Thời Không Lụi Tàn

Chương 21: Đại biến




Khi Thuốc Nổ tỉnh dậy thì thấy một cái gì đó mềm mềm bé nhỏ đang cựa quậy ở trong lòng mình. Cậu vô thức nhăn mặt, miệng lẩm bẩm:

“Đừng cựa nữa Pearlie, để anh ngủ thêm tí nữa đi mà.”

Rồi chợt cậu thấy cái gì đó bất hợp lý mà mở bừng mắt ra.

Chỉ thấy nằm trong lòng cậu là một con bé nhỏ tầm mười tuổi đang ngủ say sưa. Con bé nhìn ở góc nghiêng rất có duyên, má lúm đồng tiền, tư thế nằm đúng tiêu chuẩn thục nữ. Rõ là một cái tiểu mỹ nhân trời sinh. Thuốc Nổ hoàn toàn không ngờ được con bé nô lệ mà mình đem về mấy hôm trước lại có thể ra dáng như vậy sau khi tắm rửa sạch sẽ.

Mũi cậu ngửi thấy mùi thơm mềm mại làm con người ta hết sức dễ chịu.Nói vậy chứ cậu cũng chẳng có cảm giác gì với con bé cả, ít ra mà xét theo tuổi thì nó cũng còn quá nhỏ, cậu cũng không phải kẻ biến thái. Có điều một thời gian ở chung với tiểu Pearlie thì cậu cũng không khỏi nhiễm một phần thói quen yêu thích những thứ nhỏ nhỏ dễ thương từ cô nàng.

Con bé bị cậu đánh thức, đưa khuôn mặt ngái ngủ ra mà biểu tình:

“Mặt đất lạnh lắm, cháu muốn ngủ trên sập.”

Thuốc Nổ mới để ý tới mấy ngày qua cậu bận bịu quá mà chưa hỏi han con bé này cẩn thận. Cậu khẽ nâng người con bé dậy, dựa nó vào sát vách lều, miệng hỏi:

“Cháu tên là gì? Làm sao lại lạc tới đây rồi bị quân Đại Việt bắt?”

“Cháu tên Quỷ Nhỏ, vốn ngày xưa sống cùng với râu bạc gia gia. Có một hôm kẻ xấu tới bắt cháu đi, cháu sợ lắm, kẻ xấu rất là hung ác. May mà có thúc thúc cứu cháu. Thúc thúc dẫn cháu đi xa ơi là xa. Cháu mệt mỏi quá muốn dừng lại nghỉ chân tại chỗ thì có một đám người xấu khác cầm giáo mác tới vây lấy. Đám người xấu dẫn cháu tới nơi này, rút cuộc là rơi vào tay ông lớn.”

“Quỷ Nhỏ có thể dùng đặt tên à?”

“Từ nhỏ mọi người đều đã gọi cháu như vậy rồi.”

Thuốc Nổ trầm ngâm. Con bé bỗng lấy từ trên tay ra một quả cầu tròn, bên trong có vài điểm sáng nhàn nhạt, chính là cái quả cầu mà Thuốc Nổ thu được từ người áo đen. Nó nói, giọng ngây thơ nhưng kiên quyết:

”Cháu biết quả cầu này là cái gì, cháu sẽ nói cho ông lớn biết. Ông lớn cứu thúc thúc nhé. Thúc thúc được cháu băng bó rồi nhưng vết thương cứ đen xạm, bốc ra mùi hôi, không biết là bị gì nữa.”

Thuốc Nổ biết là hai chân của người trung niên kia bị như vậy là do hai viên đạn vẫn còn nằm trong cơ thể mà chưa được lấy ra. Nên biết cơ thể con người rất dị ứng với những thứ ngoại lai nằm bên trong mình. Ghép nối các cơ quan nội tạng mới vào còn cần phải liên tục sử dụng thuốc chống thải loại chứ đừng nói gì tới một viên đạn kim loại nằm chình ình trong người như thế.

Cậu vẫn thong thả đáp:

“Thứ nhất, cháu tự ý lấy đồ đạc của ta là không đúng. Thứ hai, ta đã biết quả cầu này là gì rồi. Ta chẳng cần thứ gì từ cháu cả.”

“Cháu xin lỗi… nhưng cháu thường thấy ông lớn đem nó ra ngồi xem rồi ngẫm nghĩ, tuyệt đối là không biết.” – Con bé quả quyết.

Thuốc Nổ cũng chẳng phải tiếc chi chút công sức cứu người trung niên mà cậu chỉ muốn thử xem tính cách của Quỷ Nhỏ. Cậu bỗng đổi sang một chủ đề không liên quan:

“Lúc mới gặp ta lần đầu tiên, cháu nhìn chằm chằm vào ta một lúc, khi đó cháu đã làm gì?”

“Cháu cũng không biết nữa. Râu bạc gia gia thường nói, nếu có kẻ xấu muốn làm gì cháu thì cháu cứ nhìn chằm chằm vào họ. Nhất định họ sẽ cảm thấy rất đau đầu mà không bắt cháu đi nữa. Cháu làm cái này có lúc hiệu nghiệm, có lúc không… Không phải cháu muốn nói ông lớn là người xấu đâu. Ông lớn là người tốt nhất, nhất định ông lớn sẽ cứu được thúc thúc.”

Thuốc Nổ đáp:

“Muốn ta cứu thúc thúc của cháu cũng được, nhưng không phải là tối nay. Có gì sau trận công thành ngày mai hãy nói.”

“Nhưng…”

“Nếu cháu muốn có thể tiếp tục ngủ trên sập, ta ra ngoài một lát.”

Thuốc Nổ ra ngoài vơ lấy cái bọc của cậu đang nằm trên bàn. Từ trong đó cậu rút ra một bộ đồ dạ hành rồi hòa vào đêm tối, sử dụng kỹ năng của lính đặc công mà rời khỏi doanh trại. Cậu không đem theo giày lò xo vì nó sẽ gây ra tiếng động không cần thiết, những gì cậu làm lúc này cần yêu cầu tính bảo mật hơn. Cậu đi ngủ rất sớm hôm nay cũng là để tỉnh táo mà thực hiện lần hành động này.

Thuốc Nổ đã gặp được Lê Thánh Tông vào ban sáng. Đó là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh nhưng nước da hơi trắng bệch vì ít được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Đối với cậu mà nói, Lê Thánh Tông là điển hình của một kẻ cai trị giỏi trong thời đại phong kiến này.

Nói theo chiều hướng tốt đẹp thì chính là hùng tài đại lược còn nói theo hướng tiêu cực thì chính là tâm cơ quá sâu. Lê Thánh Tông tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với các phát minh của cậu nhưng ông ta cho cậu cảm giác ông sẽ sẵn sàng bán cậu cho người Đại Minh nếu điều đó có thể đảm bảo hòa bình cho Đại Việt.

Thuốc Nổ không hề có ý trách ông ta. Đây là tố chất căn bản mà một người lãnh đạo cần phải có. Diệp Quảng Thành hay Diệp Chính Phong của nhà họ Diệp đều chính là cái tính cách này. Cậu vốn không có lòng trung thành gì với Đại Việt cả. Đây là quốc gia tổ tiên của dòng họ Trần chứ chẳng phải của cậu. Thuốc Nổ luôn luôn muốn giữ một con đường lui cho mình.

Đó là lý do tối nay cậu phải thám sát địa hình xung quanh đây trước để nếu có điều gì bất trắc xảy ra thì cậu có thể biến hiểu biết thành lợi thế cho cậu. Sau khi được tiếp cận với lò rèn của Trịnh Toàn Lễ thì Thuốc Nổ đã có tự tin hơn hẳn. Với vài món vũ khí tự chế thì hẳn cậu cũng không cần quá sợ hãi sức mạnh người ở đây, kể cả cho đó có là một vị vua đi chăng nữa.

Trời đã vào cuối canh ba. Gió nhẹ hiu hiu thổi. Những đốm lửa cháy hiu hắt của quân canh phòng doanh trại cùng với những đống vật dụng ngổn ngang vỡ nát được dựng tạm làm công sự càng khiến cho bàu không khí trở nên thê lương. Thuốc Nổ đi vòng một khoảng rất lớn về phía sau của doanh trại rồi bắt đầu tiến dọc theo bờ sông mà quan sát thành Luang Prabang từ xa.

Nó như một con hung thú đang chìm vào giấc ngủ say từ phía chân trời, sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào xông tới làm phiền nó. Hơn một vạn rưỡi quân Đại Việt đã chết trong trận công thành này nhưng Luang Prabang chẳng hề có dấu hiệu gì là mệt mỏi. Thuốc Nổ vẫn còn thấy được đâu đó những xác chết chất thành đống, mũi tên, giáo mác rải rác khắp nơi.

Cứ mỗi khi đêm tới, kết thúc một ngày giao chiến thì cả hai bên đều lén cho người ra thu thập vũ khí và xác chết ở quanh thành nhưng chúng vẫn nhiều không kể xiết.

Thuốc Nổ theo thói quen mà bốc lên một nắm đất lớn, hơi dùng bàn tay kia nghiền vụn chúng ra rồi thổi một hơi. Bụi đất bay ra thành một khoảng trước mặt cậu. Thuốc Nổ phủi phủi tay cho sạch, lại tiếp tục lên đường. Đây vốn là cách binh lính sao Hỏa tiễn đưa những người chiến binh về với vùng đất của thần Ares.

Nó đơn giản, dễ thực hiện, nhưng lại có ý nghĩa tâm linh lớn đối với người sao Hỏa. Thuốc Nổ không tự nhận mình là người Hỏa Tinh, nhưng cậu lại có liên kết chặt chẽ với những người lính nơi đây.

Cậu nhanh nhẹn lẩn tránh khỏi một tốp kỵ binh Đại Việt đang đi tuần ban đêm, lẻn vào một cái rừng cây gần sát chân thành. Địa hình ở đây nhiều vật cản, lại nằm ngay sát bờ sông, là một con đường tốt để cậu sử dụng nếu xảy ra bất trắc. Cậu đang quan sát lộ tuyến thích hợp nhất thì bỗng từ trong bóng đêm có tiếng nói vọng lại:

“Hệ số độ khó đã tăng lên 0.26 rồi, đây gần như đã là một kỷ lục trong thời kỳ này.”

Thuốc Nổ vội hít vào một hơi sâu, hai chân đạp nhảy vài cái, cả thân hình đã nằm gọn hoàn toàn trên một cái gốc cây cao gần đó, suốt quá trình không gây ra bất kỳ một tiếng động nào. Chỉ nghe người kia nói tiếp:

“Chỉ là tìm lâu như vậy rồi không biết đầu mối nhiệm vụ thế giới của nơi này ở đâu. Chúng ta đã liên lạc với vài nhóm người từ các đội khác, chẳng ai có bất kỳ một cái thông tin nào cả. Mọi người có vẻ đều đã từ bỏ mà đi thực hiện các nhiệm vụ phụ”

Thuốc Nổ hơi nhoài đầu ra nhìn. Người đang nói chuyện là một người đàn ông trung niên to cao vạm vỡ, dù là trong màn đêm như thế này nhưng Thuốc Nổ cũng không thể không nhận ra màu da tối thui hoàn toàn khác với đặc trưng của người châu Á ở ông ta.

Ông ta mang áo khoác đen trùm kín cả người, rõ là giống với phục trang của tên sứ thần hộ vệ của Chu Hy mà cậu đã giết. Hai người đi bên ông ta cũng ăn mặc giống hệt như vậy, một người là con gái trẻ tầm hai mươi tuổi, người còn lại là một thiếu niên.

Người con gái kia khẽ hé miệng nói, giọng ngọt ngào đầy nữ tính:

“Đầu mối kia cũng không dễ mà tìm được tới vậy. Tuy nhiên tin tức kỳ lạ thì không phải không có. Dân bản địa có đồn đãi là một Ngoại Lai Giả đã chết ở vùng cực nam của Vương Quốc Đại Việt này, không biết là có thật hay không nữa.”

Thiếu niên tỏ ra ngạc nhiên:

“Là tên ngu ngốc nào lại bị giết như vậy. Cái thời đại mà nền văn minh vũ trụ còn chưa đạt tới nửa cấp này thì lấy đâu ra vũ khí có thể giết chết chúng ta?”

Lúc này, sức quan sát phi thường của Thuốc Nổ đã nhận ra được lời nói họ phát ra và khẩu hình miệng hoàn toàn không giống nhau. Người trung niên vạm vỡ lắc đầu:

“Chỉ e tin tức của Liễu Nhu tiểu thư đúng là sự thật. Vì việc này ta đã không tiếc công liên lạc với bên giám sát giả. Họ cho biết đúng là có người chết, hơn nữa người chết lại là cháu trai của chấp chính giả Tưởng Viễn Hà đại nhân. Hắn vốn chỉ là cái học viên thực tập như chúng ta nhưng được Tưởng đại nhân hỗ trợ cho một quả Niệm Cầu không cần đọc phép và cưỡng ép nâng cao độ phù hợp nguyên tố lên. Bởi vậy hắn mới có thể sử dụng được ma pháp cấp một. Thậm chí Tưởng đại nhân còn không tiếc công cho người dàn dựng để hắn trực tiếp được làm việc với triều đình Đại Minh, vốn là cái đế quốc lớn nhất trong thời kỳ này, càng dễ dàng cho hắn. Vậy mà hắn lại chết lãng nhách như vậy.”

Thiếu niên nhăn mày đáp:

“Hóa ra là hắn. Tên này ta cũng biết. Hắn tên là Tưởng Phí, vốn vào cùng một khóa với ta. Hắn cũng không đến nỗi phế vật như ngươi nói, vậy mà đã như vậy rồi, không biết người như ta thì phải làm sao. Rút cuộc là vì việc gì mà hắn chết.”

Giọng người trung niên lúc này hơi nhỏ lại, Thuốc Nổ phải cố tập trung lắm mới nghe được tiếng của hắn:

“Nghe nói là bị một người của võ lâm giết chết, sử dụng một thứ vũ khí tự chế gần giống như súng. Bắn ngay vào vùng thùy não trước, vị trí chữ T hiểm yếu nhất, chết ngay lập tức. Khi có người phát hiện tiến hành cưỡng chế thoát ra thì xác hắn đã bắt đầu phân hủy rồi. Nghe nói Tưởng đại nhân cực kỳ tức giận, đang làm náo loạn với phía học viện một phen, chẳng biết kết quả hiện giờ như thế nào.”

Người con gái tên Liễu Nhu nói:

“Dù thế nào thì đó cũng là chuyện của bên trên, chúng ta không can thiệp được. Ba người chúng ta tình cờ gặp gỡ ở đây, cùng làm nhiệm vụ này âu cũng là cái duyên, chỉ đành cố gắng hết sức. Thành này tất nhiên không thể mất, mong các vị cũng đừng giấu con bài tẩy mà cùng tung ra hết sức của mình.”

Hai người kia đồng loạt gật đầu. Thiếu niên chỉ nói thêm một câu:

“Gần đây nghe nói Liễu tiểu thư đã sắp lên cấp chin. Trong giai đoạn này của chúng ta thì hệ cơ giới của tiểu thư mạnh hơn nhiều so với hệ ma pháp của Andrey và hệ cường hóa của tại hạ. Lần này Andrey đây và tại hạ chắc phải dựa vào tiểu thư nhiều nhiều.”

Liễu Nhu đáp:

“Thạch công tử cũng không cần khách khí như vậy. Mọi người cùng nhau góp sức, tất sẽ chẳng khó khăn chi.”

Lời này vừa ra thì tiếng của ba người kia cũng đã di chuyển đi rất xa rồi. Thuốc Nổ từ trên cây trèo xuống, đầu óc vẫn cứ treo mòng mòng. Cậu hơi ngẩng đầu lên trời, nhìn xuyên qua tán lá cây rậm rạp, thấy Thiên Cung vẫn treo lơ lửng ở đó về phía bên trái của Mặt Trăng. Cậu ra chiều đắn đo suy nghĩ.

Khi Thuốc Nổ về tới doanh trại thì đã là giữa canh năm. Lần này cậu không chỉ thu thập được tốt thông tin địa hình ở xung quanh mà còn lấy được một cái bí mật rất lớn của Ngoại Lai Giả. Tạm thời, họ còn chưa phát hiện ra cậu – kẻ giết chết đồng bạn của họ - đang ở đây, song cũng không có gì đảm bảo chắc chắn điều đó. Thuốc Nổ đi vào trong trướng, gói ghém sạch hành lý, vơ hết tất cả vũ khí mà cậu rèn được trong thời gian qua lại.

Cậu nhìn cái kinh hiển vi, lòng chợt nảy ra ý niệm, vội vàng tháo lắp, chỉnh sửa nó một hồi, chế tạo ra một cái kinh tiềm vọng đơn giản. Đoạn cậu đánh thức Quỷ Nhỏ dậy, nhìn nhìn người trung niên đang nằm ngủ ở dưới nền đất thì viết một cái bức thư ngắn, nhắn lại với đại phu trong quân mổ chân giúp cho hắn ta.

Cậu cũng không biết là tên đại phu sẽ mổ trước hay đem báo chuyện này với Lê Đình Ngạn hoặc Lê Thánh Tông trước. Có điều, đây đã là việc tốt nhất cậu có thể làm cho người trung niên. Cậu cũng không thể mang theo một người tàn phế mà chạy khắp nơi được.

Hai người một lớn một nhỏ liền đi ra phía sau doanh trại, chọn lấy một con ngựa tốt, chuẩn bị đào tẩu ngay trong đêm. Quỷ Nhỏ lần thứ hai bị đánh thức dậy trong đêm, mắt con bé mơ màng khó chịu nhưng được Thuốc Nổ ôm vào lòng thì rất ngoan ngoãn mà không cựa quậy gì.

Thuốc Nổ lấy đại một cái cớ, phải đi làm nhiệm vụ Lê Đình Ngạn giao cho, tức tốc rời khỏi doanh trại. Binh lính thấy cậu đi ngược hướng với thành Luang Prabang thì cũng không nghi ngờ gì nhưng cũng phải theo lệ mà hỏi một câu:

“Không biết Trần công tử đây có đem theo quân lệnh của tướng quân.”

“Nhiệm vụ tuyệt mật, đích thân tối qua tướng quân giao phó, làm gì có quân lệnh. Nếu như ngươi cần, thế giờ ta lại về trướng mà xin chỉ dụ của tướng quân nhé.” – Cậu cưỡng từ đoạt lý.

Tên lính nhìn trời, đoán chừng mới gần cuối canh năm, dù cho gan mấy cũng chẳng ai dám đánh thức tướng quân vào giờ này chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt. Hắn trưng bộ mặt khó khăn ra mà nói với Thuốc Nổ:

“Cũng không phải là tiểu nhân muốn làm khó gì. Có điều quân lệnh như sơn. Tiểu nhân nếu có điều gì làm sai thì không khỏi chịu tội mất đầu ạ.”

Thuốc Nổ tiếp tục dọa nạt:

“Ngươi bây giờ cản trở ta làm việc công mới là làm sai. Lê tướng quân trách tội xuống thì ngươi có trốn tránh được chăng? Mà thôi, nghĩ kỹ thì vậy cũng lại hay, ta đang muốn nằm ngủ, chẳng muốn đi vào cái giờ này, ngươi cứ thành thực báo với tướng quân là được.”

Đoạn cậu quay ngựa lại về phía trong trại. Đúng như dự đoán, tên lính mặt mày đen kịt, vội xua tay bảo cậu rời đi cho nhanh. Thuốc Nổ giả vờ than vãn mấy câu, không nhanh không chậm mà dắt ngựa rời đi.

Sau khi ra khỏi doanh trại được tầm hai cây số thì cậu dừng lại ở trên một cái ngọn đồi nhỏ nhìn về phía chiến trường, cột ngựa lại vào gốc cây, chuẩn bị quan sát từ xa. Quỷ Nhỏ đã nằm ôm lưng ngựa mà ngủ gà ngủ gật. Thuốc Nổ cũng xếp bằng xuống mà nhắm mắt dưỡng thần.

Được tầm gần hai canh giờ thì từ phía xa đã có tiếng quân lính reo hò, ngựa hí vang. Thuốc Nổ vươn vai một cái, đưa kinh tiềm vọng lên quan sát tình hình. Chỉ thấy quân đội Đại Việt đang xếp thành những khối đội hình chỉnh tề, khu vực chính giữa có rất nhiều lọng che và trang phục quân lính ở đó cũng có màu sắc sặc sỡ hơn, hiển nhiên là nơi Lê Thánh Tông và chư vị tướng lĩnh đang chỉ huy chiến trường.

Phía trước hàng quân lính là một dãy gồm năm khẩu súng thần cơ được xếp ngay ngắn, có vài viên quan đang hành lễ tế trời.

Sau khi Lê Đình Ngạn cùng với Bắc quân và Trung quân tập hợp thì quân số ở trước thành lúc bấy giờ đã lên tới gần mười lăm vạn. Họ quyết tâm đánh một trận lớn để bình định luôn cả nước Lão Qua ngay tại đây.

Chỉ thấy một loạt pháo nổ gầm vang, năm viên đạn hình trụ có đầu mũi nhọn đã va thẳng vào trong tường thành. Binh lính hai bên cảm giác như trời sụp đất nứt, một dãy tường thành ở chính giữa, bao gồm cả cổng thành của mặt Nam đã bốc hơi khỏi nhân gian. Vọng lại là những tiếng kêu là thảm thiết của binh lính thủ vệ người Lão Qua bị chôn sống dưới đống đá của tường thành.

Phía trong quân Đại Việt chợt nổi lên một tiếng hoan hô, nháy mắt đã lan ra thành tiếng hoan hô của gần mười lăm vạn người. Trống trận vang lên một hồi, quân đội Đại Việt đã bỏ qua tất thảy mà nhất tề xông lên. Thuốc Nổ nheo mắt quan sát phía cái cửa thành đã sụp đổ, rất nhanh đã thấy được những người cậu muốn trông thấy.

Ở chính giữa là người phụ nữ Ngoại Lai Giả còn bên trái và bên phải lần lượt là người trung niên da đen và tên thiếu niên. Họ đều không đeo mũ trùm nên lần này Thuốc Nổ mới nhận ra là người phụ nữ có nhan sắc vô cùng xinh đẹp còn cử động của tên thiếu niên cảm thấy có cái gì đó hơi cứng nhắc.

Người phụ nữ hơi vung nhẹ tay một cái, trên tay đã xuất hiện một khẩu súng kỳ dị giống như làm ảo thuật mà ra. Nó có dạng hình bình hành, thân súng rất to, bên trên là la liệt những nút bấm và hiệu chỉnh.

Thuốc Nổ nhác trông ngón tay cô ta kéo xuống như đang bóp cò, đầu súng đã tách ra làm hai, từ đó bắn ra một tia năng lượng cường độ cao va thẳng vào đám quân Đại Việt đang lũ lượt xông lên. Tia sáng này chiếu tới đâu là binh lính Đại Việt bị cắt đôi người tới đấy, ngã rạp xuống từng đợt như người ta gặt lúa.

Đám binh lính đều chững hết cả lại khi nhìn thấy cảnh tượng này, thế xung phong cũng nhanh chóng xìu xuống. Có điều, người ở phía sau không biết ở phía trước xảy ra chuyện gì, tiếp tục lao lên. Tình cảnh được quan sát từ vị trí trên cao của Thuốc Nổ trông rõ là hết sức hỗn loạn. Người phụ nữ gắn lên trên miệng một thiết bị điện tử nào đó, âm thanh cô ta nói bỗng dưng truyền được tới sát tai tất cả mọi người trên chiến trường giống như cô ta đang đứng ở ngay bên cạnh họ vậy:

“Tất cả quân đội Đại Việt rút lui khỏi thành này mà trở về bản quốc. Nếu không ta sẽ tàn sát tất cả các người ở đây.”

Thuốc Nổ đoán đây là một loại thiết bị truyền năng lượng đi chung với âm thanh khiến cho cường độ sóng âm không bị suy giảm dù được truyền đi xa. Dù cho có vậy, khoảng cách truyền được e là cũng có giới hạn. Khi nghe được những lời này, cậu vội lia kinh về phía Lê Thánh Tông thì thấy ông đang đứng cả người dậy, đập tay lên long liễn, không biết là đang nói điều gì. Giọng người phụ nữ lại đều đều vang lên:

“Thật là một ông vua ngu ngốc.”

Từ sau lưng của cô ta bay ra một cái quả cầu kim loại nhỏ đường kính khoảng một mét, không biết nhờ cơ chế gì mà có thể lơ lửng trên không. Nó chiếu ra một chùm tia sáng phân kỳ rất lớn, rõ là một loại quét quang học để nhận dạng vị trí của mọi người ở trên chiến trường. Thuốc Nổ cũng không quá xa lạ với loại thiết bị như thế này. Cậu vừa thấy chùm tia chiếu ra là đã biết có điều không ổn, vội nắm lấy Quỷ Nhỏ mà leo lên ngựa đào tẩu.

Khi quả cầu hoàn thành nhiệm vụ thì tên trung niên đang đứng một bên bước ra trước, từ trong người lấy ra một quả cầu phép giống hệt với cái của Tưởng Phí đã chết, miệng lẩm nhẩm:

“Bán ma pháp Hetsmunrd Rot”

Một vài đám mây đen xuất hiện trên đầu quân lính Đại Việt, chỗ những nơi họ tập trung đông nhất. Ở trong làn mây xẹt ra từng tia sét lớn đánh xuống. Ngay lập tức có mùi thịt cháy khét lẹt bốc lên, phía quân đội tử thương thảm trọng. Đội hình lúc này đã không còn giữ ổn định được nữa, bắt đầu có nhiều người bỏ chạy tán loạn.

Thuốc Nổ vừa phi ngựa vừa quay lại nhìn qua kinh tiềm vọng, thấy chỗ vua Lê Thánh Tông ngự giá bị một tia sét lớn đánh trúng, khói bốc lên mù mịt, chẳng biết văn võ bá quan nước Đại Việt như thế nào. Chợt trong tai cậu vang lên tiếng nói:

“Không ngờ được lại bắt gặp con chuột đã giết chết Tưởng Phí ở nơi đây, giao cho hai người đấy.”

Đây là tiếng của kẻ trung niên chứ không phải người phụ nữ Liễu Nhu kia. Thuốc Nổ quay lại, nhìn thấy từ đằng xa, Liễu Nhu đã lướt đi trên mặt đất như có thứ gì đó giống ván trượt dưới chân, với một tốc phi thường, lao thẳng về phía cậu. Tên thiếu niên Thạch công tử thì gầm lên một tiếng, lớn đến nỗi ở tận nơi đây, cậu vẫn có thể nghe thấy rõ ràng bằng âm thanh tự nhiên.

Hắn điểm một cái phía trước người, cả thân hình đã bị nhấc bổng lên, lơ lửng ở trên trời, bao quanh là một người khổng lồ bằng không khí, cao khoảng hai mươi mét, giống như một tòa nhà chọc trời di động vậy.

Thuốc Nổ bụng chửi thề một câu. Việc cậu dễ dàng nghe lén bọn họ lúc ở trong rừng đã khiến cho cậu đánh giá thấp thực lực của đám người này. Ai dè cách xa hơn sáu cây số, cậu lại cẩn thận như vậy, mà họ vẫn có thể phát hiện ra cậu. Thuốc Nổ lâm nguy nhưng vẫn bình tĩnh, thúc liên tục vào ngựa bắt nó chạy nhanh hơn.

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc