa này rộng lớn tới vô tận, xa xa cũng không thấy có núi đồi gì cả, cứ như cả thế giới này chỉ là một mặt phẳng toàn hoa và hoa vậy. Sau tầm mười phút, đột ngột từ đằng sau lưng của cậu mọc lên một cái ngai to lớn sáng lấp lánh.

Nó có cấu tạo như một hình hộp chữ nhật được làm hoàn toàn bằng vàng, ở mặt trên được khoét lõm vào một hình nón lật ngược. Phía trên ngai từ trong không khí nở ra một con mắt cực kỳ to lớn, chiều cao cũng phải lên tới hơn bốn mét. Bên trong con mắt bước ra một sinh vật giống với thứ mà cậu đã phải đối đầu trên con tàu ma kia.

Chỉ có điểm khác biệt là toàn thân nó vàng óng ánh, con mắt chính giữa thân nghiêm nghị, trên một tay còn cầm một cây trụ tròn dài trông như quyền trượng vậy. Đi ngay sau nó là một nhóm lộn xộn những sinh vật tương tự nhưng vẻ ngoài kém bắt mắt hơn. Chúng tỏa ra đứng thành một vòng tròn vây lấy sinh vật kia vào giữa.

Từ trong người nó phát ra một âm thanh cao vút, Thuốc Nổ nhanh chóng được dịch lại:

“Chủng tộc bí ẩn! Chào mừng ngươi đã tới tinh hệ ****, quê hương của người Lausiv. Ta là trưởng hộ vệ giả, người đứng đầu của Lausiv. Chức vụ này khiến cho ta không thể có tên, ngươi có thể đơn giản gọi ta là ZV”

Thuốc Nổ nắm tay, đặt lên lồng ngực bên trái, cúi chào một cái. Cậu chưa kịp nói điều gì thì một trong số những tên vây quanh ZV đã gào thét:

“Sao ngươi dám thất lễ như vậy. Ngài trưởng hộ vệ giả cao quý đã hạ mình giới thiệu thân phận cho ngươi, vậy mà thay vì lên tiếng trước, ngươi lại làm một hành động không rõ mục đích như thế.”

ZV đập tay vào thân mình của hắn, tên thủ hạ liền im bặt đi. Hắn nói một cách từ tốn:

“Trong văn hóa của Lausiv ta, thị giác luôn luôn là nguồn gốc của mọi cảm nhận đối với thế giới. Bởi vậy ta hoàn toàn không phiền lòng khi hắn đáp lại bằng một cử chỉ thay vì lời nói. Là một người của nền văn minh bậc cao, ngươi phải luôn giữ được trong đầu ý tưởng rằng, những kẻ bậc thấp đôi khi sẽ hành xử thô lỗ không giống với mong muốn của ngươi. Nếu không học cách chấp nhận nó, ngươi sẽ không xứng đáng là bề tôi của những vị thần Nogard của sắc màu.”

Thuốc Nổ lúc bây giờ mới có cơ hội lên tiếng. Cậu cúi đầu thấp hơn một chút, cố gắng nhái theo âm vực của tên thủ hạ kia:

“Ngài ZV cao quý. Ta là Trần Ngọc, một nhân loại vô tình lạc tới Lausiv. Ta…”

“Ngươi đang nói dối!”

Thuốc Nổ ngạc nhiên trước câu khẳng định xanh rờn của ZV. Hắn nói tiếp, tông giọng hơi tăng lên nửa cung:

“Thứ nhất, ngươi chắc chắn không phải là nhân loại. Ngươi có thể lừa được người khác chứ không thể lừa được con mắt của người Lausiv. Thứ hai, ngươi không phải là vô tình đến được đây. Ngươi đã quấy rối giấc ngủ vĩnh hằng của một lăng mộ Lausiv trên không gian. Ở Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung của chúng ta, đây là tội ác không thể tha thứ. Ngươi có lời gì để nói không?”

“Ngài bảo sao? Tôi không phải là nhân loại?”

Một thứ cảm xúc khó miêu tả thành lời đang tràn ra trong lòng cậu. Biết bao lâu nay cậu đã đi tìm kiếm một đáp án cho câu hỏi mình là ai. Cuối cùng, tại Lausiv này, một nền văn minh cấp 7, một giống loài cao cấp nhất trong vũ trụ, đã có người khẳng định với cậu rằng, cậu không phải là một nhân loại mà là một thứ gì đó khác.

Nụ cười hạnh phúc nở trên môi cậu.

“Thêm nữa… Nói cho ta biết thêm nữa đi! Rút cuộc ta là ai? Tại sao ta lại tồn tại trên thế gian này? Tại sao ta lại chịu lời nguyền rủa sống sót?” – Giọng Thuốc Nổ càng lúc càng lớn.

ZV lạnh lùng đáp lại:

“Quả là vậy! Ngươi không hề hối hận với tội ác của mình. Có lẽ ta đã trông chờ quá nhiều vào một sinh vật bậc thấp như vậy rồi. Đem hắn đi tế tổ nhãn.”

Đám thủ hạ kia xông lên bao quanh lấy Thuốc Nổ. Cậu theo bản năng mà rút hai thanh hợp kim kiếm ra, thủ thế sẵn sàng chiến đấu. Nào ngờ trên tay của cậu chỉ còn lại hai cái chuôi kiếm. Tới tận lúc này Thuốc Nổ mới nhận ra được là mình hoàn toàn không còn bất kỳ một thứ vũ khí nào nữa.

Cây súng FLSR-24 của cậu đã biến mất cùng với Margarida, cây súng laser và hai thanh kiếm đều bị gãy ở trên đoạn hành lang nối liên hai con tàu vũ trụ kia. Bộ khung cơ động của cậu còn bị hư hỏng sớm hơn, tất cả những gì cậu còn chỉ là một quả lựu đạn vô thưởng vô phạt giắt ở nơi thắt lưng.

Thuốc Nổ giằng quả lựu đạn ra, lòng thầm tính toán quyết tâm cướp vũ khí liều chết, đám người Lausiv xung quanh cậu đều rút ra từ trong người những miếng hình vuông mỏng đen sì chẳng biết làm bằng chất liệu gì. Ở trên chúng có đánh hai loại ký hiệu khác nhau. Một trong đó là dấu cộng và một cái kia là dấu trừ trong tiếng Lausiv.

Thuốc Nổ chỉ kịp hiểu tới đây thì vài dòng điện tích cực lớn bắn xuyên qua người cậu từ đủ mọi phía. Cả người Thuốc Nổ đổ vật xuống, tay chân vẫn còn giật giật do dòng điện tồn đọng trong cơ thể nhưng hệ thần kinh đã vô lực điều khiển thân hình. Đám người Lausiv cẩn thận bẻ hết khớp tay chân của cậu rồi mang cậu đi về phía phương xa.

Nhận thức của Thuốc Nổ vẫn hoàn toàn tỉnh táo trong suốt quá trình này. Vũ khí của họ thật quá tân tiến, cậu hoàn toàn bó tay hết cách. Tới bây giờ cậu mới có thể quan sát cách di chuyển của người Lausiv ở khoảng cách gần như vậy. Họ có hai phương pháp chủ đạo, đó là để thẳng người và lướt đi trên không trung như có một lớp đệm từ trường bên dưới, hoặc là xoay ngược người và dùng tay để lết trên mặt đất.

Dấu vết cậu thấy trên tàu lúc ban đầu hẳn là do cách thứ hai gây ra.

Họ đi cả nửa ngày trời nhưng trước mắt Thuốc Nổ ngoài hoa thì cũng chỉ toàn là hoa, thật sự giống như cánh đồng này kéo dài vô biên vô tận vậy. Càng đi xa, Thuốc Nổ càng cảm thấy khoảng cách giữa những cái bóng đằng sau lưng mình như bị kéo dãn ra. Cơ thể cậu cũng trở nên hơi mờ nhạt đi.

Đám người Lausiv, giống như hoàn toàn không để ý tới những sự việc bất thường đang diễn ra với cậu vậy, mà tiếp tục cuộc hành trình của họ. Thêm khoảng hơn một phần tư ngày đường nữa thì cuối cùng họ cũng dừng ở đích. Đó là một cái điện thờ lớn nằm trôi lơ lửng trên không trung. Ở bán kính tầm năm mươi mét tính từ bên dưới điện thờ ra xung quanh, những bông hoa đều héo úa lụi tàn hết cả.

Mấy tên Lausiv hơi xốc người cậu lên một cái, sau đó vác cậu rời khỏi mặt đất, bay vào bên trong.

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc