Thời Không Lụi Tàn

Chương 4: Mật danh




Thí nghiệm TT, hay dự án TT là tên gọi tắt của thí nghiệm du hành thời gian, một trong những hạng mục nghiên cứu khoa học tối mật của đại học Greater Oceania có sự kết hợp chặt chẽ với chính phủ Liên Bang. Ngay cả cháu trai của hiệu trưởng như Alan Hooper cũng không biết được gì nhiều ngoài cái tên của thí nghiệm này.

Nó được tiến hành ở phía sân sau của trường và khu vực này nghiêm cấm các sinh viên không có phận sự lai vãng lại gần. Nó được che đậy bằng một dự án phát triển khí động học cho ô tô của một công ty tư nhân và cấm sinh viên với lý do là bản quyền sở hữu trí tuệ.

Trong phòng thí nghiệm ngầm dưới mặt đất, Phạm Quang đang thao thao bất tuyệt với một cán bộ của Liên Bang, có lẽ là chính trị gia. Cả phòng đẩy cậu ta ra làm nhiệm vụ này chỉ e là vì cậu ta là người nhanh miệng nhất:

“Thí nghiệm này dựa trên những phát kiến lớn của nhà khoa học người Europa Anzek Skeeme, người đầu tiên đã đưa một Photon đi ngược thời gian. Đây là đi ngược thời gian đích thực chứ không phải là nghịch đảo trạng thái tồn tại nhờ nghịch đảo entropy.”

“Hai cái đó khác nhau à?”

“Tôi lấy ví dụ ông có một quả trứng bị vỡ do rơi từ tay ông xuống đất Ông có thể hiểu nghịch đảo entropy là biến một quả trứng đó từ dưới đất tự sắp xếp lớp vỏ cho liền lại, di chuyển ngược lên rồi đậu một cách lành lặn vào tay ông như lúc ban đầu. Tất cả rơi vào mắt ông như một cuốn phim quay ngược thời gian vậy. Có điều, thời gian trong thực tế không hề thay đổi gì cả. Việc quả trứng liền lại hoàn toàn không thể thay đổi sự việc trong quá khứ là người ta từng quan sát được quả trứng bị vỡ. Trong khi đó đối với đi ngược thời gian thật sự, quả trứng vỡ thì vẫn cứ là quả trứng vỡ, dịch chuyển nó tới một thời điểm bất kỳ trong quá khứ chẳng giúp nó liền lại. Chỉ có điều nếu ta gửi nó càng lâu về trong quá khứ thì kết quả nhận được ở hiện tại là quả trứng sẽ càng hư thối hơn thôi. Ở một tập hợp thời điểm nhất định trong quá khứ, sẽ tồn tại song song hai quả trứng với hai trạng thái khác biệt là vỡ và lành.”

“Tôi không hiểu lắm mục đích thí nghiệm này. Không phải lúc nãy cậu nói đã từng có ông Aztec nào đấy thành công trong thí nghiệm này rồi ư?”

Phạm Quang hơi nhíu mày khó chịu trước câu hỏi ngớ ngẩn của tay cán bộ nhưng vẫn lễ phép đáp:

“Anzek Skeeme thưa ngài. Trí giả Skeeme đã thực hiện một công trình phi thường. Tuy nhiên công trình đó còn chưa hoàn thiện. Sau khi ngài Trí giả thành công trong việc đưa một Photon về quá khứ thì ông loay hoay không biết làm cách nào để đưa các vật thể lớn hơn. Cuối cùng ông cho xuất bản hết toàn bộ công trình của mình và để lại trong đó một thứ quyến rũ chết người đã đánh đố các nhà khoa học trong nhiều năm nay.”

Người nữ thư ký bên cạnh tay cán bộ chợt mở miệng đáp:

“Phương trình Skeeme tổng quát”

“Đúng vậy, chính xác là phương trình Skeeme đó chị” – Phạm Quang hơi ngạc nhiên trả lời.

“Khác với Photon vốn không có khối lượng tĩnh, việc đưa một vật có khối lượng tĩnh khác 0 đi ngược thời gian là một vấn đề vật lý lý thuyết cực kỳ phức tạp, một trong năm tử đề của vật lý lý thuyết trong hai thế kỷ qua. Tuy nhiên nó đã được giải quyết một cách tình cờ nhờ những phát hiện của trí giả Frielsmann von Stagg trong việc tương tác với chiều thứ năm của không gian. Từ đó chúng ta đã phát hiện ra phương trình Skeeme là một phương trình không hoàn thiện. Việc xây dựng hoàn chỉnh phương trình Skeeme tổng quát trở thành xương sống cho thành công của dự án TT”

Ông cán bộ hơi đá mắt qua phía Thuốc Nổ, người đang cùng với các giáo sư khác hiệu chỉnh thông số thực nghiệm ở phía xa thông qua kết nối Alterealm, tông giọng cũng không khỏi pha chút khinh miệt:

“Vậy ra đó là lý do mà một người Hỏa Tinh như cậu ta ở đây à.”

“Đúng vậy thưa ngài, Thạc Sĩ Trần là người có đóng góp lớn nhất để giải phương trình Skeeme trong dự án này. Không chỉ vậy, cậu ta còn là một nhà bác học thực sự trong nhiều lĩnh vực khác có liên quan và là một cố vấn không thể thiếu của dự án.”

“Hừ, dù sao cũng là một người Hỏa Tinh. Mắt nhìn người của tôi không sai đâu. Cậu ta là kiểu người có bí mật. Cậu cũng đừng quá tin tưởng cậu ta, luôn phải giữ cảnh giác đấy. Cậu là tài sản quý của Trái Đất hiện tại.”

Phạm Quang chưng ra một cái vẻ mặt không cho là đúng. Ông cán bộ cũng không chủ động nhắc lại với cậu ta. Ở phía bên này, Thuốc Nổ đang nằm trong buồng Alterealm, hai tay liên tục điều chỉnh. Buồng ngay kế bên là một giáo sư trung niên có khuôn mặt góc cạnh chữ điền, để một ít râu cằm. Ông ta đang vừa làm việc vừa tán dóc với Thuốc Nổ:

“Lão cán bộ béo đó thật là, chả có ý tứ gì cả. Nằm đây mà còn nghe được lão nói. Tin tôi, cậu đừng nghe lời lão nói nhảm. Nhà lão có ba đời nhận được Huân Chương Bảo Vệ Địa Cầu, ông cụ nội của lão còn hi sinh trong Tinh Chiến, nghe nói là tàu bị bắn cháy bởi anh hùng sao Hỏa Lưỡi Liềm Đỏ rồi rơi vào tầng khí quyền. Đến một mảnh vụn cũng không còn sót lại để mà an táng. Vậy nên lão mới thù địch với người sao Hỏa như vậy. Nghiên cứu khoa học chỉ phân người dở người hay, làm gì có cái cớ lấy xuất thân mà võ đoán như vậy bao giờ.”

“Cảm ơn giáo sư, em thật sự không sao ạ, em đã quen với việc này rồi”

Ông giáo sư biết mấy chủ đề này có nói nhiều cũng chỉ là vô ích, một lần là đủ rồi nên vội đổi đề tài:

“Mà cậu biết không, tôi rất thích ứng dụng mới từ Thực tại thay thế (*) này, làm việc với các cấu trúc hạ phân tử cực kỳ tiện lợi. Người trẻ các cậu còn không biết đâu. Lúc nhỏ tôi hay nghe ông ngoại tôi kể chuyện. Thời ông còn khó khăn, đâu có khoa học kỹ thuật phát triển tiện lợi như bây giờ. Phương tiện kết nối chính của họ lúc đó chỉ là Internet thô sơ. Các cậu chắc từng nghe qua trên báo đài chứ chưa từng có cơ hội thử sử dụng bao giờ. Nó chỉ ở trên cái màn hình hai chiều, muốn tương tác gì thì gõ bàn phím hoặc dùng chuột để sử dụng, muốn truyền tải gì cũng phải thông qua dây cáp, lại còn phải đi vòng qua các cổng trung gian. Khác biệt lớn nhất với Alterealm này là nó chẳng có cách gì tạo hình chiếu của cậu vào trong Internet để cậu trực tiếp quan sát và tương tác cả. Do vậy thí nghiệm là thí nghiệm, Internet là Internet, chả có cách nào để cậu tối ưu hóa hai thứ với nhau…”

(*) Alterealm = Alternative Realm = Thực tại thay thế

Thuốc Nổ cũng nói chen vài câu xem như là kéo tiếp đề tài. Hai người nói chuyện rôm rả. Thuốc Nổ có kiến thức cực kỳ sâu rộng ở trong nhiều lĩnh vực, kể cả những việc mà ông giáo sư gọi là từ thời ngày xửa ngày xưa cũng không hề làm khó được cậu. Càng nói, ông giáo sư càng nể phục cậu, lại thêm phản cảm với tay cán bộ của Liên Bang.

Sau một thời gian thì có vài giáo sư lục tục trở về, họ là nhóm kiểm tra hệ thống đường ống gia tốc hạt dài đến hơn 200 km nằm ngay bên cạnh. Đây cũng là công trình nguyên khối lớn nhất nằm ở Lầu Trung. Hiệu chỉnh rất nhanh đã làm xong, một lão giáo sư đứng tuổi bước tới đại diện cho cả nhóm phát biểu vài câu trước khi chạy thử, chủ yếu là tóm tắt tiến độ, động viên mọi người và tuyên bố khởi động lần thí nghiệm thứ 130.

Đại khái cũng vì có tay cán bộ ở đây chứ bình thường ai làm phần nấy thôi, thời gian đâu mà phát với chả biểu. Nói xong, ông giáo sư bấm một cái nút màu đỏ trước mặt mình để khởi động thí nghiệm. Ngay lập tức, có một nghiên cứu sinh phụ việc cầm một cái đĩa nhỏ chạy tới khu trung tâm, mở một cái hộp kim loại nhỏ ở đó ra rồi bỏ chiếc đĩa vào.

Cái đĩa có ba lớp rõ rệt gồm hai lớp ngoài cùng trông hơi giống thủy tinh, có thể nhìn xuyên qua được, lớp ở giữa là một mạng lưới gồm các con chip và dây nhợ siêu nhỏ mắc chằng chịt.

Sau khi cậu nghiên cứu sinh chạy ra thì khu vực trung tâm được khóa lại hoàn toàn. Qua màn hình quan sát, cả nhóm chỉ thấy cái hộp bắt đầu xoay tròn với tốc độ nhanh dần đều cho tới khi hoàn toàn không thể quan sát được bằng mắt thường nữa đồng thời có ba luồng ánh sáng rất lớn theo ba sợi dây dẫn tiến vào trong cái hộp kim loại.

Qua khoảng chừng hai phút thì chiếc hộp xoay chậm lại rồi ngừng hẳn. Không khí cả phòng thí nghiệm nén lại như có thể nghe được nhịp thở của từng người. Cậu nghiên cứu sinh lại tiếp tục vào trong khu vực trung tâm, mở cái hộp kim loại ra. Sau khi quan sát một chút bên trong thì cậu ta lại đi tới một chiếc hộp khác ở gần đó, nhẹ nhàng mở nắp ra, từ trong đó lấy ra một chiếc đĩa giống y hệt chiếc đĩa ban nãy.

Cậu ta bấm bấm vài cái ở trên chiếc đĩa rồi đột nhiên cười toe toét dơ ngón cái về phía camera quan sát. Một khoảng im lặng kéo dài năm giây rồi đột nhiên.

“Thành công rồi!”

“Tuyệt vời!”

“Không thể tin được nổi!”

“Ôi, tạ thượng đế, cuối cùng đã hoàn thành rồi!”

Không khí phòng thí nghiệm chỉ đợi có thế mà vỡ òa. Tuy đã đặt kỳ vọng rất cao vào lần thứ 130 này, nhưng quá trình thuận lợi đến thế cũng không khỏi khiến mọi người phấn khích Các giáo sư ôm nhau vừa cười vừa khóc như những đứa trẻ. Thuốc Nổ và ông giáo sư mặt chữ điền bắt tay nhau một cái thật chặt rồi cùng giơ nắm đấm ăn mừng.

Phạm Quang sau khi ôm tay cán bộ Liên Bang cũng vẫn không quên quay qua chiếm chút tiện nghi từ cô thư ký của lão. Cậu nghiên cứu sinh vừa bước ra thì đã có người không chờ nổi, lục tục thay phiên nhau đi vào để nhìn tận mắt kết quả nghiên cứu. Cô thư ký vốn là người da trắng, cách nhìn về tiếp xúc nam nữ cũng khá thoáng, vừa ra khỏi vòng tay Phạm Quang thì hỏi ngay:

“Vậy tức là đã thành công rồi hả?”

“Đúng vậy thí nghiệm số 130 đã có kết quả mỹ mãn rồi chị.”

“Nhưng tôi không hiểu, rõ ràng là cậu ta lấy chiếc đĩa ra từ một cái hộp khác mà.”

“Là thế này, bản chất bước nhảy thời gian mà chúng em xây dựng là dựa trên việc mở một cổng tạm thời để cố định vật cần di chuyển trong một vị trí ở không gian năm chiều mà không thuộc về vũ trụ của chúng ta. Sau đó bộ định hướng của chiếc đĩa sẽ giúp cho nó trở về vũ trụ của chúng ta vào đúng vị trí của chiếc hộp thứ hai, vào thời điểm mười giây trước khi thí nghiệm bắt đầu.”

“Ý của cậu là ngay từ ban đầu không có ai bỏ một chiếc đĩa nào vào chiếc hộp thứ hai nhưng sau đó chiếc đĩa từ chiếc hộp thứ nhất xuất hiện ở chiếc hộp thứ hai. Vậy không phải là dịch chuyển tức thời à?”

“Là du hành thời gian, du hành thời gian đó ạ. Chiếc đồng hồ nguyên tử mà chúng em gắn trên đĩa là bằng chứng xác đáng nhất cho điều này.”

“Vậy còn những nghịch lý của du hành thời gian. Nghịch lý ông nội? Vòng lặp nhân quả? Nghịch lý Newcomb?”

Phạm Quang đang định giải thích tiếp thì từ đằng sau cậu ta có một cái vỗ vai nhẹ nhàng, bên tai vang lên một giọng rất ấm áp và từ tốn:

“Thực tiễn là bằng chứng đanh thép nhất cho lý thuyết thưa quý cô Angelina. Chúng ta nên ăn mừng với những thành quả hiện tại cái đã. Còn những điều ta chưa biết, thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội để tiếp tục trả lời.”

“Ngài Hiệu Trưởng”

“Giáo sư Hooper”

Sự xuất hiện của Kurt Hooper càng làm cho không khí trở nên náo nhiệt. Ông điềm đạm đáp lời từng người, không chút nào mất kiên nhẫn, càng không có bên trọng bên khinh. Khi thấy Thuốc Nổ vừa bước ra khỏi khu trung tâm thực nghiệm thì Kurt Hooper cũng nhẹ nhàng lại gần cậu mở lời:

“Chúc mừng cậu, Nam Trung. Ta có được nghe từ những lão bạn già của ta rằng cậu đã có đóng góp mang tính quyết định trong việc thực hiện dự án này. Ta biết cuộc sống của một người Hỏa Tinh ở đây hoàn toàn không dễ dàng. Ta cũng xin lỗi cậu về thái độ không đúng mực của thằng cháu ta đối với cậu và cảm ơn chân thành vì những đóng góp của cậu cho Liên Bang.”

Kurt Hooper hơi cúi đầu trước Thuốc Nổ. Đây là một hành động không dễ dàng gì với một người từng là gia chủ của một gia tộc lớn của Trái Đất như gia tộc Hooper. Có điều, phong thái của ông không hề tạo ra cho người khác cảm giác hèn kém, luồn cúi chút nào mà theo một cái cách đầy quý tộc, thể hiện sự tôn trọng với cả bản thân và người đối diện Thuốc Nổ đưa hai tay ra nắm lấy vai người giáo sư già, khẽ nâng ông thẳng người lên:

“Thầy nói gì vậy. Trong những ngày đầu tiên em tới đây, chính thầy là người đã nâng đỡ và hướng dẫn cho em rất nhiều, không chỉ về chuyên môn mà còn cả về cuộc sống và con người của Mẫu Tinh. Vì vậy nên em biết ơn thầy còn không hết. Xin thầy hãy ngẩng mặt lên đi ạ.”

“Ôi cậu xem, cái thân già của ta, tới chừng này tuổi đầu mà chỉ có mỗi đứa cháu đích tôn. Nó còn trẻ người non dạ quá, không biết lúc nào mới có thể làm ta yên tâm được đây. Xem như cậu nể mặt ta mà đừng có trách nó.”

Thuốc Nổ hơi ngạc nhiên trước thái độ khách sáo của giáo sư Hooper, chả lẽ bên cảnh sát Liên Bang đã có động thái lớn nào chăng. Vốn ngay từ đầu cậu cũng không quan tâm mấy tới mấy trò vặt của Alan Hooper nên vội đáp:

“Thầy nghĩ nhiều rồi ạ. Em cũng có lỗi trong chuyện này. Nói cho cùng thì cũng chỉ là bạn học tính hơi nóng nảy, đùa nhau một chút thôi ạ. Không có gì quá nghiêm trọng đâu thầy.”

“Ừ, lão già này cũng chỉ có một mong ước như vậy. Mà thôi, hôm nay ta ghé qua chủ yếu là có ba chuyện. Thứ nhất là theo dõi tiến độ của TT. Thứ hai là thay mặt thằng Alan nhận lỗi với cậu. Thứ ba cũng là tiện thể để nhắn cho cậu một cái tin từ Ban Tổ Chức và Sự Kiện nhắc cậu nhớ chiều nay đại diện cho Khoa Vật Lý tham dự buổi tập huấn về Độ Trễ.”

Giáo sư Hooper hơi liếc mắt qua tay cán bộ Liên Bang nói tiếp:

“Vì hôm nay có cả ngài Hohenzollern tham dự nữa nên bên kia muốn tổ chức một cách đàng hoàng, không làm mất mặt trường. Ta chỉ dặn chừng trước là ngài Hohenzollern đây vốn không có thiện cảm lắm với người Hỏa Tinh các cậu. Nhưng cậu cũng không cần lo lắng quá, cứ tuân theo trình tự là được, ông ta cũng không đến nỗi trong một sự kiện chính thức mà đi làm khó một Nghiên Cứu Sinh như cậu.”

Thuốc Nổ chưng ra cái biểu tình nằm không cũng trúng đạn với giáo sư Hooper:

“Em biết rồi thưa thầy, để em đi chuẩn bị.”

Thuốc Nổ chào giáo sư Hooper, Phạm Quang và mọi người khác ở trong văn phòng rồi nhanh chóng di chuyển về khu nhà trung tâm. Tuy cậu và tay cán bộ Liên Bang cùng đi chung một đường nhưng hiển nhiên cậu còn chưa có dở hơi mà chờ ông ta và cô thư ký để cùng đi chung. Khi Thuốc Nổ đến hội trường lớn thì ở đây đã khá náo nhiệt.

Trường đại học Greater Oceania có tầm 20,000 sinh viên theo học được chia làm 15 khoa và mỗi khoa lại chọn ra khoảng 20 – 25 sinh viên đại diện để đi dự buổi tập huấn này. Thuốc Nổ nhác đếm sơ số lượng người trong hội trường thì đoán được các đại diện đã tập hợp lại gần như đầy đủ.

Thuốc Nổ vừa định bước lên bậc thang hội trường để tìm ghế ngồi thì từ bên khu của Khoa Thiết Kế, một cái “Máy định vị Thuốc Nổ” cực kỳ đáng yêu đã vẫy vẫy tay với cậu ta. Thuốc Nổ lên tới nơi thì vừa nghe được Pearl Min Lee nói với cô bạn ngồi bên cạnh:

“Thế tụi em đi đây”

“Ừ, lát nữa gặp lại”

“Lát nữa gặp”

Thuốc Nổ đã từng gặp cô bạn này trong mấy chuyến đi chơi với Pearl Min Lee vài lần. Cô ấy có họ là Simizu, tên thì đến chính Thuốc Nổ cũng thật sự không biết và cậu cũng không hỏi bao giờ. Lúc họ đi cùng nhau thì Pearl Min Lee chỉ gọi cô bé là Onee-chan (**) để thể hiện sự thân thiết của hai người mặc dù họ chẳng có bà con gì với nhau cả.

Thuốc Nổ thì gọi là Simizu hoặc đôi khi là Simizu-san. Cô bé có khuôn mặt trái xoan, cắt tóc ngắn và để mái, trang điểm vừa phải, không mang vẻ đẹp sắc cạnh mà nhẹ nhàng như một cô bạn hàng xóm nhà bên.

(**): Chị trong tiếng Nhật

Thuốc Nổ cũng chào cô bé rồi dắt theo Pearl Min Lee đi về phía cuối của hội trường. Hội trường vốn rất lớn, lại không chứa đủ sinh viên nên từ phía trên cao nhìn xuống chỉ thấy từng tốp người rải rác, rời rạc. Hai đứa chọn đại một cái hàng ghế gần cuối ngồi xuống. Thuốc Nổ hôn má Pearl Min Lee hỏi:

“Hôm nay học gì?”

“Lịch sử thiết kế. Chán chết đi được. Em cũng muốn tập trung lắm nhưng cái giọng đều đều của Giáo Sư Gây Mê thật là đáng sợ. Em ngồi bàn cuối nên ngủ tỉnh queo.”

“Chắc là không phải ngủ rồi mơ thấy anh đi.”

“Chán chết, chẳng thú vị gì cả.”

“Thực ra thì sắp có điều thú vị đây. Không phải Simizu nói là nhà bạn ấy đang định tham gia đấu thầu một dự án xây dựng của quân đội ở trên Lầu Cao à. Có biết hôm nay anh vừa gặp ai không?”

“Anh gặp ai thế?”

“Bernard von Hohenzollern, con cáo già của bất động sản ở Mẫu Tinh, cực kỳ có tiếng nói trong quân đội. Bình thường ông ta đều ở Âu Quận, không dễ dàng gì mới gặp được ông ta ở Greater Oceania này đâu.”

“Vậy ông ta tới đây làm gì? Dù chưa ra trận bao giờ thì ông ta cũng có cái uy của một thượng tá Liên Bang đấy, em sợ Onee-chan không ứng phó nổi. Anh thử nghĩ cách gì đi!”

“Không sao đâu, em nói thế là hơi khinh thường nhà Simizu rồi. Tuy chỉ là thương nhân nhưng nếu cho họ đủ tình báo thì năng lực làm việc cũng khá lắm. Chưa kể thời gian vẫn còn tương đối nhiều. Ông ta đại diện quân đội tới giám sát dự án của anh, chưa thể đi ngay trong một sớm một chiều, cái tập huấn này chỉ là bình phong thôi. Em cứ nhắn một tiếng với Simizu trước đi đã.”

“Anh nói phải, để em nói chuyện với Onee-chan.”

Pearl Min Lee vội lấy điện thoại ra nhắn tin với Simizu. Tuy điện thoại lập thể đã được phát minh từ rất lâu nhưng nhiều người, đặc biệt là phụ nữ vẫn thích sử dụng điện thoại thật, cầm trên tay hơn giống như một kiểu phụ kiện làm đẹp. Thuốc Nổ lướt một vòng quanh hội trường thì thấy Alan Hooper đang ngồi ở bên khoa Kinh Doanh nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu. Nhớ lại mấy lời giáo sư Hooper nói khi trước, Thuốc Nổ vắt hai tay sau đầu, dựa sát vào lưng ghế, bơ đẹp cậu ta.

Rất nhanh, từ bên hông cánh gà, Bernard von Hohenzollern đang cùng với một phụ nữ vừa trò chuyện vừa bước vào hội trường. Thuốc Nổ nhận ra đây không phải là cô thư ký ban nãy mà là một thành viên của ban Tổ Chức và Sự Kiện trường. Lão Bernard trở về ghế ngồi trong khi người phụ nữ bước lên bục phát biểu bắt đầu bài diễn văn:

“Chào mừng các vị khách quý và các em sinh viên của đại học Greater Oceania tới với buổi tập huấn Độ Trễ và cách phòng chống tác hại của Độ Trễ do Bộ Giáo Dục Liên Bang kết hợp với Ban Lãnh Đạo nhà trường tổ chức. Vì thời gian của chúng ta bây giờ đã hơi có… độ trễ nên tôi xin phép được bắt đầu vào luôn.”

Người phụ nữ khi nói thì nhấn mạnh vào ba từ “độ trễ” ở trong câu. Vài tiếng cười bên dưới vang lên vì cách chơi chữ này, thoáng chốc khoảng cách giữa diễn giả và người nghe đã được kéo tới gần hơn.

“Như các em đã biết, Độ Trễ là một hiện tượng khoa học không giải thích được trong đó dòng thời gian chảy qua một người trở nên rất chậm hoặc bị ngừng lại hoàn toàn. Tùy mỗi trường hợp, Độ Trễ có thể kéo dài từ vài giây tới vài tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian xảy ra Độ Trễ, cơ thể của con người hoàn toàn không thể phản ứng lại với môi trường xung quanh bởi sự bất lực của phản xạ thần kinh và các giác quan. Một số đặc điểm của Độ Trễ là cơ thể bỗng nhiên sơ cứng, các cử động cực kỳ chậm chạp và chỉ có thể nhận biết qua một số bộ phận cá biệt như ngón tay, tròng mắt; cơ thể phản ứng yếu, hoặc hoàn toàn không có phản ứng với các thí nghiệm phản xạ thần kinh. Độ Trễ thậm chí được Hội Khoa Học Liên Bang xếp vào một trong năm tử đề của vật lý lý thuyết. Sau đây tôi sẽ chiếu một số hình ảnh về tác hại của Độ Trễ.”

Trên màn hình xuất hiện một slide hình ảnh chạy từ từ. Hình ảnh đầu tiên là một chiếc tàu vận tải liên hành tinh của Liên Bang va vào ga hàng hóa của một Cảng hàng không liên hành tinh nào đó vì tài xế bị Độ Trễ trong lúc đang lái tàu. Hình ảnh thứ hai là một người đàn ông với khuôn mặt tím tái đang được đưa vào bệnh viện vì bị Độ Trễ trong lúc tắm trên sông băng.

Hình ảnh thứ ba khá nổi tiếng vì đây là một vận động viên nhảy dù nghệ thuật từng thi đấu ở Olympic Sergei Suvorov. Anh rơi tự do từ độ cao 6 km so với mặt đất trong lúc tập luyện và tử vong ngay khi tiếp đất.

Sau phần thuyết trình là một số thực hành liên quan tới nhận biết Độ Trễ và cách xử lý khi gặp một người có biểu hiện của Độ Trễ. Thuốc Nổ cũng tham gia một vài lần. Cách xử lý không quá tệ nhưng cũng không lấy gì làm quá đặc sắc. Tập huấn xong thì đã gần 6h tối. Pearl Min Lee muốn rủ Thuốc Nổ cùng đi ăn tối nhưng cậu ta nhanh chóng từ chối vì có hẹn trước. Sau khi Thuốc Nổ dỗ dành cô nàng một chặp thì hai đứa cũng tách nhau ra.

Thuốc Nổ tới tủ khóa cho sinh viên của trường, lấy từ trong đó ra một cái cặp táp. Xong việc, cậu móc túi áo cầm lấy tấm danh thiếp mà Daniel Finch đưa cho cậu ta lúc sáng, xem lại một hàng chữ nhỏ ở mặt sau. Cậu mở điện thoại lập thể ra, nhắn cho Phạm Quang cái tin rồi không nhanh không chậm rời khỏi trường, đi về phía Đại Vận Kiều, quay ngược trở về Lầu Thấp.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cậu đã có mặt trước quán The Fur ở tiểu khu Cabramatta. Mặt Trời lúc này đã sắp lặn, Sunano lại có chi phí rất cao vào ban đêm nên hầu như mọi nhà trong tiểu khu đều đã thu các tấm panel năng lượng Mặt Trời lại, sử dụng Ắc Quy dự trữ để chạy đèn điện.

The Fur lúc này im lìm chìm trong bóng tối; nó chỉ mở cửa cho thực khách vào ăn bữa sáng và bữa trưa. Thuốc Nổ khẽ đưa tay nhấn chuông cửa, đợi một chút thì cửa khẽ hé mở, bên trong có tiếng cô bé phục vụ ban sáng vọng ra:

“Xin lỗi quý khách, quán không phục vụ bữa tối ạ.”

Thuốc Nổ không nói gì, chỉ đưa tấm thẻ danh thiếp vào, sau một lúc cửa mở ra, cô bé ngoái đầu ra nhìn nhìn hai bên đường rồi nói với Thuốc Nổ:

“Anh đến tư vấn giá nhà đất ạ.”

“Đúng vậy, tôi ở bên văn phòng địa ốc.”

“Mời anh vào”

Thuốc Nổ bước vào thì cô bé đóng sập cửa lại. Hai người không ai nói tiếp với nhau câu nào, đi thẳng về phía sau quán. Cô bé mở cửa gian phòng lạnh để chứa đồ ăn rồi từ bên ngoài mang một cái thang nhỏ vào trong. Không khí lạnh ở trong phòng tràn vào phổi kết hợp với ánh sáng hơi mờ mờ tạo ra cảm giác rùng rợn quỷ quái.

Cô bé trèo lên, móc từ trong túi ra một cái gờ nào đấy gắn lên trần nhà. Sau khi vang lên tiếng cạch thì cô bé đá cả cái thang ra, thân người treo lủng lẳng ở trên cái gờ. Sức nặng của cơ thể cô bé kích hoạt một cái chốt cơ quan nào đấy. Một cánh cửa nhỏ ở đằng cuối phòng lạnh mở ra.

Thuốc Nổ nhấc cái thùng gà nguyên con đông lạnh đang nằm chắn đường cậu ta qua một bên rồi bước vào. Bên trong là một gian phòng tối và ẩm thấp, được thắp sáng bằng mấy ngọn nến. Trong phòng đã ngồi sẵn một người mặc suit đen, mang kính râm đen và đội một cái mũ fedora che hết trán. Ông ta chỉ tay về phía đối diện ra dấu mời Thuốc Nổ ngồi rồi mở miệng:

“Rất hân hạnh được gặp lại, Trung Úy”

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc